Ngự Tứ Lương Y

Chương 123: Không thể nhẫn nhịn




Editor: Vện

Tiêu Ngự dùng nước hoa kim ngân và rượu mạnh rửa tay lại, nhận kim chỉ Bách Linh đưa đến, tiếp tục phục hồi mạch máu vỡ.

Đám Tiêu Vĩnh Chương đứng ngoài cửa trợn tròn mắt, sốt sắng nhìn Tiêu Ngự lấy ra cái gì đó từ vết thương của Thống lĩnh bọn họ, sau đó còn xỏ chỉ may may vá vá.

Cảnh tượng quỷ dị làm tim của một bầy cấm vệ Vũ lâm quân nhảy thót lên cổ họng.

Ba vị Thái y vốn là định tâm hoàn của bọn hắn đều đứng kế bên hỗ trợ. Đại phu chủ chẩn thật sự là Thế tử phi.

Vương phi ngó qua cửa phòng giải phẫu mở toang, chỉ thấy Thế tử Việt Bắc hầu nằm trên giường nhỏ cao bằng nửa người, trên thân chỉ đắp một tấm vải mỏng manh, hai cẳng chân duỗi dài hoàn toàn trần trụi, “con dâu” tiện nghi của nàng đang sờ mó làm gì đó trên đùi Thế tử Việt Bắc hầu.

“Đồi phong bại tục.” Vương phi nghiến răng mắng, thả màn ngồi vào kiệu, sắc mặt tái mét ôm ngực như chực nôn.

Giản lục tiểu thư ân cần hỏi, “Dì có sao không” Nói rồi lấy bình sứ tùy thân đổ ra hai viên thuốc nhỏ đút cho Vương phi.

Vương phi ngậm tan viên thuốc thanh mát, tạm nén xuống cảm giác buồn nôn.

Giản lục tiểu thư vén một góc màn, yên lặng nhìn tình hình trong phòng mổ.

“Thế mà… nàng thật sự động thủ…”

Vũ lâm quân chiếm vị trí gần phòng mổ nhất, đám người Vệ Vương đứng tít đằng xa vẫn thu hết cảnh tượng trong phòng mổ vào mắt.

Từ lúc cửa phòng bật mở, sắc mặt Phượng Vân Phi luôn nặng nề.

Đường đường là Tổng quản Thái y lại đi làm trợ thủ cho một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, uy nghiêm của Thái y viện đã rơi xuống nước này, hắn cũng đâu thể buông bỏ trách nhiệm dưới bao nhiêu con mắt đang chăm chú quan sát.

“Hoàn thành chữa mạch máu, bắt đầu cắt bỏ tế bào hoại tử. Chu thái y, mạch tượng bệnh nhân thế nào” Tiêu Ngự cẩn thận xỏ nút kết, Tần tiểu đại phu lập tức cắt chỉ.

Chu thái y đến bàn mổ, kéo cổ tay Lâm Hiển bắt mạch.

“Mạch khá chậm và yếu, khí huyết thương tổn.” Chu thái y trầm ngâm, “Lâm tướng quân mất quá nhiều máu…” Nếu là bình thường, thương thế nghiêm trọng thế này e đã sớm chảy khô máu mà chết.

Nhưng lúc này Chu thái y rất muốn biết thiếu niên trước mắt sẽ làm gì

“Trước tiên phải bổ sung dịch.” Tiêu Ngự nói, dùng nước sạch rửa tay, cầm bình nước muối sinh lý treo ngược lên giá gỗ đầu giường.

“Ống truyền dịch.” Tiêu Ngự xòe tay, Bách Linh nhanh chóng kiếm đồ trong hộp thuốc đặt vào tay Tiêu Ngự.

Đó là một đoạn ruột dê được chế thành ống truyền dịch khéo léo, một đầu cố định vào miệng bình, một đầu nối với kim bạc sáng lóng lánh.

Bình thủy tinh được dốc xuống, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo ruột dê, tràn ra đầu kim.

Tiêu Ngự cầm đầu kim cẩn thận đâm vào ven tĩnh mạch trên cánh tay Lâm Hiển.

Phượng Vân Phi và hai người La Chu nhìn mà trợn mắt há mồm.

“Ngươi… ngươi đang làm gì đấy” Phượng Vân Phi nghiến răng hỏi nhỏ, hắn không dám để mọi người thấy mình chẳng biết cái gì, nhưng mà… truyền nước muối vào cơ thể bệnh nhân, đây là phương pháp chữa trị kỳ môn ngoại đạo gì đây

“Bao nhiêu người đang nhìn, ngươi đừng làm ẩu. Vạn nhất Lâm tướng quân có bất trắc, ngươi có biết hậu quả thế nào không” Phượng Vân Phi lo lắng nói.

“Đây là cách bổ sung dịch cơ thể đã tiêu hao cho Lâm tướng quân.” Tiêu Ngự giải thích, “Với loại ngoại thương mất máu nghiêm trọng, phải dùng cách này để bù dịch. Lấy muối tinh khiết không tạp chất pha vào nước theo đúng tỷ lệ thành nước muối sinh lý, thành phần không khác mấy với chất dịch trong cơ thể.”

Hắn không cố sức hạ giọng, người vây quanh bên ngoài đều nghe thấy, có người vẻ mặt mù mờ, có người lại đăm chiêu.

Lục Dung Dung tự hào vỗ ngực, “Hai cái bình lớn kia là ta chế đó! Trước hết phải chuẩn bị dụng cụ chưng cất lọc ra nước tinh khiết, rồi dùng cân đong chính xác khối lượng muối, cuối cùng còn phải chắt lọc qua băng vải sạch mấy lần. Sư phụ nói lúc bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, có thể dùng nước muối này bổ sung dịch cơ thể đã mất.”

Tiêu Vĩnh Chương là người cầm quân, theo bản năng hắn biết tầm quan trọng của loại nước muối này.

“Dụng cụ chưng cất thì ta biết, lúc chưng cất rượu cũng phải dùng. Nhưng làm sao để chưng ra được nước tinh khiết Một bình nước thì cần bao nhiêu muối mới dùng được” Tiêu Vĩnh Chương hỏi.

Lục Dung Dung thấy hắn khiêm tốn thỉnh giáo, người xung quanh cũng mang vẻ mặt khao khát muốn học, nàng liền nảy sinh tâm tư lên mặt đàn anh, giảng giải cặn kẽ từng chi tiết mà Tiêu Ngự đã dạy, không bỏ sót dù chỉ một chút.

Phùng đại phu bất đắc dĩ lắc đầu.

Người khác mà có phương thuốc bí mật thì giấu như vàng, sợ người ta học trộm. Quảng An đường thì trái ngược, Thế tử phi và người bên cạnh hắn chỉ hận không thể dạy hết kiến thức của mình cho người ta, còn sợ người ta học không được.

Đám người Vệ Vương cũng ghi chép lại nội dung bài giảng của Lục Dung Dung, mắt chăm chú nhìn thiếu niên trong phòng mổ.

Nếu không phải đã biết trước thân phận hắn thì bất luận là ai cũng không thể liên tưởng thiếu niên tuấn tú này với Nguyên Vương thế tử phi trong truyền thuyết.

Nhưng mà, người như hắn, ngược lại có thể hiểu được tại sao Tạ thế tử không màng chính sự lại dốc hết sức lực cầu xin thánh chỉ cưới về.

Có điều… hắn không có mùi vị nữ nhân, vừa nhìn đã biết không được giáo dưỡng, chẳng trách mẹ chồng là Vương phi không thích.

Tiêu Ngự đang chuyên tâm cắt bỏ phần thịt hoại tử, bước này cũng vô cùng quan trọng, là mấu chốt cho quá trình khép miệng vết thương.

Hắn không dám qua loa, tập trung cao độ, nhanh gọn cắt xén thịt hoại tử và tế bào có dấu hiệu hoại tử.

Qua nửa canh giờ, phần thịt hoại tử có thể thấy bằng mắt thường đã được loại bỏ, bước kế tiếp là đắp thuốc băng bó liền giao cho Tần tiểu đại phu và La thái y là xong.

Tiêu Ngự rửa tay, tháo khẩu trang và y phục bảo hộ, bước ra khỏi phòng.

Người xung quanh không tự chủ lùi về sau hai bước, chừa chỗ trống cho hắn.

“Rồi, ta đã xong việc. Giờ có thể nói chuyện, rốt cuộc đến tìm ta làm gì” Tiêu Ngự hỏi.

Vệ Vương đứng lên, sai người đuổi những ai không liên quan ra khỏi sân, tính đóng cửa giải quyết.

Đây là chuyện nội bộ hoàng gia, cũng có thể xem như việc nhà, dĩ nhiên, chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao với người ngoài.

“Không cần đuổi người.” Tiêu Ngự khẽ cười, “Ta không có chuyện gì mà không thể công khai trước mặt người ta, hà tất phải làm cái việc thừa thãi này”

Phùng đại phu vội vàng chen lên trước, đứng che trước người Tiêu Ngự, hành lễ với Vệ Vương, cười nói, “Phượng đại phu nhỏ tuổi không hiểu chuyện nhưng tâm tư đơn thuần, xin Vệ Vương điện hạ chớ chấp nhặt.”

Quyền lực của Tông Nhân phủ đối với hoàng thất vẫn rất lớn, bây giờ không có Tạ thế tử, những thị vệ của y có thể bảo vệ Thế tử phi chu toàn nhưng không thể ra tay với Tông Nhân phủ.

Phùng đại phu thấy hắn vừa mở miệng đã đắc tội Vệ Vương gia Tông chính Tông Nhân phủ, cuống đến mức người ướt mồ hôi lạnh.

Vệ Vương ho nhẹ một tiếng. Nguyên Vương thế tử phi nhỏ tuổi không hiểu chuyện Không hiểu chuyện mà dám động dao động kéo se chỉ luồn kim trong máu thịt người ta.

“Chuyện là vầy. Sáng nay có quý nhân dâng đơn kiện, tố cáo Thế tử phi đức hạnh đồi bại, Quảng An đường ngang ngược bức người, khơi mào loạn dân. Cho nên, bản vương không thể không mời Thế tử phi đến Tông Nhân phủ một chuyến, phối hợp tra xét rõ nội tình.”

“Có người tùy tiện đâm đơn kiện, Tông Nhân phủ liền muốn bắt người sao” Tiêu Ngự nhướn mày.

Vệ Vương cười nói, “Thế tử phi quá lời rồi, bản vương không phải đến bắt người mà chỉ tra án thôi. Huống hồ, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện dâng đơn kiện đến Tông Nhân phủ.”

Tiêu Ngự nhìn hai cỗ kiệu án ngữ trong sân, chỉ im lặng nằm đó, từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh.

“Nếu ta không đồng ý phối hợp” Tiêu Ngự cười như không cười.

Vệ Vương lộ vẻ khó xử, vẫn gắng cười, “Thế tử phi cần chi phải làm khó dễ Tông Nhân phủ.”

Phùng đại phu bên cạnh nghe Tiêu Ngự và Vệ Vương ngươi một câu ta một câu, lòng lo sốt vó, sợ hắn tính khí thất thường, náo loạn gây xích mích với Vệ Vương thì mất nhiều hơn được.

Dù sao thì so với phủ Nguyên Vương, người trong Tông Nhân phủ mới là hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật.

Không chờ Tiêu Ngự lên tiếng, Tiêu Vĩnh Chương vẫn luôn đứng đó đột ngột thưa.

“Vệ Vương điện hạ, thứ cho thuộc hạ lắm lời. Thế tử phi không thể rời khỏi Quảng An đường. Thương thế của Lâm tướng quân vẫn chưa ổn định, tất cả phải nhờ Thế tử phi điều trị. Nếu ngươi mang Thế tử phi đi, thương tích của Lâm tướng quân có biến thì lấy ai xử lý”

Vệ Vương liếc nhìn Tiêu Vĩnh Chương. Tuy Tiêu Vĩnh Chương chỉ là Phó thống lĩnh Vũ lâm quân nhưng cũng là tướng lĩnh tay nắm thực quyền, lại được Hoàng đế tín nhiệm. Hắn còn lấy thương tích của Lâm Hiển ra uy hiếp. Lão chỉ mang cái danh Vương gia nhàn tản, thật sự không dám sờ vào lưỡi giáo nhọn này.

Các cấm vệ Vũ lâm quân đứng quanh đó dường như có ý lập thế trận bảo vệ Tiêu Ngự.

Vệ Vương lùi về sau một bước, cười nói, “Tiêu phó thống lĩnh nói đúng, là bản vương không suy xét chu toàn. Nhưng chức trách còn trên đầu, bản vương thật sự vô cùng khó xử.”

“Là ai kiện ta” Tiêu Ngự đột nhiên hỏi.

Vệ Vương nhìn hai cỗ kiệu trong góc, cười nói, “Dĩ nhiên là người thân phận cao quý.”

“Vệ Vương điện hạ chỉ đơn giản muốn điều tra rõ nội tình, dù không về Tông Nhân phủ cũng có thể tra mà.” Khóe môi Tiêu Ngự nhếch nụ cười lạnh, “Vừa khéo hôm nay có nhiều vị đại nhân tề tựu ở Quảng An đường. Nhìn cái phòng mổ của ta có thú vị đến mấy cũng không bằng xem công đường xử án, mọi người thấy có đúng không.”

Một bầy Vũ lâm quân hào hứng hò hét, Nhị Cửu bảo vệ không để đám người nhất thời lên kích động cơn xô đẩy trúng Tiêu Ngự.

Cái này… cởi quần Lâm tướng quân chữa thương là một chuyện, nhưng nhiều nam nhân thế này che chở Thế tử phi là sao đây!

Tiêu Ngự nhìn Vệ Vương, “Bị cáo là ta đang ở đây, sao điện hạ không mời vị quý nhân nguyên cáo ra mặt thẳng thắn đối chất với ta. Là đen hay trắng chẳng phải sẽ sáng tỏ sao!”

Hắn nói xong, mọi người lại sôi nổi hưởng ứng.

Phùng đại phu thấy sự việc ngày càng lớn, nhưng không ngăn cản được, chỉ có thể đứng một bên lắc đầu thở dài.

Chuyện xấu trong phủ Nguyên Vương mà Thế tử phi vẫn muốn náo cho tất cả mọi người biết, mặc dù thắng được ván này nhưng Phùng đại phu lo lắng Tạ thế tử sẽ vì vậy mà không vui.

Trước đây ông vì Giản lục tiểu thư mà có thành kiến với Tiêu Ngự, bây giờ lại thấy Tiêu Ngự ngàn tốt vạn tốt chỗ nào cũng tốt, nếu vì chuyện này mà sinh hiềm khích với Tạ thế tử thì không biết ai sẽ phải chịu tổn thương.

Vương phi ngồi trong kiệu dĩ nhiên nghe thấy tất cả, đôi mắt thản nhiên càng thêm lạnh lùng, nhìn chằm chằm màn kiệu tinh xảo.

Giản lục tiểu thư nắm tay Vương phi, nhẹ giọng nói, “Dì à, người kia xưa nay không hiểu quy củ, ngươi không cần phản ứng. Vệ Vương điện hạ sẽ giải quyết ổn thỏa, không để ngươi phải lộ diện trước đám bình dân mãng phu đó.”

Nàng còn chưa dứt lời, màn kiệu soạt một tiếng bị vén lên, một thiếu nữ mặt tươi như hoa cười ra lúm đồng tiền ló đầu nhìn.

“À, ở đây vốn có hai vị quý nhân lận.” Lục Dung Dung che miệng cười.

“Làm càn!” Tần đại nương và mấy nha hoàn vội đến trước kiệu, vẻ mặt tàn nhẫn chỉ Lục Dung Dung, “Thứ chân chó nhà ngươi dám bất kính với Vương phi!”

Tiêu Ngự bước lên che chắn Lục Dung Dung.

“Dung Dung là đại phu trợ lý của Quảng An đường ta, nàng là thường dân mà ăn nói đàng hoàng, đại nương đây ngược lại miệng phun ô ngôn uế ngữ, chủ nhân thanh cao của ngươi dạy ngươi như vậy đó hả”

Tần đại nương trợn to mắt, làm như không thể tin hắn dám bất kính với Vương phi như vậy. Cũng phải thôi, dù sao nàng là mẹ ruột của Tạ Cảnh Tu, chỉ là “mẹ chồng” hắn trên danh nghĩa.

Tạ Cảnh Tu tuy đối xử với ai cũng lãnh đạm, nhưng nếu nói y không có chút cảm tình nào với Vương phủ thì chắc là không thể.

Nhưng lũ người kia không ngừng làm mấy trò bẩn thỉu, hắn thật sự chịu đựng đủ lắm rồi.

Sau khi thoát khỏi Phượng gia, hóa giải nguy hiểm, dồn hết tâm huyết vào Quảng An đường cũng vì sắp đặt cho tương lai. Những thứ khác hắn không quan tâm, cũng không muốn nhìn đến.

Vậy mà lũ kia cố tình năm lần bảy lượt chống phá Quảng An đường, giờ còn muốn vì mưu toan ích kỷ mà nhiễu loạn giải phẫu cấp cứu mạng người.

Tượng đất còn có ba phần thổ tính, Tiêu Ngự thật sự không nhìn nổi đám hèn hạ này làm mưa làm gió.

Chỉ có nghìn ngày làm trộm, không có nghìn ngày phòng cướp. Tạ Cảnh Tu đã không về, hắn cũng không còn kiên nhẫn gặp chiêu phá chiêu với các nàng nữa.

Nếu sau này Tạ Cảnh Tu trách hắn làm mất mặt Vương phủ thì cứ để về sau tính. Tạ Cảnh Tu đã cứu mạng hắn, còn giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, lại bị một đạo thánh chỉ ban hôn chẳng ra ngô khoai gì cột hai người vào một chỗ, chung quy phải đến hồi kết rồi.

Tiêu Ngự xoay người đến chỗ Vệ Vương, hành lễ nói, “Ta là đại phu chủ chẩn cho Lâm tướng quân, phải chịu trách nhiệm tính mạng hắn. Nhưng công vụ của Vệ Vương điện hạ cũng không thể trì hoãn. Hôm nay hãy thiết lập công đường ngay tại Quảng An đường, một ngày tra không ra thì hai ngày, hai ngày thẩm không được thì ba ngày, tại hạ nhất định phụng bồi đến cùng. Vị quý nhân đã kiện cáo tại hạ hãy quang minh chính đại chường mặt ra phụ trách vị trí nguyên cáo đối chất với ta đi, đừng có núp phía sau xài thủ đoạn bất chính.”

Tiêu Ngự mỉa mai thẳng mặt, mắt không chút che giấu nhìn xoáy cỗ kiệu. Mọi người không tự chủ bị cuốn theo tiết tấu của hắn, đồng loạt nhìn về cỗ kiệu buông màn kia, thỉnh thoảng lại bàn luận xôn xao.

Tần đại nương quẫn bách lùi về sau hai bước, lui đến ngoài cửa kiệu, thấp giọng lo lắng, “Vương phi…”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Rõ ràng Vương phi muốn mượn thế Tông Nhân phủ đến bắt Thế tử phi tiện nghi, tại sao lại biến thành tất cả mọi người đều chú mục vào kiệu của Vương phi!

Vương phi trong kiệu dù cách lớp màn mà vẫn cảm giác được bao nhiêu con mắt vô hình nhìn xuyên qua tơ lụa, không chút cố kỵ bắn thẳng vào nàng.

Đánh giá, nghị luận, xì xầm bàn tán…

Gương mặt son phấn của Vương phi lúc xanh lúc trắng, đầu ngón tay cắt sửa khéo léo bấu chặt vào lòng bàn tay.