Ngự Thiên Thần Đế

Quyển 1 - Chương 38: Ngang sức ngang tài




Lúc này các học viên mới từ trong khiếp sợ rung động vô hạn phục hồi lại tinh thần, oanh một tiếng sôi trào lên. Vốn đám đệ tử giống như một bầy pho tượng chết đứng bây giờ đã triệt để rối loạn lên rồi, có người kinh hô, có người vội vàng lui về phía sau. . .

Tất cả tình cảnh diễn triển ra giống như là hung hung hăng hăng chọc vào một tổ ong bò vẽ vậy.

Đến cả trên mặt đám người Yến Hành Thiên cũng lộ ra vẻ mặt rung động.

Tần Vô Song vậy mà là một cao thủ Linh Tuyền cảnh, tin tức chấn động này khiến tất cả mọi người thất thần giây lát, trong nháy mắt những người vốn cho là mình cùng Tần Vô Song không khác biệt lắm cùng là những học viên thiên tài năm nhất đều bị thất hồn lạc phách.

Cũng có một số người đột nhiên ý thức được, nếu như Tần Vô Song đã khủng bố như thế rồi, như vậy Diệp Thanh Vũ thì sao, hắn chính diện giao phong ngang tài ngang sức với Tần Vô Song, vậy chẳng phải hắn cũng đến Linh Tuyền cảnh rồi!?

Đúng lúc này

"Tất cả lui ra đi!"

Thanh âm ôn hòa mang theo uy nghiêm vang lên.

Trong hư không có bóng người lóe lên, thân ảnh thủ tịch đại giáo quan Khổng Không tiêu sái lỗi lạc lăng không xuất hiện, hắn đứng sừng sững trong không trung mang theo uy áp nhàn nhạt, lòng bàn tay hắn mở ra liền có bốn miếng ánh sáng lấp lánh bay ra ngoài, rơi vào bốn phía.

Lập tức nguyên khí lưu động trở nên mạnh mẽ, một cái phù văn trận pháp mới tức thì được hình thành.

Một màn ánh sáng màu bạc nhàn nhạt như những gợn nước lăn tăn lập lòe xuất hiện trong hư không, màn sáng lấy Diệp Thanh Vũ cùng Tần Vô Song làm trung tâm lan ra bao phủ hơn trăm mét quanh hai người, đề phòng hai người tiếp tục chiến đấu lan đến mọi người cùng công trình kiến trúc xung quanh.

Chỉ giơ tay nhấc chân đã bố trí ra phù văn trận pháp nguyên khí có cường độ cùng quy mô như thế, thực lực của đại giáo quan Khổng Không quả là sâu khôn lường.

Mà đại giáo quan làm vậy, chẳng khác gì đã hoàn toàn nhận thức chiến đẫu giữa Tần, Diệp - hai học viên trẻ tuổi!

Lúc này, đám đệ tử mang theo khiếp sợ, trầm mặc lui về phía sau, đi ra khỏi phạm vi trận pháp.

Không khí căng thẳng tràn ngập.

Không khí dường như ngưng lại.

"Lúc trước ngươi luôn luôn ẩn mà không lộ, một dạng không tranh quyền đoạt thế, nhưng bây giờ đứng ra rồi, thực lực của ngươi quả thật không tệ." Tần Vô Song trở tay nhấc lên, cầm lấy Đại Chu Kiếm trên đỉnh đầu, đầu ngón tay hắn gảy nhẹ lên thân kiếm, tiếng kiếm minh yếu ớt vang lên không ngừng, rồi cười lạnh nói: "Vì điều gì đã cải biến phong cách làm việc của ngươi vậy?"

Diệp Thanh Vũ cười cười, nói: "Vậy phải đa tạ chó săn Quyền Á Lâm của ngươi rồi, nhờ hắn bức bách đột nhiên khiến ta ý thức được, luôn tránh né là không tốt, ở cái thế giới này chỉ có loại người hung ác mới có chỗ đứng, mới không người nào dám chọc. Mà võ đạo chi tâm của ta chính là Tu La Sát Lục, tránh lui không phải lựa chọn của ta."

Tần Vô Song gật gật đầu, nói: "Xem ra cuối cùng ngươi đã ý thức được điểm này, ha ha, cũng không tính là quá muộn, thực lực của ngươi quả thật khiến người khác sợ hãi thán phục, đáng tiếc là nghìn không nên vạn không nên, không nên làm đối thủ của ta."

"Nhiều lời vô ích, chỉ có CHIẾN."

Diệp Thanh Vũ không muốn nói nhiều.

Trong hai mắt hắn, chiến ý như ngọn lửa đốt lên hừng hực.

Ô...ô...n...g!

Trường thương chấn động, khối đá vụn nghìn cân sau lưng Diệp Thanh Vũ bắn ra, nhanh như sao băng bay về phía Tần Vô Song, nó lập tức đã được chọn làm kích mở màn.

Chiến đấu bắt đầu.

"Ra!"

Tần Vô Song hét lớn, Đại Chu Kiếm chém ra.

Oanh!

Kiếm quang chém vỡ cự thạch.

Bụi mù cuộn lên, nghênh đón Tần Vô Song là mười mấy khối phi thạch nghìn cân khác.

Đá vụn từ lôi đài sụp xuống đã biến thành một bộ phận để Diệp Thanh Vũ va chạm cùng Tần Vô Song, tốc độ từng tảng từng tảng cực nhanh như là thiên thạch trên chín tầng trời rớt xuống, ma sát với không khí phát ra thanh âm rít chói tai cùng ánh lửa lóe mắt, mỗi một va chạm nặng chừng vạn cân.

Dù thực lực Tần Vô Song cao thâm nhưng trong chớp nhoáng này cũng có chút biến sắc.

"Thức thứ nhất - Đại Chu Kiếm Quyết . . . Phong!"

Theo tiếng quát, kiếm thức dẫn động mạnh mẽ, nguyên khí chi lực quán chú, chung quanh Đại Chu Kiếm lập tức có tầng tầng ánh sáng chói mắt từ phù văn nguyên khí biến ảo ra, giống như một đám quang bàn màu bạc chồng lên tầng tầng hình thành một bức tường ánh kỳ dị chắn trước người Tần Vô Song.

Oanh oanh oanh oanh!

Dường như lôi đình rền vang, hỏa diễm nham thạch ầm ầm đụng lên bức tường ánh sáng nhao nhao vỡ vụn hết.

Khói bụi đầy trời.

HƯU...U...U!

Bỗng nhiên có một điểm hàn quang lập loè.

Diệp Thanh Vũ nhún người đâm ra như rồng, thương mang tăm tối tràn đầy lạnh lẽo đâm xuyên bụi mù, tập sát tới.

Đinh!

Mũi thương đâm đến, bức tường ánh sáng bằng phù văn lập tức bị đâm rách, hóa thành vô số quang điểm tán loạn đầy trời.

Tần Vô Song không đổi sắc, hai tay cầm kiếm, chém ra một kiếm.

Oanh!

Mũi kiếm trảm trên mũi thương.

Hai đạo bóng người dừng lại một chút, rồi đều bị chấn khai lùi lại.

"Đại Chu Kiếm Quyết. . . Vạn Kiếm Sát!"

Tần Vô Song luôn bị Diệp Thanh Vũ chiếm lấy tiên cơ, lúc này, trên trán hắn sát cơ dạt dào liền thi triển ra kiếm quyết tinh diệu vô song, trường kiếm phong cách cổ xưa lơ lửng trước ngực lập tức huyễn hóa ra từng đạo kiếm ảnh như thực như ảo, bóng kiếm tầng tầng lớp lớp lượn lờ quanh người hắn.

"Giết!"

Kiếm thức phát động, ngàn vạn kiếm ảnh lướt đi kích sát.

Ở giữa thiên địa, dường như thật sự chỉ có kiếm, những nơi kiếm đi qua tất cả đều hủy diệt.

Diệp Thanh Vũ cười ha ha, hai tay nắm Nại Hà trường thương, nhảy đến một chỗ cách hơn mười mét, đi tới bên hông phía trên một tòa lôi đài hoàn hảo không tổn hao gì, một tiếng oanh vang lên, trường thương đâm vào dưới đáy lôi đài.

Giờ khắc này, rất nhiều người còn chưa hiểu Diệp Thanh Vũ cuối cùng muốn đối phó ra sao?

Nhưng mà nháy mắt sau đó, con mắt tất cả mọi người đều trợn tròn.

"Ra!"

Diệp Thanh Vũ hét lớn như Ma Thần rống to.

Chỉ thấy hai tay hắn có cơ bắp nổi lên, mặt đất Oanh long long chấn động, trong chấn động đó lôi đài có đường kính hơn mười mét chính là bị thần lực khủng khiếp trực tiếp nhấc ra.

Một thương nhấc lên một tòa lôi đài?

Tất cả mọi người ngốc trệ, đầu óc có chút không đủ dùng.

Rung động trong chớp nhoáng, giống như là một con kiến nhấc bổng một dãy núi vậy, thân ảnh bé nhỏ cùng trường thương nhỏ bé nhấc bổng tòa lôi đài, loại đối lập như này quả thật khiến người khác nhìn thôi đều rùng mình.

Mà trong chớp nhoáng này, Diệp Thanh Vũ quả thật giống như một Ma Thần đến từ địa ngục, trường thương rung chuyển lôi đài, oanh một tiếng đập bay lôi đài về phía ngàn vạn vạn kiếm ảnh phô thiên cái địa đang bay tới.

Giống như là dãy núi va chạm vào lôi điện.

Oanh oanh oanh oanh!

Tiếng nổ mạnh của năng lượng nguyên khí vang lên gấp gáp cuồng loạn, lôi đài to như vậy lập tức nất vỡ, mà kiếm khí Đại Chu Kiếm Quyết cũng hết lực.

Học viên vây xem xung quanh nhao nhao kinh hô thét lên.

Vậy mà một thương đánh bay cả tòa lôi đài ư, trời ạ, muốn làm được cần phải có cự lực ngoài năm vạn cân a? Thân hình Diệp Thanh Vũ cũng không phải thể hình như kim cương bạo lực đấy, vậy mà có thể dung nạp được lực lượng kinh khủng đến vậy?

Không ai nghĩ đến, Diệp Thanh Vũ dĩ nhiên dùng loại phương thức này để phá chiến kỹ Vạn Kiếm Sát, sự thật này đã vượt ra khỏi tưởng tượng cực hạn của chín phần mười học viên.

Trước đó, không ai ý thức được, lực lượng thân thể có thể cường hãn đến loại trình độ này.

Trong trận.

Diệp Thanh Vũ mượn nhờ bụi mù đá vụn yểm hộ, cấp tốc chạy nhanh.

Lực lượng thân thể cường đại thì chỉ có cận chiến mới đại triệt để thể hiện ra sự khủng bố của nó, cho nên hắn nhất định phải kéo gần khoảng cách hơn.

Nham thạch dưới chân hắn văng tung tóe, có thể thấy được lòng bàn chân hắn bộc phát lực cùng tốc độ chạy có lực lượng lớn đến cỡ nào, thân hình của hắn gần như biến thành một đạo tàn ảnh kéo dài.

Đây thuần túy là lực lượng thân thể bộc phát.

Hiện giờ Diệp Thanh Vũ còn chưa tu luyện chiến kỹ nguyên khí, chỉ có thể dựa vào bộc phát lực lượng cơ thể để chiến đấu. Từ trên cảnh giới võ đạo mà nói thì đã yếu kém hơn Tần Vô Song một bậc, nhưng lực lượng thân thể của Diệp Thanh Vũ đã vượt qua phạm trù bình thường.

HƯU...U...U!

Trường thương đâm ra.

Cái gì gọi là một điểm hàn mang tới trước sau đó thương xuất như rồng.

Chính là cảnh giới cao nhất của Thương thuật.

Thương pháp Diệp Thanh Vũ tu luyện là chiêu thức trụ cột đơn giản nhất, cũng là chiêu thức khó phá giải nhất.

Tần Vô Song cũng không dám chính diện mạnh mẽ chống đỡ.

Một thương khủng bố rít gào như muốn xé rách hư không đâm tới, Tần Vô Song cảm thấy trong đó có loại lực lượng làm chính hắn run sợ, đó là loại lực lượng không thua lực lượng Linh Tuyền cảnh của chính hắn chút nào.

Hắn bước chân tránh né, thi triển bộ pháp tránh khỏi thương này.

Một thương. Đâm vào không khí, Diệp Thanh Vũ biến đổi thương thức quét ngang ra.

Thân thương dài hơn ba mét giống như lưỡi hái tử thần, hóa thành một đạo tia chớp màu đen.

Tần Vô Song lại tránh.

Thân hình hắn chấn động, bước lên hư không, lăng không mà đứng.

Linh Tuyền cảnh chính là Tiên Thiên cảnh giới, thoát khỏi gông cùm xiềng xích Hậu Thiên, dựa vào lực lượng thiên địa nguyên khí đủ để ngưng trệ hư không, lăng không mà đứng, là một trong những năng lực đặc thù của võ giả Linh Tuyền cảnh.

Trong đan điền Tần Vô Song mở ra một cái Linh Tuyền, nguyên lực trong cơ thể hắn đã đủ chống đỡ hắn ngưng trệ lăng không trong thời gian một chung trà.

Liên tục phải tránh thoát công kích lôi đình của Diệp Thanh Vũ, sắc mặt Tần Vô Song càng ngày càng phẫn nộ.

Rõ ràng hắn bị một con sâu cái kiến trong mắt hắn dồn đến tình trạng này.

Nhưng mà. . .

Đến đây là chấm dứt rồi!

Tần Vô Song hít sâu, hai tay mở ra, dường như ôm lấy cái gì, Đại Chu Kiếm lơ lửng ở đỉnh đầu hắn liền tự quay điên cuồng, giống như có thanh âm xé rách kim loại vang lên giữa thiên địa.

Dù không phải người tu luyện thì lúc này cũng có thể cảm giác được trong không khí sinh ra một loại rung động kỳ dị, khí lưu chậm chạp xoay tròn tụ tập về xung quanh Tần Vô Song.

Đây là lực lượng thiên địa nguyên khí.

Lực lượng đáng sợ nhất trong thiên địa.

Tần Vô Song đang tụ tập huyền khí, ngưng tụ một kích lôi đình.

Hắn cúi đầu nhìn xuống Diệp Thanh Vũ, trong ánh mắt tràn đầy thông cảm cùng châm biếm.

Lực lượng thân thể mạnh mẽ thì như thế nào?

Ở trước mặt lực lượng thiên địa hết thảy đều là mây bay.

Hắn huy động hai tay, dẫn động kiếm quyết, Đại Chu Kiếm rít lên phá không rồi bỗng nhiên oanh xuống hóa thành kiếm ảnh đầy trời.

"Đại Chu Kiếm Quyết —— Vạn Kiếm Sát!"

Lại một chiêu như trước, nhưng lần này Tần Vô Song nén giận mà bạo phát, uy lực càng lớn, kiếm ảnh phô thiên cái địa như mưa rào mang theo hủy diệt đáp xuống bao trùm Diệp Thanh Vũ lại.

"Đến tốt!"

Diệp Thanh Vũ hét lớn, tóc đen dày đặc bay múa cuồng loạn, thân hình thẳng tắp sừng sững giống như bàn thạch, đôi tay hắn vũ động trường thương Nại Hà xoay tròn cực nhanh, thương ảnh biến ảo giống như một mặt thuẫn màu đen, cẩn thận chặt chẽ bảo hộ chính bản thân mình.

Oanh oanh oanh oanh!

Từng đạo kiếm khí của Đại Chu Kiếm oanh kích lên trên thương thuẫn, giống như trời trừng phạt giáng xuống lôi đình diệt thế, kiếm ảnh kinh khủng bao phủ hoàn toàn phạm vi mấy chục thước quanh Diệp Thanh Vũ.

"Không thể tránh né. . ."

"Chính diện cứng rắn va chạm cùng kiếm quang nguyên khí sao?"

"Thế nhưng mà Đại Chu Kiếm là Linh binh a!"

Xa xa, các học viên lập tức trừng lớn mắt chăm chú mà nhìn chằm chằm vào trong trận, lực lượng thân thể mặc dù cường hãn, chỉ sợ cũng không thể cứng rắn ngăn cản công kích bằng nguyên khí a? Huống chi trong tay Diệp Thanh Vũ chẳng qua là một thanh Phàm binh mà thôi.

Thanh âm kiếm quang phá không nổ ran vang lên bên tai không dứt.

Tần Vô Song sừng sững trong hư không, giống như Thiên Thần.

Sau khoảnh khắc, kiếm quang Vạn Kiếm Sát cuối cùng cũng dừng lại.

Bụi mù tràn ngập dần dần tản đi, mơ hồ nhìn thấy chỗ Diệp Thanh Vũ đứng khi trước dường như là bị thiên thạch va chạm vào biến thành một cái hố to sâu không thấy đáy, hóa thành một mảnh hoang mạc tràn ngập nham thạch vỡ vụn, nhìn thôi cũng sợ phát khiếp.

Nhưng Diệp Thanh Vũ lại biến mất không thấy đâu.

"Người đâu?"

"Chẳng lẽ bị đánh nát rồi hả?"

"Không thể nào. . ."

Trong tiếng kinh hô vang lên, trên mặt Tần Vô Song lộ ra chút ít mỏi mệt, nhưng càng nhiều hơn là kiêu căng cùng lạnh lùng.

Tất cả đều trong dự đoán của hắn.