Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 17: Không chiếm được liền hủy




Edit: ༄༂Mun༉

Quận chúa cũng chia làm ba bảy loại, xưa có Thanh Hà quận chúa, vì thanh danh gia tộc mà được phong hào, cũng gần như là một quận chúa trung đẳng, mà Thụy Dương quận chúa là vì Nam Sở lập hạ công lao lớn, so sánh với đích công chúa quận chúa.

Mục Thanh Ca còn chưa tiến lên tạ ơn, bên kia Hoàng Hậu cũng nhịn không được, “Hoàng Thượng, phong hào Thụy Dương quận chúa này chính là…”

Hoàng Hậu còn chưa nói chuyện, liền nghe được Dương quý phi thong thả ung dung nói: “Hoàng Hậu nương nương, Mục Thanh Ca giải cứu Duyên Hà mấy vạn bá tánh khỏi thiên tai, chẳng lẽ còn gánh không nổi một cái phong hào Thụy Dương quận chúa sao?”

Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn về phía Dương quý phi, Dương quý phi ở trong cung hai mươi mấy năm, đối với Hoàng Hậu mặt ngoài vẫn luôn là ôn hòa, cũng chưa từng ở trước công chúng chống đối nàng, càng đừng nói trực tiếp đánh gãy lời nàng nói, tuy nói như thế, Hoàng Hậu cũng chưa từng coi khinh nàng, lại không nghĩ Dương quý phi vậy mà cư nhiên vì một Mục Thanh Ca lại nhiều lần mở miệng.

Dương quý phi trực tiếp làm lơ Hoàng Hậu kinh ngạc, còn có bên kia Trạm Đế hướng tới ánh mắt không rõ, nàng ngồi phóng khoáng như cũ, mà Càng quý phi cũng thật vất vả thấy nàng thuận mắt một hồi, các nàng đánh nhau nhiều năm lại không nghĩ đến lần trêи cung yến này hai người lại nhất trí, “Dương tỷ tỷ lời này có lý, hay là Hoàng Hậu nương nương cho rằng Mộ Dung gia ngươi có một Thanh Hà quận chúa, liền không cho người khác làm Thụy Dương quận chúa càng thêm cao quý sao?”

Hoàng Hậu sắc mặt khẽ biến.

Trạm Đế đối với lời nói của các nàng cũng gần chỉ là nhìn lướt qua, Mục Thanh Ca đã chịu ánh mắt bốn phương tám hướng, có kinh tiện, khinh thường, bất mãn, nhưng đối với nàng mà nói đều không để bụng, Mục Thanh Ca thoải mái hào phóng tiến lên quỳ lạy hô: “Thần nữ Mục Thanh Ca tạ chủ long ân, nhất định không phụ phong hào Thụy Dương.”

Trạm Đế cực kỳ vừa lòng nhìn Mục Thanh Ca, khen nói: “Mục tướng a, trẫm thật ra hâm mộ ngươi có nữ nhi lợi hại hiểu chuyện như thế.”

“Hoàng Thượng quá khen.” Mục Nguyên cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Sắc mặt khó coi nhất đương nhiên là Mục Chỉ Lan cùng Tam di nương, nguyên bản thân phận các nàng đã xấu hổ, hiện giờ Mục Thanh Ca được phong làm Thụy Dương quận chúa, chỉ sợ trong Tướng phủ càng thêm không có nơi các nàng dung thân, móng tay Mục Chỉ Lan đều rơi vào trong lòng bàn tay, nàng cơ hồ có thể ngửi được lòng bàn tay truyền đến mùi máu tươi, nàng không cam lòng…

Phượng Tuyệt Trần đứng lên cao giọng nói: “Sau này bổn vương nếu nghe được một ít lời không tốt hay nói bậy về ái đồ của bổn vương, thì không nên trách bổn vương tàn nhẫn độc ác.” Một câu cuối cùng bí mật mang theo âm ngoan, để sắc mặt người khác càng thêm xuống sắc.

Ái đồ? Mục Thanh Ca thiếu chút nữa hộc máu, Phượng Tuyệt Trần tuyệt đối là cố ý.

Mọi người nhìn xem Phượng Tuyệt Trần âm ngoam, nhìn nhìn lại vẻ mặt buồn bực của Mục Thanh Ca, thầy trò này về sau vẫn là ít chọc thì tốt hơn.

Vĩnh An cung.

Hoàng Thái Hậu trở lại tẩm cung liền đem đồ trêи đài đều vung xuống, thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh đều bị Như ma ma bên cạnh Hoàng Thái Hậu đuổi đi ra ngoài, Hoàng Thái Hậu đột nhiên chụp bàn cả giận nói: “Tức chết ai gia.”

Hoàng Hậu nghe được " bang " một tiếng đột nhiên quỳ xuống, “Mẫu hậu bớt giận.”

Hoàng Thái Hậu xoay người một lóng tay sắc bén bén nhọn làm người phát lạnh, “Vô dụng, ai gia dùng ngươi làm gì, ngươi thân là Hoàng Hậu lại kẻ hèn Quý Phi cũng trấn áp không được, ngươi nói ai gia năm đó hao hết tâm tư để ngươi tiến cung là vì sao, ngươi…cái đồ vô dụng này.”

Hoàng Hậu chỉ có thể quỳ rạp trêи mặt đất, cái trán lạnh băng, toàn thân lông tơ cơ hồ đều dựng thẳng lên, người khác không biết thủ đoàn của vị Hoàng Thái Hậu này, nhưng nàng đã biết, đúng là bởi vì như vậy, nàng mỗi lần thời điểm yết kiến đều là nơm nớp lo sợ.

Hoàng Thái Hậu nhìn Hoàng Hậu bộ dáng yếu đuối vô năng như vậy, càng là tức thẳng thở dốc, “Ai gia lúc trước thật là mắt bị mù chọn ngươi tiến cung, cư nhiên ở Mộ Dung phủ to như vậy chọn trúng ngươi làm Hoàng Hậu…liền tính là một con chó cũng lợi hại hơn ngươi, ít nhất nó còn biết cắn người.”

“…Mẫu hậu, thần thϊế͙p͙ biết sai rồi.”

“Lúc trước hôn sự Nguyệt Minh ai gia nghĩ mọi cách không đồng ý, ngươi lại nhất ý cô hành muốn cùng Tướng phủ đính hôn, rồi lại làm Nguyệt Minh nháo ra gièm pha như vậy, hiện giờ lại bám lấy Mục Thanh Ca làm cái gì, ngại mặt vứt còn chưa đủ sao!?”

“Mẫu hậu, lần này thật là thần thϊế͙p͙ bị mờ mắt, thần thϊế͙p͙ không thể tưởng được Mục Thanh Ca cư nhiên không ngốc, lại còn có…hiện giờ càng là được Hoàng Thượng coi trọng, mẫu hậu, nếu bị Thất hoàng tử lựa chọn Mục Thanh Ca, vậy làm thế nào cho phải a, mẫu hậu.”

“Phế vật, một đám phế vật…” Hoàng Thái Hậu bực bội cơ hồ không đứng được, chỉ có thể dựa ngồi ở phía trêи giường, Như ma ma lập tức bưng lên nước trà, Hoàng Thái Hậu uống một ngụm mới cảm thấy thuận khí rất nhiều, nhìn Hoàng Hậu quỳ trêи mặt đất chỉ cảm thấy cảm giác vô lực hận sắt không thành thép, “Ngươi lúc trước nếu biết sự việc một chút cũng không đến mức biến thành như bây giờ, dù cho Mục Thanh Ca thật là đứa ngốc thì tính sao? Nàng ít nhất cũng là nữ nhi Mục Nguyên, là đích nữ Tướng phủ.”

Hoàng Hậu càng nghe trong lòng càng khó chịu, mày càng nhíu chặt.

Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: “Vân Dung Tuyết chết đã bao nhiêu năm, nhưng Mục Nguyên chưa từng để người thế vị trí nàng, dù cho di nương sủng ái trong phủ, cũng chưa từng muốn nâng thành chính, ngươi xem hắn đối với Mục Thanh Ca không quan tâm tùy ý người khác khi dễ, nhưng ngươi chớ có quên, nàng là đứa con duy nhất của Vân Dung Tuyết, đừng nhìn hắn đối với Mục Chỉ Lan mọi chuyện thuận theo, nhưng nói đến cùng Mục Chỉ Lan cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn.”

“Mẫu hậu là Mục Nguyên trước nay không coi trọng Mục Chỉ Lan sao? Vẫn luôn lợi dụng nữ nhi này sao?” Hoàng Hậu phỏng đoán nói.

“Hừ, đối với Mục Nguyên mà nói mọi việc hết thảy đối với hắn chỉ sợ cũng không quan trọng, Mục Chỉ Lan có tâm kế có lòng dạ, còn tuổi nhỏ đã có tâm tư, nữ nhân như vậy nhiều nhất cũng chỉ xứng làm thϊế͙p͙ thất.” Hoàng Thái Hậu chán ghét nói.

Hoàng Hậu gật gật đầu, “Vậy mẫu hậu, việc Mục Thanh Ca cùng Nguyệt Minh…” Còn chưa nói chuyện đã bị Hoàng Thái Hậu hung hăng trừng mắt liếc một cái.

Hoàng Thái Hậu nói: “Lần này chung quy vẫn là ngươi nhìn lầm người rồi, Mục Thanh Ca cái nữ oa tử này còn tuổi nhỏ đã khó lường, hiện giờ bị Hoàng Thượng phong là Thụy Dương quận chúa, thân phận như vậy chỉ sợ sẽ làm không ít người kiêng kị, ngay cả Mộ Dung gia chúng ta… Hoàng Hậu, ai gia nói cho ngươi, nếu không chiếm được Mục Thanh Ca, cũng không thể để cho người khác chiếm được.”

Hoàng Hậu bay nhanh ngẩng đầu khϊế͙p͙ sợ nhìn Hoàng Thái Hậu, “Đúng vậy mẫu hậu, Mục Thanh Ca nói đến cùng cũng là con của Dung Tuyết, thần thϊế͙p͙ sao có thể…”

“Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, kẻ hèn một Mục Thanh Ca chẳng lẽ ngươi còn bắt không được sao?”

“Được…thần thϊế͙p͙ nhất định nghĩ cách thuyết phục Nguyệt Minh, để Nguyệt Minh cùng Mục Thanh Ca mau chóng thành hôn.”

“Được rồi, không cần ở chỗ này e ngại ánh mắt ai gia, lui xuống đi.” Hoàng Thái Hậu vẫy vẫy tay.

“Dạ, thần thϊế͙p͙ cáo lui.” Hoàng Hậu cung cung kính kính hành lễ, sắc mặt trước sau đều mang theo ôn nhu mỉm cười, mà lúc xoay người ra Vĩnh An cung trong nháy mắt trêи mặt mỉm cười không còn sót lại chút gì, đáy mắt hiện lên âm ngoan làm người không dám nhìn thẳng.

Gia Phúc cung.

Đây là nơi duy nhất trong cung có thể nhìn thấy hoa đào, cuối viện hoa đào liền đến hậu viện gia phúc cung, viện hoa đào bên trong này đều là Trạm Đế tự mình phái người tiến hành nhổ trồng, bởi vì cuộc đời Dương quý phi yêu nhất đó là đào hoa.

Chỉ thấy rừng hoa đào trêи ghế quý phi nửa nằm một nữ nhân, có mấy cánh hoa đào nhẹ nhàng dừng ở trêи vai nàng, trêи sợi tóc đen nhánh, Dương quý phi chậm rãi mở to mắt đem hoa đào trêи đầu lấy xuống, một bên thị nữ thấy nàng tỉnh liền đem trà còn nóng trêи bàn bưng cho Dương quý phi, Dương quý phi nhấp một ngụm.