Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 34: Ông lên hay là ta lên




Bởi vì hệ thống cải tạo thể lực quá hung hãn, Thang Mộ vô cùng thoải mái ôm muội tử như vật cầm trong tay lên lầu hai.

Ngẫu nhiên lựa chọn một gian phòng cách cầu thang gần nhất, đặt thiếu nữ lên trên giường xong, Thang Mộ đi đến phòng tắm, cầm một chậu nước ra ngoài, nhân tiện lấy khăn lông cùng thuốc mỡ.... từ trong túi ảo ra.

Cùng lúc đó, Kirsten đã đi dạo một vòng trong phòng, mở tinh thần lực của mình, một lát sau, hắn hướng Jarrett lắc đầu một cái: "Trong phòng không dò xét đượctrang bị ma pháp nào."

Nghe nói như thế, Thang Mộ cũng lập tức mở Bàn tay Bạc của mình ra, tỉ mỉ nhìn qua một lần các vật phẩm trong nhà , xác định không có đồ vật gì khác thường,mới yên lòng gật đầu một cái.

Nhân tiện, nhìn qua một chút tài liệu của thiếu nữ đang ngất xỉu .

Lúc này mới phát hiện ra, tên của đối phương là Serena, mười ba tuổi, nghề nghiệp là Ma Pháp Sư, cấp bậc 15.

Thang Mộ hơi kinh ngạc, 13 tuổi đã là Ma Pháp Sư chính thức, mặc dù không bằng đệ đệ nhà nàng, nhưng ở thế giới này mà nói vậy cũng coi là thiên tài, tuy nhiên nhìn biểu hiện mới vừa rồi của cô nàng, thật không nhìn ra được . . . . . . Ngụy trang?

Không, nếu như là giả bộ bất tỉnh, khẳng định không thể gạt được Kirsten.

Nhưng vô luận như thế nào, biết được cấp bậc cô gái này và đệ đệ mình hiện giờlà không phân cao thấp, nàng không thể nào để Jarrett đơn độc ở lại trong phòng được.

Vì vậy. . . . . .

"Chúng ta trước tiên lau mặt nàng sạch sẽ, sau đó cùng đi chuẩn bị cơm trưa thôi."

"Ừ." Jarrett lên tiếng, chẳng biết tại sao, Thang Mộ cảm thấy tâm tình của hắn hình như có chút xuống thấp.

Ôm trong ngực nghi vấn như vậy, Thang Mộ nhanh chóng lau khô vết bẩn trên mặt thiếu nữ, cũng bôi cho lỗ mũi bị ngã chãy máu của cô bé một chút thuốc mỡ chất lượng cao của Kirsten.

Khi làm xong mọi thứ, nàng thật sự có một loại cảm giác mình như đang chạm khắc đá quý . . . . . . Cắt đi lớp da xấu xí thô ráp, hiện ra ở trước mắt nàng là mỹ ngọc tuyệt thế. . . . . . Thang Mộ run rẩy, bị cảm giác của chính mình làm ra cả người nổi da gà.

Thế nhưng, loại cảm giác này lại là vô cùng có lý.

Sau khi lau sạch sẽ, khuôn mặt thật sự là vô cùng minh tĩnh, xinh đẹp (sáng sủa, tĩnh lặng), thiếu nữ sỡ hữu da thịt trắng nõn thanh xuân không tì vết, chạm nhẹ vào là rách, do ngủ say nên hô hấp đều đều cũng . . . . . . Đợi chút. . . . . . Cái này không khoa học đi? !

Tầm mắt Thang Mộ rơi xuống trước ngực của đối phương, nhìn chằm chằm, lại cúi đầu nhìn qua ngực của mình.

Không, không khoa học!

Tuyệt đối không khoa học! ! !

Thiếu nữ mới mười ba tuổi từ đâu có ngực lớn như vậy chứ?

Jenny đại tỷ lớn hơn nàng còn chưa tính, tại sao cô gái nhỏ như vậy cũng lớn hơn nàng nữa! ! !

Khốn kiếp! ! !

Cô bé này rốt cuộc là tu luyện ma pháp gì? Ma pháp Bộ ngực lớn hả?

Trong lúc vô tình, trên người Thang Mộ lại lần nữa toát ra hơi thở âm u, tràn ngập trong đầu chỉ có một ý niệm -- thí chủ, từ nay về sau ngươi nên từ (cắt) bỏ đi thôi!

Hai nam nhân đang đứng nhìn cảnh này, một người theo bản năng che mặt, một người u mê.

Đối mặt với đồ đệ đang tràn ngập khó hiểu, Kirsten ngửa đầu thở dài ra tiếng, rồi sau đó đưa tay vỗ vỗ đầu vai non nớtcủa thằng bé, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ của con chỉ là bị tổn thương lòng tự tôn của phái nữ một chút thôi, không có việc gì."

". . . . . ." Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện làm nàng bị tổn thương chứ?

"Đợi khi nàng ý thức được mình căn bản không phải con gái thì tất cả đều là tốt đẹp thôi, dù sao nhìn từ vóc người của nàng . . . . . ."

"Vóc dáng của ta như thế nào vậy?" Giọng nói âm trầm vang lên.

"! ! !" Kirsten ngớ ra.

Cho nên mới nói, thời điểm nói xấu người khác ít nhất nên trốn trước chứ, Pháp Thánh đại nhân.

Cho đến khi Kirsten bị Thang Mộ đè xuống đất đánh dữ dội, Jarrrett mới phản ứng lại, hắn theo bản năng nhìn thiếu nữ trên giường, lại nhìn một chút ….. của tỷ tỷ mình … Khụ, kia, rồi sau đó mặt "Bùm" một cái đỏ lên.

Thang Mộ đang tiến hành vận động dữ dội vô ý nhìn đến bộ dáng đệ đệ mình đang cơ hồ toát ra hơi nước trên đầu, không tự chủ dừng tay lại, ở trong lòng liều mạng đấm đất cào tường -- Thật, thật đáng yêu! Tại sao cái thế giới này không có máy ảnh cơ chứ? Thật muốn chụp lại, giấu làm kỷ niệm quá!

Jarrrett mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, bỏ lỡ tầm mắt của tỷ tỷ mình, trước khi hắn quên đi chuyện mới vừa rồi, đoán chừng sẽ luôn luôn cảm thấy chột dạ.

Thang Mộ nghi ngờ, đứa nhỏ này làm sao thế?

Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ!

Chẳng lẽ là vừa thấy đã yêu với thiếu nữ trên giường rồi hả ? !

Chuyện không ma pháp như vậy rốt cuộc xảy ra rồi sao?

Mặc dù vẫn đối với chuyện "Vừa thấy đã yêu" như vậy luôn xì mũi coi thường, nhưng lúc nó chân chính xảy ra ở trong hiện thực, Thang Mộ chỉ có thể cảm thán rằng ’tình yêu thật vĩ đại’, gặp loại thời điểm này, ngoại trừ đem hết toàn lực ủng hộ đệ đệ mình, nàng còn có thể làm cái gì đây?

Tóm lại, trước khi suy tính chuyện này, đầu tiên giải quyết chuyện cơm trưa mới là đứng đắn, đệ đệ nhà nàng còn đang đói bụng đấy.

Vì vậy Thang Mộ vô cùng không hiền hậu nhấc Kirsten đi tới cửa, đẩy ra, đóng chặt cửa phòng, vốn là, nàng cũng không muốn để Jarrrett ở lại trong phòng, bởi vì thực lực cô gái kia và hắn không phân cao thấp, mặc dù không cho là đệ đệ mình sẽ thua bởi cô bé này, nhưng là vạn nhất gặp nguy hiểm thì sao đây?

Nhưng mà, tình huống hiện tại như thế, gậy đánh uyên ương gì đó. . . . . . Có vẻ không tốt lắm đâu?

Nghĩ như thế Thang Mộ ổn định bước chân, vẫn là mở miệng hỏi : "Tỷ muốn đi chuẩn bị cơm trưa rồi, Jerry, muốn cùng đi không?"

Jarrrett vô cùng muốn trả lời "được" , nhưng mà, khi hắn nghiêng đầu nhìn về phíatỷ tỷ mình thì mặt lại không tự chủ đỏ lên, hắn đành phải mấp máy môi, khẽ lắc đầu.

Quả nhiên này. . . . . .

Mặc dù trong lòng cảm thấy rất vui mừng, nhưng loại cảm giácchua xót "Đứa bé mình nuôi lớn cuối cùng bị người khác bắt cóc rồi." là chuyện gì xảy ra?

Thang Mộ cảm thấy cảm xúc mình cũng có chút thấp.

"Vậy cũng tốt, tỷ cùng Kirsten cùng làm vậy, chính đệ cẩn thận chút, ừ, chăm sóc Serena thật tốt ."

Một lát sau, tiếng đóng cửa vang lên.

Bị bỏ lại một mình trong phòng, Jarrett kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, ngón tay đặt ở bên chân giật giật, cuối cùng, dời tầm mắt đến trên người thiếu nữ trên giường.

Serena. . . . . . Là tên của nàng sao?

Tỷ tỷ biết nàng?

Tỷ tỷ chưa từng làm cơm cho hắn ăn, thế mà bây giờ lại phải làm cơm cho người khác ăn, còn cố ý dặn dò hắn phải chăm sóc cô gái này thật tốt.

Jarrrett đột nhiên cảm thấy, gian phòng này quá vắng vẻ an tĩnh, rõ ràng còn có tiếng hít thở của những người khác, lại giống như chỉ có một mình hắn ở chỗ này.

Rõ ràng mới vừa rồi cũng không có cảm thấy được điều này.

Cùng giống với tâm tình không tốt đẹp của cậu bé, tâm tình Thang Mộ giờ khắc này cũng rất rối rắm.

Cái loại cảm xúc trong vui mừng xen lẫn chua xót, trừ đi cha mẹ, người bình thường là rất khó mà lý giải, thiếu nữ độc thân Thang Mộ chưa từng làm mẫu thân, thế nhưng lúc này đã cảm nhận được tư vị của mẫu thân , nàng hoảng hoảng hốt hốt ở trên cầu thang, lâng lâng lảo đảo một cái liền té xuống.

Cũng may do kinh nghiệm đánh quái gần đây đã tạo thành phản xạ có điều kiện, theo bản năng điều chỉnh tư thếtrên không trung, nàng dùng một cú Volley trở mình vững vàng đứng ở trên mặt đất, rồi tiếp tục hướng đến phòng bếp.

". . . . . . Này, Cô làm sao vậy?" Kirsten bày tỏ nhìn thấy Thang Mộ như vậy hắn hoàn toàn không quen, "Thật sự bị đả kích rồi hả?"

Thang Mộ không còn hơi sức liếc ông ta một cái, không thèm đếm xỉa đến.

". . . . . . Khụ, kia, nếu như cô thật sự cần, ta có thể vì cô điều chế dược thủy giải quyết cái vấn đề này."

"! ! !" Đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm.

Kirsten mồ hôi đầm đìa: "Dĩ nhiên, chúng ta trước tiên phải lấy được dược thảo đã."

Biết được cuộc sống mình còn có thể cứu vãn, Thang Mộ cảm thấy trấn an không ít, rồi sau đó đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm túc khác : "Kirsten, ông có thể làm ra dược thủy tăng chiều cao hoặc là dược thủy tăng cơ bắp sao?"

". . . . . . Cô rốt cuộc muốn làm cái gì với thân thể của mình vậy?"

Pháp Thánh đại nhân không khỏi tự bổ não về hiệu quả sau khi cô gái trước mắt này dùng xong ba loại dược thủy, không tự chủ rùng mình một cái, hắn là một Dược Thánh có phẩm hạnh, loại chuyện kéo thấp thẩm mỹ toàn bộ thế giới này hắn tuyệt đối sẽ không làm đâu!

"Ông nghĩ đi đâu thế? Ta là nói về Jarrrett!" Thang Mộ tràn đầy ưu sầu thở dài nói, "Ông nhìn xem cô em gái kia, mới mười ba tuổi, trổ mã so với người trưởng thành bình thường còn tốt hơn."

Kirsten không hiền hậu che miệng lại cười trộm, cái "Người trưởng thành bình thường" nói tới, chính là nàng phải không?

Thật may là Thang Mộ đang tố khổ nên không có chú ý tới vẻ mặt của hắn.

"Nhìn lại Jarrrett, mặc dù đã chín tuổi, nhưng hoàn toàn còn chưa trổ mã đâu! Chiều cao cân nặng cũng không đạt tiêu chuẩn! Tiếp tục như vậy nữa, hắn làm sao cưới được lão bà nha. . . . . ."

". . . . . ." Loại "Người mẹ kiểu mẫu" quỷ dị này là sao đây? Hoàn toàn không thích hợp với cô đâu!

"Cô nghĩ quá nhiều." Kirsten đỡ trán, "Bản thân phái nam trổ mã đều chậm hơn so với phái nữ, huống chi cuộc sống Jarrrettlúc trước . . . . . . So với đứa bébình thường thì nhỏ gầy chút cũng là rất bình thường, chờ đến tuổi thì tự nhiên sẽ cao hơn." Hơn nữa, mới chín tuổi à, hiện tại mà muốn kết hôn cũng quá sớm đi?! Có tâm cũng không còn năng lực đâu!

Đợi chút. . . . . . Ngộ nhỡ thật có . . . . . . Cô gái này sẽ không phải bắt mình điều chế dược thủy phương diện kia chứ?

Kirsten càng nghĩ càng thấy nhân sinh thật vô vọng, chẳng lẽ hắn lại phải điều chế cái loại đó. . . . . . Hoàn toàn không thể chấp nhận được mà!

"Ông chắc chắn chứ?" Thang Mộ nửa tin nửa ngờ.

"Ta vô cùng xác định." Vì giữ danh dự cùng tôn nghiêm của mình, Kirsten trả lời rất khẳng định.

Thang Mộ suy tư chốc lát, cảm thấy dù sao đi nữa thì Ngựa đực đại thần cũng sẽ không an bài một người cao không tới một mét tư là nam chủ đâu, cho nên hẳn không có vấn đề nhỉ? Hơn nữa, coi như thật gặp phải loại nguy cơ này, đến lúc đó tìm Kirsten làm thêm dược thuỷ là được rồi!

Lại nói tiếp, chân ái cái gì, số tuổi căn bản không phải vấn đề, nàng tin tưởng thực lực của đệ đệ mình !

"Rất tốt." Thang Mộ gật đầu, lần nữa nhìn về phía Kirsten, "Như vậy ông có thể đi nấu cơm rồi."

". . . . . . Ta nấu cơm?!" Kirsten không dám tin vào lỗ tai của mình, nhớ tới hắn đường đường là Pháp Thánh đại nhân, lại phải tự mình nấu cơm?!

"Dĩ nhiên, ông không phải làm chẳng lẽ ta làm sao?" Thang Mộ thẳng thắng trả lời.

". . . . . . Chẳng lẽ cô không nên làm?"

"Dĩ nhiên không nên, ta căn bản không biết làm!"

". . . . . ." Nói như thế vào thời điểm này, cô nên hảo hảo cảm thấy xấu hổ một chút đi chứ!

"Nếu là biết làm, ta đã sớm làm cho Jarrett nhà ta ăn, sao có thể đi mua bên ngoài." Hơn nữa, coi như biết, nàng cũng chỉ biết làm món ăn Trung Quốc thôi, nơi này ngay cả một hạt gạo cũng không tìm được, làm quỷ chứ làm cái gì!

"Nhưng ta cũng có biết đâu!"

Kirsten cảm giác mình cuối cùng cũng nói tới điểm chết rồi, bây giờ đối phương sẽ không làm gì có thể để cho hắn nấu cơm được chứ?

Kết quả, thực tế bi thảm lại một lần nữa làm cho hắn thất vọng rồi, chỉ thấy Thang Mộ vô cùng bình tĩnh duỗi ra ngón tay: "Vậy thì hiện tại học đi."

"Tại sao là ta?!"

"Ông không phải là Dược Thánh sao? Đối với nguyên liệu dùng phân lượng khẳng định nắm chắc hơn ta mà!

". . . . . ." Ai có thể nói cho hắn biết, đây là cái gì lý do lừa đảo gì chứ!

Tác giả có lời muốn nói: lại môt lần nữa! Bạn học Kirsten xin ngươi nén bi thương, phản kháng là không có hiệu quả đâu! XD