Ngư

Chương 5




Thích Thiếu Thương run lên, lập tức cảm thấy Cố Tích Triều năm xưa đã trở lại.

Hắn bưng bát thuốc, một hơi uống cạn.

Màn đêm buông xuống.

Tiểu Cố hỏi Thích Thiếu Thương: “Ngươi muốn sang bên kia ngủ với hòa thượng? Hay là ở đây ngủ với ta?”

Thích Thiếu Thương lại nuốt một ngụm nước miếng.

Giờ thì hắn đã hiểu, Cố Tích Triều bởi vì quá lâu không nói chuyện với người bình thường, cho nên hiện tại lối nói chuyện cũng có điểm không bình thường.

Thật ra cũng không phải không bình thường, mà là quá rút gọn đến mức trắng trợn.

“Ách, ta ngủ với ngươi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng muốn tát mình một bạt tai.

— Thích Thiếu Thương, ngươi thế nào cũng trắng trợn y như Cố Tích Triều?

Hai người lên giường.

Một người bên đông, một người bên tây.

Thông cảm cho Thích Thiếu Thương thân mang thương tích, Tiểu Cố còn nhường hắn thêm một chút vị trí.

Ngủ đến nửa đêm, Thích Thiếu Thương phát hiện trên giường trống không.

Hắn nghĩ nghĩ, xuống giường, ra khỏi phòng, đi tới hồ nước.

Mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, lát sau, một bóng đen đột ngột từ trong nước lao ra.

Ào một tiếng.

Thích Thiếu Thương đứng quá gần, bị nước văng đầy mặt.

Hắn lau mặt.

“Cố Tích Triều, nín thở vô dụng. Nếu ngươi muốn học hô hấp dưới nước, ta có thể dạy…… dạy ngươi……”

Hắn vừa nói vừa nhìn Tiểu Cố ướt sũng xích lõa từ trong nước đi ra, dưới ánh trăng da thịt trắng đến chói mắt.

Thích Thiếu Thương lại nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn lại hiểu thêm một chuyện.

Cố Tích Triều không chỉ ngôn từ ngắn gọn, ngay cả hành vi cũng đơn giản lưu loát hẳn hoi.

Chẳng lẽ đây là cái Phật giáo gọi là “Bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhiễm trần ai”?

Quả nhiên không uổng ba năm chung sống với hòa thượng!

Tiểu Cố mặc y phục xong, ngồi trên cỏ, nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương.

“Tại sao ta phải theo ngươi học?”

Vấn đề này có gì đáng trả lời? Thích Thiếu Thương thầm nghĩ.

“Bởi vì chỉ có ta mới biết a!”

“Tại sao ta phải học?”

Vấn đề này càng kỳ quái!

“Ngươi không muốn học hô hấp trong nước, mắc gì đêm hôm khuya khoắc nhảy xuống hồ?”

“Tắm rửa!” Tiểu Cố phun ra hai chữ, đứng lên đi về.

Thích Thiếu Thương nhìn mặt hồ vẫn chưa yên sóng, bỗng dưng cảm thấy Cố Tích Triều cũng không hẳn “bản lai vô nhất vật, hà xứ nhiễm trần ai”, khó trách đám lão trọc không chịu để y đi.

Thích Thiếu Thương quay về phòng, Tiểu Cố đã ngủ, chiếm một mảnh giường rộng lớn.

Thích Thiếu Thương nhấc tay y, nhính ra chút chỗ cho mình nằm xuống.

Không được bao lâu, Tiểu Cố lại chiếm cứ hơn phân nửa chiếc giường.

Thích Thiếu Thương bị chèn ép tới nhíu mày, thầm nghĩ gia hỏa này từ lúc nào ngủ đến hào phóng mà xấu nết như vậy?

Bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, người tập võ kể cả khi ngủ cũng sẽ đề phòng, huống chi mình còn là kẻ thù của Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều sao có thể toàn vô cảnh giác như thế?

Chẳng lẽ hắn không sợ mình gây bất lợi?

Thích Thiếu Thương cẩn thận quan sát khuôn mặt của Cố Tích Triều, lại nuốt một ngụm nước miếng —