Ngủ Ngon, Paris

Chương 10: Cuối thư, là dùng chữ viết hoa kí tên, Vincent Z. Bộc trực mà lãng mạn. 1




“Lúc ấy tôi thật khờ, nào biết những điều đó đều là cậu làm trò mà thôi. Ngày sau nói đến, cậu đắc ý bảo rằng tôi là bị cậu gạt vào, tôi cũng chỉ lắc đầu, phàm nếu như không phải cam nguyện, lại làm sao có thể đi đến hôm nay.”

—— “Ngủ ngon, Paris”

Mùa đông đã đến gần, khí trời chầm chậm lạnh đi. Vườn trường phủ đầy lá ngô đồng và hương chương rụng, cả thành phố đều là một mảnh trơ trụi.

Thịnh Minh đi trong vườn trường, luôn cảm thấy số lần gặp gỡ Châu Tử Bùi không hiểu sao lại bắt đầu nhiều lên.

Giờ cơm trưa gặp hắn ở căn tin chen chúc, một mình hắn bưng khay thức ăn tìm chỗ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chỗ trống đối diện Thịnh Minh, trước khi ngồi lại lễ độ hỏi một câu, “Có thể ngồi ở đây chứ?” Vô cùng tương xứng với khí chất quý ngài có trong nửa dòng máu Pháp của anh chàng.

Hôm đó, Châu Tử Bùi mặc áo trắng. Thịnh Minh cứ cảm thấy, chàng ta mặc đồ màu trắng thật đẹp, trông rất ôn hòa. Mà mi nhãn của anh chàng thì lại không che lấp được cái ánh nhìn bên trong bình thản lại mang theo sắc bén.

Thịnh Minh đẩy đẩy gọng kính trên mũi, gắp từng miếng cà rốt trong món ăn ra, với vẻ lạnh nhạt. Nếu biết có cà rốt thì đã chẳng lấy món này. Châu Tử Bùi ngồi ở đối diện, vươn đôi đũa qua gắp cà rốt trong đồ ăn của Thịnh Minh, rồi đưa vào trong miệng, lại vùi đầu và miếng cơm.

Thấy ánh mắt hắn có chút kinh ngạc, Châu Tử Bùi ngẩng đầu, một ngụm cơm trong miệng còn chưa nuốt xong, trước hết cười với Thịnh Minh. “Tôi thích nhất cà rốt đó.”

Thịnh Minh cúi cúi đầu, im lìm không nói tiếp tục ăn cơm.

“Bình thường cậu thích làm những gì?” Châu Tử Bùi gắp lên một miếng vịt hoa hồng.

Thịnh Minh ngẩng đầu nhìn anh chàng một cái, bình thản đáp: “Cũng không có hứng thú gì đặc biệt, lúc chán cũng chỉ đọc sách, chơi máy ảnh mà thôi.”

“Không thích chơi bóng?”

Thịnh Minh lắc lắc đầu.

“Cũng không chơi game sao?” Các câu hỏi của Châu Tử Bùi bay đến như đạn, một viên tiếp một viên, “Ồ, mùi vị không tệ, cậu nếm thử xem.” Nói, bèn gắp một miếng thịt vịt bỏ vào trong chén Thịnh Minh.

“A, a… Không cần không cần… Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo mà.” Thấy hắn thiếu điều nhảy dựng lên trên ghế, Châu Tử Bùi không khỏi cảm thấy buồn cười, con người trước mắt này quả đúng là có chút chất phác thật.

Có vẻ như ý thức được sự căng thẳng của mình có phần thất thố, Thịnh Minh lại đưa tay đẩy đẩy kính mắt, lấy lại bình tĩnh.

Tay trái Châu Tử Bùi không cầm đũa nâng cằm với vẻ nghiền ngẫm, có cần căng thẳng như vậy không chứ? Cái tên đầu gỗ ngốc nghếch nhà cậu.

“Nè, đầu gỗ ——” Thế rồi cứ như vậy gọi ra miệng.

Thịnh Minh cúi đầu và cơm vào miệng, Châu Tử Bùi lại gọi một tiếng, “Đầu gỗ.”

Lúc này hắn mới nghi hoặc ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Châu Tử Bùi, mới tin chắc vừa nãy gọi chính là gọi mình, “A?”

Châu Tử Bùi nhìn vào đôi mắt mở to tròn dưới cặp kính gọng đen kia, hai lúm đồng tiền lộ ra, “Đầu gỗ, tôi đang gọi cậu đó.”

Cái gì đầu gỗ… Vì sao là đầu gỗ… Thịnh Minh suy nghĩ một chút, không có được đáp án.

Châu Tử Bùi ăn sạch sành sanh cơm trong khay thức ăn xong thì buông đũa, hai con mắt cũng sắp híp lại rồi, “Đầu gỗ, buổi chiều cậu có tiết không?”

“Có một tiết tiếng Anh.” Thuận miệng đáp, đáp xong rồi mới ý thức được không thích hợp, vội vã thêm vào một câu, “… Không phải đầu gỗ.”

Thấy Thịnh Minh ăn cũng gần xong rồi, Châu Tử Bùi lại bảo: “Đi nào, tôi và cậu cùng đi sang giảng đường bên các cậu một chuyến.” Chàng trai đứng lên, thoáng chỉnh lại vạt áo, “Thằng cha Thẩm Dao kia chắc có nhà ha?”

Thịnh Minh ừ một tiếng, rồi bưng cái khay đi theo phía sau hắn.

Trừ lần đó ra thì “ngoài ý muốn” gặp nhau cũng nhiều không kể xiết.

Ở khắp mọi nơi trong vườn trường đều có thể nhìn thấy chàng, ở phòng ngủ có thể nhìn thấy, cuối tuần trên xe điện ngầm về nhà có thể nhìn thấy, ở thư viện cũng có thể nhìn thấy.

Kiểm tra giữa kì môn đọc hiểu đã sát ngay trước mắt, có đôi khi Thịnh Minh ngồi đến nguyên ngày ở thư viện, thứ nhất là đi ôn bài, mặt khác cũng có thể nhân cơ hội đó mà đọc thêm sách giải trí, điều này đối với hắn mà nói, tự tại hết biết.

Ngày đó vừa lúc gặp Cát Giai cũng đang ôn tập ở phòng tự học của thư viện, thấy cô bé cũng ngồi một mình, bèn ngồi xuống chỗ trống cạnh cô.

Mở sách tiếng Đức ra xem, khúc hát với giọng phát âm khỏe khoắn lặng lẽ âm vang trong lòng.

Khi nhướng mắt lên, phát hiện có người đã ngồi xuống chỗ ngồi đối diện.

“A, khéo ghê!” Châu Tử Bùi nén giọng xuống cảm thán, “Đang ôn tập hả? Không cần để ý mình, cậu tiếp tục xem đi.”

Thịnh Minh cũng khá kinh ngạc, nhìn thấy Châu Tử Bùi ôm hai quyển sách giáo khoa kinh tế học trong ngực.

Cát Giai ở bên cạnh cũng tò mò ngẩng đầu lên nhìn. Châu Tử Bùi lúc này mới ý thức được thì ra không phải chỉ có một mình Thịnh Minh. Anh chàng liếc liếc cô bé, “Bạn gái?”

“Không phải không phải…”

Châu Tử Bùi cười cười, chẳng biết là mang theo hàm ý gì, tiếp đó lại đẩy cái ghế vừa mới kéo ra về chỗ cũ: “Mình không làm phiền.”

Thịnh Minh còn chưa kịp nói câu chào, Châu Tử Bùi đã chỉ còn lại một cái bóng lưng. Hắn thấy chàng trai đi tới một đầu khác trong phòng tự học, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Cũng không biết qua bao lâu, khi lại nhướng mắt nhìn vị trí ở xa nọ, Châu Tử Bùi đã không còn nữa.

Đi rồi sao?

Nhìn xem đồng hồ, cũng đã giờ cơm trưa rồi. Buổi chiều Cát Giai còn có việc, cầm sách đi trước. Lúc Thịnh Minh đi ra thư viện, nhìn thấy một bóng người trên bãi cỏ lớn phía trước. Chàng trai nằm dưới vòm lá của một gốc cây hương chương. Lá cây rậm rạp che khuất ánh nắng mãnh liệt của buổi trưa. Chàng ta nghiễm nhiên ngủ, một quyển sách thật dày che trên mặt.

Lúc Thịnh Minh mang theo hai cái sandwich vừa mới mua đi tới bãi cỏ, Châu Tử Bùi vẫn đang ngủ.

Hắn đứng bên chân chàng trai, cúi đầu gọi một tiếng: “Ê.”

Thấy người nọ không có động tĩnh gì, thế là hắn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu chàng, “Châu Tử Bùi —— ”

Lần này xem như là tỉnh.

Đầu xê dịch, sách liền trượt xuống khỏi trán, lộ ra một đôi con ngươi màu nâu nhạt còn ngái ngủ.

“Sandwich.” Thịnh Minh đưa một cái qua cho chàng trai.

Châu Tử Bùi cũng không khách sáo, nhận lấy, phủi đi cỏ vụn dính trên tóc, “Ưm —— cảm ơn nha.”

Mở ra cắn một miếng, bánh mì mềm dai, nhân kẹp đầy ắp, “Bạn gái đi rồi?” Chẳng nghe ra giọng điệu gì.

Sandwich của Thịnh Minh ăn đến phân nửa, ném cho anh chàng một cái liếc mắt, thản nhiên đáp: “Không phải bạn gái.”



* Hương chương và ngô đồng là những loại cây lớn, được trồng để làm cảnh và lấy bóng mát.