Ngư Dược Nông Môn

Chương 98: Loài hoa






Vạn Bính Quang đang ngắm tranh, hắn có một thói quen, mỗi lần dùng cơm xong đều phải đến thư phòng một chuyến, nếu không nhìn đến những bức họa trân tàng kia, dường như bụng hắn sẽ không tiêu hóa được, mà sau khi nhìn thấy tất nhiên là tâm tình khoái trá, dạ dày thông suốt .



“Cữu cữu, Tiểu Ngư đến đây . ” Chương Trác Dư ở bên ngoài gõ cửa.



Vạn Bính Quang cho hai người bọn họ đi vào.



Đỗ Tiểu Ngư chào kiểu phúc lễ với hắn, nói vào chủ đề ngay.



Nghe nàng nói tới việc gieo trồng thảo dược, Vạn Bính Quang rất kinh ngạc , hỏi: “Cháu muốn trồng cây kim ngân ư? ”



“Vâng ạ, cháu đã quan sát hơn một năm, đầu tiên là đào từ trên núi xuống cấy ghép, sau này phát hiện có thể sống, liền trồng một số, chẳng qua cây kim ngân trồng năm nay không nở hoa, Vạn lão gia, ngài biết tại sao không ạ?”



“Nha đầu cháu đúng là cẩn thận.” Vạn Bính Quang cười nói: “Cây kim ngân này người ta không hay trồng, tuy nói gần trăm năm nay vẫn luôn có người thử nghiệm trồng thảo dược, thế nhưng cây kim ngân khác với những cây khác, trồng đủ ba năm mới mở hoa. Những cây mà cháu đào từ núi về đủ tuổi rồi, đương nhiên là nở hoa được, những cây khác còn phải đợi hai năm nữa, cho nên bình thường người ta đều không muốn trồng.”



Quả thực cũng giống như nàng đoán, Đỗ Tiểu Ngư nhíu mày, “Nhưng mà giá cả của cây kim ngân rất cao, ba năm kỳ thực không tính là dài, một năm nở hoa mấy lần, điểm này tốt hơn các thảo dược khác rất nhiều.”



“Cũng phải có kiên nhẫn chứ. ” Vạn Bính Quang cười cười, “Người ta đều ham muốn lợi ích trước mắt, ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, nếu gặp phải mưa to gió lớn, thời gian hai năm không phải uổng phí à? ”



Nói cũng có lý, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà cháu vẫn muốn xem thử một chút,” Nàng ngừng một chút , “Vạn lão gia, vậy ngài có biết nơi nào bán hạt giống cây kim ngân không ạ?”



Vạn Bính Quang nhìn nàng , nói: “Tiểu nha đầu, thật sự muốn trồng à?”




Thấy ông nghi vấn, Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Vạn lão gia, ngài đừng coi khinh cháu, dưa hấu kia đa số thời gian đều chỉ do một mình cháu trông chừng đấy ạ, vả lại, tuy rằng cháu còn nhỏ, thế nhưng cháu đọc được rất nhiều bản nông thư đấy ạ. ”



Chương Trác Dư ở một bên cũng nói: “Đúng vậy ạ, cữu cữu, nàng còn nuôi thỏ nữa, Tiểu Ngư rất tài giỏi. ”



Nghe hắn phụ hoạ, Đỗ Tiểu Ngư cho hắn một nụ cười cảm kích.



Vạn Bính Quang châm chước một chút, thầm nghĩ ba đứa trẻ của nhà họ Đỗ thực giỏi, nghe phu nhân nói con gái lớn ngộ tính rất tốt, học thêu gấm Tô Châu giỏi hơn bất kì một đệ tử nào trước đó, Đỗ Văn Uyên kia đương nhiên không cần phải nói, không ngờ cô con gái nhỏ này còn biết trồng trọt, nghe mấy câu nói vừa rồi, có nhìn ra được rất có hùng tâm tráng chí.



Còn muốn mở tiền lệ trồng cây kim ngân, thật là nghé con không sợ cọp.



“Cháu thật sự không sợ hai năm trước đều làm không công sao?” Hắn hỏi lại một câu.



“Cùng lắm thì thành đổ bạc xuống sông xuống biển thôi, có câu nói là thất bại là mẹ của thành công, nếu như không trải qua những thứ này, sao có thể tích lũy được kinh nghiệm chứ? Vì vậy cháu không sợ không trồng được.”



“Hay, thất bại là mẹ của thành công, câu này rất hay”. Ánh mắt Vạn Bính Quang lấp lóe, nhớ năm đó hắn làm buôn bán dược liệu chẳng phải cũng trải qua bao nhiêu đường vòng mới thành công sao?



Cõi đời này vốn không có chuyện trời sập.



“Tiểu nha đầu, hạt giống cây kim ngân ta lấy cho cháu,” Vạn Bính Quang cổ vũ nàng , “Cháu phải cố gắng trồng, tương lai mà thành, tiệm thuốc chúng ta toàn quyền thu mua, cam đoan cho cháu kiếm được đầy bát đầy túi”.



Đỗ Tiểu Ngư quá vui, hai tay duỗi thẳng tới trước ngực, tay phải đè lên tay trái, quỳ gối hành đại lễ, “Cảm ơn Vạn lão gia.”



Vạn Bính Quang vuốt vuốt chòm râu cười, “Hạt giống thì qua một thời gian sẽ đưa tới, chắc cũng phải chờ đầu xuân sang năm mới gieo hạt.”



Từ thư phòng đi ra, Đỗ Tiểu Ngư thở ra một ngụm khí lớn, trên mặt chậm rãi lồng thêm một tầng vẻ ưu lo, vừa rồi mạnh miệng một phen thật là quá mức tự tin, đến cùng có thể trồng được hay không vẫn còn là ẩn số.



“Trác Dư, ngươi thấy ta có thể trồng được không?”. Nàng nhẹ giọng nói, có chút giống lầm bầm lầu bầu.



Ánh mặt trời xán lạn chiếu trên lông mi nàng, một thời gian không gặp, nàng lớn cao không ít, tóc đã dài, nhưng không búi tóc giống những cô gái trong huyện thích búi, cũng không giống cô nương trong thôn lấy một dây cột tóc buộc tết kung tung, mà là trên một nửa mái tóc trên buộc thành đuôi ngựa, lại thẳng tắp rủ xuống phía dưới, giống như những hiệp sĩ, vừa anh khí vừa trong sáng.



Nàng vốn tinh thần phấn chấn như vậy, nếu nói biểu muội như mặt trăng, thì nàng y hệt mặt trời to lớn.



Chương Trác Dư chậm rãi cười rộ lên , “Đương nhiên ngươi sẽ trồng được, xem đại cữu ta cũng nguyện ý hạt giống cho ngươi mà.”



“Vậy cảm ơn lời chúc của ngươi.”



“Đến lúc đó ta tìm cho ngươi xem có sách thích hợp hay không.”



Đỗ Tiểu Ngư vỗ tay một cái, “Tốt quá, ta cũng đang có ý này.”



Hai người chạy tới nhà chính, nửa đường nàng nói: “Đại tỷ của ta đang ở Hồng Tụ Phường hay là ở đâu vậy? Đã lâu không gặp rồi, ta phải đi thăm tỷ ấy. ”




Nói đến Đỗ Hoàng Hoa, sắc mặt Chương Trác Dư hơi thay đổi, nhẹ nghiêng mặt sang bên nói: “Ở, ở đây. . .”



Hắn do do dự dự, Đỗ Tiểu Ngư cảm thấy kỳ quái , “Rốt cục ở đâu?”



“Ngươi…ngươi đừng đi gặp Hoàng Hoa tỷ. ” Chương Trác Dư cúi đầu , nhỏ giọng nói: “Hoàng Hoa tỷ nói, tỷ, tỷ ấy rất bận rộn, chờ thời gian tới rảnh hơn sẽ tự về nhà một chuyến.”



Rõ ràng tránh né ánh mắt của nàng, vậy chẳng phải là trong lòng có quỷ à? Đỗ Tiểu Ngư làm sao mà tin được , Chương Trác Dư làm người thế nào nàng cũng biết , là người thành thực chính trực , không quen nói dối , bây giờ rõ ràng là bối rối.



“Ngươi gạt chuyện gì vậy? ” Đỗ Tiểu Ngư nhìn hắn , “Rốt cuộc tỷ ta ở đâu? Phòng ngủ à? ” Nói rồi liền đi tới phương hướng kia , đã tới một lần rồi, nàng vẫn còn nhớ.



“Tiểu Ngư ” Chương Trác Dư ở sau lưng nàng gọi: ” Hoàng Hoa tỷ bị thương . ”



” Cái gì? ” Đỗ Tiểu Ngư vội vàng nói: “Bị thương ở đâu? ”



” Tay , bị phỏng. ” Chương Trác Dư thở dài , “Tỷ ấy sợ người nhà lo lắng muốn ta cùng sư huynh gạt các ngươi , haizz , chuyện này ta để lộ, Hoàng Hoa tỷ nhất định sẽ trách ta đấy. ”



“Vậy ngươi làm vậy không sợ ta trách ngươi à ? ” Đỗ Tiểu Ngư nhếch nhếch miệng , “Không sao, một mình ta đi tìm tỷ ấy , không nói cho nàng biết , ngươi đi nói với cha ta một tiếng , Phải rồi, bên chỗ cha ta ngươi đừng tiết lộ việc này nha . ” Nói rồi bước đi.



Phòng phía bên này cửa đang đóng , Đỗ Tiểu Ngư đi tới cửa , bình ổn cảm xúc mới đưa tay gõ cửa .



” Ai đấy ? ” Đỗ Hoàng Hoa ở bên trong hỏi .



” Là muội, tỷ , mau mở cửa . ”



Bên trong lập tức yên tĩnh , tiếp theo truyền đến tiếng vang rầm rầm, không biết đã làm đổ thứ gì đó, sau đó là thanh âm huyên náo , sau đó cửa mới mở ra , một gương mặt hơi khẩn trương thò ra.



” A , Tiểu Ngư à, sao muội lại tới đây ? ” Đỗ Hoàng Hoa cười nói , nhưng chặn cửa.



“Bán dưa hấu. ” Đỗ Tiểu Ngư thấy kì quái, nói: “Tỷ đứng ở cửa làm gì, không cho muội đi vào à, lâu lâu mới tới một chuyến, định đuổi muội đi phải không? ”



Trực tiếp chặt đứt lời nàng muốn nói , Đỗ Hoàng Hoa bất đắc dĩ đành phải tránh ra .



Đỗ Tiểu Ngư thoáng quan sát nàng một chút, thấy nàng mặc chiếc áo trắng mỏng rộng tay, đai lưng cũng không buộc chặt , chắc là vừa rồi vội vàng mới thay, che chắn tay bị thương .



Không biết tại sao phải che che giấu giấu như thế, nàng càng kỳ quái hơn, ngồi xuống tự mình rót bát trà lạnh .



“Cả nhà có khỏe không? ” Đỗ Hoàng Hoa hỏi , “Có bận rộn lắm không? Đừng để cha mẹ mệt nhọc. ”



“Ừm , muội hiểu được, lúc bận rộn đều mời Toàn thúc tới đây , cha mẹ vẫn khỏe ” Đỗ Tiểu Ngư uống hai hớp trà , hỏi: “Tỷ tỷ học thêu thùa thế nào rồi, lần trước mẹ còn hỏi muội đấy, tuy là mẹ đã chấp nhận chuyện khế ước ba năm, nhưng vẫn hi vọng đại tỷ có thể học thành công sớm một chút. ”



Đỗ Hoàng Hoa không trả lời ngay, rất lâu sau mới nói: “Sư phụ muốn dạy ta thêu hai mặt. ”




“A? “. Đỗ Tiểu Ngư nheo mắt lại , chẳng lẽ vì nguyên nhân Vạn phu nhân muốn dạy tỷ ấy thêu hai mặt, cho nên lúc này mới bị thương tới tay? Người học thêu thùa ai mà không trân quý hai tay của mình, hơn nữa Đỗ Hoàng Hoa làm việc luôn cẩn thận, người cẩn thận như thế, sao lại tự làm bị thương tay của mình?



Phải rồi, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, tỷ ấy mới gạt người.



“Tỷ , tỷ thật lợi hại nha, không hổ là tỷ tỷ tốt của muội, nghe nói không phải đệ tử nào của Vạn phu nhân cũng được học thêu hai mặt đâu,” Đỗ Tiểu Ngư đi tới bên người Đỗ Hoàng Hoa, kéo chặt tay nàng nói: ” Ôi chao, muội cũng phải xem thử đôi tay khéo léo này mới được ~ ”



Động tác này quá đột nhiên , Đỗ Hoàng Hoa giật mình , vội vàng giấu tay đi, nhưng Đỗ Tiểu Ngư đã vén tay áo của nàng lên, trên tay phải bao bọc một vòng lụa trắng .



“Sao lại thế này “. Phạm vi thật lớn , nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều, Đỗ Tiểu Ngư sợ hãi nói: “Tỷ, sao tỷ lại bị thương? Có đau hay không?.” Nàng cực kỳ đau lòng, làn da dưới lớp lụa trắng cũng hồng hồng, không biết bên trong sẽ là thế nào .



“Không sao, đại phu bôi thuốc tốt hơn nhiều rồi. ” Đỗ Hoàng Hoa rút tay về .



“Rốt cuộc làm sao mà bị thương?”. Đỗ Tiểu Ngư nhìn nàng.



Đỗ Hoàng Hoa hơi mím môi , cười khổ nói: “Lúc rót nước bị phỏng, haizz , ta chân tay vụng về, không cẩn thận tự tạt vào tay mình.”



“Tỷ lừa ta.” Đỗ Tiểu Ngư cau mày, ” Có phải người khác làm không? Có phải là Dung tỷ kia làm không? “. Dù cho rót nước bị phỏng, phạm vi cũng sẽ không lớn như vậy được, cứ như là cả một bình nước trà đều đổ lên, điều này làm sao có thể chứ.



Nếu tự mình rót, chỉ cần bắn vào một chút sẽ dừng tay, đâu phải người ngu chứ.



“Không phải, đúng là tự ta làm. ” Đỗ Hoàng Hoa ngẩng đầu cười nói: “Không tới vài ngày sẽ tốt thôi, nhìn nghiêm trọng, kỳ thực rất nhanh sẽ khỏe, đại phu đã nói như vậy. ”



Đỗ Tiểu Ngư cảm thấy có một cục tức chặn ở ngực đến khó chịu , không còn gì để nói , chỉ trừng Đỗ Hoàng Hoa .



Bị người ta bắt nạt thành như vậy còn gạt , rốt cuộc là cái tính tình gì vậy.



“Muội mau trở về đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, cha vẫn đang chờ đấy.” Đỗ Hoàng Hoa giục, lại dặn dò, “Đừng để cha mẹ biết việc này, đừng để bọn họ lo lắng. ”



Nhìn ánh mắt nàng dịu dàng như tà dương, trong lòng Đỗ Tiểu Ngư lại mềm xuống, thầm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Thật sự đỡ rồi sao? Sau này vẫn có thể thêu gì đó chứ? Tỷ cũng đừng lừa muội nữa . ”



“Sư phụ mời đại phu tốt nhất trong huyện xem rồi, ” Đỗ Hoàng Hoa trấn an nàng , “Chẳng lẽ sư phụ còn gạt ta à? ”



“Vậy được rồi, muội sẽ không nói cho cha mẹ biết. ” Đỗ Tiểu Ngư khẽ vuốt nhẹ cánh tay của nàng , “Tỷ dưỡng thương cho thật tốt đi, mấy ngày nữa muội sẽ trở lại thăm tỷ.”



Nói xong xoay người trầm mặt đi ra ngoài, nàng biết dù có hỏi lại, Đỗ Hoàng Hoa cũng sẽ không nói ra chân tướng.