Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 10: Giục cưới




Hôm sau, tại nhà hàng của Viên Hạ.

Hôm nay thời tiết tốt lạ thường, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa kính sáng bóng sạch sẽ chiếu rọi vào trong phòng, người cũng ấm lên. Mẹ Tống đề xuất muốn đến nhà hàng của Viên Hạ xem thử, vì thế Tống Thần Đông và ba Tống chỉ có thể cùng thái hậu nương nương vi hành, đi đằng sau xách túi.

“Nhà hàng này của Viên Viên làm ăn tốt thật đấy, người đợi chỗ cũng xếp hàng ra tới ngoài cửa.” Mẹ Tống đứng ở cửa nói.

Tống Thần Đông xách túi cho mẹ, nói: “Mẹ đột nhiên đến cũng không nói trước với em ấy một tiếng, chắc em ấy đang bận không nhận điện thoại, con vào trong kiếm thử, ba mẹ đợi một chút.” echkidieu2029.wordpress.com

Viên Hạ lúc này đang phát sóng trực tiếp nấu ăn ở phòng bếp, cậu chiếm một góc trong gian phòng, cắt hết tất cả nguyên liệu xong rồi, canh súp cũng đã hầm xong rồi, còn thiếu một công đoạn xào cuối cùng. Cậu chuyên tâm làm, không biết chút gì về chuyện bên ngoài.

“Hôm qua đi gặp hai vị trưởng bối từ trong nước đến, đột nhiên rất muốn ăn đồ Trung Hoa, hôm nay liền làm hai món.” Viên Hạ nhìn màn hình, nói.

Cậu đọc bình luận: “Hôm nay trông mình không có tinh thần? Hmm… hôm qua ngủ không ngon lắm, mất ngủ.”

“Tại sao mất ngủ á?” Viên Hạ cười cười, “Có tâm sự chứ sao, còn có sinh nhật người bạn kia của mình sắp đến rồi, bây giờ cái bánh kem kia cũng không biết làm sao đây…”

“Bạn học Tiểu Viên! Ây ây ây, mày đừng có livestream nữa, có người tìm mày nè.” Ngụy Nghiêu chạy tới, thở hồng hộc ngắt lời Viên Hạ, “Người thật tới cửa rồi, sao, sao mà mày quen được, quen được với Tống Thần ——”

Viên Hạ bụm miệng Ngụy Nghiêu, liều mạng liếc liếc mắt tỏ ý cậu đang phát sóng trực tiếp. Ngụy Nghiêu lập tức câm như hến, đứng nguyên một chỗ. đọc truyenfull là chóooo

“À… bây giờ ở chỗ mình có chút chuyện, hôm nay quay tới đây thôi, lát nữa xem có thời gian sẽ quay lại. Cảm ơn mọi người!” Fan bình luận nói chính sự quan trọng, Viên Hạ liền cười ngọt ngào tắt livestream, sau đó tắt bếp.

“Tống Thần Đông tới tìm mày, bây giờ đang đợi ở bên ngoài đó, ôi mẹ ơi, tao giật cả mình.” Ngụy Nghiêu quàng vai Viên Hạ đi ra ngoài, vỗ vỗ vai cậu, cà lơ phất phơ nói, “Được đấy Viên Hạ, mày và ảnh đế có quan hệ gì! Thành thật khai báo!”

“Anh ấy là người… đối tượng có thể sẽ thành đôi với tao…” Viên Hạ hất cánh tay Ngụy Nghiêu đặt trên vai mình ra, nói, “Chú ý chút đi, đừng để nam thần của tao hiểu lầm.”

Ngụy Nghiêu tán thưởng: “Úi giời, ngon nhỉ, sao mày hay thế, dạy anh trai chút coi, để anh khiêu chiến với Quan Dĩnh Quân.”

Viên Hạ nhìn thấy Tống Thần Đông, ánh mắt “ting” một cái sáng lên, nở một nụ cười rạng rỡ, cậu không thèm để ý đến Ngụy Nghiêu nữa, chạy nhanh đến trước mặt Tống Thần Đông, nói: “Sao anh đến đây? Không ở cùng chú dì sao?”

Tống Thần Đông hất hất đầu, ý bảo Viên Hạ nhìn ra ngoài cửa nói: “Tới thị sát đột kích, làm phiền em tiếp đãi một chút, chen hàng.”

Viên Hạ kinh ngạc: “Vậy, vậy mau vào đi, để em mời họ vào.”

“Nhà hàng này của con làm ăn tốt phết đấy.” Vừa ngồi xuống, mẹ Tống cười, khen, “Trang trí cũng rất đẹp.”

“Cám ơn dì, cũng bình thường thôi ạ, hôm nay hơi đông.” Viên Hạ nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới, đưa cho mẹ Tống và ba Tống mỗi người một cái, còn cậu và Tống Thần Đông thì xem chung.

“Món ăn ở đây khá đơn điệu, là kiểu ít dầu ít muối, nếu như dì muốn ăn đồ Trung Hoa thì cũng không sao, bây giờ con đi làm vài món, cũng nhanh thôi.” Viên Hạ giải thích.

Mẹ Tống cười tít cả mắt, nói: “Không sao không sao, gọi đại vài món là được mà, con xem rồi chọn đi.”

Món ăn lên rất nhanh, bít tết, cá chiên nhìn có vẻ đơn giản, nhưng ăn vào thì rất có hương có vị. Viên Hạ bảo phục vụ múc món canh cậu ninh từ sáng đến giờ ra làm bốn chén, mời mọi người thưởng thức, đến cả người thường chê canh nhiều mỡ như Tống Thần Đông cũng húp hai hớp, còn khen vị rất ngon. bọn reup wattpad là bọn súc sinh

Lúc ăn cơm, mẹ Tống lại bắt đầu chủ đề: “Thật ra dì cảm thấy, chỉ cần biết làm ăn, thì làm ở đâu cũng giống nhau mà phải không!”

Viên Hạ vẫn chưa hiểu ý bà, nên phối hợp gật đầu.

Mẹ Tống ăn một miếng cobb salad, nói: “Cửa hàng như thế này, ở Bắc Kinh nhất định cũng sẽ làm ăn tốt, bây giờ mọi người đều ra rả muốn dưỡng sinh giữ sức khỏe mà.”

Viên Hạ tiếp tục cổ vũ: “Phải đó phải đó.”

Tống Thần Đông khẽ cười, anh ngồi bên cạnh Viên Hạ, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Viên Hạ dưới bàn, rồi nói với mẹ Tống: “Mẹ khoan nói chuyện này đi, ba mẹ Viên Viên còn đang ở Mỹ mà.”

“Dù sao thì mấy đứa cũng phải quyết định địa điểm đi chứ! Không phải cùng ở đây, thì là cùng nhau về nước, không phải vậy sao?” Mẹ Tống húp một hớp canh, “Cái này đúng là ngon thật đấy.”

Vẫn chưa có ai đáp, bà nói tiếp: “Nhưng mà trong nước không có mang thai hộ cũng không thể đăng ký kết hôn, nếu hai đứa nhanh chóng kết hôn, thì làm xong hết việc ở đây rồi cùng về nước.”

Viên Hạ: “…”

Mẹ Tống: “Hai đứa muốn trộn huyết thống, hay là mỗi đứa một con, tùy mấy đứa, vui là được. Dù sao mẹ cũng sẽ giúp hai đứa trông cháu, hai đứa cũng không mệt không phiền, đàn ông cũng không cần ở cữ, mệt gì mà mệt?”

Viên Hạ bị một trận oanh tạc đến nổ cả đầu, tiến triển này dù có ngồi tên lửa cũng không nhanh được như vậy… Cậu vẫn chưa nói gì, Tống Thần Đông đã bắt đầu xin tha: “Mẹ, bọn con vẫn chưa kết hôn mà…”

Mẹ Tống: “Vậy thì nhanh lên, còn đợi gì nữa, mẹ rất thích Viên Viên, đứa trẻ tốt thế kia.”

Tống Thần Đông nói: “Được rồi được rồi, con tự có tính toán.”

Mẹ Tống: “Hôn lễ làm ở đây đi, làm ở trong nước cũng được, nhưng mà phải khiêm tốn một chút. Tuy rằng bây giờ trong nước cũng chấp nhận tình yêu đồng tính rồi, nhưng vẫn không thể đăng ký kết hôn, vẫn còn thiếu một chút…”

Mẹ Tống nói không ngừng, cả quá trình Viên Hạ đều mù mờ, hoàn toàn không bắt kịp. Tình cảnh này bắt đầu thay đổi từ hôm qua gặp mẹ Tống, vốn giữa cậu và Tống Thần Đông là ám muội chua chua ngọt ngọt, có chút cảm giác ấm áp của yêu đương, bây giờ đã biến thành vở kịch giục cưới, giống như giây kế tiếp mà không kết hôn là có lỗi với ba mẹ vậy. Tống Thần Đông quay đầu nhìn cậu, tỏ vẻ bất đắc dĩ, ý là nói “Em hiểu rồi chứ gì?”.

Viên Hạ ngây ra như phỗng, gật đầu.

Ba Tống cả quá trình đều là người vô hình, bây giờ cũng chịu không nổi, mở miệng: “Tụi nó muốn kết hôn thì tự nhiên sẽ kết hôn thôi, đều là những đứa trẻ ngoan, lại rất chân thành, em đừng có vội vàng làm gì.”

Tống Thần Đông vội nói: “Đúng đó, mẹ à, con có chừng mực mà.”

Tình cảnh này diễn ra liên tục nguyên một ngày, Viên Hạ cuối cùng chịu không nổi, đề nghị đi ra ngoài loanh quanh, di đời lực chú ý của mẹ Tống. Nhưng ngược lại cậu khá thích mẹ Tống, cũng không cảm thấy bà thuộc loại mẹ chồng khó nhằn, chỉ là cái kiểu giục cưới mọi lúc mọi nơi này khiến Viên Hạ có hơi chịu không nổi.

“Đi Las Vegas nhé?” Cả đoàn người vào trung tâm mua sắm South Coast lớn nhất ở khu này đi dạo, Viên Hạ đi đằng sau bàn bạc với Tống Thần Đông, “Xem biểu diễn này, chơi một chút. Mẹ anh có thích Celine Dion không? Hay là đi xem Cirque du Soleil, để em mua vé.”

“Được đó, em đi cùng chứ? Có ảnh hưởng đến công việc của em không?” Tống Thần Đông chu đáo hỏi thăm Viên Hạ. Anh xách túi lớn túi nhỏ, đội mũ bóng chày, mặc áo sơ mi tơ tằm màu xanh tím và quần bò thông thường, dáng người cường tráng được bọc ở bên trong, ẩn ẩn hiện hiện nhìn được hình dáng. Viên Hạ giật mình, nói: “Không đâu, đương nhiên là phải đi cùng rồi.”

Tống Thần Đông cười nói: “Được, vậy để anh sắp xếp lịch trình.”

“Cục cưng à, đồ của anh đã thu dọn xong rồi, ngày mai cùng em đến Las Vegas.” Hà Tự đè Ngải Mặc dưới thân, nâng cằm y lên, hôn lên khóe môi y. Ngải Mặc đang nằm sấp, lúc này trọng lượng của Hà Tự đè hết lên người y, nhưng y lại không thấy đau, quay đầu lại hôn rất nhập tâm.

Môi tách ra, hai người đều thở dốc, Hà Tự vuốt ve mái tóc dài tới vai của Ngải Mặc, say đắm nói: “Em thật sự rất đẹp, em nói anh nghe xem, làm sao mới có thể không thích em nữa?”

Ngải Mặc cười rất tùy ý mà cũng phơi phới, y cảm nhận được phản ứng của Hà Tự, liền giơ tay choàng lên cổ Hà Tự, hôn triền miên lần nữa.

“Anh chỉ thích gương mặt này của em, nhưng em bây giờ đến cả cái ‘cơ bụng’ một múi của anh cũng thấy thích, đúng là không công bằng.” Sau khi làm xong chuyện, Ngải Mặc dựa vào lòng Hà Tự, hai má ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, ôm eo Hà Tự, nói.

Hà Tự đang rất thỏa mãn, lại bắt đầu lảm nhảm: “Là cơ bụng sao? Cái em thích không phải cái cây gậy to của ông xã sao?”

Ngải Mặc nhéo nhéo đống thịt mỡ trên bụng hắn, giả vờ dỗi nói: “Sao lại có người không biết xấu hổ như anh chứ?”

Hà Tự chỉ biết cười ngu, vui vẻ ôm Ngải Mặc đi tắm.

Bên này, Viên Hạ và Tống Thần Đông còn đang đi dạo cùng thái hậu, ba Tống đã không còn sức đi theo nữa rồi, chọn rút lui khỏi chiến trường, đến quán cà phê ngồi đợi bọn họ.

Khi đi qua một cửa hàng đồng hồ, mẹ Tống phấn khích như mộ cô gái trẻ, chỉ vào tấm poster trong tủ kính, nói với Tống Thần Đông: “Con trai con trai, đó không phải là con sao?”

Tống Thần Đông đè thấp mũ.

“Đó là Tống Thần Đông sao? Trông giống quá đi…” Xung quanh bắt đầu có người Hoa nhỏ tiếng thảo luận.

“Là anh ấy đấy, cao thế nhỉ, dáng người cũng đẹp nữa.”

“Anh đẹp trai bên cạnh là ai vậy nhỉ?”

“Không quen, chắc là bạn bè bên đây.”

Người xung quanh bất giác đã tụ lại thành một nhóm.

“Chào anh, xin hỏi… anh có phải là Tống Thần Đông không?” Cuối cùng, một cô gái thẹn thùng đi qua, lấy hết dũng khí nói, “Em, em có thể chụp ảnh chung với anh không?”

Tống Thần Đông: “…”

Viên Hạ bây giờ mới phát hiện xung quanh có rất nhiều người, tụ lại thành một vòng vây khó phá thủng, đều đang quan sát tình huống, thậm chí đã có người lấy điện thoại ra chụp.

Tống Thần Đông nghĩ chạy cũng không còn kịp nữa, đành phải gỡ mũ xuống.

“Nam thần——!”

“Aaaaaaaa —— thật sự là Tống Thần Đông ——!”

Người từ bốn phương tám hướng trong trung tâm thương mại ùn ùn kéo tới, Viên Hạ không biết South Coast có thể chứa được nhiều người như vậy, mà toàn là người Hoa.

“Tống Thần Đông!” “Tống Thần Đông!” “Tống Thần Đông người thật kìa!”

Trung tâm thương mại đột nhiên náo nhiệt hơn cả giáng sinh, điên cuồng hơn cả Black Friday. Tống Thần Đông bắt đầu mỉm cười chào hỏi mọi người, kiến nghị chụp ảnh tập thể.

Viên Hạ và mẹ Tống đứng bên cạnh, mẹ Tống vừa nhìn vừa cảm khái: “Con nói xem nhiều người thích nó như vậy, có mấy người là thật lòng thích nó?”

Viên Hạ chần chừ mấy giây mới nghe hiểu ý bà, cậu toét miệng cười, cười đến ngây thơ rực rỡ, ánh mắt sáng ngời, nói: “Ít nhất cũng có một người là con đây.”