Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 20: Bạn cùng phòng




Bắc Kinh, nhà thuê nào đó ở Vọng Kinh.

Trên tivi đang chiếu lại một chương trình du lịch năm ngoái của đài Quả Dứa, một đám người đang ríu ra ríu rít chơi đùa, trong hình là trời xanh mây trắng bãi cát vàng, vô cùng xứng với các nam thanh nữ tú liếc mắt đưa tình chia sẻ quá trình yêu đương ngọt ngào của mình, cũng khó trách chương trình này nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, còn muốn quay mùa hai.

“Cái này hay ở chỗ nào vậy? Sao mẹ em lại thích thế?” Viên Hạ nhìn một cô gái cùng với bạn trai đang nắm tay nhau chụp ảnh bên bờ biển, hôn môi, quả thật không hiểu tại sao muốn xem người khác ngược cẩu.

Tống Thần Đông ngẩng đầu khỏi cuốn sách, liếc một cái, chẳng có chút hứng thú nào lại cúi đầu xuống.

Viên Hạ còn nhớ khi mình nói với ba mẹ cậu về nước để tham gia một chương trình giải trí, mẹ Viên vô cùng thích thú, vừa biết là chương trình này, bà càng vui hơn, còn muốn lưu lại chương trình này. Nhưng mà bà rất lo lắng Viên Hạ không có kinh nghiệm, sẽ bị người ta mắng chửi, cũng may Tống Thần Đông đã cam kết, bà mới yên tâm hơn. echkidieu2029.wordpress.com

Bọn họ không hề có ý kiến gì với người yêu của con trai mình, nhưng mẹ Viên vẫn dặn dò Viên Hạ, phải chú ý bảo vệ bản thân, tình dục an toàn phải đeo bao, giới giải trí rất loạn, không thể mù quáng tín nhiệm bất kì ai. Sau đó Viên Hạ nói những câu này cho Tống Thần Đông nghe, Tống Thần Đông bất đắc dĩ lái xe đến bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát, mấy ngày sau, cầm lấy kết quả kiểm trả không bệnh tật đưa cho Viên Hạ xem, hơn nữa còn thanh minh mình không hề làm loạn, nhất định sẽ đeo bao, mong Viên Hạ yên tâm. học hành đàng quàng thì ko đọc truyenfull

Bên phụ huynh dễ giải quyết rồi, bạn bè của Viên Hạ lại không vui khi để cậu về nước. Hà Tự thậm chí bay nhào tới ôm chân Viên Hạ, nhìn vầng thái dương nghẹn ngào chảy hai hàng nước mắt, khóc lóc nói: “Viên Tiểu Hạ, tao không muốn để mày đi đâu.”

“Hức hức.” Viên Hạ cũng lệ nóng quanh tròng.

Hà Tự rên rỉ vỗ chân: “Mày đi rồi, ai làm đồ ăn ngon cho tao…”

Viên Hạ vốn có chút đau lòng ngay lập tức liền sầm mặt, thậm chí còn muốn đá bay Hà Tự lên trời.

Mà Ngụy Nghiêu cũng không muốn để Viên Hạ đi, “Mày nói xem mày đi rồi, nhà hàng chỉ còn lại mình tao, phải làm sao đây?”

“Chắc là tao có thể lấy được chữ ký của Quan Dĩnh Quân đó, cô ấy là bạn thân của một tiểu hoa đán tham gia chương trình á.” Viên Hạ lấy tay che miệng, tỏ vẻ bí ẩn nói với Ngụy Nghiêu.

Ngụy Nghiêu lập tức nhìn thoáng ra, hào phóng nói: “Đi đi đi đi, đừng quên quảng cáo cho nhà hàng chúng ta đó.”

Mang theo kỳ vọng của mọi người, Viên Hạ quyết tâm phải xem nhiều show hơn, để bồi dưỡng cái gọi là cảm giác đi show, vì thế khi cậu phát sóng trực tiếp cũng xem, ăn cơm cũng xem, tivi trong nhà luôn ở bật chương trình này. chỉ đọc tại wordpress Ếch Kì Diệu

“Viên Viên, ngày mai có người đến nhà mình phỏng vấn đấy.” Tống Thần Đông tựa lên sô pha xem sách, tay anh lúc có lúc không sờ đầu Viên Hạ, Viên Hạ đang ôm Cục Bông trong lòng, dùng tư thế y như vậy để vuốt mèo, thuận miệng nói: “Em biết rồi, anh nói rồi mà, ngày mười lăm đúng không.”

Tống Thần Đông gật gật đầu, nói: “Giang Uyển vừa nhắc anh, nói bên ekip chương trình muốn chúng ta chú ý chừng mực ám muội. Không thể quá rõ ràng, lại không thể hoàn toàn không có gì.”

Viên Hạ mù mờ vuốt ve bộ lông trắng sáng của Cục Bông, “Vậy tức là sao? Không ôm không hôn không nắm tay không phải là được rồi sao…”

Tống Thần Đông gấp sách lại, gãi cằm suy tư một lúc, nói: “Có thể còn phải chú ý hơn một chút.”

Đầu Viên Hạ đầy dấu chấm hỏi, chớp chớp mắt, xin được học hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Tống Thần Đông cười, nói: “Anh cũng chưa từng quay chương trình như thế này, không sao đâu, ngày mai anh thử xem sao.”

Chiều hôm sau, người bên ekip chương trình vội vã chạy tới, quay trước một số phân đoạn. Viên Hạ chu đáo chuẩn bị trái cây đã cắt sẵn và một ít đồ ăn nhẹ, cho bọn họ nghỉ ngơi một lát.

Đạo diễn bàn bạc với bọn họ: “Chỉ cần giới thiệu đơn giản về bản thân, sau đó cùng dọn dẹp hành lý, quay một vài cảnh ở nhà của hai người. Nhưng mà thầy Tống à, về chuyện ám muội…”

Tống Thần Đông đưa cho cậu đạo diễn một ly nước, ý bảo cậu ta yên tâm, anh tự biết phải làm sao.

Đợi đến khi tất cả đều đã chuẩn bị xong, Tống Thần Đông và Viên Hạ gắn micro, trang điểm nhẹ, cậu đạo diễn liền lau mồ hôi, giơ tay ra hiệu cho quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, nói: “1 – 2 – 3, bắt đầu.”

Tống Thần Đông và Viên Hạ sóng vai ngồi trên ghế sô pha màu trắng, Viên Hạ hơi căng thẳng quay đầu lại, nhìn thấy ánh nắng chiều vàng óng chiếu qua cửa sổ, tôn lên ngũ quan anh tuấn và dịu dàng của Tống Thần Đông. Tống Thần Đông mặc một chiếc áo len cổ tròn màu nâu nhạt, nắng bao quanh người anh tạo ra một vầng sáng nhạt, đẹp trai đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực. Còn Viên Hạ cũng mặc chiếc áo len cùng kiểu, nhưng không biết tại sao, trông giống như một học sinh vậy, trông cậu tuổi còn rất nhỏ, hoàn toàn không cùng khí chất với Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông mỉm cười nhìn vào camera, chào hỏi với khán giá: “Chào mọi người, tôi là Tống Thần Đông, đây là lần đầu tiên tham gia quay chương trình giải trí, vẫn là một người mới, có chỗ nào làm không tốt, mong mọi người bỏ qua.”

“Tôi muốn giới thiệu cho mọi người về người bạn nhỏ của tôi.” Anh khẽ quay đầu, liếc Viên Hạ một cái, nói tiếp, “Em ấy là Viên Hạ, là một người mới hoàn toàn, nhưng tin rằng mọi người đều sẽ thích em ấy, vừa đẹp trai tính cách lại tốt, biết chơi biết ăn biết nấu cơm, dự là nhân khí của em ấy sẽ vượt qua tôi luôn.”

Tống Thần Đông vẫn còn nhớ tới vấn đề tạo ám muội, bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi ở cùng nhau, bởi vì chúng tôi là…” Anh hơi cong khóe miệng, nhả ra hai chữ: “Bạn cùng phòng. Bởi vì chúng tôi là bạn cùng phòng.”

Viên Hạ: “…”

Cậu đạo diễn cũng hơi giật mình, nhưng mà nói như vậy thì đúng là không có vấn đề gì, có thể phát sóng, sau đó hậu kỳ sẽ thêm vài chữ phụ đề, chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt. Cho nên cậu ta im lặng đứng sau camera, giơ ngón cái lên. Tống Thần Đông ngầm hiểu, mạnh dạn hơn.

“Viên Viên, nói gì đi.”

Viên Hạ hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Có thể cho em một chủ đề không?”

Tống Thần Đông trực tiếp nhấc tay, xoa đầu Viên Hạ, nói: “Nói về thực đơn bí mật em nghiên cứu cho anh đi.” Nói xong còn lấy cuốn sổ đặt dưới bàn trà ra, rõ là đã ủ mưu từ lâu.

Viên Hạ giật mình, cầm lấy, từ từ tìm được cảm giác khi làm livestream, nhìn camera cười một cái: “Bởi vì anh Thần Đông là một diễn viên, phải giữ dáng, những đồ ngọt muốn ăn không được ăn, nên là tôi muốn…”

Nói đến ăn, Viên Hạ lập tức quay về sân nhà, máy hát mở ra, miệng nói như nước sông chảy không ngừng được.

Lát sau, Tống Thần Đông thấy cũng đủ rồi, liền nói: “Tình cảm của chúng tôi rất tốt, tôi rất may mắn khi gặp được Viên Hạ, có được… tình bạn như thế này.”

Ekip: “…”

Đúng là thánh, tình bạn cái đầu, xem khán giả mù hết rồi à.

Lúc dọn dẹp hành lý, Tống Thần Đông bày một cái vali lớn ở phòng khách, cùng Viên Hạ bàn bạc phải đem những gì.

Vốn dĩ ở đây nên có một phân đoạn, là người vợ thì nghỉ ngơi, để người chồng dọn dẹp hành lý, mỗi cặp chỉ được mang theo một vali, nhưng mà đây là CP “tình bạn” nên không thể phân chia như vậy được, nên cứ làm theo tự nhiên thôi.

“Muốn đóng gói Cục Bông mang đi.” Viên Hạ mở cửa phòng ngủ, thả Cục Bông ra, Cục Bông nhìn đám nhân loại ngu xuẩn trong phòng, không hề sợ người lạ, tỏ vẻ bễ nghễ, chậm rãi đi đến bên cạnh vali, nhảy phóc vào bên trong.

Tống Thần Đông hỏi ekip: “Có được không?”

“Đừng đừng đừng, em nói chơi thôi.” Viên Hạ cười ngại ngùng, ôm Cục Bông ra ngoài, nó ngứa ngáy meo một tiếng, nhảy xuống đất đi khỏi đó.

Tống Thần Đông an ủi cậu: “Để ở chỗ mẹ anh đi, lần trước em cũng nhìn thấy rồi đó, bà ấy rất thích Cục Bông. Chúng ta đi mấy ngày là về rồi, đừng lo lắng.”

Viên Hạ gật gật đầu, vào phòng thay đồ lấy quần áo ra.

Một nhân viên trong đoàn nhỏ giọng nghị luận với người bên cạnh: “Đã gặp phụ huynh luôn rồi… Thầy Tống đúng là thần tốc.”

“Viên Hạ hình như là quốc tịch Mỹ, vậy bọn họ có thể đăng ký kết hôn rồi, có khi nào đã kết hôn rồi không?” Có người trả lời cô.

“Chắc là chưa đâu, cảm giác vẫn đang còn trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, nhìn ánh mắt của thầy Tống kìa, quá cưng chiều luôn.”

Viên Hạ ôm ra một đống quần áo đặt trên sô pha, hỏi Tống Thần Đông: “Đi Vân Nam phải đem cái gì đây?”

“Ở đó ban ngày khá ấm áp, tối thì mát, đồ dày thì mặc lên người, có thể tiết kiệm chút không gian.” Tống Thần Đông bắt đầu gấp quần áo lại, bỏ vào trong vali.

“Chỉ đi có ba ngày, chắc là không cần đem quá nhiều đâu nhỉ.” Viên Hạ nhìn vali, bàn bạc với anh, “Em muốn đem mấy đôi giày, có phải chiếm diện tích quá không…”

Tống Thần Đông nghĩ một hồi, nói: “Được chứ, cục cưng em muốn đem gì thì lấy ra đây đi.”

“CP tình bạn có thể gọi là cục cưng sao?” Nhân viên A hỏi đạo diễn.

“Quào, cái đôi buổi sáng vì đem theo quá nhiều mỹ phẩm dưỡng da mà cãi nhau một trận, bọn họ thế này quá hài hòa rồi, liệu có bị nhàm chán không? Nhân viên B nói.

Cậu đạo diễn thần bí cười, nói: “Cái cần chính là hiệu quả vô tình khoe ân ái này nè.”

Anh trai quay phim người Hàn Quốc nghe chẳng hiểu gì, phối hợp gật đầu theo.

Hôm sau, đoàn người vừa sáng đã xuất phát lên máy bay, bay đến Lệ Giang xinh đẹp.

Ở trên máy bay, thợ quay phim dừng quay, Tống Thần Đông lúc này mới nắm tay Viên Hạ, ngọt ngào nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, sáng dậy sớm mà.”

“Chúng ta đến nơi rồi mới gặp các khách mời khác đúng không?” Viên Hạ hơi căng thẳng, “Lần đầu gặp mặt em cũng không biết phải nói gì.”

Tống Thần Đông an ủi sờ mặt cậu, nói: “Đừng sợ, cứ nói chuyện bình thường thôi, không cần để ý quá đâu.”

Viên Hạ miễn cưỡng gật đầu.

Lát sau, cậu ghé sang bên tai Tống Thần Đông, khẽ hỏi: “Anh thấy vẫn ổn chứ? Có cảm thấy khó chịu, tâm trạng không tốt gì gì đó không…”

Tống Thần Đông cười lắc đầu: “Không sao đâu, cứ xem như chúng ta đi du lịch thôi.”

“Vậy nếu anh thấy khó chịu nhất định phải nói với em đấy, không được quên uống thuốc.” Viên Hạ chân thành nói, “Chuyến đi này áp lực lớn thật đấy, cảm giác lúc nào cũng có người đang nhìn em, còn chưa chính thức bắt đầu nữa…”

Tống Thần Đông nói: “Hối hận rồi sao?”

Viên Hạ vội vàng xua tay: “Không phải, em muốn cùng anh quay chương trình.”

Máy bay đang lướt qua những tầng mây, nắng vàng óng ánh rọi vào một góc nhỏ trong khoang máy bay, đúng lúc chiếu sáng gương mặt thanh tú đáng yêu của Viên Hạ, Tống Thần Đông hôn lên mặt cậu, cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như ánh nắng kia vậy.