Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 12: Đừng sợ




"Láo xược!"

Lục đại nhân trách cứ một tiếng, các thú nhân ngoài cửa chen đến không dùng nhiều sức liền túm được Tần Dung, Tần Dung sợ đến trắng mặt.

"Đại nhân, đại nhân, xin nghe giải thích."

"Nói."

Tần Dung liền đem chuyện Nghệ Nhàn hạ độc vào trong cá nói ra một tràng, trên đường còn thêm mắm dặm muối đem mọi chuyện xấu của nàng kể xen vô làm đầy câu chuyện, chủ yếu muốn nói nàng không biết hối lỗi, còn cường điệu nhắc đến một nhân vật mang tính then chốt -- Chúc Ngữ. Người kia là bằng hữu với Tần Dung, cũng vừa chuẩn đoán có thai, Tần Dung vì cứu bằng hữu, vì cứu ấu tể thú nhân, biết được Nghệ Nhàn quay về liền chạy đến, mạo phạm mọi người.

Ngôn ngữ khẩn thiết, khiến người rơi lệ.

Nghệ Nhàn một bên thỉnh thoảng gật đầu, đúng lả chuyện cảm động lòng người a, nếu bọn họ có thể chỉ ra và nói nàng không hạ độc, thì nàng khẳng định Tần Dung đúng là người can đảm, trọng tình nghĩa, là một người tốt nhân từ hiền lành.

"Là tiện nô này hạ độc?"

"Đại nhân, Nghệ Nhàn nàng không chấp nhận được việc sinh ấu tể, trong lòng khó chịu nên mới như vậy, mong ngài suy xét cho nàng vì Lam Đồng sinh Tiểu Lam, tha cho nàng một mạng."

"Không thể chấp nhận được?"

"Khoan đã."

Nghệ Nhàn vội cắt ngang bọn họ, dám tự ý quyết định tương lai của nàng, nàng không muốn như lần trước ôm tâm tình xem kịch vui, kết quả bị nhốt vào phòng tối gặp phải hoàn cảnh không thể khống chế được, "ngươi luôn miệng nói ta hạ độc, ngoại trừ hai cái cây bị hủy thi diệt tích, ngươi còn có bằng chứng gì nữa không?"

Tần Dùng, "cá là ngươi tự mình đưa, không phải ngươi hạ độc, thì còn là ai?"

Thái độ nói chuyện như vậy khiến Nghệ Nhàn không nhịn được cười, "ngươi nói là ta tự mình đưa cá, có ai ngu đến mức tự mình đưa thức ăn rồi hạ độc luôn trong đó không?"

Tần Dung nghẹn họng, không ngờ Nghệ Nhàn lại phản bác, nàng suy nghĩ một chút lại nói, "ngươi mang trong rừng về một gốc cây dược thảo có độc, ngươi sợ chúng ta tra được, cho nên mới hủy thi diệt tích."

Nghệ Nhàn lười cùng nàng ngồi ngẫm chữ, "không bằng như vậy, gọi mọi người tập hợp đi, ta tìm người hạ độc cho, thế nào?"

Tần Dung chắc chắn nói, "Nghệ Nhàn, đừng kéo dài thời gian nữa, Chúc Ngữ sắp không chịu nổi rồi, nếu ngươi còn lương tri, thì đem thuốc giải giao ra đây."

Nghệ Nhàn thong dong, bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, cười nói, "vội cái gì, tìm được người hạ độc, thì sẽ có thuốc giải thôi."

Lục đại nhân có chút hăng hái nhìn hai tiện nô chó cắn chó một miệng lông, sau đó hứng thú hỏi, "Lam, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lam Đồng cùng tiểu bất điểm im lặng không lên tiếng, đem canh cá còn dư lại trong nồi đá ăn sạch sẽ, tên lớn thì ăn còn có chút "nhã nhặn", tên nhỏ thì đem nồi đá liếm sạch một lần, đến cá đầu xương cá cùng nuốt vào bụng, khó khăn lắm mới đánh được cái ợ đã lâu không có.

Hai kẻ bị gọi tên mắt lớn nhìn mắt nhỏ, hoàn toàn trong trạng thái bên ngoài.

Nếu không phải bầu không khí khẩn trương, Nghệ Nhàn suýt chút đã bật cười.

Lục đại nhân thấy các nàng chia nhau ăn sạch cái nồi canh, khiếp sợ "Lam, có độc."

Lam Đồng chùi sạch miệng, thản nhiên nói, "không có độc."

Nghệ Nhàn cũng bất ngờ đang lúc quan trọng gia súc này lại chọn đứng về phía nàng, còn tự chủ đem nồi đá trên bàn thu dọn. "đi, hay không đi?"

Lam Đồng ôm lấy tiểu gia hỏa đang ngước đầu nhìn, như đinh đóng cột nói, "đi."

****

Các nàng đứng trước điểm tập hợp, trong thời gian một chén trà, thú nhân cùng nô ɭệ đeo xiềng cùng kéo nhau đến, mọi người đông đúc ồn ào nhốn nháo, thú nhân lên trước xem nhân tộc đi sau bị che lấp hoàn toàn không nhìn thấy gì.

"Hiện tại mọi người đều ở đây rồi, Nghệ Nhàn ngươi còn không mau đem thuốc giải ra?" Tần Dung liền ra đòn phủ đầu trước.

"Đừng vội a."

Nghệ Nhàn phong khinh vân đạm vỗ vai Tần Dung, nàng nhón chân đi lên cũng không nhìn thấy được nhân tộc, "có thể cho người trúng độc đứng lên trước không? ta muốn bọn họ có thể nhìn thấy người hạ độc."

Lam Đồng nhìn đám thú nhân bên cạnh Lục đại nhân nháy mắt, bọn họ rất nhanh đi làm, không lâu sau những người trúng độc được điều đến toàn bộ. Mỗi người đều bộ dạng thê thảm, sắc mặt trắng bệch, môi tím viền mắt thâm đen, xem ra nguyên nhân vì đau bụng hai ngày qua nên không thể nghỉ ngơi được.

Nghệ Nhàn tiến lên một bước muốn kiểm tra tình huống của Chúc Ngữ, Tần Dung liền lao tới hung hăng hất tay nàng, cản trước người Chúc Ngữ, "trong bụng nàng còn có ấu tể, Nghệ Nhàn ngươi không thể vì số phận mà hận tất cả những ấu tể khác."

Một lời kíƈɦ ŧɦíƈɦ một đám, đám thú nhân đang an phận cũng xôn xao lên, ấu tể đối với thú nhân rất quan trọng, lúc trước hành vi Nghệ Nhàn hành hạ Tiểu Lam cũng là điểm mấu chốt xúc phạm bọn họ, cộng thêm việc đầu độc lần này còn hại đến ấu tể trong bụng Chúc Ngữ, nháy mắt Nghệ Nhàn bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.

Nghệ Nhàn thấy đáy mắt Tần Dung hiện lên vẻ đắc ý, nàng có chút tiếc hận y sư nhân tộc như Tần Dung đúng là đúng là nhân tài không được trọng dụng a, "im lặng."

Âm thanh nàng như giọt nước không ai quan tâm, mà mọi người nhanh chóng rì rầm như sóng vỗ không cần kích khởi, Nghệ Nhàn bất đắc dĩ nhìn về phía Lam Đồng.

Lam Đồng như hiểu được ý nàng, "im lặng."

Mọi tiếng xì xào bị tiếng quát của Lam Đồng lập tức im bặt.

Nghệ Nhàn nghĩ truyền lời đúng là hiệu quả a, đúng là có lúc gia súc này cũng có chỗ dùng được, "các vị, lần này gọi mọi người lại đây là muốn tìm ra người hạ độc thực sự, mọi người đừng nóng, trong thời gian một nén nhang chân tướng sẽ rõ ràng."

Tần Dung chớp mắt, "ngươi nói đùa sao?"

Nghệ Nhàn nhún vai hạ giọng với Lam Đồng nói vài câu, rất nhanh có thú nhân đem thứ nàng cần bày ra trước mặt mọi người.

Nàng đem đến một cái lu to, cái lu cao to hơn so với mọi người một chút, trong lu có nước và cá, Nghệ Nhàn chọn vài người cho bọn họ lên xem, "mọi người thấy rõ rồi chứ, đây là lu nước đựng cá."

Gồm cả Lam Đồng, tất cả mọi người đều không hiểu gì, căn bản không hiểu lu cá này với người hạ độc có liên quan gì.

Lục đại nhân sốt ruột thúc giục, "đừng nước đục thả câu nữa, nhanh lên đi."

Nghệ Nhàn ngồi xuống thương lượng với tiểu gia hỏa một hồi, mượn được bánh trôi, đem bánh trôi ném vào lu cá trước mặt mọi người, tiểu gia hỏa kích động vỗ lu cá kêu a a, Lam Đồng hết cách liền đem nàng ngồi lên vai mình, cho tiểu gia hỏa có thể nhìn thấy một màn trong lu cá.

"Ha ha."

"Oa."

Tiếng thán phục xen lẫn tiếng cười của tiểu gia hỏa kia vang lên.