Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 42: 42: Có Người Nhớ Em Đến Không Buồn Ăn Uống Đêm Không Ngủ Được






Thứ tư.
Tập đoàn Thành Thang, phòng làm việc của phó chủ tịch điều hành.
Tháng này Đường Diệc phải đích thân giám sát một dự án M&A (1) lớn, cuộc họp kiểm tra mất nửa buổi sáng mới kết thúc.

Sau cuộc họp, Đường Diệc bảo người mang báo cáo thẩm định tài sản đã được đóng mộc và báo cáo kiểm tra liên quan đến đây, chất chồng như núi ở bàn làm việc của hắn.
Tới gần trưa, Đường Diệc mới khép lại bản tài liệu kiểm tra cuối cùng lại, xoa cổ dựa lưng vào ghế.
Đúng lúc này Trình Nhận gõ cửa đi vào.
“Phần này rất đáng ngờ,” Đường Diệc giơ tay gõ vào chồng tài liệu thấp, “Các tổ đối chiếu xác minh ghi chú lại một lần nữa xác minh, ai chịu trách nhiệm thì ký tên, có vấn đề gì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm.”
“Rõ.”
“Trái quyền (2) của đơn vị này cấu thành một quyền đặc biệt, bảo bộ phận pháp chế sau khi hoàn thành phác thảo ‘Thỏa thuận cơ cấu lại trái quyền khoản nợ’ thì mang đến cho tôi xem qua.”
“Vâng, sếp Đường.”
Dặn dò xong, Đường Diệc dựa trở lại ghế làm việc, tay bóp nhẹ vào gốc mũi cao thẳng, nhắm mắt lại.
Tiếng ghi chép sột soạt dừng lại.
Bầu không khí tĩnh lặng.
Đợi vài giây vẫn không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, Đường Diệc bỏ tay xuống, mở mắt nhìn phía trước bàn làm việc: “… Còn chuyện gì nữa?”
Trình Nhận không nói gì, đẩy mắt kính, vẻ mặt trầm mặc bí ẩn.
Đường Diệc phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt khẽ động.
Sự lạnh lùng và tê liệt cảm xúc trong khi làm việc dần biến mất trên khuôn mặt đẹp trai và mạnh mẽ của Đường Diệc, hắn hắng giọng, giọng điệu thản nhiên: “Nói đi… bên cô ấy có chuyện gì?”
Trình Nhận: “Không có gì cả.”
Đường Diệc: “?”
Trình Nhận: “Tôi chỉ định nói là hình như hai tuần rồi ngài không sắp xếp lịch trình cá nhân.”
“…”
Mới vừa rồi hiểu sai ý, vốn dĩ Đường Diệc chỉ có hơi không vui, sau khi hoàn hồn nghe xong câu này, hắn càng thêm thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nhướng mày nói: “Tôi xếp lịch trình riêng hay không liên quan đến cái rắm cậu.”
Đi theo cái tên điên buồn vui bất thường này, đức tính tốt đáng khen nhất ở Trình Nhận có lẽ là dù trời có sập xuống cũng không bất ngờ hoảng hốt.
Cho nên anh ta không hề giận, vẫn bình tĩnh nói: “Cách đây một tuần cậu nhỏ nhà họ Nhiễm đã hủy hôn, trong giới đồn rằng đó là lỗi của cá nhân anh ta, khiến cho Nhiễm Kính Tùng giận dữ, nghe nói còn động tay động chân.”
Đường Diệc uể oải cụp mắt xuống, hờ hững thờ ơ trước tin này: “Không phải lúc Đường Hồng Vũ chạy tới đòi công đã báo kết quả rồi sao.”
Trình Nhận: “Nếu bởi vì điều này mà ngài mãi không chịu xếp lịch trình cá nhân thì có lẽ ngài an tâm quá sớm rồi.”
“?” Đường Diệc ngước mắt lên.
Trình Nhận: “Tuần trước cô Lâm có một buổi biểu diễn mới ở đoàn Côn kịch Phương Cảnh, nghe nói có một khán giả nam tặng hoa tỏ tình, vô cùng xúc động đến mức xông lên sân khấu ――”
Thoáng chốc, khuôn mặt mỹ nam lạnh lùng không cảm xúc của Đường Diệc u ám đi.
Hắn vô thức thẳng người lên.
Trình Nhận nói tiếp: “Sau đó bị bảo vệ đuổi ra ngoài.”
Đường Diệc: “… Cậu nói chuyện có thể đừng ngắt quãng không?”
Mắt kính của Trình Nhận lóe sáng lên, anh ta mỉm cười nói: “Xin lỗi sếp Đường, sau này tôi sẽ sửa lại.”
Đường Diệc liếc anh ta: “Tóm lại cậu muốn nói cái gì?”

Trình Nhận: “Hiển nhiên với nhân phẩm, khí chất và vẻ ngoài của cô Lâm, ở trong ngoài Lê Viên đều không thiếu người theo đuổi ―― vì tránh tạo thêm gánh nặng cho công việc trong tương lai của toàn thể đội trợ lý chúng tôi, tôi chân thành nhắc nhở ngài, bây giờ vẫn chưa phải lúc vô lo vô nghĩ.”
“…”
Vẻ mặt Đường Diệc thay đổi.
Hắn chậm rãi quay mặt đi, ánh mắt bơi lội giữa không trung bên ngoài cửa sổ, dừng trên người con chó to nằm ở bên cạnh cửa sổ phơi nắng: “Lại đây.”
Tiểu Diệc vểnh tai lên, vài giây sau mới bò dậy chạy sang, móng vuốt đệm thịt dưới chân vỗ lạch bạch lạch bạch trên đất.
Đường Diệc đưa tay xuống vuốt ve.
Trình Nhận đứng ở bên cạnh híp mắt nhìn.
Dựa theo kinh nghiệm Trình Nhận đi theo Đường Diệc nhiều năm như thế, Đường Diệc đang bày ra vẻ mặt gần như trước giờ chưa từng có ――
Chột dạ.
Trình Nhận cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật.
Coi như anh ta đã rõ tại sao hai tuần nay mật độ công việc của đội trợ lý đều bị ép buộc phải tăng gấp bội theo ông chủ cứ như được gắn động cơ vĩnh cửu vậy.
Vì sự hạnh phúc của đội, Trình Nhận thành tâm hỏi: “Ngài đây là không kiềm chế được nên đã làm ra chuyện xuất phát từ tình cảm nhưng lại vượt qua lễ nghĩa với cô Lâm rồi sao?”
Đường Diệc sững người, ánh mắt tránh né: “Không phải.”
Trình Nhận: “Thế ngài đã làm gì?”
Nuốt câu “Liên quan đến cậu cái rắm” trở về, hiếm khi Đường Diệc thẳng thắn thành khẩn nói: “Cho dù Nhiễm Phong Hàm bị rớt đài, nhà họ Lâm cũng sẽ không từ bỏ việc tìm đối tượng kết hôn thích hợp cho cô ấy.

Với tính tình Bồ Tát không nỡ làm tổn thương ai của cô ấy, hẳn sẽ không nỡ lòng làm ông bà ngoại cô thất vọng.”
Linh cảm xấu của Trình Nhận ngày càng lớn dần: “Vâng, sau đó thì sao?”
Ánh mắt Đường Diệc u ám: “Tôi muốn chiếm lấy cô ấy.”
Trình Nhận: “…?”
Trong phòng làm việc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trình Nhận nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Cho nên ngài đã nói gì với cô Lâm?”
“Người yêu.”
“?”
Đường Diệc không nói nữa.
Chăm chú vuốt chó.
Trình Nhận chờ một lúc lâu vẫn không nhận được lời giải thích, quay người đi nghiền ngẫm hai chữ dường như mình đã nghe nhầm kia.
Trình Nhận mặt không cảm xúc đẩy mắt kính lên: “Sếp Đường, ngài có biết nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì biết bao nhiêu fan cứng của tiểu Quan Âm ở Lê Viên xách dao đến bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Thành Thang phục kích ngài không?”
Đường Diệc khẽ hừ một tiếng cười lạnh: “Có vậy tôi cũng chiếm.”
Trình Nhận: “Nói toàn lời cay độc không tính là chiếm.”
Nụ cười của mỹ nam cứng đờ.
Trình Nhận: “Hai tuần không dám gặp, không dám liên lạc càng không tính là người yêu.”
“…”
“Gâu!”
Tiểu Diệc chạy đi trước khi phụ họa một tiếng sủa hung dữ tức mà không dám nói ra.


Tên điên thẹn quá giận, ngẩng khuôn mặt không cảm xúc lên nhìn Trình Nhận.
Trình Nhận cầm máy tính bảng lên, bút điện tử quẹt một cái mở ghi chú ra.

Anh ta lấy đầu bút đẩy mắt kính lên, bình tĩnh nói: “Theo lịch trình các bên tham gia do Tiền Hưng Hoa của truyền thông TA đặc biệt gửi sang đây, trước trưa hôm nay đoàn Phương Cảnh sẽ xuất phát, đi xe thuê đến thành phố A, chuẩn bị ghi hình cho màn trình diễn đầu tiên.”
Cảm xúc tựa như ngọn lửa dưới đáy mắt u ám của Đường Diệc tắt dần, hắn uể oải nói: “Tôi không phải thí sinh, liên quan gì đến tôi.”
Trình Nhận: “Cô Lâm là đội trưởng của đoàn Phương Cảnh, hay là ngài lái xe qua đưa đi đi?”
Đường Diệc hừ lạnh: “Tôi là chó chắc, phải mừng rỡ chạy tới tiễn chủ ra ngoài?”
Trình Nhận: “…”
Tiểu Diệc nhạy bén quay đầu lại: “Gâu!”
Trình Nhận mặt không đổi sắc đẩy mắt kính nói: “Ngài thật sự không đi?”
“Không đi.”
Nửa tiếng sau.
Một chiếc xe buýt chở tất cả các diễn viên và học trò dự thi của đoàn Phương Cảnh đang chạy vững vàng trên đường cao tốc đi từ Bắc Thành đến thành phố A.
Bởi vì đang trong giờ làm việc, lại gần đến trưa, cho nên không có nhiều xe trên đường cao tốc.
Cho đến một lúc, tài xế liên tục nhìn phía kính chiếu hậu, vẻ mặt mê mang.

Tài xế nhịn gần hai phút, cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Cô Lâm?”
Vốn xe buýt đang yên ắng, tiếng gọi này lại không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Thanh Nha ngồi ngay hàng phía trước, cô nghe thấy tiếng gọi, mở mắt ra.
Bạch Tư Tư ngồi ở bên cạnh cô, tháo dây an toàn đi tới trước: “Bác tài, có chuyện gì ạ?”
Tài xế vừa lái xe vừa nói: “Từ vài phút trước đến giờ, có một chiếc xe cứ đi theo phía sau chúng ta mãi, là người của đoàn kịch các cô à?”
Bạch Tư Tư: “Hả?”
Bạch Tư Tư quay đầu lại dựa vào cửa sổ xe nhìn ra sau, những người khác ở hàng phía sau trong xe cũng quay đầu lại nhìn theo.
Cũng có diễn viên nhỏ tuổi không kìm được lòng dứt khoát chạy đến hàng cuối cùng ghé vào ghế vịn cửa xe xem.
“Đúng là có người thật kìa.”
“Ôi, chiếc xe đó đẹp quá, hẳn là siêu xe nhỉ? Đường nét siêu đỉnh.”
“Chiếc xe thể thao này chạy chậm quá, nếu như tôi có một chiếc xe đẹp như thế, chạy trên cao tốc ít nhất tôi cũng chạy 120 km/h!”
“Ơ… Sao tôi thấy chiếc xe này quen quen?”
Lâm Thanh Nha đang lấy di động từ trong túi ra để xác nhận xem có tin nhắn từ phía đoàn kịch hay là chương trình không, nhưng không thu hoạch được gì.
Cô vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bạch Tư Tư mặt mày thần bí chạy về, thì thầm vào tai cô: “Giác nhi, tìm cô đấy.”
Lâm Thanh Nha: “Sao?”
Bạch Tư Tư: “Là xe của sếp Đường, là chiếc xe lần trước sếp Đường phanh gấp trước xe taxi của chúng ta ở dưới lầu nhà hàng Đức Ký! Lúc ấy tôi nhìn chằm chằm vào nó lâu lắm, thuộc lòng biển số xe rồi, chắc chắn không nhận nhầm.”
“…”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra.

Sau khi hoàn hồn, cô theo phản xạ mở mục tin nhắn trong di động ra, thế nhưng hai tuần gần đây dưới khung tin nhắn của Đường Diệc hoàn toàn trống rỗng.
Nói chính xác thì, kể từ ngày đưa ra cái yêu cầu kia, nửa tháng rồi Đường Diệc chưa gọi cho cô cuộc gọi nào, hoặc là nhắn tin lấy một chữ, cũng không xuất hiện ở trước mặt cô.
Đột nhiên theo sát đến đây thế này, không biết có chuyện gì hay không.
Lâm Thanh Nha nhíu mày, vẻ mặt bất an.
Bạch Tư Tư thì thầm hỏi: “Đang ở trên cao tốc Đường Diệc không thể dừng xe tùy tiện được, sao sếp Đường có chuyện gì cũng không nói với cô một tiếng đã đuổi theo đến đây rồi?”
Lâm Thanh Nha: “Tôi có nên gọi điện thoại cho anh ấy không?”
Bạch Tư Tư: “Nếu anh ta đang lái xe thì không tốt lắm.”
Lâm Thanh Nha nắm chặt di động.
Bạch Tư Tư: “Ối, có rồi!”
Lâm Thanh Nha: “Có gì thế?”
Bạch Tư Tư nháy mắt với Lâm Thanh Nha, sau đó nhảy khỏi chỗ ngồi chạy lên phía trước.
Lâm Thanh Nha kinh ngạc nói: “Cô cẩn thận chút.”
“Không sao, không sao,” Bạch Tư Tư vẫy vẫy tay với tài xế đang lái xe ở bên cạnh, “Bác tài, chúng ta đến trạm dừng chân tiếp theo nghỉ ngơi chút đi ạ, nên ăn trưa rồi.”
Tài xế gật đầu: “Vậy cũng được.”
“…”
Bạch Tư Tư quay đầu lại, nhoẻn miệng cười giơ tay chữ “V” lên với Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha vừa bất đắc dĩ lại nhẹ nhõm, vỗ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Bạch Tư Tư quay về chỗ ngồi.
Mười phút sau.
Xe buýt rẽ vào một trạm dừng chân ở cao tốc, tiến vào bãi đỗ xe.
Các diễn viên của đoàn kịch vẫn luôn tò mò nhìn chòng chọc phía sau, không khỏi ngạc nhiên nói: “Chiếc xe kia cũng đi theo vào kìa!”
“Ôi, lát nữa tôi phải xuống xem thử.”
“Tôi cũng đi, tôi cũng đi nữa!”
“Trời ạ, các cậu đừng đi, mất mặt lắm.”
“…”
Bãi đỗ xe của trạm dừng này không có nhiều xe, rất trống trải.

Tài xế xe buýt đỗ bừa vào một chỗ trống.
Tài xế chưa bao giờ nghĩ rằng , bên này ông còn chưa kéo phanh tay, bãi đất trống bên cạnh vang lên một tiếng “Két”.
Chiếc xe thể thao màu đen với những đường nét sắc lạnh phản chiếu ánh sáng lóa mắt, dưới ánh mắt khiếp sợ của các diễn viên đoàn kịch đang ghé vào cửa sổ xe nhìn, trực tiếp đỗ sát bên cạnh xe bọn họ.

Mui siêu xe màu nâu thẫm từ từ mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu xanh đậm nắm vô lăng bằng một tay, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng đeo kính râm to màu nâu, hắn dựa vào cửa xe lười nhác quay lại đầu, ngước lên.
Cách lớp kính râm, đôi mắt xinh đẹp ngạo mạn nheo lại.

Đối diện với An Sinh ngồi ở chỗ cửa sổ phía sau xe, đôi môi mỏng đẹp khép mở.
“Giác nhi của các cậu ở trên xe đúng không?”
An Sinh nhớ tới tách trà đáng thương bị đập vỡ lần trước.
Lúc này ở trong mắt An Sinh, tên điên đang yên lặng uể oải đánh một cái ngáp giống như con sư tử to há cái mồm to đầy máu nhìn cậu ta.
An Sinh run rẩy quay đầu lại, “Sư phụ… Lâm?”
Ghế phía trước trống không.
Cửa trước xe buýt mở ra.

Lâm Thanh Nha xách đuôi váy dài cẩn thận bước xuống những bậc thang kim loại cách nhau khá xa.
Khi mũi chân chạm đất, cô mới vừa ngẩng lên, còn chưa buông làn váy trong tay, mặt trời rực rỡ trước mặt đã bị che đi hơn nửa.
Một bóng đen dài đổ xuống.
Dường như Đường Diệc đặc biệt thay quần áo.

Bên trong là áo phông trắng, bên ngoài là áo khoác denim màu xanh sẫm, còn có đôi chân dài và quá mức được tôn lên bởi chiếc quần denim dài.
Kính râm to màu nâu che mất nửa khuôn mặt đẹp trai, chỉ còn lại mái tóc xoăn đen xõa xuống thái dương.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Nha nhìn thấy hắn ăn mặc thế này, ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn hắn.
Đường Diệc bị tiểu Bồ Tát nhìn chằm chằm đến lỗ tai nóng lên, hắn mất tự nhiên nghiêng người đi, ngăn cách cô khỏi ánh mặt trời chói mắt ban trưa hôm nay: “Nhìn cái gì, đẹp trai quá?”
Lâm Thanh Nha vô thức nghiền ngẫm, sau đó nghiêm túc gật đầu đáp: “Đẹp trai.”
Đường Diệc: “…”
Dưới ánh mặt trời, phần cổ dường như bị phơi nắng đến đỏ ửng.
Giữa bầu không khí im lặng, Lâm Thanh Nha hoàn hồn lại: “Sao anh lại đến đây?”
Đường Diệc nghe vậy hừ lạnh: “Không phải đã đồng ý làm… Nửa tháng không quan tâm đến, chưa thấy ai không xứng với chức vụ như em.”
Lâm Thanh Nha chần chừ một lúc, nhỏ giọng nói: “Em sợ anh bận, hơn nữa em không biết phải làm gì.”
Đường Diệc: “Ai nói anh bận?”
Lâm Thanh Nha: “Anh không bận à?”
Đường Diệc che lương tâm lại: “Anh có gì để bận.”
Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu: “Sau này em sẽ nhắn tin cho anh.”
“…”
Đôi môi mỏng không nhịn được muốn cong lên, Đường Diệc kìm nén một chốc mới nhịn xuống được.
Lúc này, Lâm Thanh Nha nhớ ra điều gì đó, nói: “Bọn em phải đến thành phố A để ghi hình cho màn trình diễn, khi nào về em sẽ liên lạc với anh, được chứ?”
“Không được.”
“?”
Lâm Thanh Nha không ngờ sẽ bị hắn từ chối, cảm thấy khó hiểu ngẩng mặt lên.
Đường Diệc túi tay vào túi quần, liếc mắt: “Có người nhớ em đến không không buồn ăn uống, đêm không ngủ được, nhất định phải đi cùng em.”
Lâm Thanh Nha ngơ ngác hỏi: “Ai?”
Đường Diệc tránh người để lộ chiếc xe thể thao ở phía sau.
Ở trong xe, trên ghế “Trẻ em” phiên bản cải tiến ở hàng ghế phía sau, Tiểu Diệc bị dây an toàn trói lại đang sốt ruột đến kéo ghế xe rung rinh: “Gâu gâu!”
Đường Diệc: “Nó.”
Lâm Thanh Nha: “…?”
-------
(1): M&A là cụm từ viết tắt của Mergers (Sáp nhập) và Acquisitions (Mua lại).

M&A là những hoạt động giành quyền kiểm soát doanh nghiệp thông qua các hình thức sáp nhập hoặc mua lại 1 phần hoặc hoặc toàn bộ doanh nghiệp giữa hai hay nhiều doanh nghiệp với nhau.
(2): Trái quyền: Trái quyền là quyền của một người yêu cầu một người khác thực hiện một hành vi pháp lý nhất định.

Mối quan hệ giữa người có quyền yêu cầu và người được yêu cầu gọi là quan hệ nghĩa vụ.

Quan hệ đó được định nghĩa như là mối liên hệ pháp lý ràng buộc hai con người, hai chủ thể của quan hệ pháp luật.