Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 1-3: Bắt cóc (3)




Môi mỏng của hắn chạm vào da thịt mềm mại của cô, một đường xuống phía dưới, duỗi lưỡi liếm láp đầu v* hơi cương lên, lặp lại trêu đùa, sau đó bỗng nhiên hút lấy nó.

Một bàn tay sờ vào phần tròn trịa bên kia, lòng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve nơi mẫn cảm yếu ớt của phụ nữ.

Dòng điện tê dại từ đầu v* theo xương sống xông lên đại não cô, khoái cảm cùng sợ hãi giao thoa, làm tiếng rên rỉ mềm mại của Bạch Chỉ mang chút khóc nức nở.

“Nha, a, đừng...”

Cuộc sống hai mươi năm qua, cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Cảm giác xa lạ cùng hoàn cảnh nguy hiểm khiến cô phải kháng cự.

“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích. Vẫn chưa kiểm tra xong.” Người đàn ông đeo kính thấp giọng nói, ánh mắt chưa bao giờ rời đi thân thể mê người của cô, thần sắc đen tối không rõ.

Bạch Chỉ vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, quần cô hoàn toàn cởi ra, ngay cả quần lót cũng bị ném ở một bên.

Một bàn tay to thô ráp chen vào giữa hai chân cô, thăm dò cửa khẩu bất tri bất giác đã trở nên trơn trượt.

“Nơi này... thật ướt... Em che giấu thứ gì ở bên trong, hửm?” Vật cứng nóng rực để phía sau cô, ấn một chút một chút về phía trước, ngón tay thô ráp trêu đùa hoa hạch cô, làm dính nước nhầy nhụa.

“A... Ha, buông tôi ra... Ô ô ô... Tên hỗn đản nhà anh...” Hai mắt cô đã tràn đầy sương mù nước mắt, cô muốn dùng lực khép hai chân lại, nhưng một chân hắn giữ hai chân cô rộng mở, làm cô không có cách nào thay đổi tư thế.

Hơi thở hắn có chút hỗn loạn phun ở gáy cô: “Tôi nói rồi, vẫn chưa kiểm tra xong...”

Hắn bóp chặt đầu v* cô một cái, một tay khác dùng ngón giữa hung hăng xỏ xuyên qua hạ thể cô.

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài... Ô a a a...”

Ngón tay hắn qua lại thọc vào rút ra, mang theo âm thanh dâm mĩ của nước.

“Cắn chặt như thế, còn muốn tôi đi ra ngoài... Em đúng là tiểu gia hỏa khẩu thị tâm phi...”

Cô chưa từng bị người đối xử như thế, chỉ cảm thấy ủy khuất, nhưng thân thể đối với dục vọng là phản ứng trực tiếp nhất làm cô không có cách nào tiếp tục tự hỏi.

Động tác tay của hắn càng lúc càng nhanh, không ngừng tập kích điểm mẫn cảm của cô. Vách huyệt khẩn trí của cô bao bọc ngón tay của hắn, bắt đầu kịch liệt co rút.

Chưa bao giờ trải qua khoái cảm như thủy triều đánh úp, cô cắn môi, nỗ lực ngừng rên rỉ, một đôi mắt mê mang mà thất thần, động tác cũng mềm xuống.

“A... Ha a...” Đây là lần đầu tiên trong đời cô đạt cao trào, lại nằm trong tính huống quẫn bách như vậy.

Hắn tà tà cười, động tác tay vẫn chưa theo cô phóng thích mà đình chỉ, mà càng thêm thâm nhập thọc vào rút ra.

Thân thể của cô không chịu nổi khoái cảm quá lớn, đã ức chế không được mà bắt đầu cuộn tròn, trong cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt.

Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, dòng nước trong suốt, bị môi lưỡi hắn chặn đứng.

Hắn tinh tế liếm láp nước mắt cô, từ khóe mắt mãi cho đến khóe miệng, sau đó đột nhiên dùng môi phong bế tiếng rên rỉ.

Môi lưỡi hắn nóng rực giống một tên cướp hung ác tàn bạo, quét qua từng góc trong khoang miệng cô.

Động tác tay bên dưới cũng càng ngày càng cuồng bạo. Cô bị động thừa nhận hết thảy, muốn xin tha, lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Toàn khoang xe đều chấn động.

“Mẹ nó, hai người làm nhẹ nhẹ một chút, tôi còn đang lái xe.”

Người đàn ông da ngăm đội mũ lưỡi trai mắng một tiếng, không có người để ý tới hắn. Ánh mắt hắn nóng bỏng dán lên đôi nam nữ dây dưa bên nhau trong gương chiếu hậu.

Trên ghế sau xe, toàn thân cô gái trần trụi, bị bắt ngồi trên quần áo sạch sẽ của người đàn ông, cánh tay mảnh khảnh đang bị còng tay ấn ở trên cao, nửa vạt áo sơ mi trắng vắt trên vai cô, áo ngực rách nát, nhũ hoa tuyết trắng tròn trịa theo xe xóc nảy không ngừng lay động, bị tay một người đàn ông chặt chẽ nắm giữ cùng đùa bỡn; giữa hai đùi cô, có một cái tay khác đang không ngừng thọc vào rút ra.

Không hề che đậy thân thể trắng nõn bị người đàn ông hoàn toàn xâm lấn, không có con đường phản kháng nào.

“Fuck!” Người đàn ông lái xe thấp giọng mắng một câu.

Ánh mắt Bạch Chỉ đột nhiên nâng lên, vô biểu tình mà nhìn ánh mắt từ gương chiếu hậu, ánh mắt của cô còn có tình dục không có cách nào vơi đi, còn có mềm mại, bất lực cầu xin.

Dường như cầu xin hắn không cần xem.