Ngự Tứ Lương Y

Chương 121: Mua danh chuộc tiếng




Editor: Vện

Vì Quảng An đường không xa Nhân Tín đường, Phùng đại phu cho người gọi Lý Thức vào viện chờ, ông tự mình chạy đến Quảng An đường.

Lục Dung Dung đang ôm hai bình thủy tinh lớn từ trong phòng bước ra, đụng phải Phùng đại phu vội vã chạy đến, kinh ngạc hỏi, “Phùng lão Ngươi về rồi hả”

“Dung Dung.” Sắc mặt Phùng đại phu không tốt lắm, hỏi có phải Lục Dung Dung đã qua tìm ông không.

Lục Dung Dung gật đầu, thuật lại sự tình ở Nhân Tín đường, quả nhiên không có gì khác với lời của tiểu tư.

Đến khi biết Tiêu Ngự muốn mời ông đến hội chẩn ca Lâm Hiển bị trọng thương, sắc mặt Phùng đại phu càng lạnh lẽo hơn.

Lục Dung Dung còn chưa kịp nói mục đích tìm người, Lý Thức đã tự ý ngăn cản, đuổi Lục Dung Dung về.

Lý Thức không thường lai vãng với Quảng An đường, tại sao phải ngăn cản Lục Dung Dung muốn cầu viện ông!

Lục Dung Dung bưng bình nước muối sinh lý đến phòng mổ, Phùng đại phu theo nàng xem sao.

Tuy ông không đến kịp lúc nhưng bên trong đã có ba Thái y hỗ trợ. Trong đó có La thái y là người có đạo đức nghề nghiệp, vô cùng đáng tin.

La thái y ra cửa nhận bình thủy tinh của Lục Dung Dung, hơi ngạc nhiên khi thấy Phùng đại phu.

“Phùng lão”

“Khỏi làm ba cái lễ nghi.” Phùng đại phu thấy ông muốn hành lễ, khoát tay hỏi, “Bên trong thế nào rồi”

La thái y cung kính nói, “Phượng đại phu y thuật cực kỳ cao siêu, dù là ta ra tay xử lý vết thương cũng không làm tốt được như hắn.”

Phùng đại phu gật đầu, khom người vái chào, nhờ La thái và Chu thái y giữ thế chân vạc trợ giúp Tiêu Ngự.

Hai người La Chu thấy Phùng lão như vậy, nhất thời được sủng ái mà sợ, tâm tư không tình nguyện làm trợ thủ cho một thiếu niên cũng tan thành mây khói.

Phượng Vân Phi thấy Phùng lão đứng ngoài cửa, bước chân chần chừ nhích lên hai bước, rồi lại bất động.

Lúc hắn vào Thái y viện đã có mặt Phùng đại phu, vì hắn có chí cầu tiến và tinh thần hiếu học nên rất được ông ưu ái.

Nhưng sau đó ông lại dần lãnh đạm, Phượng Vân Phi vẫn luôn không hiểu tại sao. Nếu vì hắn giúp những phi tần hậu cung làm vài chuyện không thể đưa ra ánh sáng, thì trong tay Phùng lão cũng đã lấy không ít mạng người, đây chính là con đường sống còn của Thái y, nào ai có thể ngoại lệ Tại sao Phùng lão lại thất vọng về hắn.

Phượng Vân Phi đang âm thầm xoắn xuýt, Phùng đại phu thế mà không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp rời đi.

Từ đầu đến cuối Tiêu Ngự chỉ chuyên tâm chữa trị, không hề phát hiện chuyện này.

Phùng đại phu bước nhanh về Nhân Tín đường, Lý Thức đã tự giác quỳ trước thư phòng ông, vẻ mặt rầu rĩ. Thấy Phùng đại phu thần sắc lạnh lùng đi vào, Lý Thức dùng đầu gối tiến lên hai bước, dập đầu.

“Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi!”

Phùng đại phu mặt nặng mày nề nhìn hắn, “Ngươi có biết Lâm Hiển tướng quân bị trọng thương đang được Quảng An đường chữa trị không Tại sao lại ngăn cản Quảng An đường cầu viện”

Lý Thức lòng đầy khổ sở. Hắn thì biết cái gì Hắn căn bản không biết gì cả. Vốn tưởng chỉ giúp Giản lục tiểu thư một vấn đề nhỏ, ai biết bị một tiểu tư nhìn thấy, còn lắm miệng bẩm báo với sư phụ, cuối cùng còn liên lụy đến chuyện cứu người

Quả nhiên, là người thì không thể làm chuyện trái lương tâm.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể khai ra Giản lục tiểu thư.

“Sư phụ, đồ nhi thấy Dung Dung cô nương đến, nghĩ là không có chuyện gì quan trọng. Mấy ngày nay Nhân Tín đường vô cùng bận rộn nên mới tự ý lừa Dung Dung cô nương về. Đều do đồ nhi lỗ mãng, xin sư phụ trách phạt.” Lý Thức nói xong lại dập đầu.

Phùng đại phu lạnh lùng nhìn hắn, đột ngột xoay người đi đến hậu viện.

“Ngươi qua đây!”

Lý Thức không biết Phùng đại phu có ý gì, chỉ có thể nghe lời, đứng dậy đi theo.

Phùng đại phu dẫn Lý Thức đến viện tử trong cùng, Giản lục tiểu thư đang ngồi dưới hành lang.

Giản lục tiểu thư vừa ngẩng đầu đã thấy Phùng đại phu vẻ mặt khó chịu bước đến, lại thấy Lý Thức cúi đầu ủ rũ theo sao, không khỏi quay lại nhìn Bán Hạ.

Phùng đại phu ngồi xuống ghế, Lý Thức không cần ông nói, tự động quỳ xuống, cúi đầu im lặng.

Phùng đại phu cầm tách trà đã nguội ngửa đầu uống cạn, hoàn toàn không để ý hắn.

Bán Hạ thấp thỏm nhìn Giản lục tiểu thư, lại nhìn Lý Thức, sợ Lý Thức bán đứng các nàng.

Giản lục tiểu thư nhìn Lý Thức, lại nhìn Phùng đại phu, mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên. Nàng rót cho Phùng đại phu tách trà nóng, cười nói, “Phùng lão có việc riêng phải giải quyết, vãn bối xin cáo từ trước.”

Lý Thức là người có trách nhiệm, đã cam kết không bán đứng các nàng, đương nhiên sẽ tự gánh chịu tất cả. Nàng chưa bao giờ nghi ngờ người làm việc cho nàng.

Giản lục tiểu thư đứng lên, liếc Lý Thức một cái, quả nhiên thấy Lý Thức kiên định nhìn lại. Đó là ánh mắt bảo nàng hãy yên tâm.

Giản lục tiểu thư định dẫn nha hoàn rời đi, lại nghe Phùng đại phu nói, “Không cần. Ở chỗ lão phu, Nhu Nhi không phải người ngoài, không cần khách khí như vậy.”

Từ lúc Giản đại phu qua đời, Giản lục tiểu thư một mình chống đỡ y quán Giản gia, Phùng đại phu đối đãi với nàng như đồng nghiệp ngang hàng, không còn gọi xưng hô thuở nhỏ nữa. Lúc này nghe vậy, Giản lục tiểu thư thấy vô cùng thân thuộc.

“Lý Thức làm chuyện sai trái, suýt ảnh hưởng đến tính mạng người khác, lão phu đang đắn đo không biết phải xử lý nghịch đồ này như thế nào.” Phùng đại phu nói tiếp, quả nhiên không chút khách sáo muốn che giấu.

Giản lục tiểu thư ngồi xuống, lẳng lặng quan sát tình hình.

Lý Thức dập đầu liên tục, “Đồ nhi tâm trí mê muội, tự tiện làm việc, tất cả đều là lỗi của đồ nhi. Sư phụ phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần sư phụ nguôi giận!”

Phùng đại phu nhìn hắn, mặt lạnh như băng, “Thân là đại phu đảm nhiệm cứu người, lại vì ham muốn cá nhân mà phớt lờ mạng người. Đồ đệ như ngươi, nếu lão phu không bỏ thì Nhân Tín đường tồn tại để làm gì nữa!”

Lý Thức tức khắc trợn tròn mắt. Hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến trường hợp Phùng đại phu lại muốn đuổi hắn đi.

Hắn đã theo học Phùng đại phu được tám năm, y thuật giỏi hơn các sư huynh đệ khác nhiều, chưa xuất sư đã được ra ngoài bắt mạch, Phùng đại phu còn thường xuyên khen hắn có tài năng thiên phú.

Nhưng nếu hắn bị đuổi khỏi y quán, nếu hắn bị sư phụ thất vọng vứt bỏ thì hắn không thể học y thuật ở kinh thành được nữa! Tâm huyết bao nhiêu năm đều đổ sông đổ biển.

Chẳng qua chỉ chặn Lục Dung Dung ngoài cửa thôi mà, tại sao lại ra nông nỗi này!

“Sư phụ, đồ nhi thật sự biết sai rồi.” Lý Thức hoảng hốt nói, “Ngươi cứ đánh cứ mắng, đồ nhi không dám oán hận nửa lời. Chỉ xin sư phụ đừng đuổi ta đi!”

Phùng đại phu tức giận nói, “Ngươi tự tiện ngăn chặn người cầu viện, khác nào hãm hại mạng người Ngươi còn tư cách gì làm đại phu nữa! Ngươi không muốn rời khỏi Nhân Tín đường, được thôi, chỉ cần ngươi nói được lý do tại sao lại làm thế! Tại sao ngươi tự ý chủ trương như vậy!”

Lý Thức đã quyết ý không bán đứng Giản lục tiểu thư, lúc này không chịu mở miệng, chỉ đau khổ dập đầu cầu xin, những mong Phùng đại phu nguôi giận.

Bán Hạ vặn vẹo nhìn chỗ khác, Giản lục tiểu thư vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, rũ mi cụp mắt, cực kỳ yên tĩnh.

Phùng đại phu không để ý Lý Thức, trực tiếp nhìn Giản lục tiểu thư.

“Nhu Nhi thấy lão phu xử trí nghịch đồ này như vậy có thỏa đáng không”

Giản lục tiểu thư ngây người, không ngờ Phùng đại phu sẽ hỏi ý nàng.

“Chuyện này… thứ cho vãn bối mạo muội, ta không biết hắn phạm lỗi gì, nhưng đuổi hắn ra khỏi y quán thật sự quá nghiêm khắc. Tục ngữ có câu, biết sai mà sửa mới là đáng quý. Phùng lão nên cho hắn cơ hội sửa chữa.”

Phùng đại phu gật đầu, “Biết sai mà sửa mới là đáng quý. Ngươi nói rất đúng.”

Giản lục tiểu thư cúi đầu mỉm cười, Phùng đại phu lại nói, “Lý Thức đã biết sai, còn ngươi thì sao Ngươi đã biết lỗi chưa”

“Cái gì” Nét cười trên mặt Giản lục tiểu thư cứng đờ, không dám tin hỏi lại.

Phùng đại phu mặt không đổi sắc nhìn nàng.

“Lão phu hỏi ngươi đấy, ngươi đã biết lỗi chưa”

“Ta” Giản lục tiểu thư gọi lại, mày liễu khẽ nhếch, “Phùng lão có hiểu lầm gì sao Ta không biết mình nên nhận sai cái gì.”

“Bắt Lý Thức ngăn cản không cho Dung Dung gặp ta, ngươi dám nói đó không phải chủ ý của ngươi à!”

Giản lục tiểu thư sượng mặt, “Phùng lão, ta không biết tại sao ngươi lại nghi ngờ ta. Nhưng muốn bắt tội phải có chứng cứ, ngươi cứ như vậy mà định tội, chẳng phải oan uổng cho ta quá hay sao!”

Phùng đại phu trầm giọng quát, “Nhu Nhi, ngươi rất thông minh. Nhưng, ngươi đừng xem người khác là kẻ ngốc!”

Giản lục tiểu thư tái mặt, cắn chặt môi mỏng, bộ dáng quật cường.

“Chứng cứ ngươi muốn, lão phu quả thật không đưa ra được. Nhưng ngươi có bị oan uổng hay không, trong lòng ngươi tự biết! Ngươi vì ý đồ riêng mà phớt lờ mạng người, còn bắt Lý Thức gánh tội thay mình. Ngươi trơ mắt nhìn hắn bị đuổi khỏi y quán, nếu lão phu không hỏi, ngươi cũng không muốn lên tiếng.” Phùng đại phu thất vọng nhìn nàng, “Nhu Nhi, ngươi là đứa trẻ lão phu nhìn theo từ nhỏ đến lớn, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này”

Giản lục tiểu thư xanh mặt.

“Ta không biết Phùng lão đang nói gì.” Nàng bật dậy, “Phùng lão đã hiểu lầm ta như vậy, ta cũng không tiện ở lại nữa. Cáo từ.”

Phùng đại phu nhìn bóng lưng nàng, lắc đầu nói, “Giản Nhu, hôm nay ngươi thật sự làm lão phu quá thất vọng.”

Một câu ngắn ngủi biểu thị sự nguội lạnh và chán ngán, như cái búa nặng nề đập xuống trái tim Giản lục tiểu thư.

Bước chân nàng khựng lại, không nhấc lên được.

“Ta làm ngươi thất vọng” Hồi lâu sau, Giản lục tiểu thư đột nhiên bật cười, giọng điệu lạnh lùng, “Phùng lão, rõ ràng là ngươi làm ta thất vọng trước.”

Bán Hạ muốn lên đỡ Giản lục tiểu thư, lại bị Giản lục tiểu thư đuổi ra ngoài, dẫn Lý Thức ra theo.

Phùng đại phu nhíu đôi mày hoa râm, im lặng nhìn thân hình nhỏ nhắn đứng thẳng của Giản lục tiểu thư.

Giản lục tiểu thư chậm rãi xoay lại, nhìn Phùng đại phu.

“Phùng lão, ngươi biết rõ, vì sự xuất hiện của nàng mà ta bị lâm vào tình thế khó xử.” Giản lục tiểu thư nhẹ giọng nói, “Ngươi rõ ràng không vui khi thấy nàng ngáng đường ta, làm chính thê của Thế tử. Người kia không môn đăng hộ đối, không có công trạng, chỉ biết gây phiền phức cho Thế tử. Ngươi rõ ràng không hoan nghênh nàng. Nhưng tại sao! Tại sao ngươi giúp đỡ nàng nhiều lần như vậy Dùng danh tiếng của ngươi triệt bỏ rắc rối cho nàng, dùng năng lực của ngươi làm hậu thuẫn cho nàng! Chẳng lẽ ngươi không biết những phiền toái nàng trêu chọc đâu phải việc nhỏ! Mà lần này, trị thương cho Lâm tướng quân cũng do nàng gây rối mà ra. Lâm tướng quân thân phận thế nào Nếu hắn gặp chuyện bất trắc, nàng có là Thế tử phi cũng không gánh nổi đâu! Vậy mà ngươi chỉ một lòng giúp đỡ nàng, một lòng hướng về nàng! Ngươi luôn miệng nói yêu thương ta, nhưng những chuyện ngươi làm khác nào con dao cắm vào tim ta!”

Giản lục tiểu thư dùng âm điệu cao vút trước đó chưa từng phát ngôn, lớn tiếng chất vấn.

Phùng đại phu hơi kinh ngạc, mở to mắt nhìn Giản lục tiểu thư.

“Ngươi… vì chuyện đó sao Ngươi đã nghĩ như vậy sao!”

“Ta nghĩ thế nào Lâm tướng quân bị thương rất nặng, ta chỉ không muốn ngươi bị nàng liên lụy.” Giản lục tiểu thư nhìn Phùng đại phu qua màn lụa, “Chẳng lẽ Phùng lão trách ta vì chuyện này sao”

“Sợ ta bị nàng liên lụy” Phùng đại phu bật cười, chuyện đã đến nước này, ông mà còn không nhận ra ý đồ của Giản lục tiểu thư thì trui rèn mấy chục năm trong thâm cung coi như uổng phí.

“Lẽ nào ngươi cho rằng Lâm tướng quân xảy ra bất trắc, Phượng đại phu có là Thế tử phi cũng không thể thoát tội Ngươi liền có thể trở lại bên cạnh Tạ thế tử”

“Mọi thứ vốn nên trở lại quỹ đạo chính xác của nó…” Giản lục tiểu thư trầm giọng nói.

Phùng đại phu bất đắc dĩ, miễn cưỡng cười, “Quỹ đạo chính xác Như thế nào là quỹ đạo chính xác! Tất cả đều phải diễn ra theo sắp đặt của ngươi mới là chính xác hả!”

Phùng đại phu chậm rãi bước đến chỗ Giản lục tiểu thư.

“Vốn không có cái gì gọi là quỹ đạo chính xác hết. Nhu Nhi, lão phu vốn cho rằng Tạ thế tử thay lòng đổi dạ nên thấy có lỗi với ngươi. Đến bây giờ lão phu mới nhận ra, lão phu đã quá sai lầm. Tạ thế tử nhìn người chuẩn xác hơn ta rất nhiều. Hạng người mua danh chuộc tiếng, giỏi che giấu như Giản lục tiểu thư nhà ngươi, cuối cùng cũng không qua mắt được người khác nữa.”

Giản lục tiểu thư đứng cứng còng, vẫn trưng ra tư thái ngạo mạn, không muốn khom lưng cúi gối.

Bắt gặp thoáng qua, Phùng đại phu nhịn không được, thất vọng thở dài.

“Ngươi có mấy câu nói đúng. Ta quả thực rất yêu thương cưng chiều ngươi, ta quả thực không vui khi Phượng đại phu chia cắt nhân duyên của ngươi và Tạ thế tử. Dù ngay lúc này, ta vẫn nghĩ như thế. Ta giúp nàng cũng vì nàng là người của Tạ thế tử. Tạ thế tử sống mệt mỏi biết bao nhiêu, ngươi không phải không biết. Nếu ta không thể bảo vệ người y yêu thương thì có tư cách gì nhận là trưởng bối của y Ta lại không ngờ, ngươi đố kỵ chuyện này. Ngươi trưng ra bộ mặt lương thiện khiến người ta yêu mến, nhưng hóa ra tâm địa lại hẹp hòi ích kỷ như vậy sao”

Thân hình mảnh khảnh của Giản lục tiểu thư lay động, Phùng đại phu đã phất tay áo bỏ ra ngoài.

Giản lục tiểu thư quay phắt lại, nhìn bóng lưng Phùng đại phu.

“Phùng lão vẫn muốn đi giúp người kia sao” Giản lục tiểu thư run giọng, “Cũng vừa khéo, ngươi đi nhìn xem nàng đã gây họa như thế nào! Lúc này, e là danh vọng của Phùng lão cũng không cứu vãn được đâu!” Nàng nói, khóe môi dưới lớp lụa hiện nụ cười khiêu khích, “Đến canh giờ này rồi, chắc là không trụ được lâu nữa…”

Bước chân Phùng đại phu dừng lại, “Dường như Giản lục tiểu thư biết nhiều hơn lão phu đấy nhỉ. Đúng vậy, kinh thành to lớn này không thiếu mưu ma chước quỷ, thế nhưng, Giản lục tiểu thư này, lão phu hy vọng ngươi nhớ cho kỹ, ngươi là một đại phu, Thế tử phi cũng là đại phu. Trước mặt đại phu, đặc biệt là đại phu như Thế tử phi thì âm mưu đen tối không xài được đâu.”

Nói xong sải bước ra ngoài. Giản lục tiểu thư chấn động, choáng váng run rẩy. Bán Hạ vội vàng chạy vào đỡ nàng, lo lắng bảo, “Tiểu thư không sao chứ. Ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.”

Giản lục tiểu thư bắt lấy cánh tay nàng, lắc đầu, “Không… ta không về. Chúng ta đến Quảng An đường!” Nàng cười lạnh thành tiếng, “Ta muốn nhìn xem, chỉ bằng y thuật của một mình Thế tử phi kia có xoay sở được hay không…”