Ngu Quân Như Núi

Chương 7




Phong cảnh tháng ba ở Giang Nam tuyệt đẹp. Cảnh xuân tươi đẹp, cây xanh hoa hồng, suối nhỏ nước chảy, thuyền dạo trên sóng.

Vân Lạc ngồi trên thuyền, thưởng thức vẻ đẹp của khói sóng trên hồ.

Liễu Xuân Ý đưa một ly rượu nhạt lại cho hắn, cười nói, “Lạc công tử cảm thấy phong cảnh Giang Nam thế nào?”

Vân Lạc nói, “Đẹp không sao tả xiết.” Nói xong liền tiếp nhận chén rượu, mỉm cười với nàng, uống một hơi cạn sạch.

Bên cạnh là một quý công tử, cười nói, “Ngươi nói là thuốc lào đệ nhất Giang Nam của chúng ta hay là đệ nhất mỹ nhân của chúng ta – Liễu Xuân Ý cô nương?”

Vân Lạc nói, “Xuân Ý cô nương sao có thể chỉ dùng ha từ ‘mỹ nhân’ để hình dung chứ.”

Liễu Xuân Ý xấu hổ đỏ mặt, xoay người nhanh nhẹn lui xuống.

Quý công tử kia đi đến bên người Vân Lạc, nhìn bóng lưng Liễu Xuân Ý đã biến mất, nói, “Ta xem nàng đối với ngươi có ý tứ.”

Vân Lạc bật cười, “Sao có thể chứ.”

Long Thiểu Anh nói, “Sao lại không thể? Liễu Xuân Ý tuy là đệ nhất danh kỹ Giang Nam, nhưng bán nghệ không bán thân. Có nhiều quý công tử Giang Nam muốn gặp cũng phải thỉnh nàng, nàng cũng không để ý tới; nhưng ngươi vừa mời, nàng liền tới ngay.”

Vân Lạc nói, “Bất quá bởi vì ta từng giúp của nàng một chuyện nhỏ mà thôi.”

Long Thiểu Anh cười nói, “Ân cứu mạng, vừa lúc lấy thân báo đáp.”

Vân Lạc khoát tay nói, “Đừng nói bậy. Ta chính là thay ngươi khác mời nàng thôi.” Nói xong mặc kệ gã, ngồi trên thuyền lan (phần gỗ làm thành ghế dài ở trên thành thuyền), quay đầu lại ngắm mặt hồ.

Vân Lạc năm nay đã mười tám tuổi. Mười bốn tuổi hắn kia ra cung, lấy tên giả là ‘Lạc Vân’, mang theo vài người bên mình, chính thức bước chân vào giang hồ. Đi qua Mạc Bắc vàTây Thùy, đến Bắc Huyền cùng Tây Mộc chơi một vòng, thành danh hào cái gì mà ‘Du Long Kiếm’. Lại theo phía nam Viêm tỉnh đi Vạn Hoa cốc, bồi cữu công (ông ngoại) một thời gian. Đến mùa hè năm trước mới trở về kinh thành, ở suốt bên ngoài du lịch ba năm có thừa.

Nhưng khi trở lại trong cung mới phát giác tính tình mình rất tùy hứng, cảm thấy bực mình. Thật vất vả chờ đến đầu mùa xuân, cuối cùng mượn cơ hội hội hướng phụ hoàng đòi ‘vi hành;, mang theo Hỉ Hoàn hưng trí bừng bừng chạy đến Giang Nam.

Long Thiểu Anh này là bằng hữu hắn kết giao khi du nhập giang hồ, tính tình hợp nhau, chơi rất thân. Nguyên quán của gã là Giang Nam, Vân Lạc lần này đến nhưng lại trong lúc vô tình gặp gỡ gã, gã nhất quyết phải làm chủ nhà, giới thiệu với hắn phong cảnh phía nam nên một đường đi theo.

“Lúc nào mới đến bờ?” Thuyền hoa dần dần đến giữa hồ, Vân Lạc không yên lòng hỏi.

Long Thiểu Anh nói, “Một hồi sẽ đến bến tàu. Tân Châu cảnh đẹp vô số, không được ở được mười ngày nửa tháng là xem không xong.”

Vân Lạc “Ân”  một tiếng, nhãn châu xoay động, nói, “Thiểu Anh, xuống thuyền ta muốn đi bái phỏng một vị bằng hữu cũ, có thể ở lại vài ngày, ngươi cùng Liễu cô nương tự đi du ngoạn đi.”

Long Thiểu Anh kêu lên, “Sao lại đi? Chúng ta cũng phải từ Lan Châu đi đến Ngọc Giang chứ! Ngươi lại dừng ở đây, Liễu cô nương thì phải tính sao?”

Vân Lạc nói, “Ta vốn sẽ không muốn mời nàng. Là ngươi kêu phải có mỹ nhân bồi, rồi lại yêu cầu ta mời nàng, cái này ta không liên quan a! Huống hồ ta đi rồi, ngươi vừa lúc có thể nhân cơ hội bắt tâm mỹ nhân làm tù binh a.”

Long Thiểu Anh do dự nói, “Bất quá nàng là nể mặt mũi của ngươi mới đến a…”

Vân Lạc vỗ vỗ vai gã, “Ngươi sao vậy trở nên lề mề như thế! Ngươi còn trẻ anh tuấn, lỗi lạc phong lưu, lại là thế gia đệ tử, nàng sao có thể không thích ngươi. Ngẫm lại vì muốn mời nàng ra mà ngươi đã trả cho mama rất nhiều mỹ ngọc đó thôi, giờ sao có thể rút lui chứ!”

Long Thiểu Anh bị Vân Lạc giựt giây, quả nhiên nóng lòng muốn thử.

Hai người nói chuyện một lúc, thuyền hoa đã đến gần bến đỗ, chậm rãi tiến về phía trước. Vân Lạc cùng Long Thiểu Anh đi vào khoang thuyền, thưởng thức phong cảnh trên bờ.

Hỉ Hoàn cùng ở một bên, đột nhiên nói, “Thiếu gia, ngươi xem bên kia xảy ra chuyện gì?”

Vân Lạc nhìn lại, thấy xa xa trên bờ có một hai người bị vây lại, ồn ào một đoàn, không biết xảy ra chuyện gì. Nơi đó đã gần đến bến tàu, chung quanh có ít ngư hộ (nhà làm nghề chài lưới) và vài người bán hàng rong.

Long Thiểu Anh nói, “Hình như là du côn, đại khái lại khi dễ ngư hộ.”

Vân Lạc nhìn thoáng qua, quay đầu dời ánh mắt.

Long Thiểu Anh quen biết Vân Lạc cũng một thời gian ngắn, đại khái biết tính tình của hắn. Võ công của hắn tốt lắm, nhưng không cái gì gọi là lòng hiệp nghĩa, làm việc tùy tâm sở dục (tùy theo tâm trạng mà làm, không phân tốt xấu) cực kỳ. Cái gì cứu sống, trừ bạo giúp kẻ yếu, những lời này với hắn mà nói giống như không có ý nghĩa gì. Cái loại tranh chấp phát sinh hàng ngày như thế này, hắn căn bản không có hứng thú.

Hỉ Hoàn lại thập phần thích vô giúp vui, vẫn hướng bên kia nhìn xung quanh, miệng thỉnh thoảng than thở, “Ai nha, bọn chúng thiệt nhiều, giống như muốn đánh người rồi. Ôi, bị bao vây chính là một công tử và mọt lão thái bà a. Ôi yêu, này sao vậy được…”

Vân Lạc nghe hắn ở bên huyên náo, không khỏi thuận theo lời hắn, hướng bên kia lại nhìn liếc mắt một cái, lại đột nhiên thần sắc biến đổi, toàn thân căng thẳng.