Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 29: Phản kích




"Không thể a."

"Chúng ta đã nhiều ngày không ăn gì, sao có thể chạy lại bọn họ?"

"Mở to mắt chó các ngươi nhìn đi, lão tử là luyện đan sư, đám cẩu các ngươi nuôi một đám to con ngu xuẩn..."

Tất cả oán hận, bất mãn kể cả những người vừa mới bắt đầu có chút phản kháng, tâm tình cũng liền lộn xộn khi thú nhân hô một tiếng "bắt đầu", Nghệ Nhàn bị xô vài lần, cũng do đám người chen nhau chạy vào rừng trốn.

Cánh rừng tươi tốt như vậy đối với thú nhân mà nói, chính là một nơi săn bắt tốt nhất, khứu giác của bọn họ sẽ bắt từng con mồi trốn trong rừng.

Mọi người chạy loạn bỏ trốn như vậy công thêm xiềng xích hạn chế, có chạy thì cũng không nhanh được, không lâu sau sẽ bị săn được, chờ bọn chúng tóm được chỉ có chết.

Lúc trước khi Nghệ Nhàn làm nhiệm vụ cũng từng nghe nói qua kiểu trò chơi săn bắt này, lấy con người làm mồi, đem cho các công tử gia môn chơi đùa tiêu khiển, ai lấy được đầu người nhiều nhất sẽ thắng trận. Thật không ngờ thời thế thay đổi, loại trò chơi ác độc này vẫn còn tồn tại, các thú nhân lại không phải đùa vui, cũng rất là kiêu ngạo.

Nàng ngồi thủ sau một cây đại thụ, dùng mộc châm trên tóc tháo xuống mở khóa chân, có món đồ chơi này đi đến đâu cũng vang leng keng như cái còi báo động.

Nàng mở khóa hai ba lền, sau đó đi khỏi, đem châm cài tóc ném ra phía sau, thì đột nhiên phía sau có một người nhảy ra, la oang oang, "ngươi muốn làm gì ta."

Nghệ Nhàn thấy trên người hắn cũng có xiềng và nhãn dán, liền thở phào nàng còn tưởng là thú nhân đuổi theo đến. Bất quá vừa rồi tránh né được phản kích của nàng, thì cũng không phải người bình thường, "ngươi là ai?"

Người kia không đáp, ngược lại đi đến chỗ Nghệ Nhàn hai bước, giật giật cái mũi, "trên người ngươi sao lại có mùi vị cây A Ngụy?"

Nghệ Nhàn thấy hắn khịt khịt, không thèm để ý, tháo châm cài tóc của mình trên cây xuống xoay người liền đi. Sau một hồi nữa, sợ là đám thú nhân mới lớn kia sẽ xông đến, tiểu gia hỏa cũng là ấu tể thú nhân, có Ngân Bảo đại nhân đem nàng đi khoan động sẽ không có chuyện gì, dù cho có bị phát hiện thật, các thú nhân thấy nàng có ấu tể cũng sẽ không làm gì được nàng.

Nữ nhân điên, "hỏi con bẹp trùng kia một chút, nó có cách tốt nhất chỉ cho ngươi đến rừng Ai Nhĩ Pháp."

Người phía sau liền chạy theo, "khoan đã, ta thấy ngươi thực sự có tài, không bằng kết bạn đồng hành, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

Nghệ Nhàn khó hiểu nhìn hắn một cái, trên mặt thì bẩn nhìn không ra dung mạo, đôi mắt đen sáng rực, vẻ mặt đang mong đợi nhìn nàng chằm chằm, trên người mặc y phục cũng tốt hơn bình thường, tuy y phục có bẩn nhưng lại khác với nô ɭệ, điểm quan trọng nhất chính là xiềng xích dưới chân hắn không có.

Cũng phiền nàng quay lại nhìn.

Nghệ Nhàn không rảnh đứng cãi nhau với hắn, liếc nhìn xung quanh, "đi mau."

Người kia vừa nghe được liền cao hứng, oang oang mắng chửi thú nhân liên tục không ngừng nghỉ. Điểm này khiến Nghệ Nhàn nhớ đến Ngân Bảo đại nhân, lúc mắng thú nhân cũng có câu "to con ngu xuẩn", nếu để người này ở chung với Ngân Bảo đại nhân, hẳn là có nhiều chuyện để nói a.

Sau khi mắng xong, hắn mới hỏi, "nhìn dáng vẻ ngươi, hình như là chiến sĩ?"

Nghệ Nhàn không hiểu nhìn hắn một cái, sau đó thấy hắn lắc đầu bác bỏ kết luận này, "không đúng, không đúng, nhất định là ngươi đang trốn ai đó, hơn nữa mặc như vậy, không phải là ngươi chạy trốn đến đây á?"

Hầu như là trúng hết.

Nghệ Nhàn nếu không phải thấy hắn là nhân tộc, nhất định sẽ đem hắn tra hỏi một phen. Đúng lúc này, tron rừng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, kèm theo đó là tiếng thú nhân hưng phấn tru lên, chính là hoan hô sau thắng lợi.

Hai mặt nhìn nhau.

Người nọ liền hùng hùng hổ hổ, "đám lang nhân này, con mợ nó không ra gì cả, dám đem nhân tộc chúng ta đi làm con mồi để đùa bỡn. Đừng để ta gặp được, nếu ta mà gặp được, ta liền --"

Nghệ Nhàn cũng không khách khí hỏi, "ngươi sẽ làm gì? lãng phí thời gian thêm nữa ngươi sẽ nhanh đối mặt với bọn chúng."

Nghệ Nhàn có chút hối hận đi cùng với người này, khí tức trên người nàng đã thu lại, nếu không có người bên cạnh này nàng sẽ thử biến thành tiểu côn trùng nhỏ, tách khỏi đám thú săn bắn kia. Nhưng hiện tại thì xong rồi, lòi ra một tên mồm mép thân thủ nhanh nhẹn, tương đương tìm cho mình thêm một cái đại phiền toái, "còn không mau đi".

Nghệ Nhàn biết chạy không lại đám thú nhân này, chọn lựa một cây đại thụ có cành khỏe, hai chân kẹp một cái, tựa như con khỉ bò lên cây, lưu lại người kia đứng dưới tàng cây mắt trừng miệng ngốc, hắn dường như không dám tin, "một nữ nhân như ngươi, có thể bò cao đến như vậy sao?"

Nghệ Nhàn dùng lá cây che mình lại, nhìn ra xa, chỉ thấy hai ba con lang tể tử từ xa hành tẩu đến, có một con sắp đến chỗ các nàng bên này.

"Có một con lang tể tử đến."

"Ah, ah."

Người kia vừa nghe liền lo lắng như kiến bò trong chảo nóng chạy quanh cái cây, bị Nghệ Nhàn nhắc nhở mới biết dùng hai tay hai chân ôm chặt lấy cái cây, nhưng cũng chỉ được giữa thân cây, căn bản không biết trèo lên như thế nào, ôm một hồi liền tuột tay ngồi bẹp dưới đất.

Nghệ Nhàn, "..."

Nàng nhịn không được nhìn đi chỗ khác, lần đầu tiên gặp phải nam nhân yếu đến như vậy, đến cả cái cây cũng không trèo lên nổi. Nếu là trước kia nàng sẽ nhịn không được mà đạp một cước rồi.

Nhưng lang tể tử cũng không chờ các nàng chậm rãi tìm cách leo cây như đứa bé, rất nhanh đã hiện ra trước mặt các nàng.

Người kia quay đầu nhìn lại, hét lên một tiếng, chỉ vào lang tể tử rống, "ngươi đừng đến đây, lão tử là luyện đan sư tứ phẩm, nếu ngươi dám đụng vào ta, ta cho ngươi biết ta sẽ kêu bọn họ gϊếŧ sạch toàn bộ lang tộc của ngươi, không chừa một con."

Nghệ Nhàn đỡ trán.

Nữ nhân điên chợt nói, "cứu hắn, đối với ngươi có lợi."

Nghệ Nhàn cũng không thực sự trơ mắt nhìn người này bị lang tể tử cắn chết trước mặt mình, huống chi nam nhân này chỉ có chút vô dụng, nhưng nhìn y phục cũng đoán được bối cảnh đối phương có gia thế tốt. Chỉ là.... tại sao lại bị bắt đến nơi này?

Lang tể tử nghiêng đầu một chút hình như đang lý giải ngôn ngữ uy hiếp hắn vừa nói, sau đó liền phi đến. Nghệ Nhàn chỉ nghe thấy một tiếng hét ah ~ chói tai, nam tử vèo một cái đứng dậy, liền ném về phía lang tể tử hung mãnh một cái hỏa cầu lớn chừng bàn tay.

Cái định mệnh.

Cánh cửa thế giới mới lần nữa lại mở rộng trước mắt Nghệ Nhàn.

Hỏa cầu theo đường cong đập vào lang tể tử, lang tể tử không kịp phản ứng đánh trúng hỏa cầu, nháy mắt hỏa cầu văng tung tóe, lang tể tử bị phỏng, lông trên người bị cháy, lang tể tử gào khóc tại chỗ.

Tình huống liền thay đổi, khiến người ta trở tay không kịp.

Nghệ Nhàn nhanh chóng từ trên cây tuột xuống, xuống đất rồi vẫn thấy gia hỏa kia mắt còn nhìn ngẩn người, "còn không đi, hắn gọi đồng bọn đến rồi."

Người kia liền hồi thần, vừa chạy vừa cười ngây ngô, "ta đã đánh bại một lang nhân, ta, chính ta cũng không thể tin được ta lại lợi hại như vậy."

Không chỉ kiều quý mà còn tự luyến.

Nghệ Nhàn cũng không muốn để ý đến người này, rất nhanh chạy về hướng khác, kết quả chạy không bao xa, thì thấy một con lang tể tử cắn nát vai một nhân tộc, nhân tộc cả người đầy máu, đầu nghiêng một bên, không biết sống chết. Còn trên mặt đất là một mảng máu, khắp nơi chân tay rơi rụng.

Nghệ Nhàn chợt dừng lại, người đi sau còn đang lải nhải, không chú ý liền đụng phải lưng Nghệ Nhàn, "ngươi sao không --"

Chờ hắn thấy rõ cảnh tượng này, liền nôn mửa vài tiếng suýt thì ói ra, "hắn cắn chết họ rồi."

Động tĩnh của hai người làm kinh động đến lang tể tử, lang tể tử đem người ngậm trong miệng phun qua một bên, ánh mắt khát máu hưng phấn chuyển động nhìn hai người, dường như đang phán định hạ miệng như thế nào, nên bắt đầu cắn ai trước...

Người kia trốn sau Nghệ Nhàn, "bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Nghệ Nhàn chậm rãi ngồi xuống, mò chủy thủ dấu trong giày, ánh mắt chăm chú nhìn vào lang tể tử, "dùng hỏa cầu của ngươi công kích hắn."

Lần này Nghệ Nhàn đứng gần cũng nhìn thấy rõ hỏa cầu ngưng tự trong lòng bàn tay hắn, sau đó hỏa cầu đánh về phía lang tể tử, bất quá con lang tể tử này không ngu như con vừa rồi, rất nhanh đã né được, chân sau lấy đà phi đến chỗ các nàng thật nhanh, Nghệ Nhàn không dám khinh thường đẩy nam nhân dính sát sau lưng nàng ra, liền quỵ xuống ngửa người ra sau song song cùng với cú phi của lang tể tử, ánh bạc lóe lên, liền thấy máu.

Lang tể tử hạ đất, cước bộ khẽ run, dưới bụng có vài giọt máu rơi xuống, hắn xoay người nhìn chăm chú Nghệ Nhàn, sau đó ngẩng đầu lên trời tru một tiếng thật dài.

Nghệ Nhàn biết đây là ý cảnh báo cho tộc nhân.

"Gϊếŧ hắn đi, nhanh."

"Ah ah, oh."

Kết quả càng nhanh càng không có sức.

Nghệ Nhàn ứng phó lang tể tử hung ác, dư quang thỉnh thoảng liếc qua đã thấy hỏa cầu trong tay hắn, đã tắt, tắt, rồi lại tắt, nhất thời hiểu được, thì ra thứ đồ chơi này không phải muốn triệu hoán thì có thể tới liền được.

Cánh tay Nghệ Nhàn bị lang tể tử cào một đường dài hơn 10 cm, kinh ngạc thở dốc vì đau, chủy thủ suýt chút cầm không vững, "ngươi thật ra được chưa a?"

Người kia đầu đầy mồ hôi, thấy Nghệ Nhàn bị lang tể tử cào mấy lần cũng không lo được, "được, được."

Cái này đúng là lúc đang quan trọng thì xe tuột xích chính là như vậy.

Nghệ Nhàn xoay người chạy đi chỗ khác, hành động này của nàng đừng nói là lang tể tử đến cả người kia cũng trợn mắt há miệng, đến cả làm hỏa cầu cũng quên. Sau đó thì thấy lang tể tử đuổi theo Nghệ Nhàn như bây, bỏ qua nam nhân còn đứng tại chỗ chỉ một ngụm là chết.

Nghệ Nhàn nghe tiếng gió, đếm một, hai, ba, sau đó dùng sức đạp vào một thân cây, dùng sức bật cao lên không trung, một cước đá vào hàm dưới lang tể tử, sau đó chủy thủ trên tay phóng ra như phi tiêu, lưỡi dao cắm ngay yết hầu lang tể tử.

Lang tể tử rớt xuống đất, khục khục, khục khục, máu từ miệng lang tể tử không ngừng tràn ra, đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, cuối cùng thì mờ mịt không còn khí tức.

Người kia bị chiêu thức này của Nghệ Nhàn làm cho khiếp sợ, hơn nửa ngày mới tỉnh hồn, chạy đến bên cạnh Nghệ Nhàn, "oh oh, ta còn tưởng ngươi bỏ lại ta chạy thoát thân."

Nghệ Nhàn tức giận nhìn hắn một cái, "còn không đi, chờ đám sói đến vây công sao?"

*************************

Bầy sói tru lên, hoàng loạt tiếng tru ai oán tức giận ngập trời. Hỏa ngập trời, khói mịt mù che đi mọi thứ, Nghệ nhàn không quay đầu chạy trốn vào rừng sâu.

Nàng biết rõ, trò chơi dùng con người làm mồi này, chủ yếu là để lấy lòng đám con cháu quý tộc. Nàng cũng không hiểu phân chia của thú nhân tộc, nhưng cũng biết rõ con lang tể tử hôm nay nàng gϊếŧ chết có thân phận cao quý. Mà trước đó thú nhân công bố quy tắc cũng đã đề cập đến hảo nhi lang, đại khái con lang tể tử này xem như là xuất chúng trong đám lang tể tử kia.

Nàng trước đó gϊếŧ chết một xà thú, sau đó lại gϊếŧ thêm một con lang tể tử có địa vị.

Cừu huyết này coi như đã định rồi.

"Này này, ngươi dừng lại a, ngươi chờ ta một chút, sao ngươi lại chạy nhanh như vậy, ta, ta, ta chạy hết nổi rồi."

"..."Nghệ Nhàn quay đầu, thấy nam tử kia đánh cách xa nàng 3 thước, một tay chống cây, đang thở dốc từng ngụm nói không ra lời. Nếu không phải thấy hắn là nam tử nàng còn hoài nghi sự phán đoán của mình bị sai lầm.

Hồi lâu thấy hắn chống nạnh đi đến. "ngươi, chúng ta đi đâu đây a?"

Nghệ nhàn nhíu mày, "vậy mỗi người đi một ngả đi?"

Nam tử vừa nghe liền vội vàng, "đừng a, chúng ta tốt xấu cũng cùng chung hoạn nạn, dù sao cũng coi là bằng hữu. Ngươi là nữ nhân một thân một mình, ta sao có thể để ngươi lại chỗ quỷ quái này? không được không được, tuyệt đối không được."

Nghệ Nhàn suýt bị chọc cười, "công tử yên tâm, tiểu nữ có năng lực tự vệ, vấn đề an toàn không cần công tử lo lắng."

Ngược lại, mang theo người này mới thực sự là vướng víu chân tay.

Nữ nhân điên bỗng nhiên nói, "đem hắn theo, hắn có thể đem ngươi quay về nhân tộc."Điều kiện này quá mê người, hầu như chọc đúng tử huyệt của Nghệ Nhàn, nàng hầu như không hề nghĩ đến nhiều liền quyết định, dù cho có là phế nhân, nàng cũng sẽ nghĩ cách đem đi. 

Huống chi gia hỏa này kiều quý này có chút kiều quý, còn lại cũng có chút hữu dụng.

Nam tử kia lúng túng nói đùa, "đừng như vậy a, gặp nhau tức là duyên. Huống chi, khí tức này trên người ngươi tối đa chỉ dấu được hai tháng, sau hai tháng ngươi có thể thoát được sự đuổi bắt sao? còn có, ta có thể giúp ngươi không cần phải cực khổ chạy trốn."

Nếu là trước đây thì Nghệ Nhàn sẽ không tin người này, miệng thì nói bừa bãi, vì hiện trạng trước mắt hai người cũng đều tự thân khó bảo toàn. Đừng nói đến là ai bảo vệ ai, hai người cùng nhau sống sót cũng rất khó, "sao ngươi lại đang chạy trốn? ngươi, không phải đang chạy trốn sao?"

Nam tử bị nàng nói nghẹn lời, mắt trợn trừng thở hổn hển, "ta, ta đang trên đường tìm thuốc thì bị một đám thú nhân không có mắt đến bắt đi, chờ người của ta tìm được, xem ta phải đem từng tên gϊếŧ chết, một cái cũng đừng nghĩ chạy, thù này ta nhất định phải báo."

Nghệ Nhàn nghe miệng hắn nói lời ác độc, khinh thường thiêu mi, "thú nhân tộc không ưa nhân tộc, chỉ một mình ngươi có thể ở trong địa giới thú nhân tộc lấy lại danh dự ư?"

"Đương nhiên có thể, chỉ cần ta quay về Á Tư thành, tìm được người của ta, là ta có thể báo thù."

Chủ thành thú nhân?

Được, mục đích của các nàng cùng một nơi.

Nghệ Nhàn thấy hắn mặt cổ hắn đỏ gay cũng không kích hắn nữa. Thấy bộ dạng hắn chắc chắn, chủ thành thú nhân sợ là có người quen. Dù cái việc nói là báo thù như chỉ hù dọa kia cũng không liên quan, mục đích chủ yếu của nàng chính là quay về nhân tộc, "đi, cùng đi."

Nam tử kia ngẩn ra, tức giận đến nhanh đi cũng nhanh, tung tăng theo, "ánh mắt cô nương thật tốt, tin ta tuyệt đối sẽ không sai."

Nghệ Nhàn phải nhắc nhở hắn chỗ này vô cùng nguy hiểm, hai người rất nhanh đi đến chỗ sâu nhất, nhưng vẫn nghe thấy tiếng tru của lang tộc, xem ra bọn họ không cẩn thận rút lông trên mông con con cọp rồi a.

Hai người trên đường giới thiệu tên, thì ra nam tử này tên Đoan Mộc Nhã, tên y hệt một cô nương.

"Ngươi nói cây A Ngụy là một thứ thảo dược sao?"

"Ta ngửi được mùi thúi trên người ngươi thì suy đoán được ngươi chạy trốn, an dùng viên thuốc liễm khí hơi thở kia có một vị dược là của cây A Ngụy, ta nói đúng chứ?"

Lợi hại.

Chỉ với một vị thuốc, đã có thể hiểu ra nguồn gốc sự việc, đoán được phần lớn chuyện của nàng, với chỉ số IQ này mà ngu ngốc cái gì a?

Trên đường chạy trốn Đoan Mộc Nhã còn tiện tay hái một chút thảo dược, Nghệ Nhàn không nhận ra được, mặc dù nàng cũng thuộc một số loại thuốc khi đọc sách, nhưng kỳ thật chỉ là qua loa, không thể gạt được một y sư chính tông, Nghệ Nhàn nhớ đến lời nói ác độc khi nãy của hắn, "ngươi là luyện đan sư?"

Đoan Mộc Nhã tự hào gật đầu, "đem cỏ nhai nát rồi đắp lên vết thương của ngươi cầm máu trước. Đám đại đần kia đem áo khoác lão tử cướp mất còn không tính, còn dám cướp luôn túi giới tử của ta, trong đó đều là linh dược ta cực khổ kiếm được a."

Nghệ Nhàn nghe theo, có chút đau nhức từ miệng vết thương truyền đến, nàng hừ một tiếng. Thấy biểu tình của hắn khi nói đến "túi giới tử" cùng "linh dược" có chút đau lòng, đại khái là vật rất quan trọng đi, "ở chỗ nào?"

Đoan Mộc Nhã thở hổn hển nói, "chắc là ở trong tay đám thú nhân, đợi ta về Á Tư thành, sẽ đem bọn hắn tính sổ chuyện này."

Nghệ Nhàn suy đoán "túi giới tử" chắc hẳn giống như cái túi nhỏ đeo chéo của Ngân Bảo đại nhân, trong túi nhỏ nhưng lại đựng được nhiều món đồ, còn dung lượng hẳn là cực hạn. Xem ra "túi giới tử" này cũng không phải bảo bối khó khăn gì, nàng cũng muốn có một cái, "vậy, ngươi có biết đường đi không?"

Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "ta muốn đến rừng Ai Nhĩ Pháp tìm một loại linh dược."

Nghệ Nhàn, "..."

Thật trùng hợp, nếu không phải toàn bộ hành trình đều do Nghệ Nhàn tự mình quyết định, ngoại trừ Ngân Bảo đại nhân cùng nữ nhân điên ra, nàng sợ là mình hoài nghi thân phận cùng dụng tâm của Đoan Mộc Nhã này.

Đoan Mộc Nhã thấy nàng không nói gì liền giải thích, "vị thuốc kia là một loại quan trọng để làm thuốc dẫn luyện đan, cho nên ta đến thú nhân tộc, cũng nghe qua các dong binh (lính đánh thuê) nói về chỗ này. Nếu cô nương có thể đem ta đến rừng Ai Nhĩ Pháp, ta nhất định sẽ trọng thù(*)."

(*) trọng thù: có nghĩa là báo ân sâu nặng á mà ^^~, cũng có thể hiểu là trả thù lao lớn á.

Nghệ Nhàn khoát tay, "trọng thù không cần, ta hy vọng Đoan Mộc công tử quay về nhân tộc có thể cho ta theo."

Đoan Mộc Nhãn vỗ ngực bảo đảm, "việc nhỏ."

Nữ nhân điên nhịn không được mắng nàng, "ngươi đúng là nữ nhân đần độn, được một luyện đan sư tứ phẩm trọng thù, ngươi cư nhiên mở miệng câu đầu tiên đã từ chối, ngươi biết có bao nhiêu người đỏ mắt vì lời này không?"

Nghệ Nhàn đương nhiên không biết, nhưng nghe Đoan Mộc Nhã cam đoan cũng yên tâm không ít, tựa như việc khó làm nhất cuối cùng cũng có được kết quả, thể xác cùng tinh thần của nàng đều thả lỏng.

Nàng không để ý đến âm thanh trong đầu, sau đó lại hỏi, "ngươi vừa nhắc đến dong binh, có thể nói vài chuyện về dong binh cho ta nghe được không?"

Đại khái là vì công việc đời trước, khiến Nghệ Nhàn đối với hai chữ này phá lệ thân thiết, cộng thêm nàng hiện tại ngoại trừ mạng sống ra thì đối với tương lai là một cảm giác mờ mịt.

Thế giới xa lạ, người cũng xa lạ.

Sau này nàng nên đi đâu, dù sao cũng cần tìm một con đường để cho nàng đi.

Đêm nay, Đoan Mộc Nhã nói rất nhiều về chuyện dong binh mạo hiểm lý thú cùng đã nghe thấy cho Nghệ Nhàn nghe, đó là một công việc xa lạ mà Nghệ Nhàn chưa từng đặt chân lên, khác với dong binh đời trước, nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Đến khi Đoan Mộc Nhã ngủ say, Ngân Bảo đại nhân mới lộ thần sắc ai oán đem tiểu gia hỏa ra ngoài, tiểu gia hỏa thân mật tựa đầu lên lòng bàn tay Nghệ Nhàn, ngao ngao kêu to.

Ngân Bảo đại nhân đau đầu, "đại khái là nàng nhớ mẫu thân kia a."

Nghệ Nhàn liền đen mặt, thực sự không muốn nhớ đến gia súc kia vào lúc này, đương nhiên, nàng càng hy vọng Lam Đồng không tìm được các nàng, nàng xoa đầu tiểu gia hỏa, "theo ta sẽ phải chịu cực khổ, hiện tại chỉ mới bắt đầu."

Tiểu gia hỏa cắn ngón tay Nghệ Nhàn một cái, ngậm không thả. Đôi mắt xanh tội nghiệp nhìn nàng, khiến lòng Nghệ Nhàn mềm hóa, nàng không thể làm gì khác hơn là xoa một trận cho tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa tứ chi thoải mái nằm ngửa trên hai chân nàng, thoải mái kêu hừ hừ.

Đúng là một cái chủ biết hưởng thụ.

Nghệ Nhàn xoa một hồi mới bắt đầu việc chính, "Ngân Bảo đại nhân, ngươi cũng biết rừng Ai Nhĩ Pháp?"

Ngân Bảo đại nhân vừa nghe, liền khoa trương hô hai tiếng, "đó là địa bàn của các tinh linh, nhưng mà có thể cắt đuôi được các thú nhân đuổi theo ngươi. Tinh linh cùng các thú nhân trước giơ không ưa nhau, bọn họ ghét đám đại đần này." sau đó lại nói thêm, "nhưng có thể họ cũng không thích nhân tộc."

Nghệ Nhàn hiểu rõ, ở quê hương dị giới này, những loại chủng tộc kỳ quái đối với nhân tộc cũng không có gì tốt đẹp. Nhưng nàng đã tiếp nhận ủy thác của Đoan Mộc Nhã, chuyến này cho dù thế nào cũng phải đi, "xem ra Ngân Bảo đại nhân đối với chỗ đó rất quen thuộc."

Ngân Bảo đại nhân run chòm râu, "đương nhiên, sẽ không có chỗ nào mà Ngân Bảo đại nhân ta đến không được."

Nữ nhân điên nhìn chướng mắt, "nhân tộc."

Ngân Bảo đại nhân bị phá liền oang oang chửi lộn với nữ nhân điên.

Nghệ Nhàn biết rõ nguyên nhân bọn họ ghét nhau, hèn chi như mang thù với nhau vậy. Vốn dĩ huyễn thú bản mạng chỉ có một con, hai tên này cứ như vậy, nếu có ngày nào đó khi nàng tuyên bố, thì hai tên này sợ là vì thứ này đánh nhau đến đổ máu.

"Khụ khụ, chính sự quan trọng hơn."

Hai vị lúc này mới dừng lại, Ngân Bảo đại nhân tức giận chống nạnh, nhìn về màn đêm không thấy gì chi chi vài tiếng. Rất nhanh, một đám các tiểu đệ chuột từ bốn phương tám hướng vọt đến, nếu có người mắc chứng sợ đám đông nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ hôn mê tại chỗ.Nghệ Nhàn coi như được lãnh giáo "ngàn vạn tiểu đồng bọn" của Ngân Bảo đại nhân hào ngôn chí khí, quả thực không hề giả. Ngân Bảo đại nhân vừa triệu hoán thì đám chuột tiểu đệ đã tới, từng cái thật thà đem hai tiểu trảo để trước ngực, chăm chú nghe.

Dáng vẻ Ngân Bảo đại nhân không giống các chuột tiểu đệ, bộ lông màu trắng, trên trán còn có bùa may mắn, đứng trong đám chuột phá lệ chói mắt, tựa như vua bộ tộc. Khi nó phất tay một cái đám chuột tiểu đệ liền giải tán ngay lập tức, đi cũng im lặng không một tiếng động.

Ngân Bảo đại nhân, "rất nhanh thì sẽ biết đường thôi."

Nó rất nhanh thì thực sự là rất nhanh, không quá lâu một hai cái chuột tiểu đệ đã quay về, chúng nó nhanh chóng chi chi trao đổi tin tức, Ngân Bảo đại nhân đột nhiên nói, "có đại đần chạy đến bên này, đi mau."

Nghệ Nhàn cho Ngân Bảo đại nhân đem tiểu gia hỏa đi trốn trước, vì chưa xác định được tính tình Đoan Mộc Nhã nên nàng không cho người này biết được có thêm tiểu gia hỏa.

Thú nhân hận nhân tộc, vậy nhân tộc thì sao?

Nghệ Nhàn gọi Đoan Mộc Nhã dậy, "có thú nhân chạy đến đây."

Đoan Mộc Nhã còn đang lười biếng, dáng vẻ buồn ngủ, vừa nghe nàng nói liền sợ như thỏ bật dậy, "vậy còn chờ gì a, chạy mau a."

Lần này không cần Nghệ Nhàn thúc giục, đại khái bổ sung thể lực xong, Đoan Mộc Nhã như con thỏ chạy cực nhanh.