Ngũ Hành Thiên

Chương 512: Thiên Thần




Dịch giả: Đậu bắp

Đề tự bởi Đậu bắp tiên sinh_Bạch Ngọc sách

Thiên thần chi tâm, thiên thần biến

Nhất trụ kình thiên, Trọng Vân Thương

Xà Dư không tự chủ được mà thẳng lưng lên, ả có linh cảm kế tiếp nhất định là một bí mật kinh người.

Bắc Thủy Sinh cũng không giữ vẻ mặt nhàn nhã nữa, mà thẳng lưng, nửa nằm nửa ngồi trên ghế nghỉ, nghiêm túc nói: "Tư tưởng đó là, tại sao chúng ta chỉ luôn một mực phá giải bí mật của thần huyết? Vì cái gì chúng ta không thể luyện chế thần huyết?"

Gần như lập tức, Xà Dư thất thanh la lên: "Luyện chế thần huyết?"

"Đúng! Luyện chế thần huyết." Bắc Thủy Sinh thổn thức, thần tình lộ ra ý bênh vực: "Thật sự là gan lớn a, hắn vậy mà muốn luyện chế thần huyết. Hắn hẳn phải đối mặt với vô vàn sự phản đối a. Bởi lẽ, dù là thời điểm đó hay hiện tại, thì những thành quả thu được từ quá trình nghiên cứu, đào móc bí mật của thần huyết vẫn chỉ là một phần của tảng băng chìm mà thôi. Còn quá nhiều bí mật mà chúng ta chưa biết. Đại khái đây là sự khác biệt giữa nhân và thần đi."

Xà Dư nghe tới nhập thần, vội vàng hỏi: "Vậy sau đó? Hắn thành công luyện chế ra thần huyết sao?"

"Không!!!" Bắc Thủy Sinh lắc đầu: "Sự chênh lệch giữa Thần và nhân không phải hắn có thể tưởng tượng ra được. Dù cho hắn có lục lọi tất cả các nghiên cứu, tri thức liên quan tới thần huyết để tìm ra phương pháp luyện chế, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thất bại. Nhưng, dù thất bại thì hắn vẫn có thu hoạch khác. Luyện chế thần huyết khẳng định không khả thi, nhưng hắn hạ thấp mục tiêu. Hắn muốn đem những tri thức thu hoạch được để bồi đắp vào sở trường chế luyện Thần Ngẫu của mình. Hắn muốn tạo ra một Thần Ngẫu vượt xa tất cả Thần Ngẫu lúc ấy, vì vậy hắn đã lập ra một kế hoạch vô cùng vĩ đại." ( Mình thích Lâu Lan thì mình tâng bốc thôi:cuoichet:)

"【 Thiên Thần 】."

Bắc Thủy Sinh chìm trong cảm xúc, khinh bỉ nói: " cái kế hoạch 【 Đại Sư Chi Quang 】 của Thiên Tâm thành so với【 Thiên Thần 】, xách giày cũng không xứng."

Xà Dư thốt lên: "Hắn luyện chế ra Thiên Thần sao?"

Bắc Thủy Sinh giang tay, vô trách nhiệm nói: "Không biết."

Xà Dư trợn mắt,dường như muốn lập tức giết người.

Không biết? Nói chuyện xưa nửa ngày trời, tốn miệng lưỡi nói tới phần cuối rồi nhận được một câu gọn lỏn: không biết?

Bắc Thủy Sinh cười hặc hặc: "Sau đó hắn ly khai Thần Chi Huyết, biệt tích luôn. Tuy rằng có rất nhiều tư liệu nghiên cứu bị hắn tiêu hủy, nhưng may mắn còn sót lại một ít. Sau đó đệ tử của hắn, căn cứ vào những tư liệu còn sót lại này, một lần nữa phục chế con đường của lão sư hắn. Mà người đệ tử đó, chính là Nam Cung Vô Liên Cung chủ."

Xà Dư ngây người, sau một hồi thốt ra: "Thế…nhưng đó lại là Nam Cung cung chủ của Thú Cổ Cung a."

Bắc Thủy Sinh nhíu mày, trầm giọng nói: "Nhưng khi đó, Nam Cung cung chủ cũng không được trực tiếp tham gia luyện chế Thần Ngẫu, mà chỉ phụ trách xử lý công đoạn liên quan tới Huyết thú mà thôi. Vì vậy, hắn đem tên Thần Ngẫu cung đổi thành Thú Cổ Cung."

Sự quan tâm của Bắc Thủy Sinh dành cho Nam Cung Vô Liên là không quá cao, bởi lẽ so với Thần Ngẫu Cung chủ kinh tài tuyệt diễm, Nam Cung Vô Liên không có tư cách để so sánh cùng người đó.

"Những việc này cùng Thiên Thần tâm thì có quan hệ gì?"

Bắc Thủy Sinh tiếp tục giải thích: "khâu quan trọng nhất trong kế hoạch [Thiên Thần], nghe nói chính là trái tim của Thần Ngẫu. Theo sự tính toán của kẻ kia, trái tim là bộ phận trung tâm, đóng vai trò then chốt nhất khi Thần Ngẫu vận hành. Đó chính là [Thiên Thần tâm]. Còn về phần [Thiên Thần tâm] của Cổ Thú cung chủ hay Thần Ngẫu cung chủ, cái nào mạnh hơn, vậy thì không có ai biết rồi."

Xà Dư thầm nhủ: "Nguyên lai là vậy."

Bắc Thủy Sinh nói tiếp: "Vậy nên hà tất ngươi phải vội vàng? Hãy để Diệp Bạch Y thử xong rồi tính tiếp."

Xà Dư cúi người, hành lễ với Bắc Thủy Sinh: "Đa tạ tiên sinh."

Bắc Thủy Sinh xua tay nói: "Chỉ là ít chuyện xưa, [Thiên Thần tâm] cũng chẳng phải ta luyện chế ra, ngươi cũng không cần cám ơn ta làm gì. Ngươi còn trẻ, chớ nên vội vã như thế."

Xà Dư hiểu Bắc Thủy Sinh cũng là muốn tốt cho mình, bèn cung kính hành lễ tâm lãnh.

******************************************

Tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt.

Thiết Binh Nhân không phi hành, mà tựa như một quái vật không nói đạo lý càn quét khắp mặt đất. Những nơi hắn đi qua, người ngã ngựa đổ. Ánh sáng phản chiếu trên đôi cánh tay kim loại của hắn tràn ngập vẻ âm u, lãnh khốc. Hắn công kích vô cùng cuồng bạo, hễ bị hắn đánh trúng, chỉ có kết quả huyết nhục bạo liệt. Mà với công kích của địch nhân, hắn khinh thường né tránh, hễ có công kích rơi lên thân thể hắn, thì “đinh” một tiếng, chút thương tổn cũng không có.

Côn Luân Thiên Phong trôi lơ lửng phía trên đỉnh đầu hắn, sau lưng nàng là mười ba thanh trường kiếm xòe ra theo dạng quạt, tựa như khổng tước xòe đuôi. Mỗi kiếm chỉ xuất ra, kiếm quang lóe lên,yết hầu địch nhân sẽ tăng thêm một cái lỗ máu. Thân hình xoay chuyển linh hoạt, phiêu bồng trong kiếm quang hoa lệ, khiến cho nàng trở thành tồn tại chói mắt nhất trên chiến trường.

Thiết Binh Nhân quẹt vết máu loãng trên mặt, sự ương ngạnh của địch nhân đã vượt qua hắn dự đoán.

Trong tình thế tuyệt vọng, vậy mà ý chí chiến đấu không tan vỡ, trái lại càng thêm ương ngạnh tới kinh ngạc.

May mắn có đồng minh cường hãn, bằng không dù cho kế hoạch của bọn hắn có thuận lợi triển khai thì chiến thắng thuộc về ai vẫn còn là ẩn số.

Trọng Vân Chi Thương tựa như định thiên trụ cắm giữa trận địa, vừa chống đỡ địch quân trùng kích, vừa đeo bám lấy địch nhân, ngăn cản địch nhân thối lui.

Không hổ danh con gái của Sư Bắc Hải a!

Trong mắt Thiết Binh Nhân đầy tán thưởng.

Bố cục của trận địa trông qua có vẻ lộn xộn, tùy ý. Nhưng quan sát kỹ sẽ thấy Thổ Tu của đội ngũ này là một kẻ cao tay ra sao. Mỗi cái ụ súng đơn sơ, với cái ống dài chìa ra lại có tác dụng như mũi của Thổ Tương thú. Tuy lâm thời dựng lên, nhưng bố cục, khả năng bao quát, yểm trợ lẫn nhau trên chiến trường là không chê vào đâu được. Mà pháo thủ có biểu hiện xuất sắc nhất lại là một tên bàn tử ( mập mạp), bách phát bách trúng. Gã vừa oanh kích, vừa gầm thét như điên.

Ụ súng phụt ra bạch quang có uy lực cực kỳ kinh người.

Khi Thiết Binh Nhân nhận ra loại bạch quang mà mấy cái ụ súng đơn sơ kia phóng ra là Tuyết Dung Nhâm, thiếu chút nữa làm hắn ngã ngồi tại chỗ.

Thật sự là…tài đại khí thô mà! (cv: haha, A Huy giàu mà. Dịch: like điên đảo)

So sánh bọn hắn, Binh Nhân bộ, Thiên Phong bộ, giống như hai tên khất cái rách nát, đang bị từng lũ từng lũ kim tệ lấp lánh làm cho choáng váng đầu óc mà. ( Dịch: Cái này chế thêm cho sướng cái phần người:D)

Khi lựa chọn hỏa tu, Sư Tuyết Mạn liền suy nghĩ biện pháp để những hỏa tu phát huy ra được sức chiến đấu tối đa. Sau đó nàng đơn giản hóa Địa Hỏa Tháp Pháo mà thiết kế ra những ụ súng thoạt trông đơn sơ kia. Tuy uy lực có giảm đôi chút, nhưng vậy là đủ rồi. Về phần đạn pháo [Tuyết Dung Nham] càng không cần suy nghĩ, trong cốc chồng chất như núi. Ngải Huy vẫn vô cùng sầu muộn vì có quá nhiều Tuyết Dung Nham, nhưng lại không dám tuôn hết ra thị trường. Lỡ trùng kích quá đáng, dẫn đến giá cả sụt giảm thì tiêu luôn.

May mắn là ngay từ đầu nàng để cho Vương Tiểu Sơn sớm bố trí trận địa, nên tuy có chút hỗn loạn, nhưng nhờ có phòng ngự vững vàng, đã giúp mấy tay mơ này vượt qua được thời khắc nguy hiểm để nhanh chóng thích ứng được với nhịp điệu chiến đấu.

Mà nếu như có vị trí chống đỡ không được, Sư Tuyết Mạn, Tổ Diễm, Dương Tiếu Đông ba người sẽ thay nhau xung phong liều chết, ổn định lại cục diện. Tại lần đầu tiên đối mặt, Sư Tuyết Mạn liền một thương xuyên thủng thân thể của tên tướng lĩnh bên địch.

Nhờ vào chiến pháp liều mạng đó, mới khiến cho sĩ khí binh lính của Thần Chi Huyết sụt giảm đáng kể, nếu không thương vong mà bọn hắn gặp phải sẽ lớn hơn nhiều.

Nhưng kể cả như vậy đi nữa, sự tàn khốc vẫn như cũ không ngừng phơi bày ra.

Mỗi thời mỗi khắc, đều có người ngã xuống.

***********************************************

Ngải Huy có cảm giác rất kỳ lạ khi mặc vào áo giáp Ma thần.

Cả không gian chìm vào câm lặng, chỉ còn từng tiếng trái tim “đông, đông, đông…” quanh quẩn đâu đây. Ngải Huy chú tâm lắng nghe, âm thanh dần rõ ràng lên. Đây, không phải tiếng trái tim hắn đang đập.

Âm thanh là từ trong Ma thần khải giáp truyền tới.

Áo giáp cũng có trái tim đang đập sao?

Ngải Huy khó khăn nuốt nuốt nước miếng, đồ vật liên quan tới Ma Thần, quả thật cái nào cũng quỷ dị cả.

Rất nhanh, Ngải Huy phát hiện nhịp đập truyền ra từ Ma Thần khải giáp ngày càng gần với nhịp đập của trái tim hắn. Một cỗ nghi hoặc, bối rối nổi lên trong lòng hắn. Thời điểm nhịp đập của hai trái tim trùng khớp hoàn toàn, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng kì lạ, rót thẳng vào thân thể của hắn.

Trong khoảnh khắc, hắn có cảm giác toàn thân ngập tràn một cỗ lực lượng cuồng bạo, mãnh liệt tới mức đủ để hắn có thể đánh nát cả bầu trời.

Thế nhưng, một tia thanh tỉnh vẫn ngự trị trong lý trí của Ngải Huy, giúp hắn nhận thức rõ tất cả cảm giác đó chỉ là hư ảo. Trên thực tế, cái thân thể tàn tạ như cái phòng toang hoác bốn bề của hắn vẫn chẳng nhấc lên nổi một tia lực lượng nào cả.

Thở dài một hơi, hắn nhận thức sâu sắc được sự tà môn của Ma Thần.

Cả đầu hắn được bao trọn trong mũ giáp, chỉ để lộ ra ngoài khoảng trống ở hốc mắt. Nhìn từ bên ngoài, hai hốc mắt của mũ giáp giống như hai vòng xoáy u ám, thâm sâu khôn lường. Nhưng từ trong nhìn ra lại là một cảm nhận hoàn toàn khác biệt.

Cả thế giới bỗng trở nên rõ ràng, rành mạch lạ thường.

Ngải Huy không nghĩ tới, có một ngày mình lại có thể nhìn xa tới vậy, hắn thấy rõ ràng được từng đám mây lững lờ trên bầu trời, thậm chí từng gợn mây cũng hiện rõ lên trong mắt hắn.

Ngải Huy nhận thấy cảm giác của mình được khuếch đại gấp đôi nhờ vào chiếc xương gai bén nhọn trên chóp mũ giáp.

Trong vòng trăm dặm, một chút gió thổi cỏ lay cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.

Ngoại hình bộ giáp trông có vẻ nặng nề, vậy mà khi mặc lên người hắn không cảm nhận được chút sức nặng nào, mà thấy nhẹ nhàng thoải mái vô cùng. Hơn nữa cả bộ giáp vô cùng vừa vặn, cứ như được chế tạo dành riêng cho hắn vậy.

Lâu Lan ồ lên đầy vui vẻ: "Oa... Ngải Huy ngầu quá đi!" ( dịch: sửa theo yêu cầu của tiên tử sakura:D)

Ngải Huy tâm niệm muốn mở ra đôi cánh.

Một làn sóng chấn động truyền ra từ đôi cánh xương màu đen, một đôi cánh chim thô to vừa bật ra, thân hình Ngải Huy đột nhiên biến mất, hóa thành một cái chấm đen nhỏ trên bầu trời.

Lâu Lan mở to mắt, âm thanh đầy phấn khích: "Ngải Huy thật là lợi hại!"

Ngải Huy tựa như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới lạ, chỉ muốn ôm rịt lấy không buông. Sự cường đại của Ma Thần khải giáp so với tưởng tượng của hắn vượt xa hơn nhiều lắm. Hơn nữa, Ngải Huy có cảm giác bản thân mình mới chỉ phát huy ra được một phần lực lượng vô cùng nhỏ bé của nó mà thôi.

Khi hắn giải trừ Ma thần khải giáp, cả hai chân mềm nhũn ra, đặt mông ngồi “phịch” cái xuống đất.

Mồ hôi tuôn ra như suối, chỉ trong nháy mắt đã khiến toàn thân hắn sũng nước. Hắn ngáp ngáp miệng, khó nhọc hít thở cứ như một con cá mắc cạn sắp chết, sự mệt mỏi nhấn chìm toàn bộ cơ thể hắn tới nỗi muốn nhích một đầu ngón tay cũng chẳng nổi.

Lâu Lan giật mình, vội vội vàng vàng đổ đổ vào miệng hắn vài lọ nước thuốc.

Sau khi cố nuốt tất cả số nước thuốc vào bụng, tuy rằng thân thể vẫn rã rời, nhưng Ngải Huy cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn chút ít.

Ngải Huy sợ hãi nhìn Ma thần khải giáp, nguy hiểm thật a!

Cảm giác tràn đầy, mạnh mẽ vô hạn khi mặc bộ giáp khiến Ngải Huy một chút, cũng không liên tưởng được tới cái cảm giác hư thoát vào lúc này. Ma thần khải giáp không phải không tiêu hao thể lực, mà là nó khiến người mặc không cảm giác được sự tiêu hao ấy.

Điều này là một lợi thế to lớn khi chiến đấu, nhưng nếu như không cẩn thận để cho thời gian chiến đấu quá dài, rất có thể người mặc cũng bị kiệt lực mà chết.

Quá tà môn rồi!

Thêm nữa là Ma thần khải giáp đối với người mặc có yêu cầu cực cao về ý chí, nếu ý chí hơi yếu một chút, sẽ bị trầm mê trong khoái cảm của lực lượng, bất tri bất giác chết đi.

Ngải Huy lặp đi lặp lại suy nghĩ trong đầu để cảnh tỉnh bản thân.

Sau khi nghỉ ngơi thật lâu, cảm thấy thể lực cũng khôi phục một chút, Ngải Huy khó nhọc đứng lên, một lần nữa hướng Ma thần khải giáp đi tới.

Hoàn chỉnh khoác Ma thần khải giáp lên người, bao nhiêu mệt mỏi bỗng không cánh mà bay, một lần nữa cảm giác lực lượng lại tràn ngập toàn thân Ngải Huy.

Ngải Huy cứng rắn ngăn không để bản thân xung động mà phóng lên trời. Hắn mặc lại nó, không phải để hưởng thụ lực lượng khoái cảm.

Hắn muốn tìm hiểu lực lượng của Ma Thần.

Hắn muốn tìm kiếm một loại lực lượng nằm ngoài hệ thống Nguyên lực, bởi chỉ như vậy mới có hy vọng trị liệu được cái thân thể tàn phá.

Nếu không, với thân thể hiện tại, hắn lấy gì để xông lên chiến trường? ( dịch: niềm cmn tin:D)

Trước mắt hiện lên một hình bóng xinh đẹp khiến Ngải Huy vô thức đưa tay lên, chạm nhẹ lên bờ môi của mình. Cái cảm giác mềm mại xen lẫn chút hương thơm dịu ngọt dường như vẫn còn đọng lại trên đó.

Nhận thấy động tác của mình có chút buồn cười, hắn khẽ nhếch miệng cười cười.

Ngải Huy chậm rãi điều chỉnh cho tâm tần dần thanh tịnh, trầm tĩnh lại, sự kiên định hiện rõ trong ánh mắt.