Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 29: 29: Anh Ấy Không Có Bệnh






Xuyên qua hai đám người.
Ở hàng sau cùng bên đoàn kịch Phương Cảnh, Bạch Tư Tư dè dặt túm ống tay áo của Lâm Thanh Nha, kề sát tai qua: “Giác nhi, có phải là tới đợi cô không đấy?”
“…”
Lâm Thanh Nha thầm thở dài trong lòng.
Cô cụp mắt, lấy di động trong túi ra, ngón tay trắng nõn chậm chạp gõ chữ trên màn hình.
“Leng keng.”
Đường Diệc rũ mắt xuống.

Đứng yên một vài giây sau hắn mới lấy di động ra.
【Tôi không có uống rượu.】
【Anh về đi.】
Yết hầu của Đường Diệc khẽ trượt, hừ một tiếng cười lạnh như băng, hắn tiện tay quẹt bấm gọi điện, đưa di động áp lên tai.
Ở đây, dưới sự ồn ào của mọi người trong đoàn ca múa của Ngu Dao, Ngu Dao đã đi qua được non nửa đoạn đường trống do mọi người nhường, cô ta cứng nhắc dừng lại trước xe Đường Diệc.
“Đường, sếp Đường,” Ngu Dao căng da đầu, nặn ra một nụ cười giả tạo, “Đêm nay anh đến đây có việc gì không?”
“…”
Đường Diệc lười biếng nhấc mí mắt lên.
Trong điện thoại vẫn là những tiếng tút tút liên tiếp.
Đôi mắt đen như mực của hắn tối sầm đi, ẩn chứa một thoáng thù địch.

Tầm mắt hắn lướt qua Ngu Dao, rồi lại nhìn xuyên qua hai đám người, dừng trên người cô gái có khuôn mặt trang nhã xinh đẹp.
Cô không nhìn hắn mà cụp mắt xuống.
Rõ ràng ở khoảng cách như thế vậy mà Đường Diệc lại như có thể nhìn thấy được độ cong của hàng mi cô, ngửi được mùi hương tuyết đêm lạnh lẽo trên mái tóc dài của cô.
Còn có đôi môi hắn khao khát, thiếu chút nữa đã nếm được.
Bàn tay cầm bật lửa của Đường Diệc chậm rãi siết chặt, tay hắn xót đau vì góc cạnh kim loại đâm vào lòng bàn tay hắn, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên trên mu bàn tay hắn.
Cảm xúc của Đường Diệc khiến cho hình xăm trước cổ hắn đỏ ửng.
“Ting.”
Điện thoại đã nối máy được.
“――”
Đột nhiên Đường Diệc nới lỏng các ngón tay.

Cô gái ở trong tầm mắt hắn ngẩng đầu lên, hắn gần như chật vật cúi đầu tránh, giấu đi đôi mắt đen láy không kiểm soát được cảm xúc.
Đường Diệc đứng cứng đờ ra vài giây, đôi chân dài lùi lại nửa bước, hắn nửa dựa nửa ngồi trên đầu xe, giọng trầm thấp khàn khàn: “Lại đây.”
Ngu Dao sửng sốt.
Cô ta theo phản xạ nhìn Đường Diệc, ánh mắt lại di chuyển sang di động trong tay hắn.

Trong điện thoại không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng thở rất khẽ của phụ nữ.
Đường Diệc cụp mắt, tham lam lắng nghe.
Cuối cùng cũng đợi được đến khi cô lên tiếng, giọng khe khẽ đều đều, nói giống như trước, “Dục Diệc, anh về đi được không.”
Đường Diệc nhắm mắt lại, cười nói, “Không về.”
Rơi vào trầm mặc.
Đường Diệc không nhìn thấy cũng tưởng tượng được.
Lúc này cô sẽ nhíu mày, dùng đôi mắt màu trà bất lực nhìn hắn, ngay cả đường cong của sợi tóc ở bên má cô bị gió thổi hắn cũng muốn hôn lên.
Ngu Dao sững sờ trước nụ cười của Đường Diệc.
Trước đây cô ta từng gặp Đường Diệc, hắn là thái tử của Thành Thang, là nhân vật lớn đứng đầu trong giới kinh doanh ở Bắc Thành, cô ta gặp qua hắn rất nhiều lần, xa có, gần có, ở trong tiệc rượu và cả sự kiện.
Phần lớn thời gian người nọ đều được mọi người vây quanh, hắn hoặc là hờ hững cười, hoặc là ra vẻ lười nhác làm mặt lạnh ý bảo người sống chớ gần.

Lúc trước, thỉnh thoảng cũng có nổi điên lên phóng túng tán tỉnh người khác, khuôn mặt đẹp trai nhưng trong đôi mắt lại tối tăm và điên cuồng.
Ngu Dao chưa từng nhìn thấy tên điên cười thế này bao giờ, giống thật thấp hèn, vui buồn đều từ người nọ mà ra, tự biết thảm hại không chịu nổi nhưng vẫn cam tâm hiến dâng lòng thâm tình nóng bỏng.
Cô ta nghĩ chắc chưa ai từng thấy đâu.
Giọng nói mơ hồ có chút quen thuộc của cô gái trong điện thoại bị gió đêm thổi qua, Ngu Dao nghe mà hoảng hốt.
“Anh mặc phong phanh quá.”
“…”
Đường Diệc cúi đầu nhìn trên người mình.
Cuối ngày hôm nay Thành Thang họp hội đồng quản trị, họp xong thì trời đã không còn sớm, hắn vừa ra là vội vàng đi ngay, còn không có thời gian chọn một chiếc xe phù hợp chứ đừng nói là quần áo.
Bên ngoài là chiếc áo vest tối màu, bên trong là áo sơ mi trắng, trong gió đêm cuối đông đầu xuân quả thực chẳng khác gì một nghệ sĩ đầu óc không bình thường.
“Anh lên xe đi, tôi đi rồi.”
“――”
Cuộc nói chuyện kết thúc trong im lặng.
Bỗng nhiên trong mắt Đường Diệc hiện lên sự mất mát, hắn nhấc mắt lên, khi ánh mắt thù địch của hắn nhìn về phía đối diện, hắn nhìn thấy đám người Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư đang từ phía sau đi đến góc tường, thật sự định rời đi.
Không hề lưu luyến chút nào, tuyệt tình hệt như bảy năm trước.
Ngu Dao nhìn là lòng run sợ.
Chiếc di động đáng thương thoạt nhìn sắp bị tên điên bóp nát.
Ngay lúc Ngu Dao đang lo lắng tên điên ở trước mặt này sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì thì lại thấy hắn đè nén ngọn lửa bừng bừng trong mắt xuống, xoay người lên xe.
Cửa xe mở ra, hắn bước đôi chân dài lên ngồi vào trong xe, rồi đóng sầm cửa xe lại.
“Ầm ――”
Đột nhiên đèn xe chói mùi mắt phát sáng.

Hai bóng đèn sáng rực xé nát đêm tối.
Ngu Dao đứng sững người ở bên cạnh đầu xe một chốc, cuối cùng ánh mắt rối rắm do dự cũng bình tĩnh lại, cô ta nắm chặt nắm tay đi đến chỗ ghế phó lái, vịn cửa xe cúi người xuống.
Chiếc váy đuôi cá dài màu xanh biển phác hoạ đường cong xinh đẹp trước ngực cô ta, Ngu Dao tự tin với cơ thể được luyện tập và chăm sóc cẩn thận của cô ta có thể khiến cho hầu hết đàn ông đều rung động.

Ngay cả vị ở trước mặt này…
Ngu Dao dịu dàng hỏi: “Sếp Đường, anh đến đón… Cô Lâm à?”
“?”
Đường Diệc không đáp, đảo đôi mắt đen láy lạnh như băng qua.
Ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo của hắn đặt trên vô lăng, siết chặt vô lăng, vẻ mặt mất kiên nhẫn cận kề bờ vực bùng nổ.
Ngu Dao đánh bạo, nhỏ giọng nói: “Mắt nhìn của cô ấy rất cao, cô ấy không lên xe của anh là vì cậy sủng mà kiêu.

Anh cưng chiều cô ấy, cô ấy càng không để ý tới anh.”
Mắt Đường Diệc giật giật, “Vậy cô nói nên làm sao bây giờ?”
Ngu Dao cười duyên, đổi tư thế dựa vào cửa xe, các đường cong ngực eo và mông càng thêm lõm, “Lạt mềm buộc chặt, anh có nghe nói qua chưa?”
Đường Diệc lạnh mặt nhướng mày: “Cô đang dạy chiến thuật cho tôi?”
Ngu Dao cứng đờ, vội vàng tém lại đang suy nghĩ xem phải chữa cháy thế nào thì thấy Đường Diệc thả lỏng dựa vào ghế, mái tóc xoăn nhẹ đung đưa theo cử động, che đi một nửa vầng trán và đôi mắt đen.
Dường như hắn đã kiềm chế được cơn điên, vẻ mặt trở nên lười nhác, không quá để tâm.
Đôi mắt chỉ dõi theo một bóng hình duy nhất.
“Ý của cô là, cho cô lên xe tôi để cô ấy nếm thử cảm giác bị lạnh nhạt,” hắn chậm rãi nhìn sang, giọng hờ hững khàn khàn, “Đúng không?”
Ngu Dao hết sức ngạc nhiên, lập tức gật đầu.
Đường Diệc nhìn Ngu Dao hai giây, đột nhiên quay lại đầu đi cười phong lưu quyến rũ, “… Cô nói đúng, đúng là nên thế.

Dựa vào đâu là chỉ có một mình tôi bị coi thường?”
Ngu Dao sửng sốt.
Đường Diệc giơ tay, giả vờ mở cửa xe.
Chợt hắn dừng lại.
“Cô nói xem, cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu như tôi nhìn thấy cô ấy ở cùng Nhiễm Phong Hàm chứ?”
“…?” Ngu Dao mờ mịt hoàn hồn, lúng túng cười nói, “Chắc chắn rồi, hẳn sẽ không cảm thấy thoải mái.”
“Thật không.”
Thấy Đường Diệc muốn mở cửa xe, Ngu Dao vội vàng lùi một bước, kiềm nén sự kích động chuẩn bị lên xe.

Cô ta dám đảm bảo, trong cả cái Bắc Thành này, chắc chắn cô ta là người đầu tiên ngồi xe Đường Diệc lái.
Chỉ cần ngày mai tin này được lan truyền, thế thì…
“Bỏ đi.”
Tay mở cửa xe rụt lại, vặn chìa khóa xe.
Ngu Dao không hiểu gì, đần người ra cúi đầu xuống: “Bỏ cái gì?”
“Cô ấy thoải mái thì tôi khó chịu.


Cô ấy không thoải mái, tôi càng khó chịu hơn.”
“?”
Không hề cho Ngu Dao bất kỳ cơ hội nào, đạp chân ga lao thẳng đi.
Siêu xe màu đen xé gió lao vào sâu trong bóng đêm.
“…”
Ngu Dao đứng đực ra tại chỗ, đợi đến khi hoàn hồn thì biểu cảm đã vặn vẹo đến dữ tợn khó coi.
Đáng tiếc, không đợi cô ta nổi điên, lập tức có mấy người bên đoàn ca múa Dao Thăng chạy tới, khó hiểu hỏi: “Chị Ngu, sếp Đường, sao sếp Đường đi một mình rồi?”
Ngu Dao hoàn hồn, cắn răng cố nặn ra nụ cười, giơ tay lên dịu dàng vén mái tóc dài ra sau tai: “Công ty anh ấy có việc bận, làm gì rảnh rang đâu, tôi bảo anh ấy về trước.”
“Ồ, chị Ngu biết quan tâm quá nha.”
“Có điều, sếp Đường tốt với chị thật ấy, bận như thế còn bớt chút thời gian đến đón chị nữa!”
“Đúng đó, lần tới chị đừng bảo sếp Đường về một mình.”
“Ơ, xe tới ở kia kìa, tôi đi kêu xe.”
“…”
Nhóm của Lâm Thanh Nha là nhóm rời đi cuối cùng.
Thật ra đêm nay Bạch Tư Tư không có lái xe đến, nên cô đi ra một góc vì cô biết Đường Diệc sẽ không rời đi trước khi cô đi.
Đợi sau khi chiếc xe thể thao rời đi, cô dừng lại đợi taxi ở bên ngoài nhà hàng cùng với mọi người trong đoàn Phương Cảnh.
Cách chỗ cô không xa, Lâm Thanh Nha nhường cho những người khác trong đoàn kịch lên xe trước, chờ đến lượt cô, trong đoàn chỉ còn lại đại sư huynh Giản Thính Đào phụ trách sắp xếp.
Bạch Tư Tư ở bên cạnh Lâm Thanh Nha đánh cái ngáp: “Giác nhi, đêm nay tôi ngủ nhà cô nhé?”
“Ừm.”
“Sư phụ Lâm, cô Bạch, xe đã tới rồi.” Giản Thính Đào vẫy ngừng một chiếc taxi, quay đầu lại chào hỏi với Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư lon ton mở cửa xe, không mở mắt nổi nhưng vẫn nhe răng nói: “Cảm ơn đại sư huynh!”
Giản Thính Đào cười: “Cô Bạch mau lên xe đi.”
“Ngủ ngon ngủ ngon!”
Lâm Thanh Nha vừa lên xe, Bạch Tư Tư lập tức chui vào theo, đóng cửa xe lại.
Bạch Tư Tư báo địa chỉ chỗ ở của Lâm Thanh Nha cho tài xế xong, nhìn Giản Thính Đào đứng ở ven đường ngoài cửa sổ vẫy tay tạm biệt: “Đại sư huynh mau về đi!”
“Đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Tài xế đánh lái, nhấn ga: “Hai vị ngồi chắc, chúng ta ra…”
“Két ――!”
Tiếng phanh xe chói tai, đột ngột dừng lại ở trước đầu xe taxi, chỉ cách chừng gang tấc.
Con phố dài yên tĩnh.

Tiếng gió giống như bị dọa sợ đến ngừng.
Bên trong và bên ngoài xe đều kinh hồn bạt vía.
Tài xế taxi hoàn hồn, ấn hạ cửa xe xuống không chút nghĩ ngợi, mắng phía trước: “Anh có bệnh à! Có biết lái xe không đấy! Sao mà dừng ――”
Đột nhiên tiếng mắng chửi im bặt.
Tài xế ngập ngừng nhìn biển số xe, ông có thể đọc rõ ràng số trên đó nhờ ánh đèn phản chiếu, chỉ cần nhìn đuôi xe cũng có thể chắc chắn đây là đuôi siêu xe thể thao cực kỳ đắt tiền.
Một thoáng lặng như tờ.
Cửa siêu xe thể thao mở ra, một cái chân dài giẫm xuống đất.


Dưới ánh sáng mờ ảo nửa sáng nửa tối, bóng người cao gầy mạnh mẽ bước xuống xe, đi sang đây.
Tài xế taxi sợ tới mức rụt cổ lại, vội vàng rụt vào xe trốn: “Các các các cô quen người này à?”
Bạch Tư Tư quay đầu lại.
Lâm Thanh Nha nhìn ra ngoài cửa xe.
Đường Diệc đen mặt dừng ở bên cạnh xe, lúc này đang vịn cửa xe cúi người xuống, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha, thái dương nổi gân xanh, môi mỏng mím chặt, hình xăm đỏ như máu trước cái cổ trắng nõn lạnh lẽo đỏ bừng một mảng.
Đôi mắt kia vừa đen lại sâu, rất dữ tợn, uổng cho một khuôn mặt đẹp hút hồn.
Tài xế sợ tới mức muốn báo cảnh sát.
Đường Diệc nhớ ra điều gì đó, gõ cửa kính ghế điều khiển với ánh mắt hung dữ, lực gõ như là gõ vỡ cả kính.
Tài xế vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hạ cửa xe xuống: “Anh…”
Đường Diệc lấy một tờ danh thiếp trong túi áo vest ra, vỗ lên cửa xe.
Vàng nguyên chất, dòng chữ nhỏ viết theo phông Swash màu đen.
【Phó chủ tịch điều hành của tập đoàn Thành Thang, Đường Diệc】
Sau khi não nắm bắt được các từ khóa mấu chốt và xử lý thông tin, tài xế càng bối rối hơn.
Cuối cùng Đường Diệc cũng thu lại ánh mắt u ám trên người Lâm Thanh Nha ở hàng ghế phía sau, hắn đè nén những cảm xúc khiến cho người ta sợ hãi xuống, hắn đứng thẳng người, vỗ cửa xe, lạnh lùng nhìn tài xế, chỉ vào xe thể thao của mình.
“Tối nay dừng xe ở đây.”
“?”
“Muốn chạy thì các người cứ đâm vào, tôi đền tiền cho.”
“…?”
Tài xế taxi chạy taxi cả đời rồi nhưng chưa từng gặp phải tên thần kinh thế này.
“Hai cô gái này, người quen của các cô à?”
“…”
Lâm Thanh Nha nhìn ra ngoài xe.

Gió thổi góc áo người nọ bay phần phật, mái tóc đen của hắn bị thổi rối, cuốn lên trên vầng trán tái nhợt, đôi môi mỏng ửng đỏ xinh đẹp, càng tôn lên đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Có thể là do tức giận, hoặc là lạnh.

Dù sao cũng đã mặc ít như thế.
Bạch Tư Tư cũng cảm thấy Đường Diệc quá đáng sợ, cô ta không nhìn hắn nữa, lo lắng hỏi: “Giác nhi, cô nghĩ chúng ta phải làm sao?”
“Không sao, để tôi xử lý.” Lâm Thanh Nha ôn hòa nói, “Xin lỗi chú tài xế, gây phiền phức cho chú rồi… Anh ấy không có bệnh, chỉ là đang cáu kỉnh.”
Bạch Tư Tư muốn cản lại: “Ối giác nhi ――”
Lâm Thanh Nha không nói gì nữa, đẩy cửa xe, chậm rãi xuống xe.
Cô còn chưa đứng vững đã bị người nọ nắm chặt cổ tay kéo qua, ngay cả tay kia đang vịn cửa xe cũng bị giật mạnh ra, sau đó cửa xe bị đóng lại.
Một tiếng “Ầm” vang lên, Lâm Thanh Nha bị Đường Diệc thô bạo ép lên chiếc xe taxi.
Lâm Thanh Nha nhíu mày.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt còn đen hơn cả trời đêm.
Ngoài ra nơi đó cũng có các vì sao rơi rải rác trong đấy, lấp lánh, nhìn chằm chằm cô giống như nghiện, giống như đắm chìm.
“Dựa vào đâu…”
Hắn cúi xuống, vùi đầu vào cổ cô, nói với giọng khàn khàn vừa độc địa lại uất ức.
“Dựa vào đâu mà cmn tôi khó chịu muốn chết, còn phải để cho cô vui vẻ trở về.”