Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 6-1: Vực sâu [làm nhục / thận nhập]




Dọc theo đường đi, xuất phát từ sợ hãi, Bạch Chỉ dính sát vào người Triệu Tử Huân, hai người từ góc tối ánh đèn chiếu không đến, bí mật đi xuyên qua sân thể dục không có một bóng người, tới nhà tắm đang tỏa ánh sáng màu vàng.

Đây là một khu nhà hai tầng, một tầng là phòng tắm có bồn, hắn mang đưa cô lên tầng hai tắm vòi sen.

“Thật sự sẽ không đụng tới người khác chứ?” Cô lo sợ bất an hỏi.

“Thường thì lúc này sẽ không có người tới đây.” Triệu Tử Huân sờ sờ khuôn mặt nhỏ phát lạnh của cô, vỗ eo cô: “Cùng nhau vào tắm đi.”

Mặt Bạch Chỉ đỏ bừng lên: “Không, không cần, em không cần tắm chung với anh đâu.”

“Vì sao? Phía dưới còn ở đau không?” Triệu Tử Huân không màng cô kháng cự, một tay ôm cô đến trên bàn, xốc vạt áo lên xem xét giữa hai chân cô.

Trải qua nhu cầu vô độ suốt đêm của hắn, cánh hoa Bạch Chỉ đã sưng to bất kham. Chất nhầy trắng đục chưa được làm sạch khiến hoa huy*t sưng đỏ đáng thương lại dâm đãng.

Hầu kết hắn nhấp nhô rất nhỏ, ức chế mình dùng đầu lưỡi liếm cho cô phát khóc, chỉ vươn ngón giữa thử chạm cánh hoa, cô đau đến hít một hơi, cắn môi, quay đầu đi.

“Là không thể cùng nhau tắm rửa...” Triệu Tử Huân tiếc nuối nói, “Đi thôi, anh ở chỗ này chờ em, có tình huống như thế nào thì kịp thời kêu anh.”

Ngón tay thô ráp của hắn rời chỗ non mềm, dẫn theo một sợi chỉ bạc sền sệt.

Bạch Chỉ gật gật đầu, bay nhanh mà trốn vào phòng tắm vòi sen.

Phòng tắm vòi sen bố cục có chút kỳ quái, phía trước mỗi phòng tắm vòi sen có một hành lang nhỏ độc lập, phân cách thành không gian hẹp.

Giữa những người tắm vòi sen có thể nhìn thấy mắt cá chân của nhau

Bạch Chỉ còn chưa đi đến cuối, liền nghe thấy bên cạnh nước đột nhiên chảy, tiếng nước rất lớn, oanh trên sàn nhà, khi ngừng khi chảy, nhưng bên trong không có ai.

Trong lòng cô có chút bất an, nhưng cũng biết nhà tắm luôn sẽ có ít trục trặc kỹ thuật. Triệu Tử Huân chờ bên ngoài và phòng tắm hẹp đã đủ cho cô có cảm giác an toàn, khiến cô buông lỏng cảnh giác.

Cô giơ đôi tay, nhẹ nhàng cởi tù phục, mông trần trụi hơi cao, vòng eo mảnh khảnh một chút một chút khi quần áo rơi xuống mà lõa lồ, tiếp xúc với không khí ẩm ướt.

Một cảm giác bị nhìn trộm làm người sởn tóc gáy đột nhiên bò trên lưng cô. Lúc này, tù phục đã cởi đến khuỷu tay cô. Trên tay cô còn mang còng tay, vải áo trên cánh tay không chỉ hạn chế cô hành động, còn che khuất tầm nhìn, khiến cô không thấy được tình huống chung quanh.

Một đôi vú mềm mại tròn trịa, kín dấu hôn cùng dấu véo ngân bại lộ trong không khí, có chút bất an mà đứng thẳng lên.

Cô không có nghe được bất cứ tiếng bước chân nào, một đôi tay lại đột nhiên từ phía sau đánh úp, từ dưới hướng lên chế trụ vú cô, dâm loạn xoa nắn trên dưới, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt đầu v*, nhẹ nhàng xoa, gãi đúng chỗ ngứa kích thích làm cô thoải mái nhịn không được rên rỉ.

“Ân... Ân ha... Triệu, Triệu Tử Huân?” Hai chân cô nhũn ra dựa vào người phía sau.

Ngón tay đột nhiên đổi thành môi lưỡi lạnh băng, người đàn ông mút một đầu v* cô, dâm mĩ toát lộng, dùng sức kéo sang một bên, kéo làm cô cảm thấy có chút đau đớn, hàm răng dường như muốn hả giận dùng sức cắn một chút, mạnh muốn đứt, lại đột nhiên nhẹ nhàng liếm láp.

Môi lưỡi khi nhẹ khi nặng áp bách sự mẫn cảm của cô. Cô ưm ưm mà thở hổn hển, có chút kháng cự muốn đẩy đầu hắn ra.

Một bàn tay to lại nắm cổ tay cô, kéo tay cô treo trên chỗ vòi nước, hai chân cô treo không, chỉ mũi chân chạm đất, hai vú một lần nữa bị chế trụ, tinh tế tấc tấc xoa xoa. Khoái cảm từng đợt đánh úp làm cô bủn rủn, đôi tay lại bị còng tay chạm đến sinh đau.