Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 13: Hai chục nghìn người




Hai cái bàn được ghép lại với nhau, món ăn đủ màu lung linh trước mắt. Đầu bếp Viên Hạ nhìn mỹ thực cậu ưa thích nhất, lại không có chút tâm trạng động vào nĩa ăn. Cậu liên tục dùng khóe mắt liếc Ngải Mặc, càng nhìn càng không muốn ăn.

Đừng ăn nữa, người ta làm sao mà vừa đẹp vừa gầy được như vậy? Là vì chỉ uống nước sương. Viên Hạ, mày còn muốn ăn sao? Nhìn xem mặt mày tròn cỡ nào rồi! Còn ăn?! Nhìn thấy mặt người ta gầy nhỏ như thế kia chưa hả? echkidieu2029.wordpress.com

Viên Hạ cụp mắt, im lặng ăn hai miếng rau sống.

Tống Thần Đông lại rất hồn nhiên không biết cảm xúc của Viên Hạ đã tụt dốc, bẻ một cái càng cua ra, bỏ thịt cua tươi ngon vào đĩa của Viên Hạ.

“Anh ăn đi, dạ dày của em hơi khó chịu…” Viên Hạ cười gượng với Tống Thần Đông, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói với anh.

Tống Thần Đông nhíu mày nói: “Sao thế? Vậy đừng ăn đồ lạnh nữa, anh đi lấy súp nóng cho em nhé?”

Viên Hạ lắc đầu, nói: “Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi, anh cứ ăn trước đi, cứ kệ em.”

Tống Thần Đông bỏ nĩa xuống, nắm lấy tay cậu, day day huyệt vị ở hổ khẩu (*) của cậu, dịu dàng nói: “Lúc trước trợ lý của anh nói với anh, đau bụng thì day vào chỗ này, cũng không biết có tác dụng không.” Anh ngước mắt nhìn Viên Hạ, giọng trầm thấp giống như đang dỗ dành: “Thấy đỡ hơn chút nào chưa?” truyenfull là đồ cầm thú

(*) hổ khẩu: phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ

Sao mà có tác dụng được chứ? Một con ác quỷ bé nhỏ tin tưởng vào khoa học trong lòng Viên Hạ lập tức cầm cây đinh ba kháng nghị. Một bé thiên thần với đôi cánh trắng giơ cuốn sách ma thuật đang phát sáng lên, nói: “Đỡ nhiều rồi, cám ơn anh.”

Không cần biết hai người đang thầm thì cái gì, trên bàn ăn, mẹ Tống mãi mãi là chủ xị.

“Tốt nghiệp Stanford sao! Còn là tiến sĩ công nghệ thông tin!” Mẹ Tống hốt hoảng, bà kích động vỗ vỗ bàn tay của ba Tống đặt trên bàn, “Lần đầu tiên em được gặp người thông minh như vậy đấy! Nhà khoa học đấy!”

Ba Tống thân là giáo sư đại học danh tiếng ở Bắc Kinh, một trong những nhà xã hội học có tầm ảnh hưởng ở Trung Quốc, một học giả IQ lẫn EQ đều cao, lười phản bác ngôn luận của mẹ Tống. Mà thực tế thì, có thông minh hay không cũng không phải dựa vào những điều này mà phán xét, ông lặng thinh bóc tôm, rồi bỏ vào đĩa của mẹ Tống.

Hà Tự khiêm tốn nói: “Không còn là nhà khoa học nữa đâu ạ, bây giờ con đang gây dựng sự nghiệp với bạn, đã không còn nghiên cứu ở trong trường nữa rồi.”

“Gây dựng sự nghiệp?” Mẹ Tống hỏi.

Ngải Mặc uống một ngụm nước chanh, nói: “Hai đứa con quen nhau qua công ty của anh ấy, là một nền tảng giới thiệu bạn đời, tên là AI Love, nó có thể tham khảo tất cả số liệu kiểm tra đo lường, giới thiệu cho mình một người bạn đời thích hợp nhất. Con quen biết anh ấy bằng cách đó đấy ạ.”

“Sao mà khéo thế?” Mẹ Tống phấn khích, mắt cười cong hơn cả trăng lưỡi liềm, “Con trai cô cũng làm quen với bạn trai nó như thế đấy! Còn là cô đưa địa chỉ liên kết của AI Love cho nó nữa.”

Mẹ Tống vô cùng cảm kích, nhìn Hà Tự, nói: “Công ty của con rất tốt, tìm cho cô đứa con dâu tốt thế kia, cô rất thích Viên Viên, đứng bên cạnh Thần Đông, nhìn sao cũng thấy xứng.” đọc truyenfull là ko bằng cầm thú

Viên Hạ ngoan ngoãn cười với mẹ Tống. Nhưng trong lòng cậu lại không hề vui vẻ chút nào, lòng rối rắm phức tạp. Mẹ Tống thích cậu, cậu đương nhiên là rất vui, nhưng mà rốt cuộc cậu và Tống Thần Đông có xứng hay không, cậu bỗng nhiên mất hết tự tin.

Viên Hạ có lí do để tin tưởng, nếu như đối tượng của Tống Thần Đông là Ngải Mặc, mẹ Tống nhất định sẽ thích cậu ấy. Ngải Mặc xinh đẹp như thế, người đầy khí chất lại vô cùng đẹp, đối xử với người lớn cũng rất lễ phép, còn là một diễn viên múa. Viên Hạ nhìn lại mình, tuy rằng không đến mức là không có cái gì, nhưng mà quả thật chẳng có gì bằng người ta.

Viên Hạ rất ít khi nếm thử mùi vị của tự ti, bây giờ mới biết nó mang màu xám lạnh, rất đắng, là mây đen bỗng nhiên che lấp ánh mặt trời, để lại một vũng nước sũng, không ai biết bên trong có gì đáng sợ đang ẩn náu.

Hà Tự thật sự không buồn như Viên Hạ, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt Viên Hạ không tốt, lấy điện thoại ra ở dưới bàn gửi iMessage cho cậu: [Viên Tiểu Hạ, sao thế? Không vui à?]

Viên Hạ nhìn thấy, tránh khỏi tầm mắt Tống Thần Đông, trả lời: [Tao tự ti rồi. Cũng hơi áy náy. Còn cảm thấy rất khó chịu.]

Hà Tự: [Hầy… Không đến mức đó chứ, Tống Thần Đông rõ ràng là thích mày mà, cái ánh mắt anh ta nhìn mày, rất sến luôn á, mày không cảm nhận được sao?]

Viên Hạ giật mình, quay đầu nhìn Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông nhướng mày, hỏi thăm: “Còn khó chịu sao?”

Viên Hạ lắc đầu. Tống Thần Đông lần này trực tiếp đứng dậy, nói: “Anh đi lấy súp cho em, đợi một chút.”

Viên Hạ nhìn bóng lưng anh đi khỏi, lại cúi đầu trả lời Hà Tự: [Anh ấy chưa từng nói thích tao. Nhưng tao cảm thấy cũng có chút chút rồi.]

Hà Tự nói: [Đừng nói là mày cảm thấy, vốn dĩ là có. Tiến sĩ Hà đã nói, tuyệt đối là có.]

Lát sau, Hà Tự bắt đầu bàn luận với mẹ Tống về việc ghép đôi hôn nhân. Hắn nói: “Thật ra tụi con vẫn đang nâng cấp chương trình này, hy vọng sau này có thể khiến khách hàng ngày càng hài lòng hơn.”

“Chương trình ghép đôi của tụi con là dựa vào cơ sở nào?” Ba Tống rất hứng thú với chủ đề này, cũng tham gia vào.

Hà Tự thành thật nói: “Là một chuỗi thông tin được ghi nhận, về sở thích, công việc, người nhà, món ăn ưa thích… có nuôi thú cưng không, cách nhìn về một số sự vật, những thứ vụn vặt lẻ tẻ đó, đều được ghi nhận lại.”

Ba Tống gật gật đầu.

Trong nhà hàng bật những bài piano lãng mạn, bồi bàn đi đến mời nước chanh.

Hà Tự nói “thanks” với người ta, rồi tiếp tục nói: “Tụi con sẽ phân tích những bài đăng và chia sẻ trên mạng xã hội của các khách hàng, đưa cho khách hàng bảng câu hỏi mang tính đánh thẳng vào tâm lý, thậm chí còn ghi nhận danh sách nghe nhạc, chơi game, còn có phân tích nhóm máu, cung hoàng đạo, thật sự là cái gì cũng làm hết. Với những khách hàng hướng đến người khác giới, còn xem xác suất tổ hợp gen của hai người khi sinh con ra có khỏe mạnh hay không… vân vân và vân vân.”

Ba Tống đẩy mắt kính, gãi đúng chỗ ngứa: “Vậy cái gọi là mức độ xứng đôi, chính là mức độ tương đồng cao phải không?”

“Có thể nói như vậy.” Hà Tự cười nói, “Nhưng điểm mà tụi con muốn nâng cấp, là muốn xem xem, có thể phối hai người không quá tương đồng vào với nhau được hay không, bọn họ có thể không… không thích hợp lắm, sẽ có rất nhiều đặc điểm cần phải hòa hợp. Nhưng mà bọn họ có thể rất yêu nhau, thậm chí là còn yêu nhau nhiều hơn, cuộc sống ở chung sẽ rất vui vẻ.”

Ngải Mặc vô cùng sùng bái mà nhìn Hà Tự.

Mẹ Tống nói: “Cô và lão Tống chẳng giống nhau chỗ nào, nhưng mà bọn cô suốt nhiều năm nay vẫn luôn sống rất tốt.”

Hà Tự nói: “Phải đó, tụi con không muốn gạt bỏ khả năng tuyệt vời này. Cho nên vẫn đang không ngừng nâng cấp, hy vọng có thể thành công.”

“Trong tiểu thuyết Giang Nam có viết một câu, nghe nói trên thế giới này sẽ có hai chục nghìn người thích hợp ở bên bạn…”, Tống Thần Đông nói chen vào, tay còn giơ lên số hai, “Tuy rằng con số này không hề có căn cứ, nhưng nói chung câu chuyện là như vậy.”

“Nửa câu sau là: Thật ra bất kì một người nào trong hai chục nghìn người bạn gặp được, có lẽ sẽ yêu bạn đến điên cuồng.” Ngải Mặc nói.

Tống Thần Đông kinh ngạc: “Cậu cũng từng đọc rồi sao?”

Ngải Mặc gật đầu.

“Ai phải lòng ai trước, cuối cùng chọn ai để ở bên, đây là vận may, cũng là duyên phận. Khoa học và số liệu có thể để tham khảo, nhưng không phải quan trọng nhất.” Ba Tống nói.

Vậy thứ quan trọng nhất là gì? Viên Hạ thầm nghĩ. Cậu nhìn Tống Thần Đông và Ngải Mặc hàn huyên vô cùng ăn ý, còn mình lại không biết phải nói gì, trong lòng không khỏi buồn rầu. Ngải Mặc là một trong hai chục nghìn người đó, còn mình thì sao? Là sai lầm, là ngoài ý muốn, là sự cưỡng cầu vốn không có trong cuộc đời anh.

Viên Hạ liền nghĩ đến một câu đã lưu truyền từ lâu: “Anh và em vốn không có duyên phận, tất cả đều là em đơn phương vun đắp.”

Thật ra nghĩ kĩ lại, cậu cũng không phải là đơn phương vun đắp. Cậu thích Tống Thần Đông, cho nên mới thích chăm sóc anh, thích làm anh vui vẻ, muốn ở bên anh khi anh cô đơn, muốn chia sẻ niềm vui với anh.

Nhưng mà Tống Thần Đông thì sao? Tống Thần Đông có thích cậu không? Nỗi yếu lòng và sự dịu dàng của Tống Thần Đông, là vì thích cậu nên mới vì cậu mà bày ra cho cậu nhìn thấy, hay là vì đến lúc kết hôn nên mới sai lầm xem cậu thành một trong hai chục nghìn người?

Mà tệ nhất là, Tống Thần Đông chưa từng nói thích cậu.

Ăn xong, thời gian cũng không còn sớm, bọn họ định đi nghe ca nhạc của Celine Dion.

“Thật ngại quá, em thấy không khỏe lắm, lát nữa không đi đâu.” Viên Hạ xin lỗi, ánh mắt cũng né tránh.

Tống Thần Đông đỡ eo cậu, cúi đầu nói: “Nếu thật sự khó chịu thì chúng ta đi bệnh viện, em cũng ăn chưa bao nhiêu.”

Mẹ Tống quan tâm nói: “Sao thế Viên Viên? Vậy mau về nghỉ ngơi đi, để Thần Đông ở với con.”

Viên Hạ sao làm thế được? Cậu cũng không phải khó chịu về mặt sinh lý, chỉ là trong lòng đang buồn bã. Cậu vội vàng phất tay: “Không cần không cần đâu ạ, mọi người cứ đi nghe ca nhạc đi, thật sự không sao đâu, con về phòng nghỉ một lát là khỏe thôi.”

“Anh đi với em.” Tống Thần Đông lấy vé ra, hỏi Hà Tự và Ngải Mặc, “Có hai vé, hai người buổi tối có dự định gì chưa? Có thể làm phiền hai người đi xem cùng ba mẹ tôi không?”

Hà Tự nhận lấy vé, nhìn Viên Hạ muốn nói lại thôi. Viên Hạ lại nói không cần, Tống Thần Đông không thèm để ý, dắt tay cậu về phòng.

Về đến phòng, Tống Thần Đông gọi điện thoại cho bên nhà bếp, bảo bọn họ làm một bát cháo mang đến đây, không biết người ở đầu dây bên kia dùng khẩu âm tiếng Anh của nước nào, giao lưu cả nửa ngày mới coi như là sắp xếp xong.

Không lâu sau, có phục vụ đẩy xe đồ ăn đến đưa cháo. Trên xe đẩy đựng một lồng thiếc lớn, vừa mở ra là một bát cháo bí đỏ nóng hổi.

Tống Thần Đông đưa tiền tip cho phục vụ, đóng cửa lại, bưng cháo đến bên giường, động tác của anh rất cẩn thận, càng như vậy càng khiến Viên Hạ cảm thấy áy náy.

“Hơi nóng, ăn từ từ thôi.” Tống Thần Đông dặn dò cậu.

Viên Hạ không nói gì, bắt đầu ăn cháo. Bí đỏ mềm nhũn ngọt thanh, cháo sền sệt, nghĩ chắc là nhà bếp đã chuẩn bị rất tốt, cố gắng làm món Trung Hoa cũng không tệ.

Dạ dày không hề khó chịu, chỉ là không có tâm trạng ăn. Cậu chậm rãi húp cháo, nhìn ánh mắt thân thiết của Tống Thần Đông, bên ngoài cửa sổ là cảnh xa hoa ngợp trong vàng son, mà tất cả phồn hoa náo nhiệt đều ở rất xa, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng muỗng va vào cạnh bát là rõ ràng.