Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 50: Điều kiện




"Ngươi chạy đi đâu a? ta kêu ngươi tránh một chút, ngươi lại đi hết hai ngày?"

"Ở tàng thư các."

"Ta cũng đến tàng thư các tìm rồi a."

Nghệ Nhàn vội vàng phân cao thấp với quyển sách nhân cấp công pháp, mà quên thông báo với Đoan Mộc Nhã một tiếng, nhớ đến hôm qua nàng chạy xung quanh đi tìm mình, vội vàng nói xin lỗi "ở lầu hai, trước không nói mấy chuyện này, Tiểu Nhã, ta tìm được một quyển công pháp nhân cấp."

Đoan Mộc Nhã kinh ngạc nhìn xung quanh, vội vàng kéo Nghệ Nhàn vào phòng, "ngươi chắc chắn là nhân cấp công pháp?"

Nghệ Nhàn gật đầu, "mất chút công phu, hai ngày này đợi ở tàng thư các là vì nó."

Đoan Mộc Nhã mừng như điên, hai mắt sáng ngời, sau đó im lặng dặn dò "Nghệ Nhàn, ngươi có công pháp này thì đừng để người khác biết, đạo lý cầm ngọc mắc tội, hiểu chứ?"

Nghệ Nhàn cười, cảm thấy Đoan Mộc Nhã như là quản gia, sau đó nhớ lại vẻ mặt Tạ Anh biểu tình như ăn phải ruồi, "sợ là có người đã biết được."

Đoan Mộc Nhã hỏi, "là ai?"

Nghệ Nhàn, "Tạ Anh."

Đoan Mộc Nhã sửng sốt hồi lâu, "ta luôn cảm thấy Tạ Anh người này..." mi tâm nàng lại nhíu chặt hơn, cũng không tìm được từ nào thích hợp để hình dung Tạ Anh, "tốt nhất ngươi nên đề phòng nàng, nàng làm sao biết được ngươi lấy được nhân cấp công pháp?"

Nghệ Nhàn gài bẫy Tạ Anh, việc này cũng thật khó nói, cảm quan của nàng đối với vị đại sư tỷ này thật phức tạp, trước không nói đến nguyên nhân nàng mượn hơi nàng, thì trước đó Tạ Anh muốn gϊếŧ tiểu gia hỏa thì khiến lòng nàng rất khó chịu, tuy nói phần lớn nhân tộc đối với ấu tể thú nhân đều có một tâm tư. Tạ Anh thân làm đại sư tỷ Minh Vọng Phong, không nghĩ đến chuyện hợp tác giữa Thanh Sơn Tông cùng thú nhân, thì cũng nên nghĩ đến động thủ như vậy tương đương đem đến sự nghi ngờ, "Hoàng Phủ Nghị và Tạ Anh có phải có thù với nhau không?"

Đoan Mộc Nhã rung đùi đắc ý, "ta không biết, bất quá Minh Vọng Phong cùng Sí Diễm Phong luôn không ưa nhau, dù sao làm ba phong lớn trong Thanh Sơn Tông, danh tiếng Minh Vọng Phong rõ ràng là lấn áp Sí Diễm Phong và Vân Miểu Phong, thân là đại sư huynh và đại sư tỷ đứng đầu phong, không hợp cũng là bình thường."

Nghệ Nhàn hiểu rõ, đại khái có thể giải thích Hoàng Phủ Nghị cùng Tạ Anh lần lượt vứt cành ô-liu cho nàng, nguyên nhân cũng chỉ là như vậy thôi, Tạ Anh sẽ không nhắc lại chuyện cho nàng vào Minh Vọng Phong, dù sao thì "lòng tham của nàng là vô đáy" còn dám nói nhiều yêu cầu vô lễ như vậy a.

Đoan Mộc Nhã thấy nàng sững sờ, gọi vài tiếng, liền chỉ chỉ vào đình viện, nhỏ giọng nói "tiểu gia hỏa lại trộm chạy đi tìm ngươi."

Nghệ Nhàn, "..."

Bên trong phòng, tiểu gia hỏa lại đang ăn ngấu nghiến gì đó, khắp phòng đều là mùi đồ ăn. 

Không cần nghĩ cũng biết gà hầm rượu gì đó đều do Đoan Mộc Nhã lấy ra. Nàng vừa vào phòng, tiểu gia hỏa phát hiện liền ngẩng đầu lên, "ngao ngao."

Nghệ Nhàn thấy mép lông bên miệng nàng dính nước tương, như là con mèo nhỏ, không còn bộ dạng uy phong của sư thú bộ tộc, "ngươi nha, chỉ biết kêu ngao ngao, đến khi nào thì mới biết nói chuyện đây?"

Tiểu gia hỏa tiếp tục vùi đầu ăn, ăn xong rồi lại hướng vô người Nghệ Nhàn cọ cọ. Nghệ Nhàn vội dùng khăn thấm nước lau cho nàng, mới phát hiện cái bụng của vật nhỏ này đã to chình ình.

Thỉnh thoảng nàng giúp tiểu gia hỏa xoa xoa, tiểu gia hỏa liền thoải mái rên hừ hừ, móng vuốt còn khoát lên cổ tay Nghệ Nhàn, "có phải mẫu thân gia súc kia của ngươi bình thường không cho ngươi ăn gì phải không?"

Tiểu gia hỏa chớp mắt nhìn nàng, vô cùng thân thiết, thè lưỡi liếm một cái.

Nếu không nhìn thấy hình người của tiểu gia hỏa, Nghệ Nhàn còn hoài nghi mình đang nuôi thú cưng. Nhưng nàng cũng không đối đãi như là với thú cưng, luôn lo lắng nàng chạy loạn sẽ gặp phải người xấu.

"Tiểu Lam, sau này ngươi phải ở bên cạnh Lam Đồng, đừng một mình đến tìm ta."

"Ngao ngao ngao."

"Lỡ như bị người ta phát hiện, bọn họ sẽ gϊếŧ ngươi."

Lần này là Đoan Mộc Nhã, nhưng lần sau nếu có người đến đình viện phát hiện ra tiểu gia hỏa này, sẽ không khách khí như vậy, nàng xoa đầu tiểu gia hỏa, "ngươi nên cùng Lam Đồng quay về thú nhân tộc, đó mới là chỗ các ngươi nên ở."

Tiểu gia hỏa ngao ngao chui vào ngực nàng, nỗ lực co người thành một đoàn. Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa co mình, dở khóc dở cười, "còn nữa, người khác cho cái gì cũng không được ăn, biết chưa? lỡ như người ta hạ độc trong thức ăn rồi phải làm sao đây?"

Tiểu gia hỏa ngốc hề hề, đúng như câu Tuyết nương tử nói -- độ thông minh của thú nhân rất thấp.

Nghệ Nhàn dặn dò vài chuyện, cúi đầu nhìn, tiểu gia hỏa cuộn người ngủ, tiếng khò khè nho nhỏ tiếp vang. Nàng do dự một hồi, đem nàng để cùng Ngân Bảo đại nhân. Một lớn một nhỏ hai đứa cùng ngủ, nhìn thế nào cũng thấy đều rất hài hòa và thú vị.

Vừa rảnh rỗi, Nghệ Nhàn liền đem nhân cấp công pháp trong đầu đọc thử, phát hiện nhân cấp công pháp đối với người tu luyện yêu cầu đặc biệt cao, nàng càng không thể đọc được, nàng thử cố gắng mở nó ra, nhưng bị công kích một hồi, toàn bộ ý thức hải chấn động, tiểu mã cũng bị bắn ra khỏi ý thức hải.

Nghệ Nhàn bị chuyện này làm cho ngẩn ra, qua hồi lâu, cảm giác mơ màng này mới lui xuống, nàng an ủi chính mình, dù sao cũng là nhân cấp công pháp. Nếu như là thiên cấp công pháp bình thường, nàng sợ là sớm tu luyện xong.

Hèn gì quyển sách này nhìn thấy nàng liền bỏ chạy, biểu cảm thực sự ghét bỏ nàng: đẳng cấp nàng quá thấp, không có tư cách tu luyện. Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, cũng không nổi giận, dù sao vật đã tới tay, mở nó ra là chuyện sớm hay muộn.

Trận chung kết ngày thứ năm, trận tỷ đấu thứ ba của Nghệ Nhàn.

Vân Đan Phong - Nghệ Nhàn vs Minh Vọng Phong - Trình Bang.

Sáng sớm Đoan Mộc Nhã như là khổ đại cừu thâm, hai mắt đỏ lừ "Nghệ Nhàn, ta nói cho ngươi biết một chút về Trình Bàng, hắn là địa cấp bát giai mộc linh ngự thú sư, vô cùng lợi hại. Nếu không, chúng ta xin quyền bỏ trận này đi?"

Nghệ Nhàn lắc đầu, "không thử làm sao biết được?"

Đoan Mộc Nhã biết khuyên không được, liền đem tiểu sử của Trình Bang nói ra. Là một đệ tử ngoại viện dùng chính sức mình trở thành đệ tử nội viện, trầm mặc ít nói, không biết nói chuyện.

Nghệ Nhàn lên sân đấu, phát hiện Niệm Vân Âm cũng đến, Niệm Vân Âm thấy nàng, liền nhắc nhở một câu, "ngươi cũng biết hai ngày sau còn có ba trận tỷ đấu, nhớ rõ, đừng thể hiện nhiều."

Nghệ Nhàn hầu như hiểu ý nàng, nhưng Đoan Mộc Nhã bên cạnh lại nhịn không được gây sự với Niệm Vân Âm, "ngươi chạy đến đây làm gì..."

Trong sân tỷ đấu, Trình Bang đã sớm lên sân, là một nam tử trẻ tuổi, mặc y phục trắng viền vàng, toàn thân tản ra khí tức nho nhã, chiều cao không khác Nghệ Nhàn, tướng mạo thanh tú, giữa mi tâm có ký hiệu màu xanh đang lóe sáng đầy sinh cơ. Nhìn thấy Nghệ Nhàn khẽ gật đầu, so với những đối thủ trước đó nàng gặp hoàn toàn khác nhau, khiến nàng cảm giác đặc biệt trầm ổn.

Nghệ Nhàn quan sát hắn từ trên xuống một lần, ánh mắt nhìn vào ống tay áo hắn đang lộ ra một đoạn dây leo màu xanh, hình dáng dây cổ quái, trên dây leo có vảy rắn.

Theo như Đoan Mộc Nhã nói, đây là huyễn thú Xà Lân Hoa của Trình Bang, chuyên nuốt các loại rắn trưởng thành, thỉnh thoảng cũng nuốt vài thứ khác như là.... người.

Đôi bên triệu hồi ra huyễn thú đồng hành, Nghệ Nhàn phát hiện Xà Lân Hoa kia rất phấn khởi, trên thân dây leo có đóa hoa đỏ đang nở rộ, càng cổ quái hơn, khi dây leo hiện thân toàn bộ vảy rắn, một nửa bên mặt Trình Bang cũng hiện lên đường vân Xà Lân Hoa, thoạt nhìn có chút tà ác.

"Huyễn thú bản mạng?"

"Phải."

Nghệ Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy ngự thú sư ký kết huyễn thú bản mạng, nhìn thấy vân hoa trên mặt hắn, chợt cảm thấy bộ dạng này cũng khá đẹp, "những ngự thú sư ký kết huyễn thú bản mạng đều giống như ngươi sao?"

Trình Bàng chưa gặp qua người nào hỏi như vậy, có chút kinh ngạc "chắc vậy."

Nghệ Nhàn gật đầu tỏ ý biết.

Sau đó, mưa tiễn đầy trời nhao nhao phóng về phía Nghệ Nhàn, chỉ một chiêu, suýt đánh Nghệ Nhàn rơi xuống sân đấu. Nghệ Nhàn lui một bước, chống tay lộn một cái, thoát khỏi cái trận sắc bén này, rất nhanh quay về sân đấu.

Nguy hiểm thật.

Vừa mới một giây đã bị ném ra khỏi sân đấu thực mất mặt, nàng cũng cảm nhận được cái cảm giác khi Niệm Vân Âm gặp phải Tạ Anh, đây không phải tỷ đấu, mà là chèn ép mọi phương diện, "quay lại."

Trình Bang cũng không ngờ, sau mưa tên, khắp trời dây leo vũ động liền lao về phía Nghệ Nhàn, xung quanh che luôn cả nền đất. Nghệ Nhàn tự làm cho mình một cái lồng năng lượng, toàn bộ dây leo đánh vào lồng năng lượng, tiểu mã bị đám dây như vòi bạch tuộc đuổi theo chạy vòng vòng trên không.

Quang linh đối với thực vật mà nói, quả thực như dệt hoa trên gấm.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao quang linh công kích là nguyên nhân trở nên vô dụng, nàng chuẩn bị dùng đợt công kích này hảo hảo suy nghĩ mình đang từ chủ động vì sao lại biến thành bị động, còn bị đánh không có lực để chống lại.

Còn chưa chờ nàng nghĩ ra, thì Xà Lân Hoa chia thành nhiều sợi, bọc lồng năng lượng ném ra ngoài. Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy chính mình bị lộn vòng hai cái, liền rơi xuống đất, cách xa sân đấu hai mét.

Nghệ Nhàn, "..."

Gậy ông đập lưng ông, chiêu này của Trình Bang đúng là cmn tuyệt a.

Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã liền chạy tới, "Nghệ Nhàn, ngươi không sao chứ?"

Nghệ Nhàn không ngờ mình thua dứt khoát như vậy, thậm chí đến cả cơ hội phản kháng cũng không có, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, "không sao, thua tâm phục khẩu phục."

Niệm Vân Âm nghe nàng nói như vậy, gật đầu "chờ ngươi đến địa cấp bát giai, sợ là còn lợi hại hơn Trình Bang, đừng nản lòng, hai ngày nửa tỷ đấu nhất định phải thắng."

Nghệ Nhàn, "ngươi cũng vậy."

Nghệ Nhàn luôn nghĩ đến vấn đề mình bị thua, liền đem chuyện đó trong đầu diễn luyện một lần nữa, cho dù nàng xuất thủ trước, thì lồng năng lượng gặp phải Xà Lân Hoa chỉ trong phút chốc cũng liền tan vỡ, nàng vẫn thất bại như cũ.

"Huyễn thú bản mạng không lẽ so với huyễn thú bình thường lợi hại hơn?"

"Đó là đương nhiên a."

Nghệ Nhàn chợt nhìn về phía một bên, Đoan Mộc Nhã thì đương nhiên, "một cái tiểu đồng hữu cùng mình lớn lên so với việc mình cùng tiểu đồng hữu trưởng thành khác nhau thì phải khác a. Ví dụ như vậy a, tốc độ tiểu mã tu luyện so với ngươi nhanh hơn đúng không? nhưng Xà Lân Hoa lại trưởng thành cùng với Trình Bang, cho dù bọn họ ai tu luyện nhanh hơn, thì bên này cũng sẽ được hưởng thụ tốc độ tu luyện của bên kia, đây chính là cái ngang hàng của huyễn thú bản mạng."

Đoan Mộc Nhã thấy nàng không tin, "huyễn thú kia của Trình Bang đối với với lôi linh đại bàng cấp sáu của Tạ Anh thì con đại bàng của Tạ Anh cũng không làm gì được, Nghệ Nhàn, ngươi đừng để ý. Trình Bang coi như là lão nhân trong Minh Vọng Phong rồi, đã nhiều người thua thiệt trong tay hắn rồi."

Nghệ Nhàn gật đầu "nói vậy, Tạ Anh còn chưa có huyễn thú bản mạng?"

Đoan Mộc Nhã cũng không biết vì sao trọng tâm câu chuyện lại lệch đến trên người Tạ Anh, "ta đây cũng không biết a."

**********

Hai ngày kế tiếp, Nghệ Nhàn còn có thêm ba trận tỷ đấu, Đoan Mộc Nhã luôn vì nàng tìm thông tin đối thủ đến, trước đó phổ cập thông tin một chút, "Nghệ Nhàn, trận thứ tư này của ngươi đối đầu với su huynh Vân Miểu Phong, trận thứ năm và trận thứ sáu thì có thể nhẹ nhàng một chút, là người mới vào Thanh Sơn Tông năm nay."

Nghệ Nhàn, "ngươi nói một chút đi."

Đoan Mộc Nhã đem tin tức thu được báo lại cho nàng nghe, còn cường điệu miêu tả Văn Ca Linh - Vân Miểu Phong nói, "địa cấp ngũ giai thủy linh ngự thú sư, nhập môn cùng lúc với Trình Bang, bất quá vị Văn sư huynh này tính cách quái gở, tính tình vui giận thất thường. Có một con thủy linh huyễn thú lực công kích mạnh, nói tóm lại ngươi cố gắng là được rồi."

Nghệ Nhàn, ""thủy linh ngự thú sư?"

Đoan Mộc Nhã có chút đồng tình nhìn nàng một cái, sau đó hưng phấn đem tin tức hai người còn lại nói luôn, một người là ở Sí Diễm Phong, một người nữa ở Huyễn Hải Phong...

Nghệ Nhàn tập luyện cùng Lý Trung, hầu như mỗi trận đều bị nghiền ép. Nghe nói vị Văn Ca sư huynh này so với Lý Trung cao hơn hai cấp, nàng càng nghĩ đem việc diễn luyện trong đầu lặp lại mười lần, thì tỷ số thắng hầu như chỉ là không.

Hôm sau, Nghệ Nhàn đi lên sân đấu, nhìn vị Văn Ca sư huynh từng bước lên đài, thân cao 1m85, vóc người thon dài, chỉ là gầy như que củi, nhìn có vẻ áp lực.

Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong vs Văn Ca - Vân Miểu Phong.

Nàng vừa triệu hồi tiểu mã ra, nghe thấy Văn Ca chợt ngắt lời "khoan đã, vừa rồi ngươi nói nàng tên gì?"

Trọng tài còn tưởng rằng mình nói sai, "Vân Đan Phong - Nghệ Nhàn, thiên cấp, tam giai, quang linh ngự thú sư."

Nghe xong Văn Ca híp mắt quét Nghệ Nhàn một cái, không chào hỏi một tiếng liền xoay người chạy, tốc độ nhanh như cơn gió, tựa như nhìn thấy quái vật ăn thịt người sau lưng.

Nghệ Nhàn đứng ngốc tại chỗ, đến cả trọng tài bên cạnh cũng choáng váng. Sau đó Đoan Mộc Nhã đem việc này cười nửa ngày, còn hỏi, "Nghệ Nhàn, khi đó ngươi không nói gì sao?"

Nghệ Nhàn cũng muốn hỏi thử xem vị Văn Ca kia vì sao vừa nhìn thấy nàng thì đã bỏ chạy, "không có."

Đoan Mộc Nhã ôm bụng cười to, "Nghệ Nhàn, ngươi nổi danh rồi. Ngươi làm cho Văn Ca của Vân Miểu Phong sợ đến bỏ chạy, việc này đúng là khiến người ta cười cả năm a."

Nghệ Nhàn đỡ trán, sợ chính mình gặp phải "quy tắc ngầm", hai trận đấu kế tiếp mọi thứ đều bình thường, Nghệ Nhàn đấu cùng Hạ Tĩnh - Huyễn Hải Phong bị trọng thương, suýt thì bị loại.

Đoan Mộc Nhã nhìn vết kiếm sâu sau lưng nàng, buồn rầu "vì sao ngươi không dùng lồng năng lượng?"

Nghệ Nhàn, "ta muốn thử cận chiến."

Đoan Mộc Nhã suýt bị chọc tức, "ngươi tính đem mạng mình ra đùa sao, ngươi muốn cận chiến, có thể chờ vào trận chung kết tái đấu, đến sân đấu tìm người khiêu chiến, chứ đừng như hôm nay."

Đoan Mộc Nhã dùng sức ấn một cái, Nghệ Nhàn đau đến suýt nhảy dựng lên, "ah, Tiểu Nhã ngươi muốn làm đau chết ta a."

Đoan Mộc Nhã đắp thuốc cho nàng xong, thì tức hừ hừ bỏ đi.

Nghệ Nhàn nằm lỳ trên giường, đem chuyện tỷ đấu hôm nay diễn luyện lại một lần, lại nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, còn tưởng là Đoan Mộc Nhã quay lại, "lại giận dỗi gì nữa a?"

Kết quả, lại nghe thấy trong phòng có thêm tiếng thở nặng nề.

Vừa quay đầu lại, thì thấy trên lưng đại sư tử đang cõng tiểu sư tử cùng nhau nhìn chằm chằm cái lưng bị thương của nàng. Nghệ Nhàn vô ý kéo chăn lại đắp, hổn hển nói "sao ngươi lại tới đây?"

Lam Đồng cúi đầu thả tiểu gia hỏa xuống, tiến đến phía lưng nàng ngửi một cái, ngoại trừ mùi máu ra còn có một cổ dược thảo nhàn nhạt hương.

Nghệ Nhàn thấy nàng há miệng, liền đưa tay ngăn lại, "vừa thoa thuốc rồi, ngươi còn muốn liếm sạch cho ta, ta không tha ngươi đâu!"

Lam Đồng liền liếm tay nàng, Nghệ Nhàn rụt tay lại đẩy đầu nàng đi. Tiểu gia hỏa nhân cơ hội chui vào trong chăn, chui a chui, cuối cùng chui ra từ phía ngực nàng.

Nghệ Nhàn vừa thấy thú hình của Lam Đồng liền nổi giận, đúng là quá đáng, một cái đầu bự còn hơn hai cái đầu của nàng hợp lại, há miệng cũng có thể nuốt luôn đầu người, "biến hình người nói chuyện với ta."

Lam Đồng liền biến thành hình người, mái tóc vàng rối tung, tựa như chui từ bụi rơm ra, mang dung nhan người nước ngoài, nhưng gia súc này lại từ thâm sơn cùng cốc đi ra, đầu dính đầy bụi đất, trên mũi còn đen thùi lùi. Chỉ còn lại đôi mắt xanh như ngọc lưu ly trong suốt động lòng người, nhưng khi hai tròng mắt nàng chuyển động xoay tròn, Nghệ Nhàn luôn cảm thấy nàng như đang tính toán chuyện xấu nào đó.

"Lại bị thương, là ai làm ngươi?"

Nghệ Nhàn nghĩ thầm ở đâu mà không bị thương cho dù là ở thú nhân tộc hay là ở nhân tộc, thì không thể tránh khỏi tranh đấu. Chỗ nào có người thì sẽ có thị phi, huống chi thi đấu so với liều chết vẫn đỡ hơn một chút, chí ít đến quá mức nguy hiểm thì dừng lại, "sao ngươi lại chạy đến đây? còn mang theo Tiểu Lam đi cùng? không phải trước đó ta nói với ngươi rồi sao? đừng đến đây nữa rất là nguy hiểm."

Lam Đồng vô tội chớp mắt, "Tiểu Lam đem ta tới."

Nghệ Nhàn đau đầu, nàng nghĩ một hồi, không lẽ do nàng nói với tiểu gia hỏa không được đến đây một mình, nên mới lôi gia súc này đi chung? Nghệ Nhàn có cảm như tự cầm đá đập chân mình, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa, đang dùng móng vuốt thưởng thức ngón tay của nàng, nháy mắt lòng mềm nhũn "trong khoảng thời gian này đừng đem Tiểu Lam đến Thanh Sơn Tông, chỗ này đang tăng người phòng thủ tuần tra. Nếu bị phát hiện, thì có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch."

Lam Đồng cười nhạt.

Nghệ Nhàn thấy nàng như cột gỗ đầu giường liền phiền, thân cao hai mét, nàng ngồi xuống, đối phương đứng, cảm giác áp bách nồng nặc đập vào mặt, "tránh ra coi, che hết chỗ rồi."

Lam Đồng liền ngồi cạnh giường, hai cái chân to dài hình như không biết để đâu, ánh mắt nàng thâm thúy nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "ngươi nói bọn họ là ngự thú sư biết không chế cái đó? lần trước ánh sáng chợt hiện lên làm chói mắt ta là cái gì?"

Nghệ Nhàn thấy hai mắt nàng nhìn đồ vật đã có sự tập trung, nghĩ thầm, gia súc này cư nhiên khôi phục nhanh như vậy? chỉ mới ba bốn ngày, đã khôi phục so với nhân tộc đang tu luyện rồi, "có nói nhiều thì ngươi cũng không hiểu."

Lam Đồng không giận, "nói một chút đi, chúng ta cũng sắp phải tỷ đấu với nhân tộc các ngươi rồi."

Đệch!

Nghệ Nhàn liền nhớ đến người này đến đây là vì phải vào thủy ấn bí cảnh, không đơn giản là đến bắt nàng. Nàng cũng không biết lấy sức đâu ra, túm lại bộ đồ da thú của Lam Đồng, Lam Đồng vẫn chủ động hướng đến trước mặt nàng, "ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn dẫn Tiểu Lam vào bí cảnh a?"

Tên gia súc này mà dám can đảm nói một chữ "có" thôi, Nghệ Nhàn nhất định sẽ đánh nàng thành đầu heo.

Lam Đồng chăm chú nhìn nàng, "đương nhiên là không."

Nghệ Nhàn nghe thấy không phải thì thả bộ đồ da thú của nàng ra, còn đẩy nàng ra xa một chút, "vậy ngươi đem Tiểu Lam về thú nhân tộc đi, bí cảnh không phải chỗ ngươi nên đi, hơn nữa ngươi đừng tùy ý đem Tiểu Lam chạy bậy, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?"

Lam Đồng cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa, Tiểu Lam nhìn chằm chằm nàng ngao ngao ngao, tiếng kêu tràn đầy vui sướng, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, "tới tìm ngươi, thuận tiện vào bí cảnh."

Còn thuận tiện?

Bí cảnh là chỗ ngươi muốn vào thì có thể vào sao?

Nghệ Nhàn hoài nghi nhìn Lam Đồng từ trên xuống dưới, "đừng nói với ta là ngươi cũng tham gia chung kết quyết tái a? ngươi có thể vào bí cảnh? nhưng khi đó Tiểu Lam phải làm sao đây?"

Lam Đồng khó hiểu, "trong khoảng thời gian vào bí cảnh, Sư Vũ sẽ chiếu cố nàng thật tốt."

Sư Vũ?

Nghệ Nhàn từ cái tên nghe ra được là một người của sư tộc, người này quả nhiên có quan hệ với sư tộc, còn là một cái hậu trường liên quan mạnh như vậy a, Nghệ Nhàn hoài nghi mình bị gia súc này lừa đảo từ lâu, "nói chung là ngươi cũng phải tham gia chung kết quyết tái?"

Lam Đồng, "đương nhiên, có thể nói cái chợt hiện lên làm chói mắt ta là gì không?"

Nghệ Nhàn trầm tư một chút, "nói cho ngươi biết cũng được, bất quá coi như trao đổi, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Lam Đồng lại đáp một tiếng, "được."

Được quang linh chữa trị bên ngoài, tốc độ khỏi thương của Nghệ Nhàn cũng tiến triển nhanh hơn nhiều, qua vài ngày, vết thương nhìn hù người kia cũng đã khỏi hẳn. Trong bảy ngày Nghệ Nhàn hoàn thành sáu cuộc đấu, thắng năm trận thua một trận. Còn lại được sắp xếp vào tuần sau, cho nên bảy ngày này là thời cơ tốt cho nàng tu luyện.

Tiểu gia hỏa lần nữa chạy đến chỗ lần trước bị lôi linh đại bàng truy đuổi, còn ngao ngao ngao hướng Lam Đồng cáo trạng. Chạy xung quanh bên ngoài trận pháp của Nghệ Nhàn, tựa như đang lặp lại cảnh ngày hôm đó.

Nghệ Nhàn nhìn một lớn một nhỏ, cảm giác mình điên rồi, nếu không sao lại nghĩ ra cách xử lý điên khùng này chứ.

Để bánh trôi chơi cùng tiểu gia hỏa, hai người lại bắt đầu.

"Lam Đồng, nào, công kích ta."

"Ngươi công kích ta, ta sẽ không bị thương."

Nghệ Nhàn thấy nàng lề mề, liền triệu hồi tiểu mã ra, quang linh thanh tẩy bắn đến trên đầu Lam Đồng, Nghệ Nhàn nhân lúc nàng nhắm mắt trong nháy mắt dịch chuyển đến sau lưng nàng, kết quả Lam Đồng tránh được công kích của nàng, còn túm được một tay của nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, đem nàng toàn bộ khóa trong ngực.

Nghệ Nhàn chỉ nghe thấy tiếng nàng giễu cợt nói, "bắt được ngươi rồi."

Lực đạo của quang linh, Nghệ Nhàn biết đối với Lam Đồng là vô dụng, dường như ở nhà vừa say rượu, nếu không tay nàng đã sớm gãy, Nghệ Nhàn tức giận nói, "không được, Lam Đồng ngươi phải nghiêm túc cho ta."

Lam Đồng hạ mí mắt, khá ủy khuất, "ta sẽ nghiêm túc."

Nghiêm túc cái quỷ a.

Ngươi mau lấy cái khí thế cắn chết lang vương ra cho ta a!

Nghệ Nhàn cảm thấy như vậy không ổn, cứ vậy chơi đùa, nàng chắc chắn sẽ không tiến bộ được. Chờ nàng chân chính lên sân đấu với thú nhân, chỉ vừa nhích chân đã bị loại, nàng sao có thể vào bí cảnh được?

"Ta sẽ không khách khí với ngươi."

"Được."

Nghệ Nhàn lấy thất tiết châm ra, phóng về phía Lam Đồng, liền thấy lồng năng lượng đem nàng bọc lại. Lam Đồng ngẩng đầu lên nhìn một chút, tựa như bảo bảo hiếu kỳ, nhìn đi nhìn lại, còn cẩn thận đưa tay chạm một cái, sau đó lại rụt tay về, "đây là cái gì?"

Nghệ Nhàn, "thử xem có thể ra ngoài không?"

Lam Đồng liền thử, lồng năng lượng chắc như núi. Nghệ Nhàn liền đắc ý, nhưng hình như nghe thấy tiếng tiểu gia hỏa ngao ngao thê thảm, sắc mặt Lam Đồng kịch biến, nổi giận gầm một tiếng, nháy mắt biến thân thành một con sư tử lông vàng óng, nàng lần nữa ngửa đầu lên trời rống giận, rống một tiếng khiến hai lỗ tai Nghệ Nhàn ong ong.

Sau đó, lồng năng lượng vỡ tan.

Cái bóng vàng xoẹt qua trước mắt nàng, liền lao xuống núi.