Ngự Tỷ Hành Động

Chương 110: Bình Yên




Ai cũng hay an ủi và phê bình người khác, thậm chí còn dùng những lời lẽ không hay để mắng chửi, nhưng khi họ trở thành người trong cuộc, bản thân sẽ chẳng biết phải làm thế nào. Bây giờ Cơ Phồn Tinh đã hiểu tại sao năm đó Lâm Nhuế lại như thế.
"Chị về nhà đi, không thôi chị dâu sẽ rất lo lắng." 
Cơ Phồn Tinh mỉm cười nhìn Cơ Hạo Nguyệt đang bất an vuốt ve miệng ly.
"Hôm nay tôi đã báo về trễ rồi, không có gì đáng ngại."
Cơ Hạo Nguyệt cười dịu dàng tựa ánh trăng giữa đêm hè, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái. Lâm Nhuế bình thường chỉ thấy cậu ấy tranh chấp và đấu võ mồm với Hà Giai Kỳ, cô chưa từng thấy dáng vẻ như hiện giờ. Cô vốn cho rằng cậu ta là cọng lông nóng tính, hình như cô đã nhận định sai rồi.
"Bởi vì tôi sao?"
Cơ Phồn Tinh không hề hiếu kỳ, giọng nói rất bình thản, tựa hồ đã sớm dự liệu được hết thảy.
Khách đến ngày càng nhiều, bầu không khí trong bar bắt đầu trở nên ồn ào náo động, Cơ Hạo Nguyệt đã lâu chưa gặp qua tình trạng huyên náo như vậy. Tiết tấu Rock n' Roll nhanh chóng xuất hiện, người ở đây ăn mặc cũng khá lộ liễu khiến một đứa bảo thủ như cô có chút khó thích ứng.
Cô liếc mắt nhìn quanh bar rồi lập tức cảm thấy mất kiên nhẫn, tựa như Hà Giai Kỳ đã từng nói cô là một người phụ nữ cổ đại giữa thời hiện đại.
"Sao nào, con người sinh ra vốn đã cô đơn, lúc đầu được ba mẹ chăm sóc, sau khi trưởng thành bước vào xã hội sẽ gặp gỡ được rất nhiều người, nhưng chả có mấy ai có thể thật sự cùng ta đi qua quãng thời gian hoang sơ xốc nổi đó, thậm chí còn có người đơn độc cả đời." 
Cơ Hạo Nguyệt cúi đầu nhìn bóng hình thu nhỏ của mình hiển hiện trong ly nước trái cây.
"Tôi, Tiểu Lâm tử và cô đều là người may mắn mới gặp được một người yêu chúng ta. Tuy họ không tốt đẹp như chúng ta những tưởng, cũng không phải đối tượng mục tiêu để kết hôn của chúng ta, thậm chí ngay cả tính cách cũng khác biệt, nhưng họ đã yêu chúng ta vô điều kiện, ngay cả khi chúng ta xấu xa như thế."
"Đúng a, cậu biết bây giờ cậu ngu ngốc biết bao nhiêu không? Cậu đã nói với tôi cả đời này sẽ không làm tổn thương Mộng Mộng, nhưng cậu uống rượu cả ngày như thế là đả thương lớn nhất với cô ấy. Nếu đoán không ra thì đừng đoán nữa, nghĩ mãi không rõ thì đừng nghĩ nữa. Nhiều người ngang qua đời ta chỉ là khách qua đường, nhưng những người đã ngốc nghếch nỗ lực ở bên chúng ta không phải là khách qua đường, họ là người kề vai sát cánh cùng ta đi khỏi nơi hoang vu đó."
Lâm Nhuế rất tán thành lời của Cơ Hạo Nguyệt, sau khi loay hoay cùng Trạm Cẩn Tịnh đến tận bây giờ, cô nhận ra cuộc sống rất kỳ diệu. Mặc kệ đi qua biết bao chông gai, chảy xuống bao nhiêu lít nước mắt thì người thật sự thuộc về mình cuối cùng vẫn sẽ đến bên mình, che chở, yêu thương.
Từ quen biết đến chia tay, trải qua hôn nhân rồi lại gặp nhau, sau đó trở thành mẹ. Nhân sinh tựa như một truyền kỳ, vui vẻ rồi sẽ qua đi, thống khổ rồi cũng tan biến. Kẻ từng khóc than giữa đêm tối vô tận cũng trở nên can đảm khi gặp được người ấy, để bóng tối biến thành biểu tượng hạnh phúc. Lâm Nhuế nghĩ xong lại không khỏi cảm thấy cuộc sống thật sự là con đường dài bất tận.
"Hai người đang thuyết giáo tôi đấy ư? Không giống tính cách của hai người lắm nha. Có phải kết hôn rồi liền biến thành bà cụ trăm tuổi phải không?"
Cơ Phồn Tinh không khỏi buồn cười, cô rất ít khi nhìn thấy họ bình tĩnh dạy đời một người như thế. Chẳng bù với trước kia, mỗi lần nghe ai đó nói nhiều quá sẽ vung tay bỏ đi ngay.
Cô hiểu nhưng trong lòng luôn có khúc mắc, không biết làm sao phóng thích. Có lẽ do cô quá mức sợ hãi sẽ mất đi, hoặc lo lắng vị trí của mình trong lòng đối phương sẽ giảm xuống. Dù một li khoảng cách cũng sẽ cảm thấy rất dài.
"Cô nghĩ bọn tôi nguyện ý nói với cô những lời này sao?" 
Cơ Hạo Nguyệt hung hăng giơ tay đập vào bả vai Cơ Phồn Tinh một phát, nhìn bản mặt không quan tâm kia thật sự rất muốn đánh cho một trận.
"Tại sao lại rảnh rỗi đi quan tâm đến người ngoài làm cái quái gì. Thay vì lo lắng thì hãy nghĩ cách khiến người mình yêu người hạnh phúc. Nếu cảm thấy tình yêu quá nhỏ nhoi thì phải làm cho nó lớn lao hơn."
Cơ Hạo Nguyệt đang nghĩ nên khuyên người kia thế nào, xét về khía cạnh đánh lộn và cãi nhau, cô tuyệt đối sẽ không thua kém miệng mồm của em gái nhưng cô lại không đủ kiên nhẫn để khuyên nhủ người khác.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay đã đến giờ về nhà, trễ quá sẽ làm vợ lo lắng. Sau sự kiện ở Paris, quan hệ của cả hai quả thật càng trở nên chặt chẽ, có lẽ do sợ mất đi. Cãi nhau, đánh nhau cũng có cái hay của nó, ít ra cả hai sẽ không bao giờ kéo dài vấn đề sang ngày hôm sau, có lẽ cả hai sợ hãi bản thân sẽ bỏ lỡ thời khắc hạnh phúc.
"Đến giờ rồi à? Tiểu Nguyệt Nguyệt, chị đúng chuẩn 'bị vợ quản nghiêm'  rồi đấy. Nhanh trở về đi, tôi hứa sẽ không uống rượu và trở về trước mười một giờ."
Cơ Phồn Tinh biết Hà Giai Kỳ sẽ lo lắng, chỉ cần trông thấy Cơ Hạo Nguyệt cúi đầu nhìn đồng hồ là biết ngay có người chờ chị ấy trở về. Chờ trở về? Đúng vậy a, chẳng phải trong nhà mình cũng có một người đang đợi mình về sao? Còn mình đang làm cái quái gì thế này?
Cô cúi đầu nhìn ly pha lê rồi nở một nụ cười đắng chát. Hốc mắt đột nhiên nóng lên, ngọn đèn leo lắt che khuất ánh mắt mơ hồ.
"Chúng ta cùng trở về, tôi đi trước nhá Tiểu Lâm tử ."
Cơ Phồn Tinh không đợi Cơ Hạo Nguyệt nói chuyện liền cầm áo khoác của mình lên rồi kéo chị gái rời đi. Lâm Nhuế nghiêng người nhìn dáng vẻ vội vàng mà không khỏi cười vui vẻ.
"Cười cái gì mà vui vẻ dữ vậy?"
Trạm Cẩn Tịnh từ phía sau ôm lấy Lâm Nhuế, thấy em ấy chăm chú nhìn cánh cổng cười ngây ngô cô liền chống cằm lên đầu vai của đối phương, ấm giọng hỏi.
"Có một kẻ ngốc đã được khai sáng..." 
Cô vừa nói xong liền xoay người trừng lớn mắt nhìn người nọ:
"Sao chị lại chạy ra ngoài, con đâu?"
Chị ấy đang ở nhà trông em bé mà, sao lại xuất hiện ở đây? Mặt mũi Lâm Nhuế phút chốc giăng đầy mây đen. Người nào đó dám bỏ con chạy đi chơi!
"Mẹ mang theo về Trạm gia rồi."
"Chị lại bảo mẹ mang con đi nữa sao?"
Lâm Nhuế vốn không hề tin những lời này. Lần nào ông bà đến đón cháu cũng là lúc chị ấy chê con ở nhà vướng bận. Rõ ràng đứa bé có thể tự ngủ được mà chị ấy vẫn nhất quyết để ông bà mang đi hồng tránh quấy rầy chuyện tốt của mình.
"Không có, lần này mẹ tự đến mà. Bà ấy nói lâu rồi không gặp cháu gái nên đã mang nó về nhà ở một thời gian."
Trạm Cẩn Tịnh giả vờ vô tội, có ngu mới nói cô đã lén gọi mẹ đến mang con đi.
"Đêm nay chị ngủ phòng khách đi."
Lâm Nhuế trợn mắt nhìn Trạm Cẩn Tịnh một lúc rồi ném lại một câu, sau đó vung tay rời đi, mặc cho người kia cứ lẽo đẽo theo sau, một tấc cũng không rời.
Cơ Phồn Tinh uống rượu nên Cơ Hạo Nguyệt phải chở cô về nhà.
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ chợt lóe lên, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng lúc hai người gặp gỡ. Lúc chị ấy cười, lúc xụ mặt làm việc, còn có dáng vẻ khi có ý đồ xấu. Chị ấy là một người vô cùng nghiêm túc nên mới ngốc nghếch chờ cô.
Những năm gần đây, cuộc sống của hai người rất yên bình, tĩnh lặng đến mức khiến cả hai đều quên đi cảm giác lúc mới yêu. Nếu bạn sống một cuộc sống máy móc sẽ xuất hiện rất nhiều nguy cơ và hoài nghi, rốt cuộc là mình yêu chưa đủ sâu hay do bản thân không tự tin. Yêu không phải trói buộc mà là một quá trình giữa hai cá thể, nó có thể khiến cho bạn khóc rồi lại khiến cho bạn cười.
Bạn sẽ luôn cảm giác thời gian trôi qua chậm đến đáng sợ, đường về nhà như dài vô hạn. Để làm dịu phiền não trong lòng, Cơ Phồn Tinh dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn ra thế giới xa hoa trụy lạc kia nữa, cũng không biết khi nào về đến nhà.
Hơn mười giờ rưỡi, Hà Như Mộng vừa sấy khô tóc, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi liền bị người nào đó ôm thật chặt từ phía sau, em ấy không nói lời nào, mùi rượu nhàn nhạt rất quen thuộc, chỉ là đêm nay không nồng lắm lại còn mang theo hương thơm mê người.
Tâm hồn trống rỗng trong nháy mắt được lấp đầy.
Hà Như Mộng không nói lời nào, chỉ đứng yên để người kia ôm, cô biết em ấy thật sự đã về.
"Thật xin lỗi."
Tiếng nói trầm thấp, ngưng nghẹn tựa như tiếng khóc thút thít. Cơ Phồn Tinh biết nói ra ba chữ này đã không còn ý nghĩa gì nhưng cô vẫn muốn nói, bởi vì thật sự có lỗi.
"Về là tốt rồi."
Hà Như Mộng nắm chặt đôi tay ấm áp đang vòng ở trước ngực.
Bốn chữ này tựa như giấc mộng xa vời, giờ phút này rốt cục đã được thực hiện. Cơ Phồn Tinh không khống chế nổi tâm tình của mình, cô chậm rãi xoay người Hà Như Mộng lại, sau đó nhắm mắt tìm đến cặp môi thơm quen thuộc, hương vị độc nghiện hệt như Mạn Đà La, nếm một lần sẽ muốn thử thêm lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí cả một đời.
Đêm vẫn là lặng lẽ trôi, cô sẽ không vì ai dừng lại, cũng sẽ không để đêm tối vĩnh viễn bao phủ thế giới này.
Hôm sau tỉnh lại, Cơ Phồn Tinh phát hiện người phụ nữ trong ngực bị mình ôm chặt đang trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn cô giống như đang thưởng thức gì đó.
"Nhìn gì vậy?"
Cơ Phồn Tinh ngơ ngác, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cả hai đã thành đôi vợ chồng già, đâu có gì mới mẻ đáng xem?
"Nhìn em, nắng đã chiếu đến mông rồi mới chịu thức. Thật không biết em đến công ty đã đả thương biết bao nhiêu con tim nam nữ rồi." 
Hà Như Mộng vuốt ve mái tóc của Cơ Phồn Tinh.
Cơ Phồn Tinh xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy màn cửa đóng chặt nhưng vẫn thấy được ánh nắng chói chang.
"Haiz, sao lại oán em, ai bảo tối qua vợ ra sức nhiều như thế, em lại còn uống chút rượu, vận động quá liều lượng nữa."
Cơ Phồn Tinh chọt nhẹ vào vết ô mai trên ngực người yêu, tối qua đã làm bao lâu mà ở đó vẫn còn đỏ quá nhỉ?
Ngón cái vuốt ve vài lần trên vết tích rồi cúi đầu ngậm vào miệng.
"Hương vị ban đêm quả thật không giống ban ngày. Ban đêm ngọt như mật ong, sáng sớm lại hệt như sữa bò."
Cơ Phồn Tinh ngay ngốc cười, ngực chập trùng càng hiện ra rõ ràng.
"Em học mấy thứ này từ khi nào vậy?"
Hà Như Mộng đưa tay bẹo má Cơ Phồn Tinh rồi vui sướng nhìn em ấy nhăn nhó. Tối qua, người nào đó hệt như sói đói cắn gặm lung tung, không biết tiết chế.
Cơ Phồn Tinh đau quá liền nắm lấy bàn tay ác ma của Hà Như Mộng:
"Chị thích là được, quan tâm em học của ai làm gì. Giữa trưa em có việc phải đi ra ngoài, buổi chiều sẽ về."
Thấy thời gian không còn sớm, Cơ Phồn Tinh hôn lên má Hà Như Mộng một cái rồi đứng dậy vào phòng tắm. Hôm nay cô phải đi gặp một người quan trọng nên không thể ngủ nướng, bình thường chắc chẳng dậy nổi đâu.
Hà Như Mộng không hỏi em ấy đi gặp ai nhưng cô biết người này nhất định rất quan trọng với em ấy, không cần nói cũng biết.
Quán cà phê vào buổi trưa khá đông khách, khiến ai cũng bận tối mặt.
"Cô hẹn tôi có việc gì?"
Âu Thích Tân không tin Cơ Phồn Tinh hẹn cô ra chỉ để uống cà phê, quan hệ của cả hai chưa hòa bình đến độ ngồi chung bàn nói chuyện.
"Công ty thế nào?"
Cơ Phồn Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo, hất mày nhìn Âu Thích Tân.
"Như cô mong muốn."
Âu Thích Tân trả lời rất lãnh đạm, bên trong còn mang theo cơn tức.
"Ừm, hôm nay tôi đến chỉ muốn nói với cô đừng quấy rầy Mộng Mộng nữa. Dù không có tôi, chị ấy cũng sẽ không yêu cô. Nếu cô không tin thì tôi cũng hết cách, cảm ơn cô đã chiếu cố Cơ Thị suốt nửa năm nay." 
Cơ Phồn Tinh nhấp một miếng cà phê, mùi vị kém xa vợ pha.
"Tiền tài, quyền lợi không phải là lý do để yêu một người. Chị ấy yêu tôi không phải vì thân phận của tôi, đơn giản là yêu thôi."
"Cô làm sao cho em ấy hạnh phúc? Cô không phải là người thừa kế Cơ thị, cũng không có tài sản vật chất đảm bảo cho em ấy cả đời."
Âu Thích Tân không phục, càng không muốn nhận thua.
"Vật chất chỉ cần vừa đủ là được. Giá trị bản thân, tiền và tình yêu có gì khác biệt? Con người chỉ cần ăn ngon ngủ khỏe và vui vẻ là được rồi. Có tiền chưa hẳn đã vui, như cô vậy. Không có tiền cũng chưa chắc không hạnh phúc. Mặc dù tôi có thể kiếm tiền, nhưng vẫn là kẻ nghèo hèn, một tháng kiếm bao nhiêu tiền cũng không biết."
Cơ Phồn Tinh giơ tay đầu hàng. Từ khi cô nộp lên tất cả gia sản, ngay cả tiền riêng cũng phải giấu giếm khắp nơi. Đoạn thời gian trước cô phát hiện toàn bộ số tiền cất trong tủ quần áo đã không cánh mà bay, chỉ để lại một tờ giấy "Để tiền lung tung, tịch thu" .
Lúc ấy nhìn thấy tờ giấy mà muốn gào khóc, tại sao lần nào giấu tiền đều bị phát hiện, đúng là thời vận đen đủi mà.
Âu Thích Tân nghe lời nói nhẹ hẫng kia, khóe miệng lập tức co giật, khoe khoang hạnh phúc thật đáng ghét.
"Nếu cô đối xử không tốt với em ấy, tôi sẽ không từ thủ đoạn cướp em ấy về."
Âu Thích Tân đứng dậy cầm túi xách rời đi. Cơ Phồn Tinh hé miệng cười cười nhìn theo bóng lưng của người nọ.
Nội loạn bên nhà họ Âu đã quá đủ rồi, đợi cô ấy bình định giang sơn xong cũng chẳng còn sức lực cướp người.
Cơ Phồn Tinh về đến nhà, Hà Như Mộng cũng vừa từ bếp trở ra, tay chị ấy bưng một bát canh cà chua, cô thấy thế liền nhanh chóng đưa tay tiếp nhận.
"Có nóng không?"
"Không, chị đợi nguội mới bưng ra."
Hà Như Mộng vốn cho rằng Cơ Phồn Tinh sợ cô bị bỏng nên mới vội vàng chạy tới cầm bát hộ. Đến khi ngồi xuống ăn chỉ nghe thấy tiếng 'xì xèo' ở đối diện, miệng không ngừng nói thầm.
"Ngon quá đi, lần đầu ăn được món ngon vợ nấu nha. Chưa ăn cơm là lựa chọn sáng suốt. Về nhà được ăn món thích nhất."
Cơ Phồn Tinh ăn vui sướng, một bát to chỉ trong chốc lát đã vơi hơn phân nửa.
"Cơ Phồn Tinh, em là đồ khốn kiếp, chị cũng chưa ăn cơm này, vất vả làm cơm cho em mà lại bị đoạt mất, lại còn ăn một mình nữa chứ!."
Hà Như Mộng đứng lên, bước đến giật lại bát canh Cơ Phồn Tinh rồi ăn từng ngụm từng ngụm, hoàn toàn đánh mất hình tượng thục nữ vốn có.
"Hà Như Mộng, chị chừa cho em một chút đi mà."
Nhìn Hà Như Mộng ăn sắp đến đáy bát, Cơ Phồn Tinh lập tức tiến lên đoạt lại. Hiếm khi vợ nấu ăn ngon như thế mà.
"Xíu nữa em rửa bát nhé, chị lên lầu."
Hà Như Mộng ăn xong ngụm cuối đã thấy đáy bát, cô đưa bát cho Cơ Phồn Tinh rồi vỗ vỗ tay, sải bước lên lầu.
"Hà Như Mộng, chị lại lừa em..."
Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Cơ Phồn Tinh.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tương lai sẽ còn rất nhiều vấn đề xảy ra, nhưng đó là điều nên học để thấu hiểu, tôn trọng và tin tưởng.
Tình yêu trải qua thời cuồng nhiệt sẽ đến lãnh đạm, cuối cùng khôi phục sự bình yên. Tình yêu tẻ nhạt dần là vấn đề của rất nhiều người, thường thì họ sẽ cảm thấy mệt mỏi, chán ghét, rồi đi sai quỹ đạo, mang sự hâm mộ ra thế giới bên ngoài. Quanh đi quẩn lại đến sau này mới hiểu được người đó mới chính là người thích hợp nhất, cũng chính là người mình tổn thương sâu sắc nhất.
Bạn phải tập thích ứng với cuộc sống bình yên tẻ nhạt thì tình yêu mới có thể lâu dài.
***
End.
Editor: cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi trong suốt thời gian qua. Mình vẫn còn một bộ đang edit dở dang và đang cố gắng dành thời gian hoàn thành nó, hy vọng vẫn được ủng hộ :)