Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 422




60422.An Điềm lập tức xấu hổ nhìn Cố Thiên Tuấn, thầm mắng chửi trong lòng: Cố Thiên Tuấn! Khi chỉ có hai chúng ta thôi thì nói mấy lời sến súa ấy cũng không sao, tôi có thể nhịn được! Nhưng mà sao anh có thể nói như vậy trước mặt dì Tần, trước mặt Tô tổng chứ? Sau này tôi làm sao mà còn mặt mũi gặp họ?

“A ha ha…” An Điềm cười nhạt rồi đưa cánh tay cứng đờ lên đẩy bản mặt đang áp sát vào mình của Cố Thiên Tuấn ra.

An Điềm vừa đẩy vừa khẽ cảnh cáo Cố Thiên Tuấn, “Tôi bảo này Cố Thiên Tuấn, bây giờ đang ở ngoài đường, anh nói năng cẩn thận một chút.”

“Được, anh sẽ nghe theo em hết.” Cố Thiên Tuấn gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, sau đó chợt quay sang nhìn Tần Thanh Nguyệt và Tô Thanh Dương cao giọng nói, “Dù sao sau này ngày tháng chúng ta ở bên nhau sẽ rất dài, lúc đó anh tha hồ nói riêng với em.”

Mặt của An Điềm lúc này lập tức dài như cái bơm: Cố Thiên Tuấn chắc chắn là cố ý rồi!

Tô Thanh Dương đứng bên cạnh đương nhiên biết Cố Thiên Tuấn làm như vậy nói như vậy là có ý gì, rõ ràng anh ta đang muốn tuyên bố chủ quyền với mình đây mà!

Song thấy dáng vẻ lo lắng này của Cố Thiên Tuấn, Tô Thanh Dương lại cảm thấy có chút an ủi: Cố Thiên Tuấn dường như rất yêu, rất quan tâm đến An Điềm, như vậy cũng tốt, mình có thể yên tâm rồi.

Nhưng Tần Thanh Nguyệt thì lại không nghĩ như vậy: Khi mình và Điềm Điềm chưa lập gia đình thì cả hai đã có ước hẹn rằng, nếu sau này có con, cùng là con gái thì hai đứa sẽ là chị em, cùng là con trai thì hai đứa sẽ là anh em, còn nếu là một nam một nữ thì sẽ là người yêu của nhau!

Huống hồ Thanh Dương từ lâu đã yêu An Điềm rồi!

Tuy cửa ải chỗ bố Tô Thanh Dương không dễ gì vượt qua, nhưng Tần Thanh Nguyệt cho rằng, nếu An Điềm đã có thể lọt vào mắt xanh của Tô Thanh Dương thì chứng tỏ cô là một người rất xuất sắc.

Còn về chuyện An Điềm đã từng li hôn, Tần Thanh Nguyệt lúc này chỉ còn cảm thấy đau lòng, có người con gái nào không mong mình sẽ được gặp một người tốt, sau đó sống hạnh phúc của đời?

Nhưng đời người có mấy ai được may mắn đó?

An Điềm còn trẻ như vậy mà đã có đứa con trai bốn tuổi, chứng tỏ người chồng cũ ấy đúng là một tên khốn! An Điềm có thể vượt qua đau thương, dựa vào năng lực của mình mà sống tốt thế này, đúng là chuyện mà không phải ai cũng làm được!

Một cô gái tốt như vậy, lại được Thanh Dương yêu nữa, thế thì mình nhất quyết phải ủng hộ chuyện rước con bé về nhà!

Còn về người đàn ông miệng lưỡi đường mật trước mặt An Điềm này, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì!

Tần Thanh Nguyệt bất mãn lườm Cố Thiên Tuấn một cái, nhưng sau khi nhìn kĩ, bà chợt nhận ra người đàn ông trước mặt mình trông rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi, chẳng hạn như trên ti vi tạp chí hay ở buổi tiệc sang trọng nào đó.

“Cậu… cậu là…” Tần Thanh Nguyệt chỉ vào mặt Cố Thiên Tuấn lắp bắp.

Cố Thiên Tuấn nhếch mép, thong dong cao ngạo trả lời: “Tôi là chồng của An Điềm.”

Cố Thiên Tuấn không hề nói rằng mình chính là tổng tài Cố Thị gia sản kếch xù quyền cao chức trọng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu mình là chồng của An Điềm, bởi vì trong mắt anh, cho dù thân phận cao quý đến đâu cũng không thể bì được với việc có được một chỗ đứng bên cạnh An Điềm.

“Chồng của An Điềm?” Tần Thanh Nguyệt kinh ngạc, sau đó nhìn kĩ lại người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên nhớ lại một vị tổng tài chỉ cần búng tay là có thể hô mưa gọi gió ở thành phố H này: Cố Thiên Tuấn!

Nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc trên mặt Tần Thanh Nguyệt lập tức được thay thế bằng sự phẫn nộ, bởi vì bà nhớ rằng Tô Thanh Dương từng nói, chồng cũ của An Điềm là Cố Thiên Tuấn, bốn năm trước đã đối xử rất tệ bạc với An Điềm!

Bây giờ Cố Thiên Tuấn lại muốn quay về bên An Điềm!

Cố Thiên Tuấn này tuy tài sản và địa vị đều đạt mức cao nhất, nhưng nhân phẩm thì cần phải kiểm tra lại! Đàn ông cho dù có nhiều tiền đến đâu, nhưng nếu đã là một tên khốn thì người phụ nữ nào lấy phải hắn sẽ mãi mãi không bao giờ được hạnh phúc!

Huống hồ An Điềm lúc trước đã từng bị tổn thương rồi!

Nghĩ đến đây, Tần Thanh Nguyệt lập tức nhìn Cố Thiên Tuấn đầy thù địch, sau đó quay sang nói với An Điềm: “Nhiên Nhiên, con thật sự lấy Cố Thiên Tuấn rồi sao?”

“Chuyện này…” An Điềm quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn cũng nhìn lại cô đầy kì vọng: Bây giờ em mau thừa nhận đi, dù sao trước sau cũng sẽ kết hôn động phòng mà, Nhiên Nhiên!

Nhưng An Điềm lúc đầu hơi ngây người, sau đó nhướn mày quay sang nghiêm túc lắc đầu với Tần Thanh Nguyệt: “Không đâu, dì Tần, con đâu có kết hôn với Cố Thiên Tuấn!”

Cố Thiên Tuấn tính toán như vậy đúng là quá có lợi cho anh ta rồi, anh ta chưa cầu hôn mình, hai người cũng chưa kết hôn, vậy sao mình có thể vô duyên vô cớ nhận là vợ của anh ta được chứ?

Tuy bây giờ mình đã tha thứ cho Cố Thiên Tuấn rồi, nhưng món nợ bốn năm trước mình vẫn chưa tính sổ xong mà! Cố Thiên Tuấn muốn lấy mình một cách dễ dàng như vậy, đừng có hòng! An Điềm nghểnh cổ nghĩ.

An Điềm vừa nói xong, sắc mặt Cố Thiên Tuấn đã lập tức sa sầm lại, nhưng sắc mặt của Tần Thanh Nguyệt và Tô Thanh Dương thì lại sáng lên rất nhiều.

“Vậy tốt quá!” Tần Thanh Nguyệt vui mừng ra mặt, “Nhiên Nhiên, dì còn nhớ dì và Điềm Điềm khi còn trẻ từng hứa rằng, nếu hai người sinh con trai con gái thì sẽ cho hai đứa đến bên nhau!”

“Chẹp…” Chuyện này đúng là khó xử quá!

An Điềm gãi đầu, có hơi tự trách mình, vì vừa rồi cô muốn trừng phạt Cố Thiên Tuấn nên mới nói như vậy, nhưng nghe ý của dì Tần thì hình như lại muốn gán ghép cô với Tô tổng thì phải.

Nếu vậy thì đáng lẽ phải bảo mình đã kết hôn với Cố Thiên Tuấn rồi mới phải!

Cố Thiên Tuấn vừa rồi sa sầm nét mặt, nhưng bây giờ đã lấy lại vẻ thong dong cao ngạo, anh đưa tay ra vuốt tóc An Điềm, vừa vuốt vừa nói: “Ngoan, đừng kiếm chuyện nữa.”

Giọng nói dịu dàng ấy khiến trái tim An Điềm như muốn tan chảy.

Như vậy còn chưa đủ, Cố Thiên Tuấn sau khi vuốt tóc An Điềm xong còn nắm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau, An Điềm giằng thế nào cũng không giằng ra được.

Cố Thiên Tuấn rất tự nhiên nắm chặt tay An Điềm, để Tần Thanh Nguyệt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay An Điềm rồi giải thích: “Thưa cô, tuy rằng tôi đúng là chưa đăng kí kết hôn với An Điềm, nhưng hai người chúng tôi đã là một đôi rồi, chiếc nhẫn kim cương này chính là bằng chứng chúng tôi ở bên nhau.”

Tần Thanh Nguyệt là phu nhân của tập đoàn Tô Thị, bao nhiêu năm qua được bố Tô Thanh Dương cưng chìu hết mực, trang sức gì cũng đều thấy qua cả rồi.

Thế nên một người hiểu biết về trang sức như bà, vừa nhìn là biết ngay chiếc nhẫn trên tay An Điềm có giá trị không hề nhỏ, giá tiền thậm chí có khi còn hơn cả tổng số trang sức trên người bà cộng lại!

Tuy tiền không thể chứng minh được tình yêu, nhưng nếu không bỏ tiền ra cho nhau thì rõ ràng là không yêu rồi!

Tần Thanh Nguyệt là một người lớn tuổi, đương nhiên hiểu rõ đạo lí này, lại nhớ đến thái độ vừa rồi Cố Thiên Tuấn dành cho An Điềm, bà bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn một chút, ánh mắt nhìn Cố Thiên Tuấn cũng trở nên thiện cảm hơn.

Có điều, Tần Thanh Nguyệt vẫn cảm thấy luyến tiếc về việc con trai Thanh Dương của mình không thể ở bên An Điềm! Nếu biết sớm thế này thì lúc đầu đáng lẽ bà đã không cùng với chồng ngăn cản chuyện Thanh Dương theo đuổi An Điềm rồi!

“Thôi được rồi, nếu hai vị không còn nghi vấn gì nữa, cũng đã nhìn thấy An Điềm bình an rồi, vậy chúng tôi xin phép đi đây.” Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng hất cằm nhìn Tô Thanh Dương, “An Điềm còn phải nghỉ ngơi, tạm biệt.”

Nói rồi, anh nắm tay An Điềm bước đi.