Ngự Tứ Lương Y

Chương 146: Ngoài sóng gió, trong…




Editor: Vện

Từ lúc Phùng đại phu đến Quảng An đường cùng Tần Cánh chăm sóc Lâm Hiển, Tiêu Ngự liền tập trung tinh thần tìm cách loại trừ độc tố.

Nhưng ở hiện đại cũng không ít người phải cắt cụt tay chân bị hoại tử quá nặng mới giữ được mạng, lần này thật sự là nan đề rất lớn.

Tiêu Ngự dồn hết thời gian vào thương tích của Lâm Hiển, không ở thư phòng đọc sách đến khuya thì tìm Tần Cánh và Phùng đại phu trông coi Lâm Hiển, ngay cả ngủ cũng mơ thấy miệng vết thương máu thịt bầy nhầy lởn vởn. Có vài lần tìm ra biện pháp, gọi tên Lâm Hiển rồi ngồi bật dậy, ôm chăn ngẩn người một lúc mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ, lại tiếc nuối nằm trở lại.

Bạn cùng giường Tạ thế tử thường xuyên phải chờ hơn nửa đêm mới thấy Tiêu Ngự về ngủ, sau đó mở mắt trừng trừng nhìn bóng tối, mặc cho hắn lăn qua lộn lại, miệng còn kêu tên nam nhân khác, y còn mất ngủ nặng hơn Tiêu Ngự.

Tạ Cảnh Tu nhịn được mấy ngày, cuối cùng chịu đựng hết nổi, canh ba xông vào thư phòng bắt người về ngủ.

“Ta chưa tìm ra cách mà.” Tiêu Ngự trừng y.

Tạ Cảnh Tu mặc lý y trắng tinh thêu hoa văn chỉ bạc, bên ngoài khoác một cái áo xanh sẫm, tóc để xõa, hiển nhiên đã đi ngủ, không biết tại sao nửa đêm lại đến tìm hắn.

“Đã mấy ngày ngươi không ngủ rồi” Tạ Cảnh Tu cau mày, “Có nghĩ cách cũng không nhất thiết phải nghĩ ban đêm, theo ta về.”

“Ngươi không hiểu, chuyện này là giành giật từng giây… càng sớm tìm ra cách thì Lâm Hiển càng thêm hy vọng khỏi hẳn, ngươi đừng làm phiền ta.” Tiêu Ngự bất đắc dĩ đẩy y ra.

Tạ Cảnh Tu trầm mặt, “Ngọc Nhi, ta thấy ngươi càng lúc càng càn rỡ.”

Tiêu Ngự giật thót. Đã lâu không thấy bộ dạng máy điều hòa công suất lớn của Tạ thế tử, sao đột nhiên tỏa hơi dữ dội quá vậy, thật đáng sợ…

Tạ Cảnh Tu dứt khoát đóng sách, nắm cổ tay hắn kéo ra ngoài.

“Chuẩn bị nước nóng.” Tạ Cảnh Tu lạnh giọng ra lệnh.

Lão Lục canh cửa thấy sắc mặt chủ nhân khó coi, cũng không dám kêu người khác, tự chạy đến hướng trù phòng.

Tiêu Ngự miễn cưỡng theo Tạ Cảnh Tu đến phòng tắm, chờ Lão Lục và hai thị vệ khác bưng nước nóng tới, Tạ Cảnh Tu khoanh tay nhìn hắn, “Cởi đồ.”

Tiêu Ngự quẫn bách. Hắn luôn cảm thấy Tạ thế tử dùng bộ dạng nghiêm túc đạo mạo để chiếm tiện nghi mình…

Nhăn nhó một hồi, Tiêu ngự không chịu nổi hai con mắt có ý đồ nhìn chằm chặp không chớp lấy một cái, ho một tiếng, “Thế tử về phòng trước đi, ta tắm xong sẽ về ngủ.”

Tạ Cảnh Tu lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi cứ việc cởi đồ tắm rửa, chẳng lẽ sợ bổn thế tử làm gì ngươi sao”

Bộ dạng đó sao không sợ! Tiêu Ngự gào thét trong lòng, có biết ý đồ của ngươi lộ quá rõ ràng không!

Hắn không phải loại người thẹn thùng sợ người khác nhìn mình tắm, nhưng cởi ảo tháo dây lưng trước mặt Tạ thế tử làm hắn rất lúng túng, còn hơi ngại.

Tạ thế tử khinh thường săm soi hắn, “Ngươi bây giờ mặt mũi xanh xao, người khô héo, làm sao hấp dẫn được ta.”

Tiêu Ngự, “…” Đã không hấp dẫn được đại nhân sao không ra ngoài đi Hắn suýt quên, Tạ thế tử thích “nở nang”, lúc chưa biết thân phận hắn, con mắt kia đã quét qua quét lại ngực hắn không ít lần.

Hiện thực đã triệt để chặt đứt nhớ nhung của người ta rồi.

Tạ Cảnh Tu lạnh lùng nói, “Sao còn chưa cởi Muốn bổn thế tử cởi giúp ngươi sao”

“Không cần, không cần. Ta tự làm được.” Tiêu Ngự vội nói, thuần thục cởi sạch quần áo, nhảy vào thùng tắm.

Tạ Cảnh Tu hừ một tiếng, khoanh tay dựa cửa một lúc rồi bước đến.

Tiêu Ngự ngồi trong thùng tắm, thần kinh căng lên.

Sao cảm thấy hôm nay Tạ thế tử không giống lúc trước, làm người ta hơi hoảng.

Chẳng lẽ hắn đã chọc y Tiêu Ngự tự chấn chỉnh, nhưng mấy hôm nay ngoài đọc sách thì hắn chỉ xem vết thương của Lâm Hiển, đâu có làm gì chọc Tạ thế tử.

Tạ Cảnh Tu đến gần, nhìn xuống hắn từ trên cao.

“Sao còn không tắm Chẳng lẽ muốn bổn thế tử tắm cho ngươi.”

Tiêu Ngự vội thụt người xuống nước, trầm giọng nói, “Không cần không cần, nào dám làm phiền Thế tử ra tay.”

Tạ Cảnh Tu nghe vậy, mặt càng nặng nề hơn, nhìn Tiêu Ngự âm thầm than khổ.

Tuy không biết nguyên nhân, nhưng lúc này Tạ thế tử chắc chắn đang nổi giận, hơn nữa còn giận không nhỏ…

Hắn không dám kêu Tạ Cảnh Tu ra ngoài nữa, cố gắng bỏ qua hai con mắt như đèn pha kia, nhanh chóng tắm cho xong rồi thay y phục sạch, lúc này mới thở phào.

Thật ra hắn đâu cần phải lo lắng, nếu Tạ Cảnh Tu đã hẹn với hắn chờ ba năm thì nhất định sẽ giữ lời. Nhưng bất mãn của Tạ thế tử càng lúc càng rõ rệt, Tiêu Ngự luôn cảm thấy Tạ thế tử đang canh thời cơ để phá vỡ ước hẹn ba năm, mà ngoài mặt còn bày đặt trưng ra bộ dáng cao lãnh.

Đúng là quá giảo hoạt.

Tạ thế tử thấy hắn tắm bất chấp hình tượng, chẳng mời mọc gì cả mà cứ như chiến đấu, còn cài áo đến nút trên cùng, nhiệt độ toàn thân càng lúc càng thấp.

Hừ lạnh một tiếng, Tạ Cảnh Tu nhấc chân ra ngoài. Không nghe tiếng bước chân Tiêu Ngự đi theo, y quay đầu nhíu mày, “Sao còn không đi Chờ bổn thế tử đến bế ngươi sao!”

Tiêu Ngự, “…” Vội vã chạy theo.

Đêm nay hắn đã thăm dò được đại khái ý của Tạ thế tử. Y nói “Muốn bổn thế tử cởi đồ giúp ngươi sao” tức là “Mau mau cầu xin bổn thế tử cởi đồ cho ngươi”, y nói “Chẳng lẽ muốn bổn thế tử tắm cho ngươi sao” tức là “Ngươi nhanh mở miệng cầu xin bổn thế tử giúp ngươi tắm”, y nói “Chờ bổn thế tử đến bế ngươi sao” tức là “Chỉ cần ngươi muốn, bổn thế tử lập tức thỏa mãn ngươi”…

Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn trời, tại sao hôm nay Tạ thế tử mất tự nhiên đến vậy, tại sao

Về phòng, không đợi Tạ thế tử mở miệng nói “Chẳng lẽ muốn bổn thế tử bồng ngươi lên giường”, Tiêu Ngự đã vô cùng tự giác bò lên giường, kéo chăn đắp ngay ngắn.

Tạ Cảnh Tu, “…Hừ.”

Vắt áo khoác lên bình phong, Tạ Cảnh Tu cởi giày lên giường, leo vào trong.

Hồi lâu không ai nói gì.

Ngủ cùng giường đã lâu, mới đầu Tiêu Ngự còn không được tự nhiên, giờ đã thành quen, thường xuyên không quan tâm đến sự tồn tại của Tạ Cảnh Tu. Hiện tại là lần thứ hai hắn cảm nhận được cơ thể nóng hừng hực bên cạnh, mũi quẩn quanh mùi hương thanh nhã tươi trẻ đặc biệt của Tạ Cảnh Tu, cuối cùng Tiêu Ngự cũng rũ được một đầu toàn là sách thuốc với Lâm Hiển, trong lòng rối bời, nhìn đến nhìn đi toàn là hình bóng của Tạ thế tử.

Lát sau, Tạ Cảnh Tu đột ngột nghiêng người về phía hắn, vươn cả tay chân ôm hắn vào lòng. Toàn thân Tiêu Ngự cứng đơ, thấy Tạ Cảnh Tu không có hành động khác mới từ từ bình tĩnh.

Vì thánh chỉ mà hình thành mối quan hệ đặc biệt, Tiêu Ngự thật sự không thể xem Tạ Cảnh Tu đơn giản là bạn cùng giới. Bọn họ không cần phải làm gì cả, giữa bọn họ vốn đã tồn tại mối liên hệ mập mờ.

Nhưng từ mập mờ lại tiến đến thiết lập quan hệ thật sự… Tiêu Ngự chưa bao giờ dám suy tính, đến nay hắn chỉ biết đến đâu hay đến đó.

Chốc sau, giọng than nhẹ nhàng của Tạ Cảnh Tu truyền đến từ sau cổ, “Ngọc Nhi, chừng nào ngươi mới lớn lên…” Âm thanh ẩn chứa nhẫn nại, chua chát và một chút băn khoăn.

Tiêu Ngự biết Tạ Cảnh Tu thật sự không phải kiên nhẫn chờ hắn lớn lên, chỉ là y không muốn ép buộc hắn. Chắc là vì y đã dùng thủ đoạn cứng rắn can thiệp vào con đường của hắn, bắt hắn ở bên mình nên cảm thấy chột dạ.

Tiêu Ngự nghe vậy cũng khẽ thở dài, cứ như lời hồi đáp động viên y hãy yên tâm.

Tạ Cảnh Tu ôm hắn chặt hơn nữa, gương mặt chôn bên gáy hắn nhẹ nhàng cọ xát, tỏ ý thỉnh cầu hèn mọn.

Tiêu Ngự vuốt tóc Tạ Cảnh Tu, không phản ứng.

Mặc kệ Tạ thế tử giận dỗi hay ra vẻ đáng thương, hắn thật sự chưa trưởng thành! Muốn làm cái gì Đừng hòng mơ tưởng!