Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ

Chương 27




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Lâm Cẩn Ngôn vừa đi, mấy bạn cùng phòng đều nhiệt tình xông qua.

Vẻ mặt Thẩm Đình đầy hâm mộ, hỏi: “Vi Vi, người vừa rồi là bạn trai của cậu hả? Bộ dạng rất đẹp trai!” LQĐ

Trong nháy mắt Giản Vi như bị đâm vào giây thần kinh nhạy cảm, lập tức cao giọng phản bác: “Làm sao có thể? Anh ấy lớn hơn mình mười tuổi đấy!”

Thẩm Đình cười hì hì nói: “Chẳng phải hiện giờ đang thịnh hành chồng già vợ trẻ sao?”

“Không thể nào, mình không thích anh ấy.” Lời này không biết nói cho các bạn cùng phòng nghe, hay là nói cho chính cô nghe.

Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm tối hôm qua, trong lòng liền buồn bực đến hốt hoảng.

Cũng may vừa khai giảng, có rất nhiều chuyện phải làm, cô không có quá nhiều thời gian để nghĩ tới chuyện của Lâm Cẩn Ngôn.

Bảy giờ tối, đại hội tân sinh viên theo thông lệ.

Mỗi một khoa, phụ đạo viên sẽ đưa mấy người trong lớp tới dự đại hội.

Chuyên ngành của Giản vi, nữ sinh thì nhiều nam sinh thì ít.

Tạm biệt thời gian cấp ba, có nghĩa là có thể quang minh chính đại theo đuổi tình yêu, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, đều mang ánh mắt tò mò và chờ mong nhìn khắp xung quanh, cố gắng tìm được đối tượng vừa gặp đã yêu.

Phong ký túc xá của Giản Vi có bốn nữ sinh, Chu Tương Tương đã có bạn trai đẹp trai, tất nhiên không có hứng thú với nam sinh khác. Trong lòng Giản Vi cũng có người rồi, nên cũng chả hứng thú, ngược lại Trương Tâm và Thẩm Đình hưng phấn không kiềm chế được.

Lúc đại hội sắp kết thúc, Thẩm Đình đột nhiên túm chặt cánh tay Giản Vi, kích động nói: “Vi Vi, cậu nhìn nam sinh ngồi cuối cùng thử đi, đẹp trai quá!”

Giản Vi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam sinh mặc chiếc áo T-shirt màu trắng lười biếng ngồi đó, lúc Giản Vi quay đầu lại, cậu hơi nhíu mày, mỉm cười với cô.

Chẳng phải Giang Lẫm thì là ai.

Giang Lẫm cùng báo danh một trường với cô, nhưng cậu học tài chính, khác khoa, Giản Vi trông thấy cậu, buồn bực, bọn họ họp xong rồi à?

Vừa nhìn Giang Lẫm một cái, điện thoại đột nhiên vang lên, cô cúi đầu xem, là tin nhắn của Giang Lẫm gửi tới: “Ăn cơm tối chưa?”

Giản Vi trả lời cậu: “Chưa nữa.”

“Lát nữa mình dẫn cậu ra ngoài ăn.”

Giản Vi nhìn tin nhắn, do dự một lút nhưng rồi cũng không trả lời lại.

Giang Lẫm phảng phất như sợ cô từ chối, lại gửi tiếp một tin: “Từ chối không hiệu quả.”

Quả nhiên giọng điệu không cho từ chối.

Giản Vi hết cách, cất điện thoại vào trong túi.

Thẩm Đình ghé qua, thấp giọng hỏi, “Vi Vi, cậu biết nam sinh vừa nãy à?”

Giản Vi gật đầu: “Là bạn học cấp ba của mình.”

Thẩm Đình vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, cảm thán: “Vì sao các bạn học cấp ba của mình không có ai đẹp trai như vậy chứ.”

Giản Vi mỉm cười, không nói gì thêm.

Tám giờ rưỡi tối, hội nghị ngày đầu khai giảng kết thúc, các học sinh đều đi ra ngoài.

Giản Vi quay đầu lại nhìn Giang Lẫm, cậu đứng phía sau cánh cửa, hai tay vòng trước ngực, lười biếng tựa vào vách tường, khóe miệng mỉm cười, đang nhìn cô.

Giản Vi và các bạn cùng phòng cùng từ trong phòng học bước ra, đi tới trước mặt Giang Lẫm nói với mấy bạn kia: “Các cậu về phòng trước đi, mình ra ngoài một lúc, muốn ăn gì mình mang về cho các cậu.”

Trương Đình “A” một tiếng, vội vui vẻ nói: “Mang cho mình bánh kếp nhé! Nhiều chà bông (Ruốc) một chút.”

Thẩm Đình: “Mình muốn ăn há cảo, ở cổng ra vào có bán há cảo, thêm chút ớt xanh.”

Giản Vi ghi nhớ, lại hỏi Chu Tương Tương: “Tương Tương, cậu muốn ăn gì không?”

Không đợi Chu Tương Tương mở miệng, Thẩm Đình đã cười rộ lên: “Cô ấy và chồng cô ấy hẹn nhau rồi, chắc không cần đâu.”

Chu Tương Tương thẹn thùng đỏ mặt.

Giản Vi mỉm cười chào tạm biệt mấy bạn cùng phòng, rồi cùng Giang Lẫm đi ra ngoài.

Cô chân trước vừa đi, chân sau Thẩm Đình đã không nhịn được cảm thán: “Giản Vi quen con trai biết sao toàn đẹp trai thế nhỉ.”

Trương Tâm: “Nhưng mình vẫn thích người đàn ông ban ngày đưa cậu tới ký túc xá kia hơn, bộ dạng đẹp trai không nói, còn có mùi vị đàn ông! À…. Mặc dù hơi lạnh lùng.”

Mấy nữ sinh vừa như có như không nói chuyện phiếm, vừa đi ra khỏi trường học.

Giang Lẫm hỏi Giản Vi ăn gì, Giản Vi suy nghĩ một chút: “Ăn mì đi.”

Cô hơi đói, ăn mì vừa dễ no vừa thuận tiện.

Giang Lẫm dẫn cô đi vào một quán mì.

Hai người gọi hai tô mì tương đen.

Giản Vi ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn xung quanh.

Giang Lẫm thì trong mắt chỉ có Giản Vi, ánh mắt ghim trên người cô, từ nãy tới giờ chưa dời đi.

Đột nhiên cậu nói: “Giản Vi, chừng nào thì cậu trả lời mình.”

Trong lòng Giản Vi giật mình, thu hồi tầm mắt, ánh mắt Giang Lẫm sáng quắc nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đầy chờ mong.

Giản Vi thấp giọng mở miệng: “Cái…. Cái gì….”

Giang Lẫm cong môi cười, đột nhiên tiến sát mặt Giản Vi: “Giản Vi, đã lâu như vậy, không phải cậu không biết mình đang theo đuổi cậu đấy chứ?”

Giản Vi nhìn cậu, mím chặt môi dưới.

Cô đương nhiên biết Giang Lẫm thích cô, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô như vậy, từ lúc mới vào học cấp ba đã đối xử rất tốt với cô.

Giang Lẫm thấy Giản Vi chậm chạp không nói lời nào, lại hỏi: “Lúc cuối kỳ cấp ba, mình viết cho cậu một lá thư tình, cậu chưa hồi âm cho mình.”

“Thư tình?” Giản Vi sững sờ, “Thư tình nào?”

Cô không nhận được.

………..

Lâm Cẩn Ngôn tan làm, khi đang chuẩn bị về thì bỗng nhớ tới Giản Vi, nên anh quay đầu xe chạy về trường Giản Vi học.

Công ty cách trường học cũng không quá xa, cách chừng mười phút đồng hồ.

Đến cổng, dừng xe xong, anh chuẩn bị gọi điện thoại cho Giản Vi.

Vừa lấy di động ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa, đứng trước tiệm trà sữa.

Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, đã nói với cô ít uống trà sữa rồi, mới ngày đầu tiên khai giảng đã xem lời anh nói như gió thoảng bên tai?

Lâm Cẩn Ngôn hơi nặng mặt, mở cửa xuống xe, đi về phía Giản Vi.

Nhưng mà, đi sắp tới thì thấy một nam sinh từ trong tiệm trà sữa đi ra, trong tay cầm ly trà sữa, đi tới trước mặt Giản Vi đưa cho cô.

Giản Vi mỉm cười nhận lấy, hai người không biết nói gì đó, sóng vai cùng đi về phía trước.

Lâm Cẩn Ngôn đứng phía sai, đôi mắt nhìn chăm chú bóng lưng hai người, đôi mắt đen kịt nặng nề.

Rất lâu sau, rốt cuộc hai người biến mất trong tầm mắt.

Tay Lâm Cẩn Ngôn cầm túi không khỏi xiết chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Trong túi là bánh ngọt Giản Vi thích ăn nhất và một hộp sữa chua, lúc anh vừa tới, cố ý đi một vòng để mua cho cô.

Lâm Cẩn Ngôn đứng im tại chỗ một lúc, ném bánh ngọt vào thùng rác bên cạnh, xoay người trở lại xe.

Anh ngồi trên xe hồi lâu, cuối cùng mới khởi động xe, chạy từ từ rời khỏi trường học.

……….

Khai giảng ba ngày rồi, Giản Vi trải qua nhiều lần đang đi dọc đường đột nhiên có nam sinh chạy tới gần, có cùng khóa, có cả đàn anh khóa trên.

Trưa hôm nay cùng Chu Tương Tương tới căn tin ăn cơm, trên đường đi về phòng ký túc xá đã bị một nam sinh đón đường xin số điện thoại, cô sợ tới mức kéo Chu Tương Tương vội vàng chạy đi.

Trở lại ký túc xá, đột nhiên trái tim hơi mệt.

Cô đánh răng lên giường chuẩn bị ngủ trưa một lát.

Chu Tương Tương đang đọc sách, hỏi cô: “Vừa rồi sao cậu chạy trốn vậy?”

Giản Vi nằm hình chữ đại trên giường (大), đôi mắt nhìn thẳng trần nhà màu trắng, nói: “Không thích.”

“Cũng có thể thử qua lại xem sao, còn có bạn học hồi cấp ba của cậu cũng không tồi, đối xử với cậu rất tốt.”

“Nhưng cũng không thích.” Giản Vi nói.

Chu Tương Tương quay đầu qua, nhìn cô hỏi: “Vậy cậu thích mẫu người như thế nào?”

Trong đầu toàn là hình dáng Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi mím môi không lên tiếng.

Chu Tương Tương đứng dậy đi tới bên giường Giản Vi, đưa tay kéo tay cô, gửi cô ánh mắt mập mờ, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải cậu thích người đàn ông hôm đấy đưa cậu tới trường học không?”

“Ai… Ai thích anh ấy chứ….” Bộ dạng Giản Vi làm như rất ghét bỏ, nói: “Mình mới không thèm thích đàn ông lớn tuổi.”

Vẻ mặt của Chu Tương Tương như nói cậu cứ mạnh miệng đi, nói: “Nhưng hôm đó mình thấy cậu nhìn hình chụp anh ấy rồi ngẩn người mà.”

Giản Vi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trợn tròn mắt, “Nào có!”

“Ngày đó, cậu tìm ảnh trên mạng, anh ấy là tổng giám đốc Lâm thị?”

Chu Tương Tương nói dăm ba câu chọc trúng tâm tư của Giản Vi, Giản Vi giấu mãi trong lòng cũng khó chịu, liền không nhịn được hỏi cô ấy: “Vậy cậu nói mình phải làm gì bây giờ? Anh ấy lại không thích mình.”

“Sao cậu biết anh ấy không thích cậu?”

“Chính anh ấy nói, chính tai mình nghe thấy.” Lại nghĩ tới cảnh ngày đó Lâm Cẩn Ngôn khiêu vũ với Tô Tinh Uẩn, giọng điệu của Giản Vi có hơi chua chua, nói: “Anh ấy thích kiểu người như Tô Tinh Uẩn, người ta rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, sao mà mình vượt qua được chứ.”

“Cậu cũng rất đẹp, hơn nữa cậu không hỏi sao biết anh ấy nhất định không thích cậu? Mình thấy hôm khai giảng, anh ấy đối xử với cậu tốt như vậy, chưa chắc không có ý gì với cậu.”

Giản Vi ngẩn ra, “Thật…. Thật vậy chăng? Nhưng anh ấy từng nói không thích mình.”

“Đàn ông cũng sẽ nói một đằng suy nghĩ một nẻo mà.” Giọng điệu Chu Tương Tương như một người từng trải.

Giản Vi sáng mắt lên, vội vàng từ trên giường bò xuống, kéo Chu Tương Tương, vô cùng kích động hỏi: “Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

“Thì mình sẽ trực tiếp nói cho anh ấy biết mình thích anh ấy, nếu anh ấy cũng thích cậu thì tất cả đều vui vẻ, còn nếu anh ấy không thích, thì cậu cũng có thể hoàn toàn buông anh ấy xuống. Dù bất kể thế nào thì cũng có một đáp án chính xác.”

..

Một câu của Chu Tương Tương vạch trần Giản Vi, phảng phất như đi trên đường u tối mờ mịt, tìm được lối ra sáng ngời.

Thứ sáu không có tiết, thứ năm cô cố ý đi siêu thị, dùng tiền lương của mình mua cho Lâm Cẩn Ngôn một món quà.

Buổi tối cô ngồi xe bus về nhà.

Vừa mới tính vào cửa, cửa đã mở từ bên trong ra.

Dì Lan tiễn một bác sĩ mặc áo blue trắng từ trong nhà đi ra, trong lòng Giản Vi căng thẳng, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Dì Lan vừa thấy Giản Vi thì như thấy vị cứu tinh, kéo tay cô: “Haizzz, Vi Vi, con đã về! Cậu chủ bị đau bao tử, vài ngày không ăn gì cả, con mau lên khuyên đi.”

Giản Vi nghe vậy trong lòng xiết lại, ngay cả giày cũng không kịp thay, cuống quít chạy lên lầu.

Mới vừa đi tới cửa phòng của Lâm Cẩn Ngôn, liền nghe bên trong truyền tới tiếng quát chói tai, “Cút ra ngoài!”

Trong lòng Giản Vi căng thẳng, đi lên chuẩn bị đẩy cửa vào, thì đột nhiên nghe thấy giọng con gái mềm mại, “Cẩn Ngôn, ít hay nhiều gì thì anh cũng ăn chút đi, anh như vậy nếu bác gái biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”

“Tôi bảo cô cút, lỗ tai cô bị điếc à!” Giọng Lâm Cẩn Ngôn nổi giận, cách cửa phòng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh.

Giản Vi nhíu mày, cầm tay nắm vặn mở cửa.

Trong phòng, Lâm Cẩn Ngôn nửa nằm trên giường, trên tay đang treo bình truyền nước, anh chau mày, cả người đầy lửa giận.

Người phụ nữ ngồi bên giường, khí chất ưu nhã.

Tiếng đẩy cửa vang lên, hai người đều nhìn ra cửa.

Lâm Cẩn Ngôn trông thấy Giản Vi, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Giản Vi đứng ở cửa ra vào một lúc, mới chậm rãi đi vào, “Lâm Cẩn Ngôn anh….”

“Cút ra ngoài!” Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, đột nhiên hét chói tai.

Giản Vi ngẩn ra, trong nháy mắt mặt trắng bệch.

Thật vất vả cố lấy can đảm, bị ba chữ kia của anh đánh úp vào gần như biến mất không còn dấu vết.

Cô cuộn chặt lòng bàn tay, sau hồi lâu quay đầu đi ra ngoài.

“Quay lại!” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên gọi cô.

Cô dừng bước, giọng Lâm Cẩn Ngôn dịu xuống vài phần, “Tôi nói cô ta, không nói cô.”

Giản Vi hơi ngẩn ra, bỗng quay đầu lại.

Bên giường, Hứa Oánh đột nhiên đỏ mắt, không thể tin nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn đưa tay xoa mi tâm, giọng điệu vẫn không có độ ấm: “Đi ra ngoài, từ nay về sau không có lệnh của tôi, không được tự tiện tới nhà tôi, càng không được tự tiện vào phòng tôi.”

Đôi mắt Hứa Oánh đỏ bừng, từ trên giường đứng lên đi vội ra ngoài.

Lúc đi qua Giản Vi, ánh mắt hung hăng liếc nhìn cô.

Cô ta cắn chặt môi, khóc thút thít chạy ra ngoài.

Hết chương 27