Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 47: 47: Bà Ngoại Sói Và Quả Nhân Sâm






Ghi hình cho chặng “Sơ kiến” xong, đoàn Phương Cảnh quay trở lại Bắc Thành, đảo mắt cái đã trôi qua hơn nửa tháng.
Hậu trường của đoàn vẫn đang được chỉnh sửa, việc sắp xếp tiết mục cũng theo yêu cầu của trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng, chất lượng hơn số lượng.

Bởi vậy thời gian trống rất nhiều, các diễn viên nhanh chóng bước vào giai đoạn rèn luyện gian khổ dưới sự hướng dẫn của các sư phụ do Lâm Thanh Nha đứng đầu.
Cuối tháng, chương trình theo phong cách phim phóng sự này chính thức ra mắt.

Sau khi nhận được thông báo của tổ chương trình, trong đoàn cố tình sắp xếp cho các diễn viên nghỉ học nửa ngày để các diễn viên tập trung ở phòng truyền thông đa phương tiện mới xây dựng ở hậu trường đoàn kịch, chiếu các đoạn tuyển chọn của đoàn Phương Cảnh.
Những diễn viên không đi xem và cảm nhận, diễn viên nào có đi thì tự xem xét kiểm điểm lại mình.

Dưới hai người vô cùng có thành tựu ở phương diện nghiêm khắc và độc miệng là đại sư huynh Giản Thính Đào và Bạch Tư Tư đóng vai trò “Người nhận xét và chọn lựa”, đưa ra những ý kiến chuyên nghiệp đúng trọng tâm để các diễn viên thảo luận.
Hướng Hoa Tụng gọi cái này là “Đả kích giáo dục”.
“Đừng trách chú ác với bọn họ quá.

Gần đây, bầu không khí trong đoàn quá thoải mái, đặc biệt là khi được tập đoàn Thành Thang hỗ trợ tài chính, đãi ngộ cứng vừa được tăng lên, chú thấy bọn họ sắp coi mình thuộc nhà nước mất rồi.”
Trong phòng làm việc của trưởng đoàn ở cách vách, Hướng Hoa Tụng rót trà cho Lâm Thanh Nha, cười khổ than thở.
“Có điều sư phụ Lâm, những diễn viên nhỏ tuổi cháu đưa đi tham gia chương trình vững vàng hơn trước khi đi rất nhiều, chú thấy từ sau khi trở về, thái độ luyện tập của đám nhóc An Sinh ngày càng vững chắc.”
Lâm Thanh Nha nhận lấy ly trà và nói lời cảm ơn, cô nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Có tiến bộ thì tốt, cháu cũng muốn mượn cơ hội lần này khảo sát trong đoàn chút ạ.”
Hướng Hoa Tụng: “Ý của cháu là muốn nhận vài học trò chính thức?”
“Vâng.” Lâm Thanh Nha gật đầu, “Những kiến thức cơ bản như hát niệm tố đả có thể được giảng dạy trên lớp.

Nhưng ở cấp độ sâu hơn, chẳng hạn như cách dùng khí và âm vận của một diễn viên Côn khúc trong một vở diễn cụ thể ra sao, đọc chữ như thế nào, xây dựng ‘phong cách*’ làm sao.

Suy cho cùng những thứ này ít nhất phải dạy với ví dụ cụ thể, thậm chí là phải cẩn thận dạy một kèm một.”
Ánh mắt của Hướng Hoa Tụng lóe lên, dường như định nói gì đó nhưng lại có chút lưỡng lự.
Lâm Thanh Nha thấy ông có chuyện muốn nói, bảo: “Chú Hướng, chú muốn nói gì cứ nói thẳng với cháu, đừng ngại ạ.”
Hướng Hoa Tụng: “Chú cũng không gạt cháu, thật ra từ khi tin tức cháu biểu diễn cho đoàn đồn ầm ĩ, có không ít người hâm mộ đến muốn gửi con bọn họ đến làm học trò của cháu.”
Lâm Thanh Nha có chút bất ngờ: “Trước đây chưa từng nghe chú nói đến.”
Hướng Hoa Tụng nói: “Ừ, trước đây chú cảm thấy danh tiếng và vai vế của Thanh Nha đều cao nhưng dẫu sao cháu vẫn còn trẻ, tuổi này đa số mọi người trọng phát triển cá nhân hơn.

Hơn nữa với tính tình của cháu chưa chắc đã muốn trói buộc thế này, cho nên chú từ chối hết, cũng không cho bọn họ lấy mấy việc này ra làm phiền cháu.”
Lâm Thanh Nha khẽ cười: “Phát triển cá nhân phát và giảng dạy không liên quan đến nhau, cháu cũng không biết trân trọng bản thân mình.”
“Đúng vậy,” Hướng Hoa Tụng cười rộ lên, “Chú đã nghe đám trẻ trong đoàn cháu dẫn đi tham gia chương trình nói rồi, giờ mới cảm thấy chú quá hẹp hòi.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Chú Hướng cũng vì suy nghĩ cho cháu mà.”
Hướng Hoa Tụng: “Nếu cháu thật sự muốn nhận học trò, chú sẽ thông báo tin này qua các đường riêng.”
Lâm Thanh Nha khó hiểu ngẩng đầu lên: “?”
Hướng Hoa Tụng cười khổ nói: “Trong đoàn không có nhiều hạt giống tốt, chú biết rõ chuyện này.

Cháu chịu nhận học trò, dù chỉ là cơ hội thì chắc chắn thế nào cũng có người chịu tới thử.”
Lâm Thanh Nha ngập ngừng nói: “Cháu thì không sao nhưng nếu không phải người trong đoàn kịch…”
Hướng Hoa Tụng thản nhiên nói: “Nếu đã được cháu nhận làm học trò, thế thì sư phụ ở đâu học trò ở đó là lẽ thường mà?”
“…”
Đối với lời nói đùa dí dỏm lão thành trên khuôn mặt phúc hậu luôn tươi cười của Hướng Hoa Tụng, Lâm Thanh Nha không khỏi rũ mắt xuống, mỉm cười đáp: “Cháu biết rồi, chuyện này sẽ giao cho chú sắp xếp.”
Hướng Hoa Tụng: “Không thành vấn đề, cháu cứ chờ tin của chú.”

Sau đó, Lâm Thanh Nha và Hướng Hoa Tụng lại nói về việc lên kế hoạch phát triển đoàn kịch, bao gồm cả những suy nghĩ trước đây về vấn đề cạnh tranh lành mạnh mà trước đó Lâm Thanh Nha được Đường Diệc gợi ý.
Đã qua hơn nửa buổi chiều, Hướng Hoa Tụng có điện thoại muốn ra ngoài nghe, Lâm Thanh Nha cũng đứng dậy tạm biệt ông.
Có điều khi cô đi tới cửa, đột nhiên Hướng Hoa Tụng nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: “Thanh Nha, gần đây phía bên sếp Đường của tập đoàn Thành Thang thế nào?”
“Sao ạ?”
Lâm Thanh Nha quay đầu lại.
Hướng Hoa Tụng nói: “Hai ngày trước chú và mấy người bạn tụ tập có nghe bọn họ nói gì mà tự nhiên nhà họ Đường xuất hiện một người thừa kế mới, chẳng qua là còn ở nước ngoài…”
Nghe Hướng Hoa Tụng nhắc đến Đường S, cảm xúc trong đôi con ngươi của Lâm Thanh Nha căng thẳng lên.
Hướng Hoa Tụng thấy thế tưởng mình nói sai, vội vàng giải thích: “Không phải chú muốn hỏi chuyện của cháu.

Trước đây đoàn chúng ta hiểu lầm sếp Đường, bây giờ thấy cậu ấy thật sự có lòng xây dựng đoàn kịch, chú lo lắng cho tình hình bên cậu ấy cho nên mới hỏi cháu.”
Lâm Thanh Nha ảm đạm cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu: “Dạo này anh ấy rất bận, trợ lý đặc biệt của anh ấy nói rằng vì tin đồn này mà có một đối tác hủy hợp tác, trách nhiệm liên đới rất rộng, khiến cho đội dự án sứt đầu mẻ trán… Cho nên gần đây cháu không có làm phiền anh ấy.”
Hướng Hoa Tụng: “Những lúc như thế này sao tính là làm phiền được?”
Lâm Thanh Nha giật mình nhìn ông.
Hướng Hoa Tụng phát hiện giọng điệu của mình có chút nóng nảy, khuôn mặt già nua đỏ lên, hạ giọng: “Chú nghe mấy diễn viên nhỏ tuổi trong đoàn nói, sếp Đường bận như vậy mà còn đặc biệt đến thành phố A để ghi hình cùng đoàn, nếu suy nghĩ giống cháu, thế thì cháu tham gia chương trình cũng bận đấy chứ, chẳng lẽ lúc ấy anh ta cũng là đang làm phiền cháu sao?”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
“Không phải đúng không?” Hướng Hoa Tụng nói, “Trước đây chú và dì Kiều của cháu có nói chuyện, cháu chỗ nào cũng ưu tú nhưng tính tình lạnh nhạt quá; được dạy dỗ tốt nhưng về đạo lý đối nhân xử thế và phương diện tình cảm lại ù ù cạc cạc ―― cháu nghĩ lại xem, với tính nết kia của sếp Đường, những lúc thế này hễ mà có thời gian rảnh nghỉ ngơi chút, chắc chắn là muốn gặp cháu nhất đúng không?”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Thế ạ?”
“Không phải sao?” Hướng Hoa Tụng nói, “Cháu cũng không thể bởi vì anh ta điên ―― khụ, hoạt bát, hoạt bát chút mà cứ chờ anh ta chạy về phía cháu mãi.”
“…”
Từ nhỏ lòng của Lâm Thanh Nha đã chìm trong Côn khúc, sau khi cha qua đời, không lâu sau đó tinh thần mẹ cũng bất ổn.

Sau đấy lại rời xa quê hương ở nước ngoài trị liệu cùng mẹ nên không ai quan tâm dạy cô những chuyện này.
Lúc này, nghe Hướng Hoa Tụng nói, cô mới hiểu ra, nhíu mày khẽ gật đầu: “Cảm ơn chú Hướng, cháu hiểu rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.

Cháu về trước đi, chú cũng phải tranh thủ đi đây một chuyến.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nha ở hậu trường rạp hát cân nhắc một lúc lâu mới lấy di động ra, suy nghĩ từng chữ một chỉnh thành một tin nhắn, gửi cho Đường Diệc:
【Anh có lịch trình cho bữa tối đêm nay không?】
Sau khi đặt di động xuống, tiểu Bồ Tát nhẹ nhàng thở phào.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn lo là mình làm phiền anh làm việc, cho nên cùng ăn tối hẳn là thích hợp nhất… nhỉ?
Tiểu Bồ Tát chưa từng yêu đương cũng chưa từng thích ai suy nghĩ mông lung.
Lúc Lâm Thanh Nha vẫn còn đang nghiêm túc nghĩ xem nếu Đường Diệc có thời gian cô phải dẫn anh đến đâu ăn tối thì có tiếng bước chân chạy tới từ phía trước sân khấu của đoàn kịch: “Sư phụ Lâm, sư phụ Lâm?”
“Tôi ở đây.” Lâm Thanh Nha quay người lại.
“Ở rạp hát có người tìm sư phụ, bảo tôi đến mời sư phụ qua một chút ạ.”
“Ai vậy?”
“Đối phương không nói, chỉ nói sư phụ thấy sẽ biết ạ.”
“?”
Lâm Thanh Nha có chút nghi ngờ nhưng vẫn là không nói nhiều, đi theo học trò chạy tới tìm mình đi xuyên qua hành lang sân sau đến rạp hát phía trước.
Đứng đối diện ở đó là một người đàn ông mặc vest đi giày da, Lâm Thanh Nha nhanh chóng nhớ ra thân phận của đối phương.
Là tài xế của nhà họ Đường, cũng là người lần trước thay mặt Mạnh Giang Dao tới đón cô.
“Cô Lâm,” đối phương cũng không khách sáo nhiều, đi đến cửa xe sau của mình bày ra tư thế mời, “Mạnh phu nhân cho mời.”

Lâm Thanh Nha chần chừ.
Học trò ở bên cạnh cô bất mãn: “Buổi chiều sư phụ Lâm của bọn tôi còn có giờ dạy nữa, dù có chuyện gì, ít nhất các anh cũng phải hỏi ý trước chứ?”
Người đàn ông trẻ tuổi không quan tâm, bày ra vẻ lạnh lùng cao ngạo: “Trưởng bối cho mời, hậu bối phải lễ phép nghe theo.

Nếu như có gì không chu toàn có lẽ là do tôi biểu đạt có vấn đề, mong cô Lâm thứ lỗi.”
“…”
Học trò trẻ tuổi còn muốn nói gì đó nữa nhưng bị Lâm Thanh Nha cản lại.
Cô biết dưới dáng vẻ trông rất ôn hòa thân thiết của Mạnh Giang Dao là bản chất mạnh mẽ, thế mà bà lấy gia giáo của nhà họ Lâm ra đối xử với người nhỏ tuổi như cô quả thật đã coi trọng cô.
“Xin chờ một chút, tôi cần báo nghỉ với đoàn kịch.”
“Tôi ở bên ngoài đợi cô Lâm.”
Xe từ từ lăn bánh.
Điều khiến Lâm Thanh Nha bất ngờ chính là, nơi xe dừng lại không phải nhà họ Đường mà là ở bên ngoài một quán trà tư nhân.

Khu này cách khu thương mại gần nhất chỉ có một hai kilomet, người đi đường không nhiều lắm, trước mặt tiền của quán trà cũng không lớn, biển hiệu bị che khuất, có thể thấy quán trà này dựa vào danh tiếng thu hút khách quen.
Người đàn ông trẻ tuổi của nhà họ Đường dẫn cô vào trong quán trà.

Bên trong không có phòng riêng, chỉ có bình phòng bằng trúc ngăn cách ra thành từng dãy phòng trà nửa kín nửa hở.
Mạnh Giang Dao ở gian trong cùng.
So với giả làm “Người làm vườn” lần gặp trước ở nhà kính, hôm nay Mạnh Giang Dao ăn mặc nghiêm chỉnh hơn nhưng vẫn là trang phục bình thường hằng ngày, giống như những bà cụ có thể bắt gặp ở ven đường bất kỳ lúc nào.
Khi Lâm Thanh Nha bước sang đây, bà đang hòa nhã trò chuyện với nữ nghệ nhân pha trà trẻ tuổi bên cạnh chén trà to, thoạt nhìn cô gái khá trẻ, ăn nói rất ngọt ngào, không hề đề phòng Mạnh Giang Dao.
Lâm Thanh Nha lên tiếng chào hỏi, cô ngồi xuống đối diện Mạnh Giang Dao khi bà ra hiệu bảo cô ngồi.

Sau vài câu nữ nghệ nhân pha trà được Mạnh Giang Dao mời rời đi.
Mạnh Giang Dao đẩy chén trà cho Lâm Thanh Nha, cười ha hả nói: “Lần trước thiếu cô buổi trà chiều, lần này đền bù vậy.”
Lâm Thanh Nha nói cảm ơn rồi nhận lấy.
“Vốn dĩ mấy ngày trước muốn tìm cô tâm sự nhưng bận quá,” Mạnh Giang Dao thổi bay hơi nỏng phía trên chén trà, “Vất vả lắm mới được rảnh rỗi, tôi bảo bọn họ đi đón cô đến đây, không làm lỡ mất chuyện của cô chứ?”
Lâm Thanh Nha không phân biệt được là bà hỏi thăm thật lòng hay tiện miệng hỏi, cô khẽ gật đầu, nói: “Dạo gần đây đoàn kịch khá rảnh rỗi, không có chuyện gì cả ạ.”
“Vậy thì tốt rồi,” Mạnh Giang Dao cười, nói: “Cô đã nghe nói chuyện Trâu Bội về nước chưa?”
“――”
Chén trà trong tay Lâm Thanh Nha ngừng giữa không trung.
Chẳng trách khiến cô ngạc nhiên, lời này của Mạnh Giang Dao hoàn toàn không có chuẩn bị trước và báo trước, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng bâng quơ giống như hỏi “Hôm nay ăn cơm chưa” vậy.
Không hiểu sao điều này làm cho Lâm Thanh Nha nhớ đến Đường Diệc.
Sức mạnh huyết thống quả thật vô cùng thần kỳ.

Ví dụ như, càng nghĩ lại, Lâm Thanh Nha càng cảm thấy hai bà cháu bọn họ có nhiều chỗ giống nhau.
Nếu Đường Diệc nghe thấy suy nghĩ của cô, hẳn sẽ rất tức giận.
Lâm Thanh Nha rũ mi xuống, cô nhớ đến ý cười nhạt hiện lên trong đôi mắt Đường Diệc.

Cô nhanh chóng hoàn hồn, trả lời Mạnh Giang Dao: “Có nghe nói ạ.”
Mạnh Giang Dao: “Trâu Bội này rất có dã tâm, cũng không phải người lương thiện gì.


Sau vụ tai nạn xe năm đó, chồng cô ta chết còn con trai thì bị thương nặng nhưng chuyện đầu tiên cô ta làm lại là liên hệ luật sư, muốn trốn tránh thỏa thuận trước khi kết hôn, chuyển quyền thừa kế Thành Thang của con trai vào tay mình.”
Lâm Thanh Nha không nói gì chỉ im lặng lắng nghe.
Dường như trà khá đắng nên sau khi Mạnh Giang Dao uống, bà tỏ ra không hài lòng cau mày lại.

Nhưng ngay sau đó bà đặt chén trà xuống: “Cho nên hẳn cô cũng đoán được lúc trước tôi đến cổ trấn Lâm Lang tìm nó là vì Trâu Bội.”
Đầu ngón tay đặt trên thành chén trà của Lâm Thanh Nha khẽ run rẩy: “Anh ấy biết chứ ạ?”
“Chưa nói cho nó,” Mạnh Giang Dao, “Với đầu óc của Đường Diệc, không đến mức ngay cả chuyện này cũng không đoán được, không cần phải nói.”
Mạnh Giang Dao lại mỉm cười, xua tay: “Nó không quan tâm chuyện này.”
Lâm Thanh Nha mím môi.
Mạnh Giang Dao càng ôn hòa bình thản, Đường Diệc càng tập mãi thành quen.

Bà càng chật vật, trái tim hắn cũng ngày càng băng giá.
“Tin Đường S sẽ tỉnh lại là do Trâu Bội mang về, mức độ đáng tin không cao, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể,” Mạnh Giang Dao thở dài, “Nhược điểm của y học phát triển ở chỗ cho người ta hy vọng không cần thiết, tiện đó mang đến nhiều vấn đề và mối họa.”
Lâm Thanh Nha ngẩng lên: “Bà không hy vọng Đường S tỉnh lại ạ?”
“Ôi trời, nói thế nào tôi cũng là bà nội nó, làm sao không mong nó tỉnh lại?” Mạnh Giang Dao cười ôn hòa, “Chỉ là mẹ nó lòng mang ý xấu, lợi dụng nó rêu rao đủ chuyện; vả lại đã nhiều năm rồi, người tỉnh lại có phải là Đường S hay không ai mà biết được.”
Hàng mi Lâm Thanh Nha run lên, rũ xuống.
Trong góc phòng trà là hòn non bộ giả, tiếng nước róc rách.

Hương trà nồng đậm, Mạnh Giang Dao nói rất nhiều chuyện xưa với Lâm Thanh Nha.
Nhà họ Đường, Trâu Bội, Đường Dục… Có rất nhiều chuyện có lẽ ngay cả Đường Diệc cũng chưa từng nghe.
“Buổi chiều trà” này uống đến chạng vạng.
Mặt trời ngả về Tây, ánh hoàng hôn ấm áp phủ lên cửa kính trong quán, có vài tia lọt vào trong rơi xuống hồ non bộ bên cạnh, mặt nước lấp lánh, khiến cho mấy vật trang trí như được viền vàng nóng bỏng.
Lời của Mạnh Giang Dao cũng nói gần đến phần đuôi, bà cười ha hả hỏi Lâm Thanh Nha: “Biết tại sao tôi muốn nói những lời này với cô không?”
Lâm Thanh Nha lắc đầu.
Mạnh Giang Dao: “Đường Diệc máu lạnh cỡ nào tôi biết hết, tôi không lo lắng cho nó, nhưng tôi lo lắng cô.”
Lâm Thanh Nha ngước mắt lên: “Cháu?”
Mạnh Giang Dao: “Cô là nhược điểm duy nhất của nó, người trẻ tuổi các cô gọi đây là gì nhỉ, tử huyệt đúng không? Kiểu động vào là chết đấy.”
Lâm Thanh Nha cứng đờ.
Mạnh Giang Dao giống như một trưởng bối hòa nhã, chậm rãi nói: “Cho nên, cô phải biết thế mới không hại nó.”
Lâm Thanh Nha nghe hiểu, nhỏ nhẹ hỏi: “Bà muốn cháu đề phòng Trâu Bội?”
“Đúng vậy,” Mạnh Giang Dao nói như đang nói đùa: “Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ xuống tay với cô ở đây ―― khống chế cô là có thể đùa cợt Đường Diệc tùy thích, quá dễ dàng.”
Lâm Thanh Nha chậm rãi nắm chặt tay, sau đó cụp mắt xuống: “Vâng.

Cảm ơn bà đã nhắc nhở, cháu sẽ chú ý.”
Mạnh Giang Dao khá ngạc nhiên, giương mắt lên nhìn: “Tôi tưởng là cô không thích tôi nói như thế này.”
Lâm Thanh Nha: “Cháu không muốn Đường Diệc chịu bất kỳ tổn thương gì vì cháu nữa… Anh ấy đã nhận quá nhiều rồi.”
Mạnh Giang Dao mỉm cười.
Hai người còn chưa kịp nói chuyện tiếp, chợt trước cửa quán trà truyền đến tiếng ồn ào giữa trời chạng vạng yên tĩnh.
“Cậu Đường, bà Mạnh có việc muốn nói với cô Lâm, cho dù là cậu cũng không thể vào.”
“…”
Không có tiếng đáp lại.
Vài giây sau, vang lên tiếng người rên rỉ vì ngã xuống đất.
Ánh mắt của Lâm Thanh Nha hoảng hốt, lập tức đứng dậy đi vòng ra ngoài bình phong trúc.
Chỉ là cô có đi ra ngoài cũng vô dụng, rất nhanh bóng dáng của Đường Diệc xuất hiện ở trong tầm mắt cô và Mạnh Giang Dao.

Mạnh Giang Dao vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, cười tủm tỉm uống trà.
Sắc mặt Đường Diệc lạnh như băng, có vẻ như từ nơi làm việc đến thẳng đây, vẫn còn đang mặc vest, chẳng qua cà vạt lệch sang một bên, nút thắt cũng bị kéo lỏng.

Xem chính mới vừa đánh nhau một trận.
Lúc Lâm Thanh Nha lo lắng không biết anh có bị thương không, đôi mắt đen như mực của Đường Diệc cũng đã quét một vòng từ đầu đến chân cô không sót một sợi tóc nào.

Xác định tiểu Bồ Tát không có việc gì, Đường Diệc thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mạnh Giang Dao một cái, sau đó hắn không yên tâm đưa tay về phía Lâm Thanh Nha: “Tiểu Bồ Tát.”
Giọng trầm khàn như thể hắn vừa chạy một quãng đường rất dài.
Lâm Thanh Nha có hơi do dự nhưng vẫn đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay hắn: “Em không sao cả, chỉ là uống trà cùng bà Mạnh thôi…”
Cô còn chưa nói hết đã bị hắn nắm chặt lấy ngón tay, sau đó nắm trọn bàn tay cô, sau đó giấu cô ở sau lưng hắn, nhìn Mạnh Giang Dao với ánh mắt nguy hiểm.
Cuối cùng Mạnh Giang Dao cũng đặt chén trà xuống, vui vẻ nói: “Cái vẻ mặt đó của anh là gì vậy, tôi không ăn thịt tiểu Bồ Tát của anh đâu.”
Đường Diệc không nhúc nhích, giọng bị đè ép đến tàn nhẫn: “Bà, còn có tất cả mọi người của nhà họ Đường, đều cách xa cô ấy một chút.”
Mạnh Giang Dao bĩu môi, cười nói: “Tôi thì không có gì đâu, anh chắc chắn Trâu Bội sẽ nghe theo anh ư?”
Đường Diệc nói với ánh mắt lạnh lùng: “Bà nói gì với cô ấy?”
“À, đại khái là những lời mà tôi bảo anh nhắc nhở cô ấy nhưng anh không nghe đấy.”
Gân xanh nổi lên trên thái dương của Đường Diệc: “Tôi đã nói là tôi không nói rồi, mấy chuyện dơ bẩn đó không đến lượt cô ấy!”
Mạnh Giang Dao càng thêm vui vẻ, nếp nhăn trên mặt nhăn thêm gấp đôi: “Người trẻ tuổi ấy à…”
Bà chống đầu gối chậm rãi đứng lên, bùi ngùi nói: “Trên đời này, nếu chuyện gì cũng như các anh mong muốn, thật là tốt biết bao, đúng không?”
Ánh mắt Đường Diệc trông rất dữ tợn.
Cảm xúc của hắn gần như bùng nổ, nhưng rồi bởi vì điều gì đó là mạnh mẽ đè nén xuống.

Hắn kiềm chế mình, buông tay Lâm Thanh Nha ra, đi đến trước mặt Mạnh Giang Dao.
Nhìn bà cụ thấp hơn hắn hai cái đầu, người hắn vốn phải gọi một tiếng bà nội: “Tôi sẽ không so đo với bà ở trước mặt cô ấy,” hắn ép giọng xuống thật khẽ, đôi con ngươi đen kịt trầm lặng, “Chuyện Trâu Bội, trong vòng một tháng tôi sẽ cho bà một câu trả lời, đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”
“…”
Lâm Thanh Nha không nghe thấy hai người nói cái gì, chỉ thấy một lát sau, Mạnh Giang Dao rời đi với ý cười dạt dào, trước khi đi còn vẫy tay với cô.
Lâm Thanh Nha theo phản xạ được dạy dỗ đàng hoàng lập tức gật đầu muốn chào lại, sau đó bị Đường Diệc vô cùng tức giận “kéo” vào trong gian phòng được ngăn cách bằng bình phong trúc.
“Ai em cũng tin cho được!”
Lâm Thanh Nha bị Đường Diệc đang cực kỳ tức giận trực tiếp ôm lên đùi, đè giữ cô lại.
“Em không có…” Tiểu Bồ Tát chưa từng gặp tình huống thế này bao giờ, thoáng chốc khuôn mặt trắng như tuyết trắng đỏ ửng.

Bình phong bên cạnh nửa che nửa hở, tuy rằng trong quán không có khách khác nhưng chỉ cần có người đi ngang qua bên ngoài cửa sổ là có thể loáng thoáng nhìn thấy bên trong.
Cô giãy giụa vài lần nhưng không thành công, hoảng đến giọng run rẩy, “Anh mau thả em xuống.”
Vốn Đường Diệc chạy đến đây với lửa giận ngút trời, lúc này bị tiểu Bồ Tát không biết nặng nhẹ buồn bực giãy giụa trong lồng ngực một trận, cảm xúc của hắn ngày càng hừng hực.
Đôi mắt đen láy ấy gần như bốc cháy.
“Không buông.”
Đường Diệc cúi người, giữ lấy cô chặt hơn, vùi đầu vào hõm cổ cô, ngửi được mùi hương nhàn nhạt quyến rũ tỏa ra từ mái tóc dài của cô, hắn vừa hận vừa giận dọa cô với chất giọng khàn khàn.
“Em có biết người đáng sợ nhất nhà họ Đường chính là Mạnh Giang Dao không? Bà ta chính là bà ngoại sói đấy, thể loại ăn thịt em cũng không buồn nhả xương!”
“…”
Đôi mắt hung dữ của người nọ bình tĩnh nhìn cô, cô có thể nhìn thấy vết thâm rõ ràng dưới mí mắt trắng trẻo của hắn, nhìn là biết đã nhiều ngày rồi không được nghỉ ngơi.
Trong lúc giãy giụa Lâm Thanh Nha vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó chiếc eo nhỏ của cô cứng đờ, trầm mặc một lát, những ngón tay trắng nõn vốn đặt ở trước ngực hắn chậm rãi nắm lại thành quyền, ngừng giãy.
Này coi như là đã cam chịu, từ bỏ giãy giụa.
Đường Diệc đợi một lát, trong lồng ngực không còn lực đẩy hắn ra nữa, hắn ngạc nhiên rũ mắt xuống: “Sao không phản kháng nữa?”
Lâm Thanh Nha khẽ hỏi: “Có phải anh không được nghỉ ngơi đủ đúng không?”
“Hửm?”
Cô ngập ngừng giơ ngón tay lên chạm nhẹ vào dưới mí mắt hắn: “Có cả quầng thâm rồi.”
“…!”
Đầu ngón tay của tiểu Bồ Tát vừa chạm vào, ngay sau đó bàn tay của Đường Diệc rất không có tiền đồ run lên.

Sau đó hắn chậm rãi khoanh cánh tay lại trói chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ của Lâm Thanh Nha: “Ừm, rất mệt.”
Lâm Thanh Nha đau lòng ôm lại hắn: “Thế nghỉ ngơi một chút rồi hãy về nhé?”
“Ừ, nhưng chỉ nghỉ ngơi thì hiệu quả chậm lắm,” chiếc mũi cao và thẳng của Đường Diệc cọ vào chiếc cổ xinh đẹp của Lâm Thanh Nha, con ngươi hắn đen kịt, “Anh có cách tốt hơn.”
“Cách gì vậy?”
Quả nhân sâm,” đôi môi mỏng của Đường Diệc hé mở, “Để anh cắn một cái đi.”
“…?”