Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 94-2: Lời nói động trời (2)




Trước đó hắn không nghĩ tới Quang Minh chi thần sẽ bị diễn tả bằng những từ ngữ xấu xa như vậy.

-- Mới vừa rồi phụ thân nhiều lần nói tới phần tài liệu kia, rốt cuộc nội dung của nó là cái gì?

Luật Cung Thương bị lòng hiếu kỳ kích thích liền lấy chiếc chìa khóa dự bị mà phụ thân đặt ở trong bồn hoa để mở cửa thư phòng, kiểm tra toàn bộ một hồi. Sau đó cuối cùng hắn cũng tìm được phần tài liệu bí mật ở trong một cái hốc tối.

Nhưng đôi tay vừa run rẩy vừa mở nó ra, ánh mắt còn chưa kịp nhìn vào bên trong, cửa thư phòng đã bị người khác đẩy ra: “Bắt được ăn trộm mau gọi vệ binh đế quốc.....A đây không phải là Luật thiếu gia sao? Tại sao ngài lại ở trong này?”

Ta...... Luật Cung Thương từ trước đến giờ luôn luôn thành thực, cả đời cũng không biết nói láo. Chính vì vậy, khi hắn bị mấy tên cảnh vệ bao vây lấy càng không nói được lời nào.

Thấy hắn cứ ấp a ấp úng, lính canh gác tưởng là trộm vào nhà nên bất giác nghi ngờ, lại nhìn thấy trên tay hắn cầm chiếc hộp bí mật có ghi năm chữ quen thuộc “tài liệu phòng nghị sự” nên bọn lính canh càng thêm cảnh giác.

“Tài liệu tuyệt mật từ trước đến giờ chỉ có người nắm quyền lực cao nhất của Hội Nguyên Lão là Thất trưởng lão mới có thể mở ra, những người khác không có quyền này. Luật thiếu gia, thật xin lỗi vì đã biết rõ chuyện này nên chúng ta không thể để cho ngươi rời đi được.”

Mặc dù thân phận của Luật Cung Thương hiển hách nhưng hắn lại làm ra chuyện lớn như vậy, ai cũng không dám để cho hắn chạy thoát. Lập tức có người nói muốn đi bẩm báo Thất trưởng lão nhưng không ngờ lúc này Đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện và hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì?”

Đợi bọn cảnh vệ ồn ào lộn xộn nói xong chân tướng sự tình, Đại trưởng lão trấn an cười cười: “Ta còn tưởng rằng là xảy ra chuyện lớn gì, Luật nguyên lão từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, tài liệu cơ mật xưa nay đều được cất giữ ở nơi có trận pháp bảo vệ. Há có thể dễ dàng để một thằng nhóc tìm được? Theo ta thấy cái hộp này cũng không có gì cả, các ngươi cũng đừng chuyện bé xé ra to.”

Có Đại trưởng lão ra mặt vì Luật Cung Thương nên mọi người không nói gì nữa, vội vàng tản đi nhưng trực giác Luật Cung Thương lại mách bảo, bên ngoài Đại trưởng lão nở nụ cười hòa ái, nhưng bên trong nội tâm lại che giấu thâm ý khác.

Quả nhiên, trước mặt mọi người thì ôn hòa, thế nhưng sau khi mọi người rời đi thì bỗng nhiên Đại trưởng lão nghiêm mặt quát nhỏ: “Phụ tử các ngươi đều không cho người khác an nhàn được một chút sao.”

Dứt lời ông liền giơ tay lên đánh một chưởng vừa nhanh mạnh vừa tàn độc ẩn giấu nội lực hùng mạnh về phía Luật Cung Thương cho thấy ông muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Mặc dù trong lòng Luật Cung Thương có chút nghi ngờ nhưng lại không bao giờ ngờ được, người bình thường đối xử cực tốt với hắn, hơn nữa lại là trưởng bối vậy mà nay lại trở mặt. Cũng may hắn tu hành nhiều năm, thân thể đã sớm cp1 loại phản xạ nhanh, tuy nhiên ngực vẫn bị trúng một chưởng của Đại trưởng lão, thân thể tựa như diều đứt dây bay ra ngoài cửa sổ.

Bị đánh bay ra bên ngoài thư phòng, Luật Cung Thương ngửa đầu còn muốn giải thích mình chỉ là nhất thời tò mò cũng không phải là cố ý, hơn nữa cũng không có thấy rõ nội dung tài liệu, thì lúc này lại thấy sắc mặt Đại trưởng lão cực kỳ âm trầm căn bản không có nửa phần hòa ái dễ gần hằng ngày. Ông ta căn bản không nghe Luật Cung Thương giải thích, mắt thấy ông ta lại muốn ra chiêu, Luật Cung Thương chỉ có thể nén nội thương mà bỏ chạy.

Cũng may Luật Cung Thương đã đạt được tu vi cấp ba của trung cấp, mặc dù đánh không lại Đại trưởng lão tu vi trung cấp nhưng nếu dùng để chạy trốn thì vẫn còn dư dả.

Nói tới chỗ này lại nhớ tới ngày đó, dưới ánh trăng Đại trưởng lão âm trầm giống như Tu La, gương mặt chứa đầy sát ý, Luật Cung Thương vừa sợ vừa không hiểu: “Ta...... Ta chỉ là nhất thời hiếu kỳ tại sao Đại trưởng lão lại có phản ứng lớn như vậy? Tại sao ông ta còn muốn giết chết ta nữa?”

Nghe xong hắn ta nói với Phượng Vũ xong, trong lòng Luật Cung Thương hiểu ra một chuyện: “Thiếu niên anh tài này có thể nói là học trò xuất sắc của Đại trưởng lão cũng khó trách chuyện đã đến mức này. Hắn vẫn còn nghi ngờ vì sao bình thường thân thiết như trưởng bối thì bây giờ Đại trưởng lão lại ra tay tàn độc đối với hắn như vậy.”

Ngay cả một người bụng đầy âm mưu quỷ kế như Vân Sâm Lam lần này cũng không nhịn được nói: “Đương nhiên là bởi vì ngươi biết những điều không nên biết, chuyện tín đồ Quang Minh Thánh Điện trải rộng cả bốn đại lục, các đại đế quốc hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với Thánh điện. Khi các nguyên lão phát hiện ngươi có liên quan tới văn thư bí mật đã được chôn giấu của Thánh điện, phản ứng đầu tiên đương nhiên là giết ngươi để diệt khẩu rồi.”

“Không, không thể nào cha ta cũng nhìn thấy. Tài liệu vẫn là do ông ấy bảo quản chính ông ấy cũng không có việc gì.” Luật Cung Thương liên tục lắc đầu, hiển nhiên không thể nào tiếp thu được.

Đối với hắn Phượng Vũ chỉ có thở dài: “Ngươi cũng bị ông ta đánh cho bị thương nặng như thế này rồi vì sao còn khăng khăng phụ thân ngươi đang bình an. Cũng đã vài ngày rồi ngươi không có liên lạc với ông ấy làm sao ngươi có thể biết được ông ấy có bình an vô sự hay không?”

“Ta...... Ngày đó sau khi rời đi ta chạy đến một cái ngõ hẻm vắng vẻ liền ngất đi vì trọng thương, đợi đến lúc tỉnh lại thì khắp nơi đều dán Lệnh Truy Nã ta. Ta sợ gây phiền toái cho người nhà nên đành phải đi tìm chổ Mạnh đại ca để dưỡng thương, sau khi khỏi hẳn lại đi tìm Đại trưởng lão giải thích để rửa sạch tội danh. Sau khi về nhà lại không ngờ Lệnh Truy Nã phát ra còn có treo giải thưởng cao... Chúng ta cuối cùng cũng không thể không lưu lạc tới đây......”

Nói tới chỗ này Luật Cung Thương bỗng nghĩ đến cái gì đó khiến cho sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch: “Phượng Vũ tiểu thư ngươi nói là -- ngươi nói là bọn họ không tìm được ta sẽ xuống tay với cha ta?”

“Rất có thể.”

Mạnh Nguyên Phủ nãy giờ vẫn không nói gì, lúc này cũng lên tiếng: “Lúc trước ta không biết biết sự tình cụ thể nên không có nghĩ đến chuyện này. Ngày hôm nay nghe ngươi nói ta mới nghĩ tới điểm này. Phượng Vũ tiểu thư phân tích không sai Hội Nguyên Lão không tìm được bản thân ngươi rất có thể sẽ đi tìm phụ thân ngươi. Dù sao chuyện này liên quan đến danh dự Quang Minh Thánh Điện, cho dù bọn họ sử dụng thủ đoạn gì ta cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.”

“Ta sẽ thử liên lạc với phụ thân.” Sắc mặt Luật Cung Thương tái nhợt luống cuống tay chân lấy ra một khối tinh thạch mài thành kính rồi rót vào một ít linh lực. Sau đó khẩn trương chờ đợi hơn mười phút cuối cùng tinh thạch cũng phát sáng truyền tới một giọng nói lo âu: “Nhi tử là con sao?”

Nghe ra âm thanh quen thuộc đó trên khuôn mặt Luật Cung Thương cũng không che giấu được mệt mỏi gấp đến độ tay cũng run rẩy suýt chút nữa cầm không nổi tinh thạch: “Cha, là ta, cha người đang ở đâu, người có sao không?”

Ở đầu bên kia tinh thạch trầm mặc, một lát sau cha Luật trầm giọng nói: “Bây giờ con không cần phải lo lắng cho ta. Lúc này chắc con đang ở với bằng hữu. Nghe ta nói này, cho dù có nghe được tin tức gì con cũng không được quay lại biết không.”

Nghe lời dặn dò của ông, rốt cuộc Luật Cung Thương cũng không nén nổi mà hỏi thẳng: “Phụ thân người chưa từng nói qua những lời như thế...... Người... bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta không giống con. Cho dù Đại trưởng lão có muốn động vào ta cũng phải suy nghĩ kĩ. Chờ khi nào ta giải quyết xong rắc rối sẽ thông báo cho con trở về. Hãy nhớ là ngàn vạn lần cũng không được để cho người ta tìm ra hành tung của mình.”

Nói tới chỗ này ánh sáng tinh thạch đột nhiên tối đi. Để sử dụng tinh thạch này cần tiêu hao một lượng tinh lực vô cùng lớn. Đây là lần đầu Luật Cung Thương sử dụng nó. Hơn nữa lại bị thương nên lực lượng đã hao tổn nhiều, hắn cũng không cách nào liên lạc lại được với phụ thân nữa.

Thất hồn lạc phách để tinh thạch xuống, Luật Cung Thương lẩm bẩm nói: “Phụ thân quả nhiên đã xảy ra chuyện...... Đều là ta liên lụy...... Nếu như ta đi tự thú bọn họ sẽ bỏ qua cho phụ thân ta......”

Thấy hắn nhảy xuống giường lung la lung lay muốn đi về phía cửa như muốn đi tự thú. Mạnh Nguyên Phủ cả kinh thất sắc một tay hắn kéo về bên cạnh: “Tiểu Thương ngươi tỉnh táo lại trước đã. Chuyện này không chỉ liên quan đến một mình ngươi mà còn liên quan đến cha ngươi và Đại trưởng lão. Nếu đã bất hòa thì coi như có trói ngươi quỳ gối ở trước mặt Đại trưởng lão, ông ấy cũng sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.”

Luật Cung Thương mờ mịt nói: “ Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng là ta nhìn trộm văn thư khiến cho Đại trưởng lão mất hứng, chỉ cần ta trở về nhận tội, phụ thân ta cũng sẽ không có việc gì.”

Vị thiếu gia này đúng là được bảo hộ quá tốt đi. Cho đến bây giờ một chút gian ác cũng chưa từng gặp qua, thảo nào vẫn ngây thơ như thế.

Trong lòng Phượng Vũ yên lặng phỉ nhổ sự đơn thuần của hắn, mở miệng nói: “Mạnh huynh nói không sai. Chuyện này căn bản là mâu thuẫn về việc phụ thân ngươi muốn công khai chân tướng cuộc chiến Ma Vực năm đó nhưng Đại trưởng lão không đồng ý. Chuyện ngươi nhìn lén văn thư cũng chỉ là một cái cớ để ông ta gây khó dễ cho phụ thân ngươi mà thôi. Bây giờ nếu như ngươi rơi vào trong tay ông ta thì ông ta cũng sẽ dùng ngươi để đối phó với cha ngươi thôi. Đến lúc đó nước cờ này lại càng làm cho cha ngươi rơi vào thế bị động hơn mà thôi.”

Luật Cung Thương chỉ là đơn thuần chứ cũng không phải kẻ ngu nên khi nghe phân tích xong lập tức trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ta hiểu nhưng ta chắc chắn không thể ngồi chờ phụ thân lâm vào hiểm cảnh được. Phải làm thế nào mới tốt đây?”

Nghe đến chân tướng cuộc chiến Ma Vực lại khiến cho trong lòng Phượng Vũ có một cái ý niệm: nên lợi dụng chuyện này như thế nào để đả kích Quang Minh Thánh Điện đây.

Phải biết chờ cho đến khi Luci khôi phục thực lực, sau đó sẽ nhất định quay trở về báo thù Thánh điện. Có thể nói thực lực Thánh điện suy yếu không thể nghi ngờ gì là sự trợ giúp vô cùng tốt.

Suy tư một hồi sau nàng chậm rãi nói: “Ta có biện pháp, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng đáng giá để thử một lần.”