Ngũ Hồ Chiến Sử

Quyển 4 - Chương 5: Mê tiểu kiếm




Vương Tuyệt Chi vội vàng tiến đến xem qua thương thế của Tuyệt Vô Diễm.

Tuyệt Vô Diễm bị chưởng phong của Niếp Hộ Sinh kích trúng. Vương Tuyệt Chi đã định để cho nàng nằm nghỉ một chút, đợi khi khí huyết lưu thông, sẽ trị thương cho nàng. Song giờ phút này lại có địch nhân tập kích, đành phải miễn cưỡng dùng nội công trị thương cho nàng.

Vương Tuyệt Chi khẽ đặt tay lên huyệt Linh Thai của Tuyệt Vô Diễm, vận dụng huyền công, chân khí ào ạt truyền vào cơ thể nàng.

Hắn sử dụng thuật phân tâm nhị dụng, một mặt đả thông kinh mạch cho Tuyệt Vô Diễm, một mặt lắng nghe tiếng vó ngựa truyền đến.

- Chậm một chút, chậm một chút, không nên đến nhanh như vậy. Chờ ta cứu tỉnh Tuyệt cô nương, sau đó chữa thương cho Phục Phi Điểu đã. Có thêm hai người này trợ giúp, cho dù đánh một trận nữa cũng có thêm hai phần chắc thắng.

Riêng Hoàng Phủ Nhất Tuyệt bị chưởng phong đánh ngã, Vương Tuyệt Chi không biết huyệt đạo của nó như thế nào, có muốn cứu cũng không có khả năng cứu được.

Đột nhiên giữa không trung vang lên tiếng ưng thét - Anh Tuyệt giương móng vuốt trực tiếp công kích, mục tiêu chính là Vương Tuyệt Chi!

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

- Nó đã bay đi ngoài một trăm dặm, trinh sát địch nhân, sao lại vô cớ quay lại? Hay là nó ở trên cao, tầm quan sát rộng, thấy được tình cảnh nơi này, nên vội bay về đây hộ giá?

Đoạn hô to:

- Anh Tuyệt, đừng hiểu lầm. Ta không phải kẻ làm hại chủ nhân của ngươi, ta đang dùng nội lực để cứu nàng.

Hắn nghĩ Anh Tuyệt cho dù thông linh đến mức nào thì cũng chỉ là súc sinh, làm sao có thể phân biệt được hắn đang cứu Tuyệt Vô Diễm, không phải làm hại nàng. Tuy nhiên hắn cũng không muốn làm Anh Tuyệt bị thương, tả chưởng hướng lên trời, tá lực, dẫn lực công kích của Anh Tuyệt biến mất.

Ai ngờ mục tiêu của Anh Tuyệt không phải là hắn, sà xuống mặt đất, cước trảo vươn ra đáp lên một cánh tay.

Chủ nhân của cánh tay đó chính là Tuyệt Vô Diễm. Nàng đã tỉnh lại, lạnh lùng nói:

- Anh Tuyệt rất thông minh, quyết không thể làm ra chuyện sai lầm.

Lại nói Vương Phác chặn hậu phía sau xa đội, nhìn thấy đám kỵ sĩ như gió cuốn tới. Tên cầm đầu vươn roi ngựa chỉ vào Vương Phác, quát lớn:

- Người đến là nhân mã phương nào, là địch hay bạn?

Vương Phác bật cười trả lời:

- Người đến rõ ràng là các ngươi, không phải là ta. Ta không hỏi ngươi, ngươi lại hỏi ta.

Người cầm đầu mặt đỏ như táo chín, râu ria dựng đứng, dáng vẻ như rất nóng vội, hô lên:

- Huynh đệ, xung trận giết địch! – Kỵ mã phía sau nhất loạt xông lên.

Nhân mã đối phương rất đông, Vương Phác cho dù có thể phân thân thành mười người, cũng không thể chống đỡ được. Hắn vội cười to nói:

- Tên nhiều râu kia, ngươi ỷ đông người thì cho rằng ta không thể đối phó hay sao?

Người cầm đầu tính nóng như lửa, quát:

- Được, lão tử quang minh lỗi lạc, đơn đả độc đấu với ngươi! – Thân thể đứng lên, đầu roi điểm vào huyệt Nghênh Hương nơi chóp mũi Vương Phác.

Đầu roi điểm huyệt cực kỳ chuẩn xác, nhưng lợi hại nhất chính là kỹ thuật điều khiển ngựa của hắn, có thể khiến cho chân ngựa linh hoạt như chân người, thoạt tiến thoạt thối. Thực sự khiến cho kẻ khác ngưỡng mộ.

Vương Phác cười hì hì, đáp:

- Ngươi quang minh lỗi lạc, nhưng ta lại không quang minh lỗi lạc. Ngươi muốn đơn đả độc đấu, nhưng ta lại không thích chơi trò đấy. – Thân người nhảy bật lên, phi thân ra ngoài mười trượng, đáp lên lưng một chiến mã, xiết chặt cổ họng kỵ sĩ trên ngựa.

Tên thủ lĩnh thấy thế, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, kêu lên:

- Ngươi …ngươi làm gì vậy?

Hắn vừa rồi vẫn còn hung hãn, oai phong lẫm liệt, bây giờ đã biến thành bộ dạng co rút, khúm núm, khuôn mặt giật giật, thanh âm cũng trở nên run rẩy.

Thủ chỉ Vương Phác kìm chặt cổ họng kỵ sĩ. Mặc dù khuôn mặt kỵ sĩ được che kín bởi sa mỏng nhưng Vương Phác vẫn nhận ra được đây là một nữ nhân xinh đẹp. Ngay cả gió bụi trên đường cũng không làm giảm đi được vẻ tuyệt thế của nàng.

Nữ nhân này chính là thê tử của tên thủ lĩnh kia!

Ánh mắt Vương Phác rất lợi hại, vừa nhìn lướt qua đã đoán biết được quan hệ của nữ nhân này và tên thủ lĩnh không hề đơn giản. Hắn gan lớn cuồng vọng, cho tới bây giờ không hề thủ đạo quân tử, tuyệt không ngại chuyện khi dễ nữ nhân. Ý niệm vừa chuyển, liền thi triển nhất chiêu, khống chế nàng dễ như trở bàn tay.

Hắn cười khanh khách, nói:

- Quân tử đấu trí không đấu lực, có tiện nghi như thế này, cần gì phải khổ cực đánh đấm? – Hắn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của tên thủ lĩnh, càng hiểu được mình đã bắt đúng người, càng thêm đắc ý.

Gã thủ lĩnh vừa sợ vừa tức, lớn tiếng mắng:

- Ngươi…ngươi là một tên hèn hạ, mau thả thê tử ta ra, đại chiến với ta ba trăm hiệp!

Vương Phác nghe chửi càng thêm khoái trá, lớn tiếng nói:

- Ta là hèn hạ nhân, ngươi là đại anh hùng. Đại anh hùng mau ra lệnh cho bộ hạ dừng tay. Nếu không hèn hạ nhân sẽ móc cặp mắt thê tử đại anh hùng làm đồ chơi đấy!

Nói là làm, hai ngón tay hắn cong lại, đè vào nhãn bì của nữ nhân.

Vương Phác hiểu được một chuyện:

- Muốn chế ngự một trăm tên kỵ sĩ như long như hổ này thực không dễ. Cho dù võ công của ngươi có thông thiên đi nữa thì cũng không có khả năng. Chỉ có biện pháp duy nhất là làm sao chế ngự được tên thủ lĩnh, bắt hắn ra lệnh cho thuộc hạ dừng lại.

Hốc mắt của nữ nhân đau đớn, khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

- Tẩu lang, thiếp và chàng đi chuyến này đã không còn nghĩ đến tính mạng nữa. Chàng làm sao có thể vì thiếp mà không nghĩ đến đại cuộc? Chàng thử nghĩ xem tính mạng thiếp quan trọng hay tính mạng mười ba vạn Khương nhân quan trọng? Nếu chàng vì thiếp mà chùn bước thì mọi người sẽ thóa mạ chàng là hèn hạ, làm sao còn mặt mũi đứng trước liệt tổ liệt tông của bộ lạc Tiên Linh!

Vương Phác nghe nàng nói, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, trầm ngâm một lúc lâu không nói gì.

Một gã thanh niên râu rậm, kêu lên:

- Tộc trưởng, cho dù tên tặc tử này gan lớn thế nào thì hắn cũng không dám giết chết Thiêu Hà Nữ. Để ta một đao xẻ thịt hắn! – Thân thể lăng không bổ ra một đao, đao khí bức nhân, võ công hiển nhiên không hề thua kém thủ lĩnh.

Vương Phác mặc dù không phải đại sát tinh giết người thành thói như Lưu Thông, Lưu Diệu, Thạch Lặc, Thạch Hổ, Hiên Viên Long, song móc mắt một người, cũng sẽ không hề chớp mắt. Tuy nhiên hắn nghe thấy thanh niên kia nói “tộc trưởng”, “Thiêu Hà Nữ”, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, hai ngón tay không dám tùy tiện làm bừa nữa.

Một đao của thanh niên chém đến, khí thế như thiên quân vạn mã, sắc bén vô song. Vương Phác đang ở trên yên ngựa, không thể tránh né, trên tay không có vũ khí, lại càng không dám đem Thiêu Hà Nữ làm lá chắn. Trong lúc nguy cấp, bỗng nghĩ ra được biện pháp, hai chân kẹp chặt lấy hông ngựa, vận lực xoay người, nâng bổng thân ngựa năm, sáu trăm cân ngửa lên trên, thân thể nằm phía dưới. Một đao của thanh niên lập tức chém vào thân ngựa, xả ra làm đôi.

Vương Phác từ trên thân ngựa rơi xuống đất, đơn thủ chống thẳng xuống đất, chế trụ lực lượng. Nếu không thân ngựa mặc dù không cứng rắn, cũng thừa sức đè chết Thiêu Hà Nữ.

Thanh niên râu rậm đang định tiếp tục công kích, đã thấy đầu roi điểm đến trước mặt, ngăn cản hắn tấn công. Người ngăn cản hắn chính là gã tộc trưởng.

Tộc trưởng trầm giọng nói:

- Dừng tay!

Thanh niên râu rậm cả giận nói:

- Tại sao? Ta tự tin trong vòng ba chiêu nhất định sẽ có thể giết chết thằng nhãi này!

Tộc trưởng lạnh lùng nói:

- Hắn ít nhất cũng sẽ không đứng yên cho đao ngươi chém!

Ý của gã tộc trưởng muốn nói nếu Vương Phác đem Thiêu Hà Nữ làm tấm chắn thì cho dù thanh niên kia có chém ra ngàn đao, vạn đạo cũng không thể đả thương được Vương Phác.

Lúc này Vương Tuyệt Chi đã đi ra phía sau đoàn xe, theo sau là Tuyệt Vô Diễm, Phục Phi Điểu. Anh Tuyệt đậu trên vai Tuyệt Vô Diễm.

Vương Tuyệt Chi nhìn gã tộc trưởng, hỏi:

- Các hạ cuối cùng là ai? Các ngươi đã theo dõi ta hai ngày qua, đêm nay muốn tử chiến?

Đám người này chính là nhóm người thứ tư theo dõi xa đội. Anh Tuyệt thấy bọn họ đã khởi hành, lập tức bay trở về thông tri cho Tuyệt Vô Diễm. Ai ngờ khi quay lại thì Tuyệt Vô Diễm đã bị Niếp Hộ Sinh đả thương. Sau khi Tuyệt Vô Diễm được Vương Tuyệt Chi cứu tỉnh lại, Anh Tuyệt lập tức đem tin tức “nói” cho nàng biết, Tuyệt Vô Diễm mới thuật lại mọi chuyện cho Vương Tuyệt Chi.

Lúc này một gã nho sinh tiến đến, ghé vào tai tên tộc trưởng nói nhỏ vài câu. Người này chính là tên nho sinh giả trang đã theo dõi xa đội mấy ngày nay.

Vương Tuyệt Chi nội công thâm hậu, giỏng tai lên, nghe được lời nói của tên nho sinh:

- Tộc trưởng, hắn chính là Vương Tuyệt Chi!

Tộc trưởng nhìn thấy Vương Tuyệt Chi, vui vẻ nói:

- Vương đại hiệp, phía trước có bao nhiêu địch nhân? Ở đây có một trăm bảy mươi võ sĩ Tiên Linh tộc, đều xin tuân theo sự phân công của đại hiệp. Muốn công sát địch nhân như thế nào, thỉnh xin ngài phân phó!

Vương Tuyệt Chi lúc này mới hiểu ra:

- Các ngươi đến đây để giúp ta?

Tộc trưởng đáp:

- Không sai, Mê thủ lĩnh gặp nạn. Chúng ta thân là Khương nhân, đều muốn liều mình giúp hắn, nhưng địch nhân thế mạnh, muốn giúp cũng giúp không được. May nhờ Vương đại hiệp nghĩa bạc vân thiên, rút đao tương trợ. Tiên Linh Tẩu ta nguyện đem thân khuyển mã ra trợ giúp, cho dù phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng không nhíu mày.

Người Khương gọi thủ lĩnh của mình là “tộc trưởng”. Tiên Linh Tẩu chính là thủ lĩnh của bộ lạc Tiên Linh, mọi người tại đây đều gọi hắn là tộc trưởng. Hắn lại gọi Mê Tiểu Kiếm là “Mê tộc trưởng”. Về phần thê tử của hắn nguyên đến từ bộ lạc Thiêu Hà, tên chỉ có duy nhất một chữ “Yên”. Vì thế tộc nhân của hắn gọi nàng là “Thiêu Hà Nữ”.

Vương Phác chẳng biết đã tiến đến trước mắt Tiên Linh Tẩu từ lúc nào, cười nói:

- Thì ra là hiểu lầm, đã mạo phạm đến tẩu tẩu. – Biết rõ nội tình, hắn đương nhiên là thả Thiêu Hà Nữ ra.

Tiên Linh Tẩu nhìn thấy Vương Phác, bèn lui từng bước ra phía sau, giơ roi ngựa ra, đề phòng, nói:

- Ngươi….

Vương Tuyệt Chi bèn lên tiếng:

- Vị này là tộc thúc của ta. Địch nhân đều đã bị chúng ta đuổi đi.

Tiên Linh Tẩu vỗ vỗ trán, nói:

- Tiền tiêu quay lại nói cho tại hạ biết các người đã chạm trán với địch nhân, chúng tôi lập tức cấp tốc chạy nhanh đến đây, không ngờ đã chậm một bước. Không những không trợ giúp được đại hiệp, lại còn gây nên sự hiểu lầm. Thành thật xin lỗi!

Vương Tuyệt Chi cười nói:

- Có gì mà phải xin lỗi, dù sao thì ta vẫn chưa chết, lương xa vẫn chưa bị hủy đi.

Mọi người kiểm tra tổn thất. Tổng cộng chết mất ba mươi bốn người, trong đó có hai mươi sáu người Hồ. Niếp Hộ Sinh mặc dù không giết Hán nhân nhưng Liễu Tẩu Tẩu lại không phân biệt Hồ, Hán, gặp người là giết. Về phần xe lương thì chưa bị hủy đi xe nào.

Vương Tuyệt Chi hạ lệnh nghỉ ngơi bốn canh giờ để mọi người băng bó vết thương và nghỉ ngơi. Tuy người vẫn có thể thay phiên nhau đánh xe đi tiếp, song ngựa vẫn cần phải nghỉ ngơi. Bốn canh giờ này hoàn toàn không thể xem là lãng phí thời gian của cuộc hành trình.

Có bảy gã phu xe bị trúng phải hạt cau của Liễu Tẩu Tẩu, trọng thương, không thể đi tiếp. Vì thế sau khi băng bó vết thương, Vương Tuyệt Chi ra lệnh cho bọn họ lên một cỗ xe, lại phái một gã phu xe lành lặn đưa bảy người đi đến nơi gần nhất có đại phu chữa trị. Đương nhiên là không cần quay trở lại.

Trong tám mươi cỗ xe ban đầu, có ba mươi xe chở một trăm sáu mươi người và lương thực đủ dùng trong mười ngày. Thực tế chỉ có năm mươi xe chở lương thực tiếp viện cho Khương Nhân đảng. Hôm nay tử thương nhiều người, đành bỏ lại mười xe.

Vương Tuyệt Chi nhân lúc nghỉ ngơi, nói chuyện với Tiên Linh Tẩu, hỏi hắn vì sao muốn trợ giúp mà không tiến lên bàn bạc trước, lại chờ đến khi xa đội gặp nguy hiểm mới xuất mã tương trợ.

Tiên Linh Tẩu trả lời:

- Chúng tôi nghe tin đại hiệp vận lương đến Thiên Thủy, lập tức tập kết nhân mã đến tương trợ. Tuy nhiên chúng tôi không quen mặc trang phục của người Hán, sợ rằng sát nhập chung với xa đội sẽ càng gây sự chú ý. Nên quyết định sẽ đi sau một đoạn, phát hiện ra các người chạm trán địch nhân mới xuất thủ tương trợ.

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

- Cho dù các ngươi không muốn đồng hành cùng ta thì cũng nên trao đổi với ta trước. Sao lại phải lén lén lút lút phái người luân phiên theo dõi ta?

Trong lòng Vương Tuyệt Chi vẫn hoài nghi Tiên Linh Tẩu, cho nên phải đưa ra vấn đề hỏi Tiên Linh Tẩu. Nếu Tiên Linh Tẩu không thể giải đáp được thì Vương Tuyệt Chi sẽ càng phải thận trọng hơn.

Vẻ mặt Tiên Linh Tẩu hiện ra vẻ xấu hổ, tựa hồ có điểm khó nói. Hắn vốn là một hán tử khẳng khái, lúc này lại ấp a ấp úng, vẻ mặt thật tức cười.

Vương Tuyệt Chi cũng không ép hắn, chỉ im lặng chờ hắn nói ra. Nếu hắn không giải đáp được, nghi ngờ trong lòng mình, thì sẽ càng thêm đáng ngờ.

Tiên Linh Tẩu rốt cuộc cũng nói ra:

- Chúng tôi đã thương lượng qua. Vương đại hiệp được xưng danh Lang Gia Cuồng Nhân, không biết tính tình như thế nào. Nếu tùy tiện cầu kiến, cũng không biết Vương đại hiệp có làm khó chúng tôi hay không.

Vương Tuyệt Chi sau khi nghe xong, mỉm cười nói:

- Ta là Lang Gia Cuồng Nhân, không phải là người điên. Ngươi đến giúp ta, ta còn hoan nghênh không kịp, có lý nào lại làm khó các ngươi?

Tiên Linh Tẩu gãi đầu nói:

- Lúc đầu tại hạ cũng nghĩ như Vương đại hiệp, tuy nhiên thê tử tại hạ và Tham Lang thì không nghĩ như vậy. Tham Lang dựa trên binh pháp hành quân, cho rằng nếu vạn nhất đại hiệp trúng mai phục, chúng tôi đột ngột xuất hiện thì cơ hội chuyển bại thành thắng sẽ tăng lên một ít. Ngược lại, nếu cùng nhau đồng hành thì sẽ dễ bị đối phương quăng một mẻ lưới giết sạch.

Vương Tuyệt Chi hứng thú hỏi:

- Tham Lang là ai?

Ánh mắt Tiên Linh Tẩu hướng về gã thanh niên râu rậm, nói:

- Hắn là đệ nhất dũng sĩ trong bộ tộc chúng tôi, võ công so với tại hạ còn lợi hại hơn vài phần. Trong tộc có đại sự đều do tại hạ, hắn và trưởng lão Tiên Linh Thiên Phương thương nghị. Lần này chúng tôi đến Thiên Thủy tác chiến, đã xuất động tất cả tinh anh của bộ tộc, tại tộc chỉ còn trưởng lão, phụ nữ và trẻ em mà thôi.

Vương Tuyệt Chi đột nhiên nói:

- Ta có chút việc, ngươi chờ ta một lát. – Nói xong thân hình như một mũi tên bắn ra ngoài.

Hắn nhún người mấy cái đã đi xa đến mười bảy mười tám trượng, từ xa đã nhìn thấy lưng một người, người này khinh công cực nhanh. Tuy nhiên vẫn không thể bằng vô song thân pháp của Vương Tuyệt Chi. Vương Tuyệt Chi đang định lộn một vòng đáp xuống trước mặt người đó thì đã thấy người đó xoay người lại.

Người này không phải ai khác, chính là nhị thập nhị thúc của hắn – Vương Phác.

Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên hỏi:

- Nhị thập nhị thúc, thúc vì sao không từ giã mà đã vội vàng đi như vậy? – Ngữ khí cực kỳ thành khẩn, không còn vẻ cuồng ngạo bình thường.

Vương Tuyệt Chi tuy cuồng nhưng cũng biết phân biệt tốt xấu. Vương Phác vừa giúp hắn giải nguy, hơn nữa thân phận Vương Phác dù sao cũng là tộc thúc của hắn, chân thành gọi một tiếng “nhị thập nhị thúc” cũng là hợp lý.

Vương Phác cười khổ nói:

- Ta phản bội Sát Hồ thế gia, giết chết Sở Hùng. Không mau chạy trốn, chẳng lẽ đợi Phượng Hoàng phu nhân tìm đến ta, mới chạy sao? – Vương Phác mặc dù không sợ trời, không sợ đất nhưng Phượng Hoàng phu nhân lại khác. Đây là một nhân vật quá đáng sợ đối với hắn.

Vương Tuyệt Chi nhìn Vương Phác, chân thành nói:

- Xin lỗi, là điệt nhi gây ra phiền toái cho thúc.

Vương Phác trừng mắt, mắng:

- Xin lỗi cái gì? Ngươi tưởng rằng ta muốn cứu ngươi mới ra tay sao? Ngươi quá tự tin rồi đấy.

Vương Tuyệt Chi như chìm vào đám mây mù, nghi hoặc hỏi:

- Mục đích của thúc không phải cứu điệt nhi?

Vương Phác thở dài, buồn bã nói:

- Ta phản bội Sát Hồ thế gia, chỉ vì muốn bảo vệ xe lương, không muốn Mê Tiểu Kiếm bị vây khốn đến chết mà thôi.

Vương Tuyệt Chi gặng hỏi:

- Thúc và Mê Tiểu Kiếm là bằng hữu?

Vương Tuyệt Chi thật không thể nào nghĩ ra Vương Phác xem người Hồ như cừu nhân lại có giao tình mật thiết với Mê Tiểu Kiếm.

Vương Phác lắc đầu:

- Ta nghĩ ta và hắn cũng không phải bằng hữu. Ngày đó khi ta chia tay ngươi thì nhận lệnh Phượng Hoàng phu nhân đến Thiên Thủy tăng viện, vô tình gặp qua Mê Tiểu Kiếm một lần.

Vương Tuyệt Chi lại càng ngạc nhiên:

- Vậy tại sao thúc lại giúp hắn?

Vương Phác không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Ngươi đã gặp qua Mê Tiểu Kiếm chưa?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Vẫn chưa gặp.

Vương Phác cười to, nói:

- Ta vì một gã chỉ gặp qua một lần, đã là kẻ ngu. Ngươi vì một gã chưa hề gặp mặt liều mình, so với ta còn ngu hơn mười lần. Xem ra huyết mạch của Vương gia chúng ta đều là thứ huyết mạch của những kẻ ngu!

Vương Tuyệt Chi không đồng ý, nói:

- Không hoàn toàn như vậy. Thất thúc và cửu thúc không hề ngốc, ngược lại rất tinh minh.

Thất thúc và cửu thúc mà hắn nói chính là Vương Đôn, Vương Đạo đang nắm giữ triều đình Giang Tả.

Vương Phác nghe thấy tên hai người này, trên mặt lập tức hiện ra thần sắc khinh bỉ:

- Phì, hành vi của những tên này chỉ làm nhục mặt tổ tiên Vương gia mà thôi!

Vương Tuyệt Chi cẩn thận đợi cho Vương Phác bình tĩnh lại, mới hỏi:

- Nhị thập nhị thúc, ý của thúc vừa rồi muốn nói thúc chỉ gặp qua Mê Tiểu Kiếm một lần đã quyết định phản bội Sát Hồ thế gia, ra tay giúp hắn?

Vương Phác gật đầu:

- Đúng là vậy.

Vương Tuyệt Chi trong lòng khiếp sợ:

- Vương Phác ghét người Hồ, xem như cừu nhân, ai nấy đều biết. Bây giờ chỉ gặp qua Mê Tiểu Kiếm một lần, lại thay đổi chủ ý, giúp người Hồ, quả là việc quá kỳ lạ? – Đành cố gặng hỏi thêm - Chẳng lẽ Mê Tiểu Kiếm hứa làm chuyện gì tốt cho thúc?

Vương Phác nhổ một bãi nước bọt:

- Phì, Vương Phác ta xuất thân cao môn, văn võ song toàn, từ nhỏ muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, cái gì lại không có? Mê Tiểu Kiếm còn có thể cho ta cái gì tốt?

Vương Tuyệt Chi trầm tư suy nghĩ, đoạn nói:

- Đúng là không có. Vậy tại sao thúc lại giúp Mê Tiểu Kiếm?

Vương Phác hỏi ngược lại:

- Vậy tại sao ngươi lại giúp Mê Tiểu Kiếm vận lương?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Bởi vì điệt nhi bội phục hắn là một đại anh hùng. Một đại anh hùng như vậy, không nên bị vây trong thành mà chết.

Ánh mắt Vương Phác lấp lánh nhìn hắn, nói:

- Ngươi giúp người Hồ, đánh người Hán? Ngươi cũng giúp Khương nhân lập quốc, chia sẻ lãnh thổ người Hán? Chẳng lẽ ngươi đã quên mình cũng là người Hán sao?

Vương Tuyệt Chi nhất thời á khẩu, không trả lời được. Hắn làm việc rất quyết đoán, cho đến bây giờ cũng chưa nghĩ xa như vậy. Hắn suy tư một lúc, đoạn nói:

- Hán nhân có đạo lý, điệt nhi sẽ giúp Hán nhân. Nhưng họ Tư Mã đức bạc vô đạo, dân chúng người Hồ không nơi sinh sống, chết đói bên đường. Bọn họ phản kháng lại cũng chỉ là muốn sống. Chúng ta không thể chỉ vì là người Hán mà làm việc hại người.

Vương Phác lại hỏi:

- Ý ngươi nói bởi vì Hán nhân vô đạo nên ngươi mới giúp người Hồ?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Chính là như thế.

Vương Phác lại đưa ra một vấn đề:

- Nếu Hán nhân có một vị minh quân, người Hồ cũng có hiền quân. Hồ nhân nói họ cũng muốn lập quốc, từ nay về sau Hồ, Hán không xâm phạm nhau. Như vậy thì giang sơn người Hán chúng ta sẽ rơi vào tay người Hồ một nửa. Ngươi có chấp nhận như vậy không?

Vương Tuyệt Chi kiên quyết nói:

- Không được. Nếu vua của người Hán tại vị, đương nhiên đất trên thiên hạ đều là của hắn, làm sao có thể chấp nhận cho kẻ khác phân chia lãnh thổ của hắn?

Vương Phác nói:

- Người Hồ muốn lập quốc bởi vì minh quân nhà Hán vẫn chưa xuất hiện, vẫn chỉ có hôn quân nên bọn họ mới thừa cơ làm loạn. Nếu minh quân xuất hiện, thiên hạ quy phục thì người Hồ sẽ vô kế khả thi, chỉ còn có thể đợi hôn quân xuất hiện thì mới hô hào chuyện lập quốc mà thôi.

Vương Tuyệt Chi cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa như vậy, im lặng không nói gì.

Vương Phác lại nói:

- Ta gia nhập Sát Hồ thế gia là vì nguyên cớ này! Người Hồ tồn tại thì Hán thất sẽ đại loạn. Bất kể là Hán nhân hữu lý hay vô lý, người Hồ hữu đạo hay vô đạo. Chỉ cần diệt trừ hết người Hồ thì sẽ mở ra thời vạn thế thái bình.

Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:

- Người Hồ hà cớ gì lại phải chịu tai kiếp này?

Vương Phác cười lạnh nói:

- Hán nhân thì sao? Thời Chiến quốc, thời Hán thì có loạn Hung Nô, hậu Hán thì Khương loạn. Bây giờ thì có Hung Nô nhân Lưu Thông, Yết nhân Thạch Lặc, Tiên Ti nhân Đoạn Thất Đan, Mộ Dung Ngôi, Để nhân Lý Hùng… nếu không giết hết người Hồ thì thiên hạ sao có thể thái bình?

Vương Tuyệt Chi thở dài nói:

- Nghĩ không ra thúc là một người say mê tửu sắc, không đặt lễ giáo trong lòng, lại có lòng vệ Hán kháng Hồ như vậy.

Vương Phác than rằng:

- Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Cho dù là đại gian đại ác thì cũng không thể làm ngơ nhìn sự hưng vong của người Hán. Hôm nay ngươi đã hiểu vì sao ta gia nhập Sát Hồ thế gia chưa?

Vương Tuyệt Chi gật đầu, nhưng lại nói:

- Nhưng vẫn không hiểu vì sao thúc lại phản bội Sát Hồ thế gia, cam tâm giúp Mê Tiểu Kiếm.

Vương Phác trầm ngâm một lúc lâu không nói, rốt cuộc mở lời:

- Khi ngươi gặp được Mê Tiểu Kiếm, ngươi sẽ hiểu được điều này. Với điều kiện ngươi còn mạng để gặp hắn, hắn còn mạng để nghe ngươi nói

Vương Tuyệt Chi không thể hiểu rõ được hàm ý của Vương Phác:

- Ý của thúc là gì?

Vương Phác chậm rãi nói từng chữ một:

- Mê Tiểu Kiếm thực sự là một đại anh hùng chân chính. Hắn tuy là người Hồ nhưng ta tuyệt không muốn để vị anh hùng vô song thiên hạ này chết đi.

Cười nhạt một tiếng, lại nói:

- Bởi vì nếu loại đại anh hùng vô song như hắn chết đi thì trên đời sẽ không còn loại nhân vật như thế nữa. Thế gian sẽ càng trở nên cô đơn tịch mịch.

Nói xong như những lời này, thân hình Vương Phác chậm rãi biến mất trong gió, chỉ còn vẳng lại thanh âm của hắn:

- Tại sao nhân vật tuyệt thế như vậy lại là người Hồ mà không phải là người Hán? Ngày đó ta gặp hắn, có lẽ là chuyện sai lầm nhất đời ta……

Vương Tuyệt Chi ngẩn người đứng nhìn, trong lòng suy tưởng:

- Mê Tiểu Kiếm này là nhân vật như thế nào mà có thể làm cho một người như Vương Phác tâm phục khẩu phục, thay đổi đến mức này?