Ngư Dược Nông Môn

Chương 54: Uy hiếp






Trong bốn mẫu ruộng kia quyết định trồng một mẫu dưa dấu, ba mẫu còn lại Triệu thị và Ngô đại nương thảo luận quyết định trồng bông vải, chỉ là cây bông phải tháng Tư mới gieo hạt, cho nên sẽ trồng chút rau dưa hay ăn, nếu ăn không hết thì có thể mang bán đỡ để lãng phí đất đai.Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ trồng bông vải cũng tốt, cái này giống tiểu mạch và gạo, tóm lại chắc là sẽ không bị lỗ, thứ này tuy có lịch sử ngắn, nhưng được Hoàng đế khai quốc Minh triều khích lệ, toàn quốc đã bắt đầu gieo trồng phổ biến, giờ đây có nhiều người có kinh nghiệm trồng thứ này, nhà Ngô đại nương năm ngoái trồng không ít, đại khái thu hoạch không tệ nên sang khuyên Triệu thị thử xem.



Mà cùng lúc đó, dưa hấu đã mọc ra lá non hoàn chỉnh, nhanh hơn dự tính của nàng, xem ra có thể trồng trước khi Đỗ Văn Uyên lên đường đi phủ Tế Nam.



“Tiểu Ngư, dưa hấu nhà cháu sắp được trồng rồi nhỉ?” Tần thị cười cười từ ngoài viện đi tới, “Vậy đám đất kia cũng phải cày xới mới được, muốn dùng trâu thì tùy thời sang nhà ta mà mượn.”



“Tốt quá, cám ơn đại thẩm.” Gần đây không biết có phải do Đỗ Hoàng Hoa sẽ đi học gấm Tô Châu hay không, Tần thị rất chăm chỉ đến.



Thấy trong nhà không có Triệu thị và Đỗ Hiển, Tần thị lôi kéo nàng nói nhỏ, “Tiểu Ngư à, chuyện của tỷ cháu thế nào rồi?”



Đỗ Tiểu Ngư liếc nhìn bà ta một cái, “Tới tháng ba sẽ đi học, sao ạ, thẩm không chờ được à?”



“Xem cháu nói này.” Tần thị thật sự không coi nàng như tiểu nha đầu, thành thật với nhau nói: “Ta nói thật với cháu nhé, nếu tỷ cháu được Vạn phu nhân yêu thích, không phải quan hệ nhà cháu và Vạn gia sẽ được rút ngắn sao? Ta nghe mẹ cháu nói, đứa cháu ngoại nhà bọn họ thường tới, chẳng phải cũng chơi rất thân với Nhị ca cháu đấy sao?”



“Vậy thì thế nào ạ?” Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm bà ta nhìn rõ xa, không nhịn được trêu ghẹo mấy câu, “Vạn lão gia mở cửa hàng dược liệu, thẩm muốn chen một chân hả?”



“Oái, nha đầu cháu cũng có lúc ngốc.” Tần thị gõ đầu nàng một cái, “Cháu nghĩ mà xem, Vạn lão gia có thể chen mồm được trước mặt tri huyện đại nhân, sau này muốn vài việc, không phải dễ dàng hơn à?”



Chí hướng thật là lớn, đã nhớ tới nịnh bợ tri huyện, Đỗ Tiểu Ngư hừ một tiếng, “Thẩm đừng nghĩ lợi dụng tỷ cháu.”




“Sao cháu lại nói thế, ta cũng thương Hoàng Hoa, không phải cháu không biết, chỉ là nhắc nhở chút thôi, đã có thể đi Vạn gia học gấm Tô Châu, thì phải hiếu kính Vạn phu nhân.” Tần thị nói vội vàng rồi rời đi.



Đỗ Tiểu Ngư không nghĩ nhiều, người ham công danh lợi lộc không nhất định là chuyện xấu, có câu thêm một người bạn là thêm đường đi, nhưng về phần đề nghị kia, hoàn toàn tương đương với nói nhảm, bà ta không tới nhắc nhở, lẽ nào Đỗ Hoàng Hoa không tôn kính Vạn phu nhân sao? Về phần Vạn lão gia, dẫu sao cũng là người tốt, nàng vốn cũng muốn tạo mối quan hệ đây.



Ngày hôm sau, Đỗ Hiển xem mầm dưa hấu, nói hai ngày sau sẽ chuyển đi, tiếp theo là vào ruộng rắc phân, Đỗ Tiểu Ngư cũng chạy theo.



Bờ ruộng đã được dọn xong, bờ ruộng Bắc Đổng thôn thường làm phẳng, Đỗ Tiểu Ngư nhìn thấy vậy thì đưa ra ý kiến, “Cha, sao người không làm bờ ruộng cao một chút ạ? Nếu năm nay lại giống ba năm trước, có phải sẽ lại nát hết không?” Bờ ruộng phẳng ngang hàng, kênh rạch hoặc đường đi phân cách thành những khu gieo trồng nhỏ, hết sức quan trọng, cần phải nhập gia tuỳ tục.



Đỗ Hiển cười nói: “A, con cũng hiểu cái này à?”



“Đương nhiên rồi, con không đọc sách uổng phí đâu.” Đỗ Tiểu Ngư nghiêm túc nói, “Cha, con không nói đùa đâu, ngộ nhỡ dưa hấu này không trồng thành công, sau này con muốn trồng cái gì mẹ sẽ không đồng ý đâu, cho nên nhất định không thể xảy ra chuyện gì. Cha, bờ ruộng này làm cao hơn một chút được không? Ngộ nhỡ mưa nhiều cũng có thể dễ thoát nước, dẫu sao chỗ chúng ta cũng có guồng nước, hoặc là lấy nước từ trong giếng ra, nói chung là không thiếu nước.”



Nghe nàng phân tích mạch lạc rõ ràng, Đỗ Hiển vỗ đùi, “Cha không nghĩ tới cái này, bây giờ cha đắp thêm bờ vậy.”



Đỗ Tiểu Ngư cũng không nhàn rỗi, cuộn tay áo lên cùng cha nàng làm việc.



Triệu thị ở nhà thấy tới trưa rồi mà không nhìn thấy người về bèn bảo đại nữ nhi đi ra đồng xem, kết quả phát hiện hai người đang làm rất hăng say, trên ống quần toàn đất, Đỗ Hoàng Hoa vội tiến lên mấy bước nắm chặt Đỗ Tiểu Ngư, “Cẩn thận lạnh cóng đấy, mau mặc áo khoác vào, chỗ này để tỷ làm cho.”



“Đúng thế đấy, bảo nó về nhưng nó không nghe, bây giờ tỷ con đến rồi thì nghỉ được chưa?” Đỗ Hiển cũng lải nhải một câu.



“Không sao đâu ạ, con làm được, xếp chồng gấp đôi mới tốt.” Đỗ Tiểu Ngư vỗ vỗ lưng bờ ruộng, cầm xẻng nhỏ lên đào.



“Không phải luôn chê này ngại kia à, sao bây giờ lại không sợ bẩn?” Đỗ Hoàng Hoa cũng ngồi xổm xuống.



Đỗ Tiểu Ngư nhướng mày, “Khác nhau mà, dưa hấu là này muội muốn trồng.” Không tự mình làm sao được chứ?



“Lại còn coi mình là người làm chủ.” Nhìn nàng nghiêm trang, Đỗ Hoàng Hoa không nhịn được cười nói một câu.



Đỗ Tiểu Ngư không nói thêm, ai bảo mình chưa trưởng thành chứ, haiz, vẫn phải ăn nhiều vào, cao lớn như người lớn, khi nói chuyện không bị nghi ngờ.



“Cha, về nhà ăn cơm trước rồi hãy làm, mẹ đang chờ đấy ạ.” Đỗ Hoàng Hoa nói.



Ba người đắp xếp một trận bùn rồi đi về , Đỗ Tiểu Ngư rửa tay sạch sẽ thay quần áo khác sau đó chạy sang chuồng bò, xông tới cửa Đỗ Văn Uyên ngoắc ngoắc tay nói: “Nhị ca, huynh tới đây.”



“Sắp ăn cơm rồi còn sang bên đó làm gì?” Đỗ Văn Uyên hỏi.




“Cầm cả lưỡi liềm trên đất kia tới nữa.” Nàng lại thêm một câu.



Đỗ Văn Uyên càng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn làm theo nàng.



Đỗ Tiểu Ngư đứng nghiêm dán vào một cây cột gỗ ở chuồng bò, “Đến đây, khắc một dấu hiệu trên đỉnh đầu muội ấy.” Nàng đã từng thấy hình ảnh như vậy trong tivi, tóm lại rất muốn học, lần này rốt cục có thể toại nguyện, có thể nhìn thử hàng năm có thể lớn cao bao nhiêu, thú vị lắm.



“Trên đỉnh đầu?” Đỗ Văn Uyên nhăn mày, “Làm cái gì vậy?”



“Chơi hay lắm, huynh xem hôm nay là ngày 10 tháng 2, ngày 10 sang năm lại khắc dấu hiệu vào, sẽ biết một năm cao bao nhiêu.” Nàng nháy mắt mấy cái.



Đỗ Văn Uyên toét miệng cười, “Vậy muội đừng nhúc nhích.” Xem ra nàng rất muốn cao hơn chút, bây giờ đúng là còn thấp lắm.



Hắn nhảy tới trước một bước, chắn hết ánh sáng mặt trời, Đỗ Tiểu Ngư dùng tay đo mới biết mình chỉ tới ngực hắn, không khỏi cảm thán, hai người chênh lệch đúng là không ít, người này lại tiếp tục cao lớn, chắc sẽ phải một mét tám mấy đấy chứ nhỉ? Chà chà, phối hợp khuôn mặt này, lại làm một thi nhân có tên tuổi, không biết sẽ làm bao nhiêu cô nương mê chết đây? Chẳng trách Chu Đại Nha muốn dùng hết sức mạnh toàn thân, chẳng qua là gần đây không thấy tới, chẳng lẽ lần trước đã tuyệt vọng rồi?



“Lại nghĩ gì chứ? Khắc xong rồi.” Đỗ Văn Uyên kéo tay nàng, “Đi ăn cơm thôi, nếu không mẹ lại đi tìm.”



Hai người vội vàng vào nhà, trên bàn sớm dọn đồ ăn xong, ai ngờ người một nhà vừa ăn được mấy miếng thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.



“Đang dùng cơm à? A, ngược lại đến sớm quá.”



“Nhị, Nhị đệ?” Trông thấy người nọ, Đỗ Hiển lập tức sửng sốt , đánh chết cũng sẽ không ngờ Đỗ Đường lại đến nhà bọn họ, “Ngươi…ngươi tới làm gì?”



Đỗ Đường xách gói đồ trong tay, cười hì hì nói, “Còn tới làm gì? Đệ đệ nhìn xem đại ca sống tốt không?”.



“Nhà chúng ta không hoan nghênh ngươi… ngươi đi đi”. Triệu thị để đũa xuống, hạ lệnh trục khách.



Đỗ Đường có khi nào thì sợ người nhà này chứ, không hề phản ứng, trái lại tự tìm cái ghế ngồi xuống, “Lâu ngày không gặp, đại tẩu vẫn loại cáu kỉnh không tốt này, nếu liên lụy đại ca ta phải làm sao? Ngươi cũng biết hắn không đánh lại, không chống lại được đấy? Dù cho không liên lụy đại ca, còn có thằng cháu lớn này của ta nữa chứ?.” Nói xong nhìn về hướng Đỗ Văn Uyên, “Gần đây sao không gặp ngươi đến thăm lão thái thái?”.



Đỗ Văn Uyên cũng trầm mặt xuống, “Nếu ngươi không đi, đừng trách chúng ta không khách khí.”



Nhà đông người, có thể đánh văng người ra ngoài.



Đỗ Đường đứng lên, đùng đùng ném gói đồ vừa rồi trên ghế, “Nơi này có mấy mười lượng bạc, thức thời thì nhận đi.”



Đỗ Hiển lại ngây dại, “Chúng ta lấy bạc của ngươi làm gì?”



“Làm gì? Bạc có thể làm nhiều chuyện lắm, tỷ như đi thôn khác, hoặc là đi thành trấn khác cũng được, khoản bạc trắng này đủ các ngươi tiêu hơn nửa đời người, đỡ phải ở đây làm ruộng chịu khổ.” Hắn cười hì hì hai tiếng, “Đại ca, thế nào, có người đệ đệ suy nghĩ cho nhà các ngươi như thế cũng là phúc phận của ngươi đấy”.




Đỗ Tiểu Ngư nhe muốn hộc máu, Đỗ Đường này không phải bị rơi não đấy chứ? Nếu không tại sao lại đi đưa bạc cho nhà bọn họ, lại còn đuổi bọn họ đi?



Triệu thị cầm cái bát đập lên người hắn, “Ngươi cút đi, ngươi cút cho ta”.



“Đại tẩu chớ giận.” Đỗ Đường tuy là cười cười, nhưng trên mặt rất dữ tợn, “Các ngươi không đi cũng được, chẳng qua sau này phát sinh chuyện gì ta không quan tâm đâu, nói tới đây thôi, có nghe hay không tùy các ngươi.” Nói xong nghênh ngang rời đi.



Thấy hắn đi rồi, trong phòng nhất thời rất tĩnh lặng, rất tĩnh lặng.



Vẫn là Đỗ Hoàng Hoa nói trước, “Có phải uống rượu say đến nổi điên không?”



“Ta thấy chắc vậy.” Đỗ Hiển vội nói: “Hắn cả ngày sống phóng túng với một đám người, có lẽ say đến u mê rồi mới nói điên khùng như thế.” Nói xong cầm lấy cái gói kia, “Ta đi trả lại.” Sau đó vội vã đi.



Triệu thị tâm thần không yên, trực giác có cảm giác bất an.



Đỗ Tiểu Ngư cũng có cảm giác giống thế, vừa rồi Đỗ Đường không hề có men say, rõ ràng là rất thanh tỉnh, nàng nghĩ lại những câu nói kia, bỗng hiểu được, hắn đây là trần truồng uy hiếp, uy hiếp nhà bọn họ rời khỏi thôn Bắc Đổng? Chỉ là vì cái gì chứ? Nàng nhìn Đỗ Văn Uyên, chẳng lẽ vì sợ hắn thi đậu tú tài cướp giật gia sản sao?



Cũng quá không tự tin rồi nhỉ? Nàng hít một hơi thật sâu, hay là bởi vì bên kia xảy ra chuyện gì, hoặc là liên quan tới tổ mẫu?



Bữa cơm này không thể nào ăn ngon được.



Sau khi Đỗ Hiển trở lại, Triệu thị vội hỏi thế nào.



“Đã trả lại, không thấy nói gì.” Đỗ Hiển che giấu sự thật, kỳ thực ánh mắt Đỗ Đường kia thật là dọa người.



“Ta cứ cảm thấy có chút khác thường.” Triệu thị lo lắng nói: “Đang êm đẹp chạy tới nói vậy, người Đỗ gia các ông càng ngày càng không ra dáng”



“Tại sao gọi Đỗ gia của ta?” Đỗ Hiển vội phủi sạch quan hệ, “Những năm này ta không hề đi gặp mẹ, chỉ có đại thọ lần đó, bà hẳn phải biết nếu bà không có ý định này, ta chắc chắn sẽ không đi về đó, Văn Uyên cũng sẽ không.”



Nghe hắn bày tỏ trung thành, Triệu thị thở dài, không biết những ngày tháng này khi nào mới hết, chẳng lẽ phải rời khỏi thôn Bắc Đổng mới có thể tránh được những người kia sao? Nhưng như vậy bà lại không cam lòng.



Đêm nay trằn trọc trở mình, cả đêm ác mộng.