Ngủ Ngon, Paris

Chương 43: Hiểu lầm không hề đáng sợ, đáng sợ chính là mỗi bên đều tự giữ khư khư cái tôi mặc kệ hiểu lầm thành lớn cũ




Hắn luôn luôn hài hước.

Đổi là người khác, vào lúc đó chắc hẳn sẽ nói mấy lời khen ngợi kiểu như “Rất tốt, rất hợp với cậu” và vân vân, nhưng riêng có hắn lại khác người. Cũng cùng là khen ngợi bằng bốn chữ, câu nói ấy của hắn, người nghe không chỉ cảm thấy thích chí, hơn thế nữa, là cảm thụ được sự hài hước của hắn.

Ở bên hắn lâu như vậy, tôi chưa bao giờ lo lắng sẽ qua ngày trong buồn chán, bởi vì hắn chính là gia vị tuyệt nhất trong cuộc sống.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Lúc cha mẹ của Châu Tử Bùi về nước, là Thịnh Minh và Châu Tử Bùi cùng đi đón.

Mẹ Estella vừa xuống máy bay, nhìn thấy con trai và Thịnh Minh đang đợi, vội vàng đi đến ôm Thịnh Minh trước, áp má chào hỏi. Châu Tử Bùi bị lạnh nhạt đứng một bên, nói thầm trong bụng: Rốt cuộc thì đứa nào mới là con trai mẹ?

Cùng Châu Tử Bùi bên nhau lâu như vậy, lời thăm hỏi cơ bản cũng đã thành thói quen. Khi hỏi thăm sức khỏe Estella bằng tiếng Pháp, bà đã vô cùng bất ngờ và vui mừng, khen với Châu Tử Bùi, một thời gian không gặp, tiếng Pháp của Thịnh Minh lại tốt lên không ít.

Sau khi ôm bà Estella, Thịnh Minh lễ phép gọi một tiếng “bác trai”, ba Châu gật đầu, thoáng mỉm cười.

Đàn ông miền nam điển hình. Trầm mặc ít lời, nhưng lại sâu sắc điềm đạm. Tuy rằng ở địa vị cao, nhưng trong sự uy nghiêm vẫn ẩn chứa khí chất thư sinh mà học đường miền nam tích lũy nên.

Lần này trở về, còn là vì công việc của ba Châu. Công ty sắp tổ chức một buổi yến tiệc thật lớn để kỉ niệm một năm thành lập cũng là lễ ký kết sự hợp tác trong hạng mục lớn nhất của công ty năm nay. Vì thế, các nhân vật cấp trung và cấp cao trong công ty cùng với gia quyến của họ đều được mời, để mở rộng quy mô của tiệc chiêu đãi lần này, còn cố ý mời đến rất nhiều nhân vật chủ chốt từ tổng công ty ở Paris, trong đó bao gồm ba Châu và mẹ Châu – người lấy thân phận gia quyến đến tham dự.

Đương nhiên, Châu Tử Bùi với tư cách một người lãnh đạo trẻ tuổi xuất sắc trong mấy năm gần đây ở công ty, hiển nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời.

Những điều này, Thịnh Minh có biết. Bởi vì cái đêm Châu Tử Bùi biết được tin tức ấy, đã hưng phấn bừng bừng báo tin này cho hắn. Có thể được mời là tượng trưng cho thân phận, cũng là một khẳng định đối với thành tích công tác. Châu Tử Bùi luôn luôn phấn đấu vì giấc mơ của mình, đây là điều hắn nên có được. Thịnh Minh mừng thay cho hắn.

“Đi với mình nhé.”

Hiển nhiên đó chẳng phải là ngữ khí hỏi dò hay thương lượng.

Thịnh Minh hơi giật mình, “Gì cơ?”

“Mình nói, bữa tiệc hôm đó đều là tự mang người bầu bạn theo, ” ngữ khí nói chuyện của chàng trai tương đối nghiêm túc, “Mình muốn hôm đó cậu cùng đi với mình.”

“Cậu nói nghiêm túc đấy à?”

“Nghe ra giống nói đùa?” Châu Tử Bùi cười rồi ngồi xuống bên cạnh Thịnh Minh, “Người trong tổ, cấp dưới, cả thủ trưởng của mình, đều biết mình có một tên bạn trai. Huống chi lần này tham gia yến tiệc, hơn phân nửa đều là người châu Âu, chuyện này không hề gì. Mình không muốn đến lúc đó mọi người thấy mình có một mình, đều tới hỏi vị bạn trai kia của mình đi đâu rồi. Cậu thấy sao?”

Thịnh Minh trầm mặc.

Ở phương diện này quả thực Châu Tử Bùi nghĩ thoáng hơn hắn, có lẽ nguyên nhân là vì đã nhận được sự giáo dục khác nhau từ bé. Hắn biết rõ, những đồng nghiệp thân cận với Châu Tử Bùi trong công ty, đều biết đến sự tồn tại của một người tên là Thịnh Minh. Khác với chàng trai, người biết về chuyện của hắn một cách mơ hồ trong trường học, e là cũng chỉ có Trình Giang Đào mà thôi.

“Cậu không đồng ý?”

Đối diện với câu hỏi dò của Châu Tử Bùi, Thịnh Minh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy cong lên, “Vậy hôm nào, cùng mình đi mua một bộ âu phục cho ra dáng đi.”

Thường ngày đi dạy học, khi không có tiết thì viết lách, có mua về một bộ chính trang đẹp đến đâu cũng chẳng có cơ hội mặc, thế nên là không mua.

Châu Tử Bùi cũng cười lên, vuốt vuốt tóc Thịnh Minh, “Ngày mai, ngày mai được không?”

“Được.”

Như kế hoạch đã định, đi chọn một bộ chính trang đàng hoàng tối màu.

Màu đậm, một hàng nút, là mẫu áo của Anh có cổ áo hẹp dài tinh xảo, vô cùng vừa người. Áo sơmi màu trắng tôn lên màu da trắng nõn của Thịnh Minh, ống tay áo cài nút ngay ngắn. Cravat là khiếu thẩm mỹ của Châu Tử Bùi, nền màu đỏ tía phối với hoa văn có quy tắc, mạnh mẽ mà không mất ôn nhã, thích hợp với khí chất của Thịnh Minh.

“Ưm, ” Châu Tử Bùi đứng trước gương phòng thay đồ chỉnh lại cổ áo cho Thịnh Minh, nhìn đến nhìn đi, dương dương đắc ý: “Tuyệt vời, siêu cấp tuyệt vời, chính là bộ này.”

“Thực sự được chứ?” Bản thân Thịnh Minh dường như vẫn còn một chút không chắc chắn, dù sao những lúc mặc trang phục chính thức như thế này có quá ít.

Lúm đồng tiền của Châu Tử Bùi nổi lên, “… Đẹp trai phạm quy.”

Thịnh Minh mỉm cười, bốn chữ này nghe mới toanh, cũng chẳng biết đầu óc thằng cha kia do cái gì cấu tạo nên nữa.

Không ngờ trước yến tiệc một đêm lại cảm thấy thấp thỏm.

Châu Tử Bùi cười hắn, “Mình còn chưa hồi hộp, cậu hồi hộp cái gì?”

Những bạn bè kia của cậu, mình có quen đâu chứ. Mình nên nói cái gì đây, chuyện nghiệp vụ hoàn toàn không biết. Lại còn, không biết nói tiếng Pháp, không có vấn đề sao.

Những vấn đề để lo lắng không ngờ lại nhảy hết cả ra vào đêm nay.

Châu Tử Bùi an ủi một cách chắc chắn, “Không quen nên mới giới thiệu cậu cho bọn họ biết. Cũng sẽ chẳng có ai tẻ nhạt đến độ đi dự tiệc tối mà thao thao bất tuyệt nói nghiệp vụ, huống chi có rất nhiều gia quyến đi cùng cũng đều không rành nghiệp vụ mà… Tiếng Pháp của cậu đã được cho là tốt rồi, lúc thực sự không được nữa, cậu có thể dùng tiếng Đức để “khè” mọi người nữa là.”

Sao lại có bất an chứ, rõ ràng không có gì để lo nghĩ, chẳng phải sao.