Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 400




60400.Chu Mộng Chỉ ôm mặt, không tin được mà nhìn người phụ nữ kia, cô ta giờ lại bị một con đàn bà vừa nghèo kiết xác vừa thô kệch đánh vào mặt!

“Mày… mày dám đánh tao!” Chu Mộng Chỉ run run ngón tay chỉ vào mặt người phụ nữ béo rồi gầm lên, “Mày dám đánh tao! Tao…”

“Bốp!” Lại một tiếng bạt tai nữa vang lên, bây giờ cả hai má của Chu Mộng Chỉ đều sưng đỏ.

“Mày tưởng mày là cái thá gì?” Người phụ nữ béo lại đẩy Chu Mộng Chỉ một cái, Chu Mộng Chỉ đứng không vững liền lảo đảo khuỵu xuống đất.

Một cơn đau từ đầu gối truyền lên, Chu Mộng Chỉ liền căm phẫn ngẩng phắt đầu dậy nhìn người phụ nữ kia.

“Nhìn gì mà nhìn? Có tin tao móc mắt mày ra không?” Người đàn bà béo trừng mắt với Chu Mộng Chỉ rồi đưa chân đạp lên lưng cô ta, sau đó cúi người xuống áp sát vào hỏi Chu Mộng Chỉ, “Có biết tại sao tao đánh mày không?”

“…” Chu Mộng Chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như sắp rã ra đến nơi, nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng không kêu lên.

“Mày có thấy bên kia không?” Người phụ nữ béo chỉ tay về một phía, tỏ ý bảo Chu Mộng Chỉ nhìn về hướng đó.

Chu Mộng Chỉ ngẩng đầu nhìn theo hướng tay chỉ của người phụ nữ.

Nhưng khi vừa nhìn thấy nơi ấy xong, Chu Mộng Chỉ liền lập tức quay mặt đi, ọe lên một tiếng.

Nơi người phụ nữ kia chỉ tay chính là nhà vệ sinh dùng chung trong phòng giam, không những bốc mùi hôi thối mà còn dính đầy mấy chất bẩn thỉu, Chu Mộng Chỉ đã quen sống cao quý, làm gì từng thấy những thứ như vậy, thế nên vừa nhìn thấy là đã muốn nôn rồi.

“Mày tưởng mày là cái thá gì? Còn bày đặt nôn ọe cho tao xem à?” Người phụ nữ béo đạp mạnh chân xuống, khiến mặt của Chu Mộng Chỉ lập tức áp xuống mặt sàn, dính đầy đất cát.

Người phụ nữ béo vẫn tiếp tục nói với Chu Mộng Chỉ bằng giọng điệu “dạy dỗ”: “Chỗ mà từ nãy đến giờ mày ngồi là chỗ của tao, mày mới đến thì phải ra kia ngồi mới đúng, có biết chưa?”

Người phụ nữ béo nói xong lại chỉ tay về phía nhà vệ sinh.

Chu Mộng Chỉ căm phẫn nghiến răng, hoàn toàn không thể chấp nhận được, một gương mặt trước nay dùng bao nhiêu mỹ phẩm đắt tiền để dưỡng, bây giờ lại phải áp xuống mặt sàn phòng giam bẩn thỉu này!

Chu Mộng Chỉ cảm thấy mình như sắp điên lên đến nơi! Cô ta sao có thể thành ra bộ dạng thế này? Sao có thể?

Nhưng Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không biết rằng, tình cảnh hiện giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

“Sao? Sao không nói gì? Có phải là không bằng lòng không?” Người phụ nữ béo nhấc chân lên, nở nụ cười thâm hiểm nhìn Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ mặt mũi lấm lem ngồi bệt ra đất, cô ta biết bây giờ mà phản kháng thì sẽ nhận hậu quả còn nghiêm trọng hơn, thế nên đành phải nhẫn nhục không nói gì.

Nhưng sự nhẫn nhịn của Chu Mộng Chỉ lại không hề khiến người phụ nữ béo kia muốn bỏ qua, cô ta nắm lấy tóc của Chu Mộng Chỉ rồi kéo thật mạnh.

“Á…” Chu Mộng Chỉ thấy đau như da đầu cũng đã bị kéo ra.

Người phụ nữ béo vẫn không nương tay, còn kéo mạnh hơn nữa, Chu Mộng Chỉ không kìm nổi nữa mà hét lên: “Đau!”

“Đau?” Người phụ nữ béo bật cười, tiếp tục nắm tóc Chu Mộng Chỉ mà lôi đi, vừa lôi vừa nói, “Chuyện này đã là gì, tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị của nỗi đau thật sự!”

Cô ta lôi Chu Mộng Chỉ đến cạnh nhà vệ sinh rồi nhúng đầu Chu Mộng Chỉ vào trong bồn cầu.

“Ọe…” Những thứ hôi thối trong bồn cầu lập tức theo nước mà chảy lên mặt, vào mũi, thậm chí vào miệng Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ nhắm chặt mắt, ngậm chặt miệng, nhưng vẫn cảm thấy mũi và miệng mình tràn ngập những thứ bẩn thỉu, bao tử lập tức cuộn trào.

Nhưng điều đáng sợ hơn chính là, cô ta cảm thấy hô hấp của mình đang ngày một khó khăn hơn…

Cuối cùng, Chu Mộng Chỉ ngạt thở theo bản năng há to miệng ra muốn hô hấp, nhưng thứ ập vào khoang mũi khoang họng cô ta không phải là không khí trong lành mà lại là dòng nước bẩn thỉu chứa đầy những chất bài tiết.

Ngay lập tức, Chu Mộng Chỉ cảm thấy cả người như bị một mùi hôi thối bao trùm.

“Ọe…” Chu Mộng Chỉ không nhịn được nữa mà nôn ra, nhưng mặt cô ta vẫn nằm trong bồn cầu, những thứ vừa nôn ra lại hòa trộn lại với dòng nước bẩn rồi chảy ngược lại vào miệng cô ta.

“Á!” Chu Mộng Chỉ bắt đầu gào thét đau khổ, nước mắt chảy lẫn vào dòng nước bẩn ấy ập vào mặt cô ta rồi chảy vào miệng.

“Thả tao ra! Thả tao ra! Chúng mày đều là lũ khốn! Tao nhất định sẽ cho chúng mày chết không có đất chôn thân! Chúng mày cứ chờ đó.” Chu Mộng Chỉ không chịu nổi nữa, bắt đầu vùng vẫy điên cuồng.

Nhưng đáp lại cô ta chỉ là lời đe dọa đáng sợ hơn nữa của người phụ nữ béo: “Khốn kiếp, bây giờ là lúc nào rồi mà còn dám mạnh miệng với tao? Tao sẽ cho mày biết tay.”

Người phụ nữ béo vừa dứt lời lập tức giơ chân đạp lên lưng Chu Mộng Chỉ, Chu Mộng Chỉ lập tức rạp người xuống, ngực tì vào thành bồn cầu.

“Ọe” Chu Mộng Chỉ lại há miệng nôn ra dịch vị có lẫn cả máu.

“Nhớ lấy, sau này đây chính là vị trí của mày!” Người phụ nữ béo thấy Chu Mộng Chỉ đã nôn ra máu thì mới nhấc chân lên, “Mày đã nghe thấy chưa?”

Chu Mộng Chỉ nghiến răng, không nói gì, máu trong miệng chảy càng lúc càng nhiều, cô ta bây giờ đau đến mức nói không nổi nữa, có thế nào cũng không tin mình lại rơi vào bước đường này!

Tao không cam tâm, tao không cam tâm! Không ai được phép bắt nạt tao cả! Lũ khốn chúng mày dám đối xử với tao như vậy! Tao sẽ giết hết chúng mày!

Sự hận thù và phẫn nộ lúc này tràn ngập trong lòng, Chu Mộng Chỉ đưa tay chống lên thành bồn cầu, từ từ đứng dậy, trừng mắt nhìn người phụ nữ béo đang dương dương tự đắc rồi chợt lao vào cô ta như một con điên!

Nhưng người phụ nữ béo quá to khỏe, bị Chu Mộng Chỉ lao vào mà cô ta vẫn cứ thản nhiên.

Còn Chu Mông Chỉ lại bị phản đòn, lảo đảo ngã lăn ra đất.

Người phụ nữ béo không ngờ Chu Mộng Chỉ lại không biết điều như vậy, cô ta liền bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ, trợn mắt nói: “Xem ra mày vẫn chưa bị đánh đủ thì phải, tao sẽ cho mày phải ghi nhớ thật kĩ.”

Chu Mộng Chỉ vừa rồi còn định báo thù, nhưng thấy dáng vẻ hùng hổ của người phụ nữ béo thì liền sợ khiếp vía, cô ta vội vàng lồm cồm bò dậy rồi bất giác lùi về sau một bước.

Người phụ nữ béo thấy dáng vẻ nhát gan của Chu Mộng Chỉ thì khinh bỉ cười khẩy, cô ta đập tay nói với đám phạm nhân đang đứng quan sát gần đó: “Các chị em, con khốn mới đến này không hiểu quy tắc, chúng ta dạy cho nó một bài học, để sau này tất cả mọi việc cực nhọc dơ bẩn đều sẽ do nó làm hết, có được không?”

“Được đấy!” Người phụ nữ béo vừa dứt lời, đám phạm nhân nữ liền tiến lại vây lấy Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ sợ hãi rùng mình, vừa định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ bị một nữ phạm nhân bước lên giơ chân đá thẳng vào cằm.

Cái cằm nhỏ của Chu Mộng Chỉ lập tức bị đá méo xệch đi, lưỡi bị răng đập vào tóe máu, cô ta đau đớn ôm miệng, gương mặt nhăn nhó quằn quại.

Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu, Chu Mộng Chỉ còn chưa kịp kêu đau thì một nữ phạm nhân khác đã nắm lấy tóc cô ta, ép cô ta phải ngẩng đầu lên.

Một nữ phạm nhân khác cũng bước lên, giơ hai tay ra tát lia lịa vào hai mặt Chu Mộng Chỉ.

“Bốp, bốp, bốp…”

Âm thanh bạt tai vang lên chát chúa, cho dù bị lẫn vào tiếng cười của đám phạm nhân thì cũng vẫn vang lên rất rõ ràng. Không biết đã tát bao lâu, chỉ biết tay của nữ phạm nhân nọ lúc này đã mỏi nhừ.