Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 9




Trên đường trở về, Khang Tiểu Ngư cùng Lục Trầm Hòa đều không nói gì thêm. Đến nhà, Lục Trầm Hòa dặn dò Khang Tiểu Ngư ngủ sớm một chút, chính anh thì lại lao đầu vào thư phòng.

Khang Tiểu Ngư ở trong phòng khách đứng một hồi, nhìn qua cửa thư phòng đóng chặt, cô lặng lẽ đi tắm rửa. Thẳng đến lúc sau, thời điểm cô đang nằm dài trên giường, trong đầu vẫn đầy hình ảnh chuyện của chị gái và anh rể. Thế nhưng tình cảm của hai người họ, cô là người ngoài không thể nói gì, càng không có quyền lợi tham dự vào chuyện của hai người bọn họ.

Khang Tiểu Ngư thở dài.

Cô tạm thời không đi nghĩ đến chuyện của chị gái nữa, cầm điện thoại di động lên, đến xem Weibo. Cô nhớ kỹ hôm nay Kha Tước ở trong Wechat nói với cô. Bởi vì câu nói kia của anh, cô tin tưởng anh buổi tối hôm nay nhất định sẽ đứng ra đáp lại chuyện này.

Cô xem Weibo Kha Tước và công ty của anh một chút nhưng đều không có tin tức, cô lại đi xem tin tức liên quan tới bình luận về Kha Tước trên Weibo một hồi. Mặc dù cô hôm nay đã nhìn qua rất nhiều lần rồi, thế nhưng là mỗi lần trông thấy những cái bình luận quá đáng, cảm xúc vẫn sẽ bị kéo xuống thật tồi tệ.

Cô là một người ngoài cuộc như vậy mà khi thấy thế đã cảm thấy tức giận. Thật không thể tưởng tượng được người trong cuộc như Kha tước sẽ có tâm tình tồi tệ như thế nào. Đang lúc Khang Tiểu Ngư có chút mệt mỏi rã rời thì thấy Kha Tước đăng Weibo. Đặc biệt chú ý nhắc nhở cô. Cô còn chưa có đi nhìn nội dung cụ thể của Kha Tước đăng, trong lòng liền có một loại cảm giác kỳ diệu, ngây ngất tuyệt vời. Giống như cô đã sớm biết, ẩn ẩn lại có chút hưng phấn.

Khang Tiểu Ngư ấn mở Weibo Kha Tước.

Kha Tước: Đầu tiên, đối với Tôn tiên sinh bất hạnh qua đời là một chuyện, tôi vô cùng tiếc nuối. Hi vọng mỗi người đều có thể tuân thủ quy tắc giao thông, đối với mình cũng như với người khác. Về phần gia đình họ bắt đền một ngàn vạn lại là một chuyện, thật xin lỗi, tôi cự tuyệt. Tiếp theo, những lời lăng mạ và phỉ báng của gia đình đã vi phạm các quyền và lợi ích hợp pháp của tôi, luật sư đã xử lý tốt. Cuối cùng, cảm ơn mọi người quan tâm. Ngủ ngon.

Phía dưới phối thêm vài cái hình ảnh. Một vài bức ảnh đầu tiên được gửi đến các thành viên gia đình của người chết, trong đó có chi tiết các thành viên gia đình đã vi phạm quyền và lợi ích của Kha Tước. Có trích dẫn bằng chứng và yêu cầu bồi thường năm trăm sáu mươi vạn. Hình ảnh cuối cùng là hình ảnh chuyển nhượng một ngàn vạn cho từ thiện do chuyển khoản ghi lại.

Khang Tiểu Ngư mở to hai mắt, kinh ngạc đến lập tức ngồi dậy.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới anh cuối cùng lại có thể xử lý chuyện này như vậy!

Sau khi hoảng sợ, Khang Tiểu Ngư từ từ hiểu được anh sao lại làm như vậy.

Anh kiên trì một phân tiền không bồi thường là do cẩu tử theo dõi anh, hành vi của người nhà không đúng, không thể dung túng. Cũng là chống lại các cách tiêu tiền thảm họa trong showbiz hiện nay. Mà anh lại trực tiếp góp một ngàn vạn ra, đây là nói rõ anh thà rằng đem một ngàn vạn cho những người thật sự cần nó cũng không nguyện ý cho gia đình người chết. Giữ vững được dự tính ban đầu, cũng chặn được những lời mắng Kha Tước tham tài, keo kiệt,hẹp hòi mà lại lại làm từ thiện, có thể nói một công nhiều việc.

Khang Tiểu Ngư thậm chí đã hiểu vì sao Kha Tước không nên tiếng né tránh trong vòng ba ngày qua, tùy ý để chuyện này ở trên mạng càng diễn ra ác liệt, hoàn toàn không ngăn lại, cũng không giải thích. Anh nguyên lai là đang chờ, chờ gia đình người chết làm ra chuyện quá đáng. Lúc đó, anh liền ngược lại có thể khởi tố gia đình họ xâm hại quyền lợi của anh.

Gia đình cẩu tử kia nhất định không thể tưởng được, bọn họ không chỉ không thể đòi mấy trăm hơn ngàn vạn từ đại minh tinh, ngược lại còn bị kiện cáo!

Khang Tiểu Ngư lấy làm kinh hãi, mọi người trên mạng cũng vì hành động của Kha Tước lấy làm sợ. Mà Khang Tiểu Ngư cẩn thận nghĩ rõ sự tình, trên mạng cũng có rất nhiều người giống cô muốn cẩn thận nghĩ rõ.

Phía dưới bình luận Weibo Kha Tước tăng nhanh đến chóng mặt.

"Anh rốt cục đã xuất hiện! Rốt cục cũng đợi được anh! May mà tôi không có từ bỏ! Mười ba năm, nhìn anh từ bé con biến thành bộ dáng nam thần như bây giờ. Nguyện về sau mỗi một cái biến hóa cùng trưởng thành đều có thể đồng hành cùng anh!"

"Tha thứ tôi nói thẳng, cái này xử lý cmn quá đẹp trai!"

"Ta có thể nói song thương siêu cấp song đang online không? Không không không...... Tôi vẫn là nói anh quá đẹp rồi đi! Chắc là anh thích nghe nhất cái này!"

"6666...... Đây là thà rằng đem toàn bộ tiền ra làm từ thiện cũng không cho họ một phân tiền! Không cho họ còn muốn kiện họ! Ha ha ha ha...... Lợi hại, lợi hại......"

"Cám ơn anh đã xuất hiện, cám ơn anh mang cho chúng ta nhiều đặc sắc như vậy, hi vọng nhìn thấy càng nhiều tác phẩm của anh, hi vọng anh càng ngày càng tốt, mỗi ngày đều thật vui vẻ, không có nhiều sự phiền lòng, sự tình làm anh bối rối! Kha Tước không thể thay thế!"

"Vô hạn ủng hộ Kha Tước!"

"Kha Tước luôn luôn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thực lực làm đổi mới sự hiểu biết của người khác, làm fan hâm mộ như chúng ta sẽ một mực ủng hộ anh! Có thể trở thành người fan của anh là vinh hạnh của em! Tiếp tục cố lên!"

"Nhường một chút nhường một chút, quảng cáo! Quảng cáo! Xin mọi người hãy chờ mong album mới của Kha Tước vào tháng 4《 Ẩn số 》[ Tâm ][ Tâm ][ Tâm ] Tháng năm phát hành phim 《 Thế giới thứ năm 》[ Hoa hồng ][ Hoa hồng ][ Hoa hồng ][ Hoa hồng ][ Hoa hồng ][ Hoa hồng ]

"..."

Đương nhiên, cũng có một số người qua đường đối với Kha Tước biểu đạt bất mãn. Bất quá những ngôn luận này rất ít, rất nhanh bị fan hâm mộ cuồng nhiệt dùng ngôn luận ép xuống.

Nhìn xem những ngôn luận này, Khang Tiểu Ngư cười ngả nghiêng. Cô thầm ca ngợi Weibo của Kha Tước và trở thành một trong hàng trăm nghìn lượt theo dõi. Cô không quá thích giống như fan hâm mộ nhiệt tình biểu đạt sự yêu thích trên Weibo Kha Tước, cô đối với Kha Tước là bắt nguồn từ tác phẩm của anh mà thích, là lặng yên.

Khang Tiểu Ngư ngáp một cái, đưa điện thoại di động nhét vào phía dưới gối rồi bắt đầu đi ngủ. Cô cảm thấy hôm nay không cần cố ý nghe bài Kha Tước hát mà cũng có thể ngủ rất say.

Trên mạng tại thời điểm hiện tại, hàng vạn fan đang tỏ lòng ủng hộ thì nhân vật chính Kha Tước đang nhắm mắt lại khó khăn đọc thuộc lòng: "Vĩnh hòa cửu niên, tuế tại quý sửu, mộ xuân chi sơ, hội vu hội kê sơn âm chi lan đình, tu hễ sự dã. Quần hiền tất chí, thiếu trường hàm tập. Thử địa hữu sùng sơn tuấn lĩnh......"(1)

(1): Trích Lan Đình tập tự - Vương Hy Chi

•••

Sáng sớm hôm sau, Khang Tiểu Ngư vội vã cầm cặp sách rồi đi ra ngoài liền bị Lục Trầm Hòa gọi lại:

"Không cần vội, anh chở em đi học."

"Hôm nay anh không đi làm à?" Khang Tiểu Ngư hỏi.

Lục Trầm Hòa cầm lấy áo khoác trên ghế, một bên vừa cùng Khang Tiểu Ngư đi ra ngoài.

"Vừa điều tra nghiên cứu trở về, được nghỉ mấy ngày, thuận tiện xin thời gian nghỉ kết hôn."

Thời gian nghỉ kết hôn......

Bước chân Khang Tiểu Ngư dừng lại, cô nhìn bóng lưng Lục Trầm Hòa đi ở phía trước, trong lòng có chút khổ sở. Kỳ thật trong nội tâm cô cũng không hi vọng chị mình và anh rể kết hôn. Cô biết cùi chỏ không thể ngoặt ra bên ngoài, cô hẳn là hướng về ý kiến của chị mình mới đúng. Thế nhưng là vừa nghĩ tới chị muốn cùng anh rể kết hôn, cô liền không nhịn được đau lòng cho anh rể mình.

"Nếu còn không đi sẽ đến trễ." Lục Trầm Hòa quay đầu.

Khang Tiểu Ngư cười cười, không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đuổi theo. Dù sao chuyện của họ cô không quản được, cô cũng không muốn tham dự. Như vậy tùy anh rể làm sao quyết định cho tốt.

Đến trường học, Khang Tiểu Ngư vừa xuống xe, đã nhìn thấy Kha Tước vừa rảo bước tiến lên sân trường. Mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, mặc dù anh mặc đồng phục, cô vẫn là đem anh nhận được ra.

Khang Tiểu Ngư cùng Lục Trầm Hòa nói tạm biệt rồi đuổi theo Kha Tước,. Cũng không có gọi anh quay lại, mà là lặng yên đi phía sau anh. Buổi sáng mặt trời mới mọc chiếu xuống, dừng tại trên hai người cái bóng phía sau. Khang Tiểu Ngư cẩn thận từng li từng tí giẫm vào cái bóng của Kha Tước, cố gắng cách anh một khoảng cách nhất định.

Cô sợ đi ngang qua học sinh xung quanh sẽ nhìn ra cái gì đó, lại sợ Kha Tước đột nhiên xoay người lại. Cô liền đem điện thoại đem ra, cúi đầu, làm bộ mười phần chuyên chú chơi điện thoại.

Tại trước của lầu dạy học, Kha Tước ngừng lại. Anh cúi đầu mắt nhìn cái bóng dưới đất, xoay người, cười nhìn về phía Khang Tiểu Ngư mà nói: "Tôi còn tưởng rằng đột nhiên nhiều ra một cái đuôi nhỏ."

Khang Tiểu Ngư trong lòng chậm một nhịp,dáng vẻ luống cuống, trên mặt còn muốn giả ra kinh ngạc: "Nha, là cậu sao! Tôi chơi điện thoại chú ý quá nên cũng không để ý đến anh......"

Kha tước cười đến ấm áp.

Khang Tiểu Ngư lặng lẽ mở mắt.

Ý cười trong mắt cười càng đậm, bảo: "Có ngốc đứng đây nữa thì sẽ đến trễ.

"

Khang Tiểu Ngư thở dài một tiếng, lấy một hơi chạy lên lầu ba. Kha Tước lắc đầu cười, đuổi theo cô.

Khang Tiểu Ngư cũng không rõ ràng anh có phát hiện hay không là cô cố ý đi phía sau anh. Dù sao thì đánh chết cô cũng không nhận, nếu như anh hỏi lại, cũng kiên quyết không thừa nhận. Cô bảo sợ đến trễ cũng là một cái cớ, cô có chút ý tứ không tốt lắm khi cùng Kha Tước tiến vào phòng học. Bất quá, nguyện vọng của cô không có thực hiện được. Dù cho cô có chạy, Kha Tước là đi, thì anh cũng cùng cô tiến vào phòng học.

Vào lúc anh và cô tiến vào cùng một lúc. Ồn ào trong lớp đột nhiên yên tĩnh lại, các bạn học kinh ngạc nhìn cửa phòng học có Khang Tiểu Ngư cùng Kha Tước. Cũng không biết là kinh ngạc vì Kha Tước hôm nay sẽ đến trường học hay là kinh ngạc hai người cùng đi học.

Thời điểm tan học, Kha Tước đi ra, Lâm Thất Âm chạy tới lặng lẽ hỏi Khang Tiểu Ngư làm sao lại cùng đi với Kha Tước. Khang Tiểu Ngư đành phải kiên trì giải thích, thật sự chỉ là trong trường học trùng hợp đụng phải mà thôi.

"Mình cũng cảm thấy như vậy!" Lâm Thất Âm cười ha ha một tiếng. "Cậu không biết, nữ sinh lớp mình đều ghen tị cậu có thể tiếp cận Kha Tước như thế. Là các nàng muốn hỏi cậu, lại cảm thấy không quen với cậu nên mới bảo mình đi hỏi.

Khang Tiểu Ngư cùng Lâm Thất Âm quay đầu lại liền trông thấy mấy vị nữ sinh nhìn cô chào hỏi. Khang Tiểu Ngư mỉm cười thân thiện.

"Nhiệm vụ hoàn thành, mình trở về làm bài tập đây! Lâm Thất Âm ngâm nga bài hát về mình chỗ ngồi.

Khang Tiểu Ngư đem dọn xong sách vở, không có việc gì ghé vào trên bàn học nhẹ nhàng ngâm nga bài hát. Ở bên trong giai điệu quen thuộc, tâm tình của cô được buông lỏng, giống như mấy ngày này phiền não đều tạm thời ném đến sau đầu.

Thời điểm tiếng chuông vào học vang lên, Khang Tiểu Ngư mới ngừng ngâm nga, ngồi ngay ngắn. Khi lão sư ở trên bảng giảng bài, cô chợt nhớ tới một chuyện.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Kha Tước bên cạnh.

Anh nghỉ giữa khóa trở về từ lúc nào? Anh có nghe thấy cô hát?

Cô nhẹ nhàng ngâm nga chính là bài anh hát......