Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 4-1: Đại giới (1)




“Em đã nghĩ kỹ.” Lúc Triệu Tử Huân một lần nữa tiến vào, dựa ở cạnh cửa, trên người mang theo mùi khói thuốc nồng đậm. Ngữ khí hắn mười phần khẳng định.

“Ừm...”

Bạch Chỉ gật gật đầu, mặt căng đến đỏ bừng, đôi tay theo bản năng dùng một tư thế phòng vệ che đậy trước người.

Tuy rằng đã đồng ý điều kiện của hắn, cô vẫn cứ giữ chặt không buông.

Triệu Tử Huân dùng giọng trầm thấp dịu dàng nói: “Cởi quần áo đi, để tôi xem kỹ em hơn.”

Cô cúi đầu, co quắp mà bắt đầu thoát quần áo của mình.

Còng tay vẫn như cũ trói buộc hành động, cô chỉ có thể chậm chạp kéo áo dài, lại không biết thong thả như thế khi bại lộ càng thêm mê người.

Màu xám một chút một chút nâng cao, dần dần lộ ra phần lớn da thịt non mềm trắng nõn, ánh sáng mê hoặc, hấp dẫn ánh mắt người đàn ông thêm lưu luyến.

Áo xám đơn bạc bị cởi, toàn thân cô cũng đã trần trụi, vú no đủ đè ép ở bên nhau, cô giơ tay che đậy, lại ngăn không được cảnh xuân bại lộ.

“Bỏ tay ra.” Người đàn ông ra lệnh.

Ánh mắt hắn dừng ở trên người cô, ngữ khí lạnh băng, hơi thở lại hơi hơi tăng thêm.

Hốc mắt Bạch Chỉ hơi phiếm hồng, cô chậm chạp buông đôi tay, hai bầu vú tuyết trắng bại lộ dưới ánh đèn vàng ấm áp, đầu nhọn đỏ bừng tiếp xúc không khí lạnh băng, cương cương đứng thẳng lên.

Chúng nó vừa mới bị người đàn ông dùng môi lưỡi làm dễ chịu, hiện tại lại lần nữa bại lộ ở dưới ánh mắt hắn.

“Đã sờ tự sờ vú chưa? Tôi muốn nhìn.” Ánh mắt Triệu Tử Huân chặt chẽ khóa lấy cô, thưởng thức động tác của cô.

Cô cảm thấy thẹn mà cắn môi, kháng cự lắc đầu, hai mắt nổi lên lệ quang, trong miệng tràn ra một tiếng khóc nức nở.

Ánh mắt Triệu Tử Huân ánh mắt u ám, bóng dáng cao lớn từng bước đến gần cô: “Có gì phải thẹn thùng? Lần tới không được như vậy.”

Hắn đẩy ngã cô mềm mại trên giường, thân hình cường tráng quần áo hoàn chỉnh phủ lên nữ thể non mềm không bị che lấp, vải dệt thô ráp cọ xát da thịt cô, làm cô nhịn không được một trận co rúm.

“Vừa rồi chưa cởi quần liền lộng em, rất đau đúng không?” Triệu Tử Huân thấp giọng hỏi.

“Đau...” Bạch Chỉ cho rằng hắn thông cảm cô, ủy khuất lên tiếng, vành mắt đỏ bừng, cơ hồ thấp đầu tiến vào trong lòng ngực hắn: “Không cần như vậy đối tôi...”

Dưới háng Triệu Tử Huân nóng cháy càng thêm sưng to, lại vẫn nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô một chút, thân thể hắn hơi lùi ra sau: “Dạng chân ra.”

Cô cô gắng che giấu cảm xúc của mình, mở ra hai chân, lộ ra thịt non giữa hai chân không hề phòng bị, trải qua kích thích vừa rồi, đã ướt át sưng đỏ.

Cô cảm nhận được ánh mắt hắn lưu luyến dưới thân cô. Một đôi tay thô ráp nắm cánh hoa yếu ớt nhất của cô, tách chúng nó ra hai bên, hai ngón cái thử xâm nhập.

“Ân a... Ân a...” Bạch Chỉ đã chịu kích thích, muốn khép lại hai chân, thân hình hắn lại đã sớm chiếm cứ ở bên trong.

“Tôi chưa bắt đầu làm gì, đã kêu lãng đến như vậy, hửm?” Người đàn ông nói lời âu yếm khó nghe: “Mềm như vậy, nước nhiều như vậy, không phải là lần đầu tiên chứ?”

Hắn hạn chế động tác cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô, đôi mắt cũng không nháy mà gắt gao nhìn chằm chằm mật thủy đầm đìa trên cánh hoa.

Hai ngón tay thô dài ấn hai bên tiểu huyệt, một trái một phải bẻ ra cánh hoa hồng mềm, kéo theo sợi chỉ bạc sền sệt, hơi tách ra, nhỏ giọt xuống dưới.

Hầu kết người đàn ông nhấp nhô, ngón tay cái bỗng nhiên từ hai bên cắm thật sâu vào tiểu huyệt.