Ngọt Ngào Bá Sủng: Tiểu Kiều Thê Mất Trí Nhớ Của Thủ Tịch

Chương 21: Nghĩ quá nhiều rồi




Editor: Song Thy

Betaer: Mai Anh + CN

Xe dọc theo đường cái lao vun vút, chỉ trong chốc lát đã đến đến đoạn đường hoàng kim của thành phố G.

Hai bên đường là những biệt thự độc lặp nằm đan xen nhau, còn có cả những chung cư cao cấp, tuy mức độ xa hoa không bằng nhà họ Hoắc, nhưng cũng rất hiện đại tinh xảo, rộng rãi to lớn, vừa nhìn đã biết đây là chỗ ở dành cho những nhân vật lớn nắm chức giữ quyền trong xã hội. 

“Không phải là đi về khách sạn Hào Đình sao?” Gia Ý nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa xe, kinh ngạc trước khung cảnh bên ngoài.

“Như thế nào? Chẳng lẽ cô thích ở khách sạn? Đây là một trong những khu bất động sản của tôi, bình thường tôi toàn sống ở đây, và sau này đây cũng sẽ là nơi cô ở.”  Hoắc Chấn Dương vững giọng trả lời, sau đó đánh tay lái, đưa xe vào gara rồi xuống xe. 

Gia Ý đi theo Hoắc Chấn Dương vào khu chung cư, vào thang máy đi lên lầu hai mươi sáu.

Thang máy dừng lại trước một gian phòng ở lầu hai mười sáu. Ngay khi hai người bước ra, thì ” Két ” một tiếng, cửa phòng mở ra.

Ngay lập tức xuất hiện trước mắt Gia Ý là một căn phòng rộng lớn với phong cách Bắc Âu, dùng màu xám làm chủ đạo, lạnh lẽo trống vắng hệt như tính cách của chủ nhân nó vậy. 

“Chủ nhân đã trở lại.” Âm thanh điện tử không hề có chút tình cảm nào vang lên, một người máy gia đình trong vừa ngốc nghếch vừa giảo hoạt lắc lư chạy tới, thân hình mập mạp lay động, chạy về phía Gia Ý, vươn tay ra, nói: “Xin chào, vị khách của chủ nhân.” 

Gia Ý ngạc nhiên, đôi mắt mở lớn, trừng lên: “Oa…..”. Sau đó cũng vươn tay nắm lại tay người máy.

Làn da của người máy này rất giống người nha, lại còn mềm nữa. Công nghệ hiện nay thật quá tiên tiến!

“Đây là người máy quản gia Ba Hào, là sản phẩm điện tử mới nhất của công ty nghiên cứu người máy TMI – Mỹ, vẫn chưa hề được tung ra thị trường, mới vừa chuyển nó đến đây, kích cỡ của nó là DUMMY. Cô cũng có thể trực tiếp gọi tên nó là DUMMY.” Hoắc Chấn Dương nhìn bộ dáng chưa từng thấy qua đồ vật công nghệ cao của cô, nhàn nhạt mở miệng giới thiệu.

Gia Ý nghe xong càng thêm kinh ngạc, nuốt nước miếng, nói với người máy: “Nga nga, chào cậu nha Đại Mễ, tên tôi… Tên tôi là Gia Ý. Rất có khả năng sau này sẽ sống ở ở nơi này.”

Rõ ràng là tên tiếng anh lại bị Gia Ý đổi thành cái tên quê mùa, người máy chớp chớp mắt điện tử, như đem tư liệu vừa nghe được tiếp thu, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, xoay người đi mất.

Hoắc Chấn Dương nhìn cô gái đang giới thiệu bản thân với người máy, liền vểnh môi mỉm cười, nha đầu này, còn lịch sự với cả người máy, thật đúng là…….Rất đáng yêu.

Gia Ý cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang cười, liền đỏ mặt. Sao cô lại không có đầu óc như vậy? Cư nhiên lại đi nói chuyện với người máy. Để che đi sự xấu hổ, cô buột miệng hỏi: “Quần áo, giày, đồ trang điểm mới mua ở khách sạn để ở đâu vậy? Có được đưa đến đây không?”  

“Tại sao lại phải đưa đến?” Lông mày Hoắc Chấn Dương nhướng lên, cảm thấy hơi kì quái vì cô gái quê mùa keo kiệt này: “Những thứ đó để ở khách sạn đi, còn ở chung cư bên này, tôi đã chuẩn bị đồ mới cho cô rồi.”

Thật quá lãng phí!

Trong phòng tổng thống ở khách sạn bên kia, những bộ quần áo đó mới chỉ được bóc tem, mà mỗi bộ đều rất đắt a, ngoài những bộ mới chỉ mặc một lần, còn lại đều chưa sử dụng qua, cứ như vậy liền đem bỏ sao? 

Trong đầu Gia Ý bỗng nhiên xuất hiện một câu nói kinh điển: Chờ tôi có tiền, mua hai cái bánh bao, ăn một cái, ném một cái, mua hai chiếc xe, chạy một chiếc, ném một chiếc…….

Không biết tự bao giờ, trời đã tối đen, Đại Mễ đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Bởi vì trong công ty có chút việc nên Hoắc Chấn Dương đã đi trước.

Phòng ngủ của Gia Ý nằm ở lầu hai, đối diện phòng của Hoắc Chấn Dương.

Vừa thích ứng được một chút với phòng ngủ mới, tiếng chuông di động của cô đã vang lên, là Hoắc Thiên Phái gọi đến.

Lúc nãy ở nhà họ Hoắc, Hoắc Thiên Phái đã ngỏ ý muốn biết số điện thoại của cô, để sau này gọi cô đến nhà làm khách cho thuận tiện.  

Gia Ý thấy ông muốn lưu số mình, bèn đem số điện thoại mà Hoắc Chấn Dương đưa cho để sử dụng nói cho ông.  

Sau khi nghe điện thoại, cô mới biết ông có ý muốn cô cùng Hoắc Chấn Dương về Hoắc gia ăn cơm, hình như là có việc muốn tuyên bố.

Sở dĩ ông không gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Dương, bởi vì sợ con trai từ chối, nên mới gọi điện cho Gia Ý, nhờ cô nhắn lại với Hoắc Chấn Dương.

Gia Ý biết, hiện tại cô đã trở thành mối ràng buột của hai cha con Hoắc Chấn Dương. Được cha Hoắc giao phó trọng trách lớn như vậy, cô không hề đủ tự tin để đáp ứng, bởi… Người đàn ông kia sẽ đồng ý sao?

Sau khi tắm rửa xong, có lẽ là ở trong phòng rảnh rỗi quá, cơn buồn ngủ của cô kéo đến. Đến cả người máy Đại Mễ ở lầu một cũng đã rơi vào trạng thái ngủ đông, vậy mà vẫn chưa thấy Hoắc Chấn Dương trở về.

Lăn qua lộn lại mãi, rốt cuộc vài giờ sau, Gia Ý cũng nghe được tiếng bước chân từ lầu một truyền đến.

Cô từ giường bật dậy, bộ dáng còn đang mặc áo ngủ lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài.

Rốt cuộc Hoắc Chấn Dương cũng đã trở về.

Bóng dáng người đàn ông cao ráo thon dài đập vào mắt cô, khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi, vừa bước lên lầu vừa đưa ngón tay thon dài lên nới rộng cổ áo, sau đó bước vào phòng.

Chờ cho đến khi không còn động tĩnh gì, cô nhón chân, ra phòng, nhẹ nhàng đi đến phòng của Hoắc Chấn Dương, nhìn trộm qua cánh cửa khép hờ.

Hiện tại phải nói sao…..

Hôm nay cô đi đến nhà lớn Hoắc gia, đã làm hắn mất hứng.

Ân, vẫn là nên nhìn tình thế rồi hẵng hành động.

Gia Ý quyết định, đầu tiên phải xem hắn đang làm gì, tâm tình hiện tại thế nào, nếu là đang cao hứng, chắc chắn cơ hội thành công sẽ được nâng lên một chút.

Đang chần chừ trước cửa phòng, bỗng có một cơn gió thổi mạnh qua mặt Gia Ý, sau đó “leng keng” một tiếng, cửa phòng được mở ra.

Còn chưa kịp xoay người bỏ đi, người đàn ông vừa mở cửa kia đã bế cô lên, bước nhanh vào trong, ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại. 

“Hô______” Gia Ý vội bảo vệ mông và eo để tránh bị đau đớn khi văng ngã, sau đó ngồi dậy, đỏ mặt không nói nên lời. 

Hoắc Chấn Dương đứng ở mép giường, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Hơn nữa đêm lại không ngủ, lén lút đứng trước cửa phòng tôi làm cái gì?

Tuy rằng bên người hắn có không ít những vệ sĩ tài giỏi, nhưng cũng có không ít người có mưu đồ tiểu nhân, khi ra nước ngoài lại càng nguy hiểm, nên độ cảnh giác rất cao.

Như đêm nay cùng mấy chính khách Châu Âu uống chút rượu, có một cô gái ở cửa lắc lư, hắn vẫn có thể nhanh chóng phát hiện.

Hoắc Chấn Dương vào phòng ngủ chuẩn bị tắm rửa nên đã cởi áo, chính vì vậy nên hô hấp của Gia Ý hơi dồn dập, đến nỗi máu mũi cũng sắp phun ra ngoài: “Tôi…Không có việc gì…”

Vừa mới dứt lời, Gia Ý liền hận không thể đem bản thân đi xử tử! Cô là đang bị làm sao vậy? Đang quá ảo tưởng sao?

Đôi mắt Hoắc Chấn Dương nheo lại, hiển nhiên là không tin, cúi đầu xuống hỏi: “Thật sự không có việc gì?”

“Ừ, thật sự không có việc gì____?” Vì Hoắc Chấn Dương cúi xuống nên Gia Ý ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt, tim lại càng đập đến lợi hại.

Không xong, hắn uống rượu.

“Ngày đầu tiên chuyển đến ở, nên không quen? Sợ hãi sao?” Thân thể Hoắc Chấn Dương ngày càng tiến sát về phía cô, khóe miệng còn lộ ra vài phần tà khí, hỏi: “Cho nên mới đến phòng của tôi?”

Gia Ý cuối cũng cũng phản ứng lại, vội vàng ấp úng mở miệng nói:

“Cha của anh gọi điện thoại tới, muốn mời chúng ta ngài mai đến ăn cơm… mời chúng ta ngày mai đi Hoắc viên ăn cơm, nói là có chuyện muốn tuyên bố!”