Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 426




60426.An Điềm uống nước, nhìn gương mặt kiên nhẫn tiều tụy của Cao Lỗi, trong lòng chợt thấy nặng nề: Doanh Doanh bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, Cao Lỗi chắc đang đau lòng lắm. Mỗi sáng thức dậy đều tràn ngập hi vọng rằng người mình yêu sẽ tỉnh lại, nhưng đến tối lại tràn ngập thất vọng, ngày tháng như vậy thật đau khổ biết dường nào!

Nếu Cố Thiên Tuấn mà xảy ra chuyện tương tự thì An Điềm chắc chỉ muốn chết theo thôi!

Nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống, An Điềm ngồi bên cạnh, thấy Cao Lỗi cầm tay Khưu Doanh Doanh lên đặt vào tay mình, ánh mắt tràn ngập sự xót xa. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, rọi lên gương mặt tiều tụy của Doanh Doanh, càng rọi rõ hơn nét khắc khổ của Cao Lỗi.

An Điềm có hơi xúc động, cúi đầu không dám nhìn hai người họ nữa.

Cảnh tượng Doanh Doanh trúng tiếng sét ái tình với Cao Lỗi, An Điềm là người chứng kiến tận mắt, một cô bé lanh lợi hoạt bát như thế, vậy mà khi gặp Cao Lỗi thì đã sững sờ, rồi không suy nghĩ gì mà lập tức chạy sang làm quen.

An Điềm cứ tưởng, tính cách Cao Lỗi cũng sẽ giống như Cố Thiên Tuấn, không thích lắm những cô gái chủ động tiếp cận mình như vậy.

Nhưng kết quả sau đó lại nằm ngoài dự liệu của An Điềm, hai người tiến triển rất thuận lợi, lúc ấy Doanh Doanh ngày nào cũng lải nhải bên tai cô: Chị An Điềm, em mới gọi điện cho chú đẹp trai; chị An Điềm, chú đẹp trai đã chủ động gọi cho em đấy! Em vui quá; chị An Điềm, ngày mai em sẽ đi hẹn hò với chú đẹp trai; chị An Điềm, em phát hiện ra mình có tình địch; chị An Điềm, chú đẹp trai đã tặng em rất nhiều quá; chị An Điềm…

Còn rất nhiều rất nhiều điều mà Khưu Doanh Doanh đã nói với cô, rất nhiều rất nhiều việc Khưu Doanh Doanh từng làm với cô, An Điềm vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Nhưng Doanh Doanh bây giờ lại không thể mở mắt ra mà gọi cô một tiếng “chị An Điềm” nữa.

An Điềm buồn bã lau nước mắt, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.

Lúc này, Cao Lỗi cũng đang chìm đắm trong kí ức của anh và Doanh Doanh, hoàn toàn không để ý thấy An Điềm đã khóc.

Còn nhớ, lần đầu tiên khi anh gặp Khưu Doanh Doanh đã liền có mong muốn mãnh liệt được bảo vệ cô, bởi Doanh Doanh lúc ấy trông rất nhỏ bé, rất yếu đuối.

Hơn nữa, hai mắt cô còn long lanh như mặt hồ, chưa từng trải qua đau khổ gì nên toát lên vẻ ngọt ngào, không có suy nghĩ xấu nào nên sáng rực rỡ.

Nhưng đối với một nửa của mình, Cao Lỗi luôn để mọi chuyện tùy duyên, huống hồ tuổi của anh còn lớn hơn Doanh Doanh rất nhiều, nếu anh quá chủ động sẽ khiến cho cô sợ, vả lại, thích nhất thời không bằng yêu lâu bền, Cao Lỗi không tin lắm vào tiếng sét ái tình, thế nên lúc đầu khi gặp Doanh Doanh, anh chỉ là rung động một chút, sau đó bình tĩnh trở lại.

Song sau đó lại xảy ra chuyện khiến Cao Lỗi thấy bất ngờ và không thể tin được: Khưu Doanh Doanh lai chủ động tiến về phía anh, còn hỏi xin số điện thoại của anh nữa!

Trái tim Cao Lỗi sau một giây lỗi nhịp thì liền đưa ra phán đoán: Khưu Doanh Doanh có lẽ do còn quá trẻ nên không hiểu chuyện, chỉ mới thích một chút là đã chạy đến xin số làm quen, anh cho rằng Khưu Doanh Doanh hoàn toàn không phải là yêu anh, cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời thôi.

Rồi ngay trong đêm sau khi có số điện thoại của anh, Khưu Doanh Doanh đã chủ động gọi cho anh.

Khưu Doanh Doanh trong điện thoại nói chuyện rất rụt rè, hoàn toàn không hề mạnh bạo dũng cảm như lúc xin số, Cao Lỗi lúc ấy cảm thấy rất buồn cười: Cô bé này tính cách đúng là thay đổi liên tục.

Đương nhiên, biểu hiện ấy của Khưu Doanh Doanh lại càng khiến Cao Lỗi cho rằng, hai người họ là không thể nào.

Thế nên, mỗi khi Khưu Doanh Doanh chủ động gọi điện cho Cao Lỗi, anh đều đối xử rất lạnh nhạt, trong lòng nghĩ đợi sau khi những nhiệt tình ấy trôi qua rồi, Khưu Doanh Doanh sẽ chán nán mà từ bỏ.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến Cao Lỗi không thể ngờ được.

Khưu Doanh Doanh vẫn cứ kiên trì gọi điện cho anh mỗi ngày, đến mức Cao Lỗi không biết từ khi nào hình thành một thói quen mỗi tối phải chờ điện thoại của cô!

Rồi đến một hôm nọ, Khưu Doanh Doanh giận dỗi bảo Cao Lỗi quá lạnh lùng với cô, nhưng chưa đầy ba giây sau lại bảo cho dù anh có lạnh lùng với cô cũng được, chỉ cần cho phép cô được tiếp tục gọi điện cho anh là đủ.

Cao Lỗi lúc ấy bật cười trong lòng: Cô bé này đúng là thiếu chí khí, nếu gặp phải người đàn ông được nước lấn tới thì chẳng phải sau này sẽ luôn bị uất ức sao?

Nếu vậy thì chi bằng anh sẽ bảo vệ cô, ít ra thì anh sẽ không khiến cô phải chịu uất ức.

Thế là, hai người cứ thế tự nhiên và nhanh chóng đến bên nhau, trải qua hết những việc mà những người yêu nhau làm với nhau, cùng đi ăn, cùng đi xem phim, cùng dạo phố, còn tặng quà cho nhau nữa.

Cao Lỗi trước đây cảm thấy mấy việc ấy đúng là chán ngắt, còn không vui bằng một mình ở lại công ty tăng ca nữa.

Nhưng từ sau khi ở bên Khưu Doanh Doanh, Cao Lỗi mới biết, những điều khiến cho bạn vui không phải ở chỗ bạn làm gì, mà quan trọng là khi bạn làm những điều ấy, ở bên cạnh bạn có người mà bạn thích.

Mỗi một ngày ở bên Khưu Doanh Doanh, Cao Lỗi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến anh cảm thấy như mình đang nằm mơ, mà trong lúc anh đang cố hết sức để trân trọng những gì đang có ấy thì Doanh Doanh lại đột nhiên gặp nạn!

Cao Lỗi khi vừa hay tin ấy thì cảm thấy như một cơn ác mộng, tất cả mọi thứ trước mặt như nhòa đi.

Song, khi nhìn thấy Khưu Doanh Doanh mặt đầy máu hôn mê bất tỉnh thì anh mới biết, đây không phải ác mộng, đây là hiện thực còn đáng sợ hơn ác mộng nữa!

Lúc ấy đã có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Cao Lỗi, anh muốn trả thù cho Doanh Doanh, anh muốn băm vằm kẻ đã hãm hại Doanh Doanh!

Nhưng rồi Cao Lỗi đã bình tĩnh lại, chuyện bắt tên gian ác Chu Hán Khanh ấy thì ai cũng làm được, nhưng Doanh Doanh thì không thể thiếu anh, anh biết điều bây giờ mình cần làm nhất chính là ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, chăm sóc bố mẹ cô.

Vậy nên anh đã ở lại, anh sẽ luôn ở lại đây cho đến khi cô tỉnh lại.

Nhưng khoảng thời gian “một tháng” mà bác sĩ nói đã sắp trôi qua rồi, vậy mà Doanh Doanh vẫn không hề có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại!

Bây giờ anh không biết phải làm sao nữa!

Cao Lỗi bất lực cúi đầu, cảm thấy mình sắp không cầm cự nổi nữa rồi, giá mà người đang nằm trên giường bệnh lúc này là anh thì tốt biết mấy!

“Cao Lỗi, An Điềm…”

Trong lúc Cao Lỗi và An Điềm đều đang chìm trong kí ức thì bố mẹ Khưu Doanh Doanh từ ngoài cửa bước vào, họ cứ cả ngày nhìn cảnh Khưu Doanh Doanh hôn mê quả thực không tốt chút nào, thế nên An Điềm và Cao Lỗi đã khuyên họ nên ra ngoài tản bộ, Doanh Doanh cứ để cho cho hai người trẻ này chăm sóc là được.

“Chào cô chú.” An Điềm vội vàng đứng dậy bước đến đón bố mẹ Khưu Doanh Doanh, còn Cao Lỗi thì vẫn đang chìm trong đau khổ, hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

“Cô chú vừa ra ngoài đi dạo một lát, nhưng thấy cũng chẳng có gì đáng xem cả.” Mẹ Khưu Doanh Doanh u uất thở dài nói, “Nhưng lúc đi qua cửa hàng ở cổng bệnh viện, cô có trông thấy mấy món quà vặt mà Doanh Doanh thích ăn, thế nên đã mua về, đợi khi nào Doanh Doanh tỉnh lại sẽ có thể ăn, nhưng mà…”

Mẹ Khưu Doanh Doanh đang nói chợt im lặng rồi nghẹn ngào, bố cô trông thấy liền bước đến khẽ vỗ vai vợ, nếp nhăn trên mặt trông sâu hơn hẳn.

An Điềm cũng không biết nên nói gì đẻ an ủi mẹ Khưu Doanh Doanh, chỉ biết buồn bã nhìn mấy món quà vặt trên bàn: Doanh Doanh đúng là thích ăn mấy thứ này nhất, mà từ sau khi được Cao Lỗi cưng chìu thì hình như còn ăn nhiều hơn nữa…

Quà vặt sao?

Trong đầu An Điềm chợt nảy ra một ý, liền kích động quay sang nói với bố mẹ Khưu Doanh Doanh: “Cô chú ơi, Doanh Doanh bình thường thích ăn quà vặt nhất, hay là chúng ta lấy quà vặt ra thử đi?”