Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 39: Nhân loại của ta




Bởi vì ngược sáng, cho nên mọi người đều không thể nhận ra ngay lập tức người đến là ai.

“Đúng, hơn nữa sau khi đứng ở khoảng cách gần để quan sát, nó tạo cho ta một loại cảm giác vô cùng cường hãn, cũng không phải chỉ biểu hiện ra ngoài để người ta nhìn, xác thực lạnh lùng đến mức khiến người khác phải nhún nhường không dám nói chuyện, bất quá so với những người ở trong thôn ta thì nó nhìn qua vẫn rất tốt.” Viêm Thanh không chút nào che giấu sự tán thưởng của mình, thích cái đẹp thì ai cũng thế, quỷ tộc cũng giống như nhau, tuy rằng không nhiều người trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng có khi gặp phải thứ gì đó vui mắt vui tai, phần lớn quỷ tộc đều dành thời gian thưởng thức một trận. Chúng nó thực lực vi tôn, nếu như thể trạng thon dài, thực lực cường hãn, lớn lên sẽ tuấn mỹ, vì vậy dĩ nhiên càng được người ta hoan nghênh, bất quá chỉ là thêm một phép so sánh nữa mà thôi.

Viêm Thanh theo bản năng trả lời, mới phát hiện quỷ tộc vừa lên tiếng kia nhìn có chút quen mắt, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được là ai.

“Mục Ngôn? !” Lúc này có một quỷ tộc lên tiếng hô.

“Làm sao hắn lại đến đây…” Không ít quỷ tộc lộ ra vẻ mặt hoài nghi “Không phải hắn đến khu vực ở bên ngoài tuần ta, nghe đâu mất rất nhiều thời gian sao?”

Thôn xóm ở bên trong quỷ giới rất nhiều, hơn nữa rải rác phân bố tại các nơi, thế nhưng toàn bộ quỷ giới cũng cần có các chiến sĩ làm nhiệm vụ canh gác, cho nên mỗi một thôn xóm, sẽ được phân bố đến một số khu vực ở xung quanh, cần đúng hạn phái người đến đó tuần tra, kiểm tra xem phòng tuyến có bị công phá hay không.

Nham Thạch cũng liếc mắt nhìn tên quỷ tộc có vóc người cao to một cái, vẻ mặt cũng không biểu hiện mừng rỡ, mà thản nhiên nói “Tiểu đội của các ngươi lần này tuần tra thật nhanh, có phát hiện vấn đề gì sao?”

Mục Ngôn nhún vai một cái, sắc mặt mang theo vài phần lơ đễnh “Cũng không có, gần đây các khu vực xung quanh vẫn rất an toàn, chúng ta có thể trở về sớm một chút, cũng đã hoàn thành xong toàn bộ công tác, mỗi một ngóc ngách đều đã tỉ mỉ kiểm tra, đảm bảo không có sơ hở nào!”

“Lại nói, Lục Chiến trước kia ở ngay sát vách nhà Mục Ngôn đi?” Viêm Thanh nhất thời nghĩ tới chuyện này, cũng do ca ca của nó từng có kể qua, bởi vì chuyện này cũng đã lâu, cho nên không ít ký ức phải cần thời gian mới nhớ lại được “Khó trách ngươi vừa nãy vội vã chạy qua đây, hiện tại Lục Chiến tốt vô cùng, tuy rằng trở thành ngự quỷ, thế nhưng tên Ngự Quỷ sư kia cũng không phải người đại gian đại ác.”

“Mặc dù tên Ngự Quỷ sư không biểu hiện ra cái gì, thế nhưng biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai biết hắn ngấm ngầm ở đằng sau dằn vặt Lục Chiến như thế nào.” Mục Ngôn nhìn Viêm Thanh một chút, đối với lời nói từ trong miệng của một quỷ tộc mới thành niên hoàn toàn không tin “Ngươi từng trải quá ít, đối với Lục Chiến mà nói, thôn xóm chúng ta mới là nơi tốt nhất cho nó!” Dứt lời, nó quay người nhấc chân đi ra ngoài, thân hình cao lớn nhìn qua trầm ổn mà kiên nghị.

“Chờ đã!” Ô Minh đột nhiên lên tiếng nói “Mục Ngôn, tuy rằng trước đây ngươi và Lục Chiến cùng trong một nhóm hành động, thế nhưng trên thực tế, cha mẹ các ngươi trước khi chết, là muốn các ngươi cùng nhau sinh sống phải không?”

Mục Ngôn chậm rãi quay đầu lại, khẳng định nói “Đó là tự nhiên! Cho nên ta sẽ không giao nó cho bất kỳ một tên Ngự Quỷ sư nào.”

“Ngươi muốn đưa Lục Chiến trở về sao?” Viêm Thanh xen vào nói, nó suy nghĩ một chút “Nhưng lúc chúng ta dò hỏi nó, vẫn chưa nhận được câu trả lời, nếu như muốn hành động, vẫn là đợi thêm một đoạn thời gian ngắn nữa cho an toàn.”

“Trả lời? Tại sao phải chờ nó trả lời?” Mục Ngôn cau mày nói “Trở lại thôn xóm là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, chúng ta sau này cũng sẽ hòa thuận mà sống cùng với nhau, tên Ngự Quỷ sư kia chẳng qua là ngáng đường cản trở thôi!”

“Nhưng là…” Viêm Thanh luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, tuy rằng quỷ tộc với quỷ tộc kết làm bạn lữ là chuyện rất bình thường, nhưng là thật có thể không cần bận tâm suy nghĩ của Lục Chiến? Nhìn bầu không khí ở chung giữa nó và Ngự Quỷ sư, hình như vô cùng hòa hợp.

“Chẳng lẽ ngươi cho là, Lục Chiến sẽ phản bội quỷ tộc chúng ta, nương nhờ tên nhân loại kia, có nhà không trở về, trợ Trụ vi ngược? !” Âm thanh của Mục ngôn mang theo một loại trầm ổn không cho phép người khác nghi ngờ “Chuyện này, ta tuyệt đối không cho phép được phát sinh.” (N/A : trợ Trụ vi ngược, ý là giúp chủ nhân làm điều ác đó. )

Ô Minh khoát tay một cái “Nói phản bội cũng quá mức, ngự quỷ vốn luôn phải nghe theo mệnh lệnh của Ngự Quỷ sư, hơn nữa nhìn tình huống của Lục Chiến, cũng không thể nói là nó cam tâm tình nguyện ký kết khế ước, vẫn phải chịu đến viên hoàn điều khiển quỷ bức bách, chuyện này chúng ta vẫn cần biết rõ rồi lại hành động là tốt nhất, ít nhất cũng phải liên hệ với nó đồng nhất quan điểm, cũng thuận tiện trong ứng ngoài hợp, con người thường thường hành động tập thể, tùy tiện tập kích sẽ khiến chúng ta gặp bất lợi.”

“Không sao.” Mục Ngôn nhíu nhíu mày “Lúc ta trở lại, bên trong khu vực đất hoang ở rừng tối có xảy ra một trận chiến lớn, ảnh hưởng tới một khu vực rộng lớn ở xung quanh, trong thời gian ngắn, những người ở khu vực đó rất khó rời khỏi nhanh được, dựa theo lời của Viêm Thanh, nói tên Ngự Quỷ sư kia hành động đơn lẻ, bằng vào khả năng của chúng ta có thể vây chặn hắn trên đường rời đi!”

“Ta, ta không phải ý đó…” Viêm Thanh giật giật miệng, giải thích không rõ, nó nói tình huống của tên Ngự Quỷ sư kia, cũng không phải là muốn tộc nhân của nó đi đánh lén, nếu như có thể trực tiếp động thủ, mặc dù lúc đó thân thể ca ca có bệnh, chúng nó hoàn toàn có thể mất một đoạn thời gian mai phục ở xung quanh chợ đêm, chờ tên Ngự Quỷ sư kia vừa ra khỏi khu mậu dịch, liền lập tức ra tay… Chẳng qua là chúng nó muốn chờ Lục Chiến trả lời mà thôi.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát!” Mục Ngôn vung tay lên, mang theo vài tên quỷ tộc nằm trong đội tuần tra của nó chuẩn bị hướng về khu vực mậu dịch ở chợ đêm chạy đi.

Nham Thạch đột nhiên không nói không đến nơi đến chốn “Trước đây nhận được tin của Lục Chiến, cũng chưa từng thấy ngươi lo lắng như thế.”

Mục Ngôn lúc này vừa đặt chân đến ngưỡng cửa dừng lại một chút, lơ đãng quay đầu lại, chậm rãi hỏi “Có ý gì?”

Nham Thạch cũng nhìn nó như thế, nói “Lúc ngươi vừa tiến vào, trước tiên không phải xác nhận Lục Chiến sống hay chết, ốm đau hay khỏe mạnh, mà là xác nhận nó có phải trở nên cường hãn và tuấn mỹ đúng không?”

Mục Ngôn xoay người lại, khoanh tay, nheo mắt lại “Ta chỉ là cảm thấy kinh ngạc thôi, lúc biết nó còn sống, tự nhiên trong lòng lo lắng muốn chạy đi cứu nó!”

“Nhưng Viêm Lam còn nằm ở đây, cùng là đồng tộc, ngươi cũng không hỏi nhiều một câu… Nếu như không phải vừa rồi Viêm Thanh nói chuyện âm lượng khá lớn, khiến cho người ở bên ngoài đi qua đi lại cũng nghe thấy được, e rằng ngươi cũng sẽ không vào đi?” Nham Thạch liếc nó một cái, thản nhiên nói “Chuyện của Lục Chiến, người trong thôn xóm còn chưa có quyết định gì, ngươi vội vã qua đó như vậy, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.”

“… Ta thấy được, các ngươi quá ích kỷ, là không nhìn được ta đi tìm nó về sao?” Giọng của Mục Ngôn lạnh xuống “Lục Chiến là người của nhà ta, hy vọng các ngươi không cần can thiệp nhiều, ít nhất… Không nên ngăn cản ta đi cứu nó!”

Lời nói này ngược lại lại mang tới cảm giác chân thành, không ít quỷ tộc khác đều tin, chỉ là Nham Thạch trước giờ vốn không thích tên quỷ tộc này, trước kia lúc Lục Chiến bị con người bắt được, lúc đó cũng chính là do nó cùng với Mục Ngôn đi ra ngoài mới rơi xuống cạm bẫy, khi đó cũng không thấy tên quỷ tộc này lấy cái chết để cứu nó? Hiện tại lại nhận được xác định của Viêm Thanh, biết được Lục Chiến thoát thai hoán cốt trở nên cường đại, lại không kịp chờ đợi mà lao đi tìm…

Ô Minh lắc lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến, nó phải ở lại chỗ này chăm sóc Viêm Lam, nhất định không thể đi ra ngoài, Viêm Thanh tuổi còn nhỏ, càng không thể ngăn cản Mục Ngôn, hơn nữa người ta có lý có bằng chứng, muốn đi cứu người, nếu như chỉ là một tên Ngự Quỷ sư không quan trọng, cũng không đáng cho thôn xóm cãi vã với nhau, thế nhưng tên Ngự Quỷ sư này cho chúng nó Hàn Châu, cứu Viêm Lam một mạng! Nó thở dài, thấy Mục Ngôn tiếp tục đi xa không thèm quay đầu lại, liền nói với Nham Thạch “Nếu như ngươi có thời gian, thuận tiện đi nhìn một chút xem sao, tên Ngự Quỷ sư nếu quả thật là có thiện ý đưa Hàn Châu cho chúng ta, chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa chung quy cũng phải cân nhắc đến suy nghĩ của Lục Chiến, Mục Ngôn chỉ sợ sẽ không tiếp thu ý kiến của nó.”

Nham Thạch không phản đối “Mục Ngôn ai nói cũng không nghe, ta lén đi theo thôi, cũng thuận tiện tìm hiểu xem thực hư bối cảnh của tên Ngự Quỷ sư kia.”

Viêm Thanh trơ mắt nhìn một số tộc nhân cùng với Mục Ngôn rời khỏi thôn xóm, đi về phía khu mậu dịch ở chỗ chợ đêm, nó ở phía sau vừa kêu “chờ một chút” cũng không có ai để ý tới, Ô Minh kéo quỷ tộc vừa mới thành niên không lâu, nói “Thôi, kệ chúng nó đi, người trong thôn đều rất cẩn thận, hơn nữa có Hàn Châu ở đây, mọi người sẽ không dễ dàng động võ làm tên Ngự Quỷ sư kia bị thương, chỉ cần xác định hắn vô hại, rồi mang Lục Chiến về cũng được.”

Viêm Thanh lắc lắc đầu “Nhưng hình như Lục Chiến không muốn…”

“Mọi quỷ tộc đều giống nhau mong muốn có thể được cứu trở về nhà đi?” Ô Minh cười cười, nói.

Viêm Thanh sửng sốt một chút, sầu mi khổ kiểm mà suy nghĩ, đúng vậy, quỷ tộc nào cũng giống nhau, muốn một cuộc sống tự do tự tại, có thể trở lại quỷ giới, nhưng nó làm sao vẫn luôn cảm thấy Lục Chiến không nhất định nguyện ý rời khỏi tên Ngự Quỷ sư kia…

…..

Thẩm Tu vừa mới rời khỏi khu mậu dịch ở chợ đêm, liền đụng phải một trận loạn đấu, mấy cái chủng tộc hỗn loạn lao vào nhau, chém giết lẫn nhau, khu vực đất hoang bên trong rừng tối cũng không phải thiếu các thế lực đối nghịch nhau, cũng không đơn giản là chung một mối thù, còn có nội gian phản bội, hoặc là đàm phán không thuận lợi, có lúc hỗn chiến cũng do thiên kỳ bách quái lý do, ở trong khu vực này, phần lớn sinh vật rất dễ dàng bị mùi máu tanh dụ hoặc, sau đó chìm sâu vào trong đó, không ngừng giết chóc, bầu không khí rất dễ dàng ảnh hưởng đến con người.

Hắn dẫn ngự quỷ đi đường vòng tránh khỏi đám hỗn chiến, đối với nơi này, Lục Chiến có một ít ấn tượng, liền đi ở phía trước, mở đường cho chủ nhân… Thẩm Tu đi theo phía sau nó, đánh giá bốn phía, ánh mắt tình cờ xẹt qua bóng lưng của quỷ tộc đi ở phía trước, mái tóc đen chảy dài ở phía sau, đơn giản tết lại cho gọn, thân hình cao gầy, thân thể thon dài, cơ nhục căng đầy mà cân xứng, đường cong phần eo lưu sướng, sống lưng cùng đôi chân thẳng tắp khiến người ta nghĩ tới một loại cây thẳng tắp đứng bên hồ, hắn rất không thích loại cảm giác khi gặp nguy hiểm lại có người chắn ngang tầm mắt, đặc biệt là khi đó hắn có đủ thực lực để tự vệ, thật sự không cần phiền phức đến quỷ tộc này đứng ra bảo hộ, nếu như nó bị thương, hắn sẽ khó tránh khỏi cảm giác hổ thẹn, cái này cũng là lý do khiến Thẩm Tu không có lựa chọn cái nghề Ngự Quỷ sư này. (N/A : đoạn này đại khái là anh Tu không thích cảm giác có người đứng ra bảo hộ chắn đạn cho anh đó.)

Đường nhỏ tuy rằng khó đi, nhưng lại không có bị sự hỗn loạn do trận hỗn chiến tạo thành quấy nhiễu, cho nên cùng nhau đi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, ngược lại những tiếng chém giết cách đó không xa khiến người ta cảm thấy đau đớn lỗ tai, bất cứ lúc nào, người bình thường đều không muốn chứng kiến người chết, còn có những tiếng kêu thảm thiết trước khi chết, khiến người ta cảm thấy không thể thích ứng. Thẩm Tu kỳ thực không cảm thấy gì, chỉ có điều cũng không thể coi như là vui sướng, thế nhưng tình cảnh chiến đấu quá mức hỗn loạn, hắn cũng không làm rõ được đến cùng là ai đúng ai sai, ai là địch, ai là bạn? Có những khu vực con người cũng tranh đấu lẫn nhau, nếu như có một kẻ ngu si nào đó tùy tiện đi vào, đại khái sẽ bị mọi người chém giết ngay lập tức… Hoặc là kẻ đó chém chết toàn bộ.

Vô luận là bên nào, cũng đều không phải là một kết quả tốt.

Về phần có cái thiên trường địa bảo gì đó xuất thế? Hoặc là mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện? Hoặc là có bảo vật nào đó bị làm giả được thiên hạ đồn bậy? Những thứ này đều không ảnh hưởng đến một người qua đường Giáp nào đó, thế giới lớn như vậy, thứ tốt nhiều như vậy, không tranh trời không tranh, không tu tiên không thành thần, Thẩm Tu đối với những thứ này cũng chẳng có bao nhiêu lòng hiếu kì.

Lục Chiến đi trước mở đường, nghiêm túc quan sát tình cảnh xung quanh, cẩn thận quan sát một số khu vực bí ẩn, có lúc ở bên trong rừng tối, rất dễ dàng gặp phải các loại cạm bẫy khó lòng phòng bị, nơi này, thực vật, động vật, tinh linh cũng không phải dạng lương thiện, đánh đánh giết giết là chuyện rất bình thường, cho nên đối với những tiếng gào đau đớn ở phía xa xa kia, nó không có nửa phần động dung, chỉ là phía sau truyền tới một loại cảm giác có người luôn đảo mắt qua nhìn nó, khiến Lục Chiến không khỏi mím mím môi dưới, đem sống lưng dựng lên thẳng tắp, cả tư thế đi đường cũng hơi hơi điều chỉnh, tận lực để bản thân đẹp hơn một chút.

“Chủ nhân!” Nó đột nhiên dừng bước, giơ tay lên để Ngự Quỷ sư ở sau lưng cảnh giác, Lục Chiến chỉ chỉ phía trước “Có địch tấn công.”

Thẩm Tu theo bản năng kéo ngự quỷ về phía sau mình, sau đó đối diện với quỷ tộc mang theo sắc mặt khó hiểu, mới mặt không đổi sắc nói “Ở phía sau cũng rất nguy hiểm, có vài loại kẻ địch đặc biệt thích bắt người đi ở cuối đội ngũ.”

Lời Lục Chiến vừa nói không phải theo ý “Có động tĩnh” hoặc là “Có vấn đề”, mà là trực tiếp biểu đạt ý có kẻ địch lại đây tập kích? Thẩm Tu nhếch nhếch đuôi lông mày, hắn cũng cảm nhận được loại sát khí không chút nào che giấu kia, ngưng đọng ánh mắt nhìn quanh, ở trong đám cây cối rậm rạp phía trước trở nên hỗn loạn, sau đó vài tên quỷ tộc thành niên từ bên trong trực tiếp đi ra.

Cư nhiên cũng không phải phục kích! Thẩm Tu nheo lại đôi mắt, đã rất lâu rồi chưa từng đối diện với một quỷ tộc giơ vũ khí về phía mình… Tên quỷ tộc dẫn đầu kia thân hình cao lớn uy mãnh, khuôn mặt cương nghị chính trực, vài tên quỷ tộc đi theo phía sau cũng đều là quỷ tộc đã thành niên, thuộc về loại dũng mãnh có kinh nghiệm phong phú, từ một chút các chi tiết đơn giản nhỏ lẻ có thể quan sát được, hơn nữa, hình như vẫn còn một tên quỷ tộc ẩn nấp trong bóng tối.

Một tiểu đội không nhỏ như thế, đến vây quanh một tên Ngự Quỷ sư, quỷ tộc bây giờ cũng biết đạo lý nhiều người sức mạnh lớn a.

“Lục Chiến! Ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!” Tên quỷ tộc dẫn đầu mang sắc mặt kích động hô lên.

Thẩm Tu hơi kinh ngạc, rất tốt, này hình như là bọn họ có nhận thức nhau?

Lục Chiến nhàn nhạt giương mắt nhìn đối phương một chút, sắc mặt lạnh lùng, âm thanh trầm thấp “Mục Ngôn.”

“Xem ra tinh thần của ngươi rất bình thường, còn tưởng rằng ngươi bị tên Ngự Quỷ sư này đồng hóa đâu.” Tên quỷ tộc tên gọi Mục Ngôn kia thẳng thắn cười nói “Quá tốt rồi, chúng ta đến đón ngươi, không kịp chờ đợi đi, chờ sau khi trở về nhà, ngươi liền tự do!”

Thẩm Tu nheo lại đôi mắt, phi thường tốt, đây là đến mang ngự quỷ đi.

Lục Chiến mặt không đổi sắc nói “Không cần quản ta.”

Thẩm Tu “…” Tên quỷ tộc này bị hắn xây dựng ảnh hưởng bức bách sao? Cư nhiên từ chối tự do! Trước đây hắn nhớ rằng bản thân cũng chưa làm gì ức hiếp ngự quỷ mới đúng…

Mục Ngôn nguy hiểm nhếch nhếch đuôi lông mày, nói “Có ý gì, là tên Ngự Quỷ sư ở phía sau ngươi bức bách ngươi cự tuyệt sao? Không liên quan, một lát nữa ta sẽ để hắn rốt cuộc không nói được thêm một lời nào uy hiếp ngươi nữa!”

Thẩm Tu bất động thanh sắc, sắc mặt nghiêm túc, cao quý lãnh diễm đứng ở một bên, trong lòng âm thầm hò hét, oan tình này, đều có thể thành tội a!

Lúc này sắc mặt của Lục Chiến càng thêm lạnh lẽo, nó cảnh cáo nói “Ngươi tốt nhất không nên có ý đồ với hắn.”

Mục Ngôn không thể tin nói “Ngươi điên rồi! Chúng ta là đồng tộc, hắn là địch nhân!”

“… Các ngươi làm sao tìm được đến đây?” Nó suy nghĩ một chút, chỉ có Viêm Lam với Viêm Thanh trở lại thôn xóm, nói ra chuyện này, mới có thể khiến cho các tộc nhân đến đây, thế nhưng Viêm Lam lúc đó không có ý định ra tay, hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy, như vậy chỉ có Mục Ngôn tự chủ trương?

“Viêm Lam được hạt châu kia cứu, Viêm Thanh cùng với Ô Minh đang chăm sóc nó, bất quá những tên kia cũng quá thiện lương, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, tên nhân loại này khẳng định có tính toán ngầm gì đó, ta nghĩ đầu tiên sẽ đưa ngươi về sắp xếp cẩn thận, sau đó sẽ đem tên này đưa về bên trong tộc, nếu như trên người hắn có Hàn Châu tự nhiên là tốt, nếu như không có, tộc ta cũng có thể thỉnh giáo hắn làm như thế nào để chế tạo Hàn Châu, loại đồ vật kia đáng giá tiền, có thể khiến cho người trong thôn xóm ta sống sót giống như ngươi, thoát thai hoán cốt!” Mục Ngôn thở dài, nói với vài tên quỷ tộc ở phía sau lưng nói “Một lúc nữa ra tay, cẩn thận một chút, đừng giết chết, tên Ngự Quỷ sư này chăm sóc Lục Chiến cũng coi như tận tâm tận lực, cứ coi như là chúng ta chừa cho hắn một con đường sống đi, sau đó ở trong thôn nuôi dưỡng hắn, cũng không tốn nhiều đồ ăn, đến khu vực của nhân loại trao đổi đến một vài loại đồ ăn của con người là được.”

Một câu nói đến hiên ngang lẫm liệt, hoàn mỹ thể hiện ra nội tâm tràn ngập hào quang của đạo nghĩa, lúc này tên quỷ tộc trốn ở trong bóng tối xuất hiện trước mặt của Lục Chiến, một mặt cười khổ, nói với Mục Ngôn “Thôn xóm của chúng ta cũng không có ý định cướp đoạt tài sản của tên Ngự Quỷ sư này, cũng sẽ không bắt đối phương trở lại, lời của ngươi cũng không đại biểu cho ý tứ của thôn xóm!”

Nham Thạch bó tay toàn tập, loại người tùy thân mang theo Hàn Châu, là người bình thường sao? Cứ coi như là đối phương có kỳ ngộ gì đó, thế nhưng có thể trực tiếp ra tay dùng Hàn Châu đổi lấy cỏ cầm máu, thấy thế nào thì kỳ ngộ cũng đều quá không bình thường, còn không hỏi rõ tình huống của Lục Chiến, liền trực tiếp đắc tội, nó không đứng ra nói một tiếng, những tộc nhân khác nói không chắc cũng sẽ bị kích động.

“Nham Thạch… Ngươi theo dõi ta? !” Mục Ngôn nhíu nhíu mày.

“Ta đây không yên lòng, mới qua nhìn.” Nham Thạch nghiêm túc nói, nó quay đầu lại, nhìn về phía Lục Chiến, đối phương thật sự thay đổi rất nhiều, ít nhất dáng dấp khi đứng lên, bản thân nó là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa khuôn mặt này, xác thực di truyền dựa theo nét của cha mẹ Lục Chiến, băng lãnh cùng tuấn mỹ đan xen vào nhau, tạo nên một loại hết sức mê hoặc nhân tâm, đồng thời, giữa quỷ tộc với quỷ tộc có thể cảm nhận được đẳng cấp của đồng bạn, chỗ cường đại của quỷ tộc cao đẳng, thường thường không cần thông qua thực chiến mới có thể nhìn ra, chỉ cần muốn tới gần, đã có thể tỏa ra một loại khí tràng khó có thể diễn tả bằng lời “Lục Chiến, đã lâu không gặp.” Nham Thạch nhàn nhạt hỏi thăm một chút.

Lục Chiến khẽ gật đầu, nhận ra đối phương, nói “Nham Thạch.”

“Mục Ngôn là tới mang ngươi đi, hơn nữa chúng ta hoàn toàn không có tính toán gì động đến Ngự Quỷ sư phía sau ngươi, hiện tại ngươi nguyện ý trở về thôn xóm với chúng ta sao?” Nham Thạch đường hoàng dò hỏi.

Lục Chiến liếc mắt nhìn chủ nhân ở bên cạnh một cái.



Thẩm Tu nhàn nhạt nhìn lại… Thầm nghĩ, nhìn ta làm gì? Mời làm theo ý, thật sự! Bất quá câu này nói thẳng ra thì không tốt, bởi vì hắn không hiểu rõ mối quan hệ giữa các tên quỷ tộc này với nhau, tỷ như tên quỷ tộc gọi Mục Ngôn kia, hình như cùng Lục Chiến không hợp nhau lắm, có lúc thân là Ngự Quỷ sư, cũng cần phải thích hợp giữ một chút thể diện cho ngự quỷ của mình, hắn chờ Lục Chiến lựa chọn rồi mới nói tiếp.

“Các ngươi đi thôi.” Lục Chiến do dự một chút, vẫn nói với các tộc nhân “Ta không yên lòng hắn.”

Thẩm Tu “…” Hắn thoạt nhìn tứ chi hoàn hảo được chứ.

Nham Thạch cảm thấy được lời nói của Lục Chiến có chút ám muội, nó còn chưa từng thử qua cái gọi là tình cảm, bất quá luôn có một loại cảm giác đôi mắt bị chọc mù, Nham Thạch quyết định thật nhanh cấp tốc trả lời “Được rồi, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ liên lạc lại!”

Mấy tên quỷ tộc thành niên khác thấy Lục Chiến nói như vậy, cũng không tiện tiếp tục làm gì đó, Nham Thạch cũng biểu thị rõ người trong thôn xóm không có dự định cướp đoạt đồ vật của tên Ngự Quỷ sư kia, chúng nó dự định cùng nhau trở về, có thể ở đây xác nhận tình huống của quỷ tộc đã từng là đồng tộc, cũng coi như là một cái thu hoạch, ít nhất bây giờ nhìn Lục Chiến xác thực đã tốt hơn trước đây rất nhiều lần, chỉ là vẫn như trước không hiểu, vì sao đối phương không muốn trở về nhà…

“Chờ đã!” Mục Ngôn trầm mặc trong chốc lát đột nhiên mở miệng nói “Nham Thạch, ngươi phải trở về liền trở về đi, ta cũng không thể trơ mắt nhìn bạn lữ chưa kết hôn của mình bị loài người ôm ấp.”

Sắc mặt của Nham Thạch lúc này có chút không tốt, nói “Bạn lữ chưa kết hôn? Vậy là cha mẹ các ngươi đã đặt chuyện với nhau, thế nhưng trước kia lúc ngươi và Lục Chiến ra ngoài, Lục Chiến rơi vào cạm bẫy bị tóm, chính ngươi chạy về, tại sao không hề nói quay trở lại cứu bạn lữ? Theo như ta biết, chính ngươi cũng ở trong thôn tìm vài đối tượng đi!”

Mục Ngôn không đồng ý lắc lắc đầu, âm thanh trầm thấp mà mang theo từ tính “Lúc đó ta không thể ra sức, không thể mang nó đi, lại sợ đám người kia ra tay với thôn xóm của chúng ta, liền muốn trốn trở về mật báo với các ngươi, để tránh cho mọi người không có phòng bị, không nghĩ tới thể lực không chống đỡ nổi, nói xong liền hôn mê bất tỉnh… Đối với chuyện này ta cũng rất hổ thẹn cùng ảo não, còn sau này, liền coi như Lục Chiến không còn ở trên đời, mới nỗ lực từ bên trong bi thống đi ra, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ăn năn cùng hối hận, chắc chắn cha mẹ và Lục Chiến cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy ta như vậy.”

“Vậy ngươi bây giờ, cũng không có tư cách yêu cầu Lục Chiến thực hiện ước định lúc trước, nếu đã từng coi như nó đã chết, ngươi cho mình tự do, vậy Lục Chiến có được một cuộc sống mới, cũng sẽ không hề bị cái danh bạn lữ chưa kết hôn ràng buộc.” Nham Thạch thuận thế nói, nó nhìn các tộc nhân xung quanh một chút, tất cả mọi người đều tán đồng điểm này, vốn dĩ sau khi trưởng thành, cái gọi là ước định từ cha mẹ, không coi là cái gì, bội ước thì bội ước đi, cùng lắm là trên vấn đề đạo đức không còn gì để nói, thế nhưng nếu như hai người không có tình cảm, hoặc là có một bên đặc biệt không tình nguyện, thì bên trong thôn xóm cũng sẽ không chấp nhận hành vi bá vương ngạnh thượng cung.

Văn hóa của quỷ tộc vốn không có bao nhiêu sâu sắc, thế nhưng cũng không hề phong kiến ngu muội.

“Không được, ước định của cha mẹ chẳng lẽ là trò đùa! Trước kia là hai người sống chết cách biệt, không thể làm gì, hiện tại nếu như Lục Chiến không chết, kia vẫn nên cùng ta trở lại, kết làm bạn lữ!” Mục Ngôn vẫn chấp nhất ở lại, thân hình khôi ngô bước lên vài bước, phát hiện nó vẫn còn thấp hơn một chút so với Ngự Quỷ s kia, tựa hồ cũng chỉ đứng bằng với Lục Chiến, nhất thời tức giận tăng vọt, trầm giọng nói “Lục Chiến, cùng ta trở lại!”

Mục Ngôn kiên định mang theo biểu tình thâm tình cùng thống khổ, một lúc sau, âm thanh liền mềm nhẹ, liếc mắt nhìn tên về phía quỷ tộc tuấn mỹ không chớp mắt “Ta thật sự luyến tiếc ngươi…”

“Ngươi lúc đó, lúc đẩy ta rơi vào cạm bẫy, sắc mặt cũng không hề tỏ ra không muốn như vậy.” Lục Chiến lãnh đạm nói, tầm mắt lạnh như băng khiến ánh mắt của Mục Ngôn nhất thời không dám nhìn thẳng “Chuyện lúc trước, sẽ không truy cứu, dù sao sau khi cha mẹ đều mất đi, chúng ta cũng coi như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thế nhưng hiện tại nếu như ngươi dám động đến nhân loại của ta dù chỉ một đầu ngón tay, ta sẽ giết ngươi.” (N/A : ở đây để là nhân loại là để mọi người phân biệt được Thẩm Tu là con người, bé Lục Chiến ý nói là con người này là của nó, nên mình để là nhân loại cho dễ phân biệt.)

Thanh âm bình tĩnh nghe qua hoàn toàn phẳng lặng, nhưng mang theo một tia quyết đoán không thể nghi ngờ, vài tên quỷ tộc ở đây không khỏi chấn động cả người, sau khi tỉnh táo lại, mới kinh ngạc hô thành tiếng.

“Cái gì, Mục Ngôn, năm đó là ngươi đẩy Lục Chiến xuống ? ”

“Tàn hại đồng tộc? !”

“Điều này có thật không, vì sao lúc đó ngươi lại làm như thế?”

Nham Thạch cũng lộ ra gương mặt kinh ngạc, tuy rằng nó cũng có chút hoài nghi, thế nhưng cũng cảm thấy có lẽ lúc Lục Chiến rơi vào cạm bẫy, Mục Ngôn sẽ thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy không đáng cứu viện mà thôi, không nghĩ tới sự thật diễn ra càng tàn nhẫn hơn, Lục Chiến là bị đồng tộc tự tay đẩy xuống… Loại tuyệt vọng cùng thống khổ, cùng với cảm giác bị phản bội, khiến người ta không dám nghĩ tới. Lúc trước Lục Chiến còn cùng nó nói qua, nó sẽ không thực hiện hôn ước với Mục Ngôn, hơn nữa cũng đã nói rõ ràng là đã giải trừ, mà mặc dù giữa hai người không có tình cảm, tình nghĩa đồng tộc cũng có thể tin cậy mới phải “Ngươi, ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì? !”

Mục Ngôn nhìn quanh bốn phía, không nghĩ tới Lục chiến lúc đó bị nó đánh ngất cư nhiên tỉnh lại, còn nhìn thấy và nhận ra nó, bất quá cái này đã không còn quan hệ “Lục Chiến nhớ nhầm, ta không hề làm như vậy, chỉ là không để ý đụng phải nó, mới khiến nó hiểu nhầm.” Lạnh nhạt giải thích, cũng không thể đạt được hiệu quả tốt, thế nhưng lúc đó giải trừ hôn ước có ích lợi gì, như vậy bản thân sẽ không trở thành một kẻ ruồng bỏ người khác, hình tượng vĩ đại chịu ảnh hưởng, một bạn lữ chưa kết hôn xấu xí vô dụng như vậy, dù sao sau này khẳng định cũng chẳng ai muốn, chẳng bằng để con người bắt được, sống chết tự thân vận động, cũng để tránh không ảnh hưởng đến người khác.

Thẩm Tu đầu tiên là cảm thấy được trong lòng hắn nổi lên một loại cảm giác phẫn nộ, loại tâm tình này từ trước đến nay được hắn giấu rất tốt, vốn dĩ ngày thường sẽ không biểu hiện ra ngoài, có một số việc không để ý là một chuyện, quan tâm thế nhưng không biểu hiện ra lại là chuyện khác, nhưng bây giờ hắn chính xác có một loại ý nghĩ muốn giữ lại ngự quỷ một cách cường liệt, nhưng ý nghĩ đó liền bị bốn ngữ “Nhân loại của ta” ngay sau đó chạy đi chạy lại trong đầu hắn che đi mất.

Nhân loại của ta.

Nhân loại của ta.

Nhân loại của ta.

Thẩm Tu “…” Nguyên lai là hắn cũng có chủ sao?

Nhiều lời vô ích, Lục Chiến dùng ánh mắt ra hiệu cho đám quỷ tộc rời đi trước, công đạo thì từ tâm của quỷ tộc, sau khi trở lại thôn xóm, tộc nhân nguyện ý tin tưởng lời của ai, đều là do bọn họ tự mình lựa chọn. Nham Thạch thấy sắc mặt của Lục Chiến lãnh đạm, thái độ kiên định, mọi người cũng sẽ không tiếp tục khuyên, nhưng mà Mục Ngôn vẫn còn không chịu bỏ qua.

“Lục Chiến, vô luận ngươi nói cái gì, ta sẽ không rời đi, tên Ngự Quỷ sư này đến cùng cho ngươi uống loại dược đam mê hồn phách nào, không những vì hắn nói chuyện, còn vì hắn mà nói dối, ta tuyệt đối xứng đáng với ngươi của hiện tại, xin đừng u mê không tỉnh được không? !”

“Rốt cuộc là ai u mê không tỉnh…” Nham Thạch đã không nhìn nổi, thế nhưng đây là đồng tộc, nó cũng không thể ở trước mặt con người ra tay, tự giết lẫn nhau là vi phạm giới luật của quỷ tộc, hơn nữa Mục Ngôn chết không thừa nhận, lại diễn sâu hơn, rất là phiền phức, phải trở về thôn xóm chờ đợi định đoạt mới được, bất quá đến lúc đó nhất định số lượng người tin tưởng Lục Chiến sẽ nhiều, dù sao trước đây ở trong thôn xóm nó vốn là người lạnh lùng, thân thể tàn tật, thế nhưng nội tâm cường đại, vô luận là trong hoàn cảnh nào, đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của đồng tộc.

“Mời rời đi.” Lục Chiến vẫn trước sau như một, lạnh lùng.

“Không được!” Mục Ngôn tiến lên một bước, liền muốn kéo tay Lục Chiến, chuẩn bị kéo nó vào trong lồng ngực, kịch liệt ngậm lấy đôi môi của đối phương, dùng gương mặt của Lục Chiến hiện tại, ngược lại không hề có cảm giác buồn nôn, một lát nữa đưa tay cầm lấy mông nó xúc cảm chắc chắn không sai, sau đó chờ lúc đối phương thở hổn hển, có thể thuận lý thành chương đưa đi.

Tưởng tượng tốt đẹp, nhưng thực tế thì đau nhói. Sát khí xẹt qua đáy mắt của Lục Chiến vẫn chưa hoàn toàn dâng lên, Thẩm Tu trực tiếp từ một bên đưa tay phải của hắn ra chặn ngang, bắt được cổ tay của tên quỷ tộc khôi ngô kia, đương nhiên không phải cứ đơn giản như vậy nhẹ nhàng gập tay nó lại… Đã từng hãm hại quỷ tộc này, hả?

“Nhân loại, ngươi muốn chết!” Mục Ngôn vung quyền đánh về phía tên Ngự Quỷ sư.

“Không chết được.” Thẩm Tu đánh lại loại quyền pháp có cường độ không khác gì mèo cào, đẳng cấp của Đấu Linh quyết định tốc độ cùng sức mạnh, bất quá có lúc hắn theo thói quen dùng chút kỹ xảo, Thẩm Tu quét mắt nhìn đối phương sửng sốt một chút rồi cũng nhanh chóng giơ chân trái lên.

“Uống!” Mục Ngôn dùng hết khí lực chuẩn bị đạp chết tên Ngự Quỷ sư này, mới vừa rồi hắn dùng loại quyền pháp tứ lạng bạt thiên cân để chặn quả đấm của nó, vận may sẽ không phải lúc nào cũng đến.

Thẩm Tu hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh né, một tay dễ dàng trực tiếp xách Mục Ngôn lên, không tiếp tục dây dưa dài dòng so chiêu với nó, sắc trời dần tối, ở bên trong rừng tối lúc nửa đêm sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, hắn dùng liên hoàn đá, đá vài lần vào thân thể đang lơ lửng của đối phương, trong nháy mắt đánh gãy xương cột sống của nó, đảm bảo tên quỷ tộc tên Mục Ngôn này sau này cũng không thể đứng lên được nữa, sau đó sắc mặt lạnh nhạt kéo lê nó tới bên cạnh một vũng bùn đen sì bốc mùi tanh tưởi, đem quỷ tộc trong tay nhẹ nhàng vung một cái, khiến cho đối phương rơi vào giữa đầm lầy, cứ như vậy mà giãy dụa rồi chậm rãi chìm xuống.

“Chờ nó chìm quá đỉnh đầu rồi hãy kéo nó lên.” Thẩm Tu thấp giọng nói với Nham Thạch đang đứng ở một bên ngây ngẩn cả người “Để cho nó nếm thử tư vị tuyệt vọng.” Âm thanh nhỏ đến mức khiến vài tên quỷ tộc ở bên cạnh cũng không nghe rõ.

Nham Thạch gật gật đầu, ở đây chỉ có nó mới có khả năng cứu viện, bởi vì tương đối có kinh nghiệm, cũng có năng lực này, các đồng tộc khác chỉ có khả năng đứng nhìn, bất quá tên Ngự Quỷ sư này cư nhiên có thể phát hiện ra điểm này… Hơn nữa cũng không hề nói “Ai dám cứu nó liền cùng xử tử”. Lời nói như vậy khiến người nghe vào sẽ có chút ý nghĩ phản kháng, dù sao nhìn đồng tộc bị con người hành hạ đến chết cũng không phải là một chuyện khiến người ta sung sướng, mặc dù là Mục Ngôn có lỗi trước, hại người nặng tay, mà chuyện như vậy, tốt nhất vẫn nên để người trong thôn xóm xử trí cho thỏa đáng. 
Đương nhiên nửa chết nửa sống được kéo trở về cũng sẽ không khiến người ta bàn tán, Nham Thạch hài lòng nghĩ, sau đó nhìn về phía các đồng tộc khác, quả nhiên, mọi người đều mang bộ mặt “Ngọa tào, đây nhất định không phải Ngự Quỷ sư”, con ngươi đều muốn rơi ra ngoài! Tuy rằng sự thật cũng gần như vậy…

Đây là phương thức chiến đấu của Đấu Linh đi?

Vẫn là thuộc vào loại hình cấp bậc đặc biệt cao!

Vào lúc nào mà Ngự Quỷ sư cùng với Đấu Linh có thể đồng thời nhậm chức, một người dễ dàng bị giết chết cùng với một người thể trạng cường tráng không khác gì khiên thịt vốn dĩ không chung một khái niệm!

Lục Chiến lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân ra tay trong khoảng cách gần như vậy, khác với Ngự Quỷ sư trong dĩ vãng, thể trạng của nam nhân cũng không phải loại hình gầy yếu đến mức gió thổi liền bay, cũng không phải loại hình cơ bắp nổi cuồn cuộn, cơ nhục trên người bất kể là thêm một phần hay thiếu một phần, đều sẽ phá hư tính hoàn mỹ của thân thể này, rõ ràng nhìn qua gương mặt thuộc dạng tao nhã, bày mưu nghĩ kế, đứng ở chỗ an toàn, thao túng ngự quỷ tác chiến… Thế nhưng hiện tại sát ý lạnh lẽo, sắc mặt trong trạng thái nghiêm túc, cư nhiên càng khiến cho nó cảm nhận được một loại sức hấp dẫn trí mạng.

Thẩm Tu vỗ tay một cái, lựa chọn phương thức đá gãy xương cột sống, có thể không cần nhìn thấy máu, cái này cũng là hắn cân nhắc đến tâm lý của đám quỷ tộc ở đây, có lúc máu tươi tung tóe, rất dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy không khỏe, mặc dù Lục Chiến chẳng biết vì sao lại lựa chọn bảo vệ hắn mà từ chối trở lại thôn xóm, từ bỏ tự do, thế nhưng tóm lại nó sẽ không hy vọng nhìn thấy ánh mắt tức giận của đồng tộc.

Hắn híp mắt suy nghĩ một chút, cảm thấy được có thể là bởi vì người đến là Mục Ngôn, tên quỷ tộc khôi ngô này đã từng bắt nạt Lục Chiến, còn hãm hại nó, nó mới nghĩ mọi cách để từ chối, nếu là đồng tộc khác đến nói không chừng nó liền nguyện ý đi…

Có thể được đến tự do cũng không tệ lắm, Thẩm Tu nghĩ thầm, chỉ là không biết cách tháo viên hoàn ngự quỷ ra, có lẽ hắn nên tìm thời gian đi nghiên cứu một chút, hình như ban đầu hắn nghĩ cách gửi trả quỷ tộc này trở về gia tộc, đối với sự phát triển sau này của Lục Chiến không tốt, hắn đi tới bên cạnh quỷ tộc, mới vừa định mở miệng an ủi hỏi một chút…

“Chủ nhân!” Lục Chiến kiểm tra thân thể của chủ nhân một hồi, sờ soạng một hồi, xác định không vì động tác ảnh hưởng quá lớn mà dẫn đến bong gân, hoặc là kiên cường lấy một loại vật nào đó đến chống đỡ khiến tiêu hao thể lực, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm “Ngài không bị làm sao chứ.”

Thẩm Tu “…” Hắn luôn có cảm giác mình bị cướp lời kịch. (N/A : thật khổ thân anh ┐( ̄∀ ̄)┌ )

Hắn nhếch nhếch đuôi lông mày, nói “Không ngại, vị kia đã từng là bạn lữ chưa kết hôn của ngươi?” Loại quan hệ lung ta lung tung này vẫn cần phải xác định một chút.

Lục Chiến khe khẽ lắc đầu “Chưa bao giờ là.”

Thẩm Tu nhất thời cảm thấy tâm tình đột nhiên rất khoan khoái, giống như là xua tan được một đám mây để ngắm nhìn mặt trăng, tuy rằng trong thời gian ngắn không biết được đến tột cùng là vì sao lại như thế, thế nhưng có thể bảo trì vui sướng thì luôn tốt, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, nói “Vậy chúng ta trở về đi thôi, có lẽ ngươi cũng có thể…” Hắn liếc nhìn tên quỷ tộc tên gọi Nham Thạch kia, thầm nghĩ tên này nhìn qua tương đối tin cậy hơn một chút, e rằng trong thôn xóm của chúng nó có biện pháp tháo viên hoàn ngự quỷ, ngược lại tên quỷ tộc Mục Ngôn kia đã được giải quyết, sau khi trở về cũng sống không được lâu, Lục Chiến nói không chắc sẽ do dự một chút, Thẩm Tu cảm thấy bản thân hắn cũng không phải là không biết thời biết thế thả tự do cho quỷ tộc…

“Chủ nhân, ta đi phía trước mở đường.” Lục Chiến đơn giản chào hỏi nói lời từ biệt với Nham Thạch, đi thẳng về phía trước, cũng không thèm nhìn về phía Mục Ngôn ở bên kia, thế nhưng trên đường về nó hình như nện bước mỗi lúc một nhanh.

Thẩm Tu: “…”

Nham Thạch mang theo vài tên quỷ tộc thành niên trở về thôn mười ba ở bên trong quỷ giới, đương nhiên chúng nó không có quên Mục Ngôn, đem tên đồng tộc nhìn lại bản thân đến mức sắp tức chết trở về, đối phương một bên nước mũi một bên nước mắt, thân thể to lớn co lại thành một quả cầu, run liên tục, toàn thân đều là chất nhầy màu đen bốc mùi thum thủm, trong miệng hung hăng nói “Ta sai rồi, cứu ta, ta không nên đẩy ngươi xuống, nhanh tới cứu ta!”

Rất tốt, như vậy cũng không cần thẩm vấn, trở lại, Nham Thạch đem tình huống nói lại một lần cho Ô Minh, lúc này Viêm Lam đã tỉnh lại, quỷ tộc thành niên trong thôn xóm vậy lại cùng nhau, thương nghị phương thức xử lý chuyện này.

“Tên nhân loại kia ra tay, là vì bảo vệ Lục Chiến?” Một ít quỷ tộc thành niên không đi theo, vẫn có một số ít không thể tin được “Hắn chỉ có một người, có thể đẩy ngã Mục Ngôn? Còn đánh thành như vậy… Tên nhân loại kia không phải Ngự Quỷ sư sao?”

Nham Thạch bất đắc dĩ nói lại một lần “Thật sự là nam nhân kia ra tay, chúng ta cũng đâu có lấy việc công trả thù riêng.” Nhiều lắm là trên đường trở về chỉ kéo lê nó trên mặt đất mà thôi.

“Mục Ngôn đây là đáng đời, các ngươi có đánh cũng là đánh đúng người.” Có quỷ tộc lớn tuổi không cam lòng lên tiếng “Lục Chiến là đứa trẻ tốt, thế nhưng lại bị cái tên kia gieo vạ, chúng ta lại còn chẳng hay biết gì! Quá không xứng chức…”

“Mọi người cũng không nghĩ với giao tình của hai nhà đó, con cháu sẽ làm việc như thế, bất quá bây giờ Lục Chiến hình như muốn đi theo bên cạnh tên Ngự Quỷ sư kia, bảo vệ đối phương, khả năng trước kia đã xảy ra chuyện gì, nó mới có thể không chịu từ bỏ như thế.” Ô Minh tỉnh táo phân tích, nó nhìn về phía quỷ tộc thành niên vừa tỉnh lại “Viêm Lam, ngươi thấy thế nào?”

Viêm Thanh đứng ở bên cạnh ca ca, giành nói “Ta cảm thấy cần phải tôn trọng lựa chọn của Lục Chiến, tên kia mạnh như vậy, còn quan tâm nó, cảm giác phương thức ở chung của hai người cũng không tồi nha.”

Viêm Lam sờ sờ đầu đệ đệ “Không thể nói như vậy, giữa ngự quỷ cùng Ngự Quỷ sư, có viên hoàn điều khiển quỷ tộc tồn tại, tóm lại là số phận bị nô dịch, nếu như có thể phá hủy viên hoàn kia, Lục Chiến mặc dù đi theo bên người của Ngự Quỷ sư kia, ít nhất cũng có cái để bảo đảm an toàn, sẽ không để cho Ngự Quỷ sư nắm tính mạng, chúng ta có thể tìm cơ hội lại đi tìm nó hỏi một chút.”

“Ta cũng có ý này, còn có những đồng tộc khác, gần nhất đều phải cố gắng tiếp xúc một chút, nếu chúng ta nắm giữ được kĩ thuật phá hủy viên hoàn điều khiển quỷ tộc, giấu giấu diếm diếm cũng vô dụng, cần phải liên lạc với các thôn xóm khác, cùng với việc mở rộng thực lực bên trong xóm ta trước, không thể để cho tin tức này tiết lộ ra ngoài, bằng không nhất định sẽ đưa tới việc con người tổ chức chiến tranh quy mô lớn.” Ô Minh gật gật đầu, hắn tán thành lời nói của Viêm Lam, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên thân thể đang run rẩy của Mục Ngôn “Nó muốn xử trí như thế nào, ta tin tưởng lời nói của Lục Chiến, vô cớ tàn hại đồng tộc, là một tội lớn không thể đặc xá.”

“Nhốt lại đi.” Tên quỷ tộc lâu năm hơn thản nhiên nói “Cột sống của nó đã bị gãy, đời này không thể đứng lên, tinh thần cũng bị kích thích, có thể không thể sống được lâu nữa.”

Nham Thạch thấy mọi người không có ý kiến, liền giam giữ mục ngôn ở trong một gian phòng đặc chế ở bên trong thôn xóm, chúng nó vốn dĩ không có lao ngục, loại phòng nhỏ kiên cố này chính là dùng để giam giữ địch nhân. Nham Thạch vứt Mục Ngôn ở trên mặt đất, chuẩn bị một chút lương thực cùng với nước đủ để nó duy trì sinh mạng, liếc nhìn quả cầu thịt cỡ lớn luôn trong trạng thái run rẩy, không khỏi thở dài, thực sự là tự làm tự chịu, nó quay người ra ngoài, khóa kĩ cửa phòng.

Vẫn luôn đợi cho đến khi tiếng bước chân đi thật xa, quỷ tộc khôi ngô đang nằm trên đất vốn run rẩy không ngừng nhất thời dừng lại, nó nín thở, ngưng thần, tỉ mỉ nghe động tĩnh ở xung quanh một lúc, sau khi đảm bảo không có người tới gần, mới cấp tốc bò qua ăn sạch đồ ăn, gương mặt trấn định không có nửa điểm sợ hãi khi nãy, chỉ có như vậy, mới có thể trốn tránh bị các tộc nhân trong thôn xóm lập tức chấp hành tử hình, mọi người sẽ xem xét mức độ điên của nó, nhốt nó lại để nó tự chờ chết.

“Lục Chiến!”

“Thẩm Tu!”

Trong đầu nó thầm nhắc lại hai cái tên này, bạn lữ chưa kết hôn phản bội nó, cùng với tên tiểu tam chết tiệt kia, còn có… Viêm Lam mang về phương pháp có thể giải trừ viên hoàn điều khiến quỷ tộc, Mục Ngôn uống xong một ngụm nước, tự mình nhắm mắt lại dưỡng thần, chỉ có lúc nào có người đến gần, nó mới biết sợ run rẩy.