Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ

Chương 25: Hoàng hậu




♥ • ♥ • ♥

Năm Gia Thuận đầu tiên, thành Vĩnh An tuyết lặng lẽ bay lả tả. Khai Nguyên vui mừng, cả nước cùng chúc mừng. Tuy rằng Tiên đế vừa băng hà nửa năm, sao có thể để Tân đế thủ chân ba năm? Hoàng đế là thiên tử, đương nhiên phải hưởng hết đặc quyền người trong thiên hạ không thể hưởng. Lễ pháp thiên hạ, đều phải nhường đường cho thiên tử.

Quốc khánh mới, cung nhân mới, triều thần mới. Bao nhiêu là muốn tinh trung báo quốc, bao nhiêu là muốn thăng chức nhanh chóng. Ngã xuống một đám, lập tức lại một đám khác đứng dậy. Luôn là cảnh tượng sức sống tràn trề.

Tuyển tú cũng phải bắt đầu, hàng loạt mĩ nữ vô đầy cung phòng. Nhiệm vụ quan trọng trong đó, là thay Hoàng thượng hoàn thành tiếp nối thế gia và triều đình hoàn toàn mới.

Trước khi việc tuyển chọn chính thức bắt đầu, Sở Chính Việt đã rầm rộ tổ chức đại hôn trước. Cuộc đời của hắn bước vào năm thứ ba mươi mốt, đây quả thật xem như hiếm thấy trong lịch đại hôn của hoàng tộc Sở thị Cẩm Triều. Cho dù đến chậm, nhưng là cảnh náo nhiệt nhất nhân gian. Hắn giữ ngôi cửu ngũ, hôn lễ của hắn, đương nhiên được thiên hạ chúc mừng.

Mười tám tháng hai, Diệp Ngưng Hoan theo nghi thức đại hôn vào ba cửa Đoan Dương, Đoan Ngọc, Đoan Chính, tiến hành đại điển phong hậu ở Hoàng Cực Điện, vào trung cung cử hành lễ hợp cẩn. Nàng, trở thành Hoàng hậu triều Gia Thuận Cẩm Thái.

Hôn lễ lần thứ ba trong đời nàng, lần sau lại hoành tráng hơn lần trước!

Trong tâm cung rực rỡ ánh đèn màu, trong cung ngoài cung pháo hoa cao ngất trời. Cẩm tú chất chồng, đèn đỏ xếp thành hàng. Đèn chạm khắc trên kệ đều thắp nến long phượng, tỏa ánh đỏ chói mắt. Phụ nữ tôn thất, cáo mệnh triều đình ngày thường hô nô gọi tì, lúc này đều tụ tập lại, thành nhũ mẫu bên cạnh quốc mẫu, chia sẻ đủ loại trách nhiệm của phụ nữ. Nàng là quốc mẫu, dõi nhìn thiên hạ, ngoại trừ phu quân nàng, ngoại trừ Thái hậu hai cung, không ai là nô tài của nàng!

Sở Chính Việt cưới thẩm thẩm của mình, Diệp Ngưng Hoan gả cho cháu mình, cùng để lại tiếng xấu muôn đời!

Diệp Ngưng Hoan mặc cát phục Hoàng hậu màu đỏ thẫm, dân gian gả cưới, đa phần đều chuộng màu này. Cũng vì vậy mà trang phục Hoàng hậu có màu đỏ, áo phượng như máu, thêu long phượng cùng ca. Phấp phới kiều diễm, tà váy mở rộng, phủ kín đến tận tấm thảm thêu trên giường.

Đuôi mắt tô màu vàng, môi tô son đỏ. Dưới ánh đèn đỏ ấm áp, nàng tựa như con búp bê sứ được tân trang tỉ mỉ. Nàng nhìn trân trân mâm táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen được đặt trên tấm đệm tròn long phượng trên giường. Cũng có một chiếc khăn lụa trắng lót bên dưới, để chuẩn bị cho vết hồng của nương tử mới gả. Thật là mỉa mai biết bao!

Nàng là hồ ly tinh dùng sắc mê chủ, thông đồng cháu trai mang thai nghiệt chủng. Giả chết ở Đông Lâm, lại mượn cớ che đậy thân phận trở lại cung đình, cùng cháu mình chung sống.

Hắn bức hại hai vị thúc thúc cướp đoạt chính quyền chư hầu, liên thủ với thẩm thẩm yêu mị đoạt lấy thiên hạ.

Hài cốt Đông Lâm Vương chưa lạnh, bạo quân và yêu hậu đã không kịp chờ đợi kết thành một đôi.

Đây là tin đồn gần đây dân chúng truyền tai nhau! Người trong thiên hạ nói chuyện thiên hạ, ngồi lê đôi mách chuyện người khác, thế nào giết sạch được?

Tà váy cố tình được may rộng để che cái bụng tròn vo của Diệp Ngưng Hoan lại, dưới cái bụng này là một trái tim khác đang đập, chèo chống nàng sống tới hôm nay.

Sở Chính Việt cũng mặc cát phục màu đỏ, trang phục của vua được phân chia cặn kẽ, có màu vàng rực, có màu đen cũng có màu đỏ, hoặc màu trắng, dùng trong các trường hợp khác nhau. Bộ cát phục này màu đỏ thêu vàng. Nếu trước khi Hoàng đế đăng cơ đã tiến hành hôn lễ thì cả đời cũng sẽ không mặc bộ trang phục đại hôn này. Chẳng qua ở Bắc Hải hắn chưa lập vợ cả, lúc này phong hậu dùng nghi lễ đại hôn để tổ chức. Vì thế, hôm nay hắn mặc bộ long bào này.

Da vẫn như ngọc, đôi mắt mị hoặc như hồ ly. Thanh tú mà yêu mị, lạnh lùng và dịu dàng giao thoa nhau trong ánh mắt, tàn khốc và phiền muộn đều xoáy sâu trong đáy mắt, không mảy may nhìn thấy.

Sở Chính Việt cầm lấy hai chén rượu, như đang đùa nghịch một cái tượng gỗ tách miệng nàng ra, kiên quyết đổ một nửa vào. Tiếp đó lại nâng tay nàng lên, vòng tay nàng cùng cầm nửa chén rượu còn lại, hoàn thành lễ hợp cẩn.

Từ đầu đến cuối, nàng đều không hề liếc hắn một cái. Sở Chính Việt ném chén rượu. Lúc này nàng mới hơi chấn động, thở hổn hển, nâng bụng đứng dậy, loạng choạng đi ra ngoài.

Hắn kéo nàng trở về, để nàng ngã vào trong ngực hắn: “Không cho đi.”

Nàng khẽ giọng: “Ta muốn về Nhạn Tê Cung.”

Bàn tay hắn chuẩn xác ấn lên bụng nàng, không hề ngạc nhiên mà cảm giác được nàng đang run lên.

Nàng nửa hất mày, ra sức chịu đựng không đánh nhau với hắn: “Ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần ta hoàn thành xong đại hôn thì cho ta trở về.”

“Đêm nay không thể.” Sở Chính Việt đẩy đệm tròn qua một bên, ôm lấy thân hình cồng kềnh của nàng, “Sáng mai phải đi cùng ta đến tế thái miếu, để bách quan chúc mừng. Đợi xong nghi thức tế lễ rồi thì cho nàng trở về.”

Diệp Ngưng Hoan nhìn thẳng về phía trước: “Thụy nương và Phùng Đào đâu? Khi nào thì cho bọn họ trở về?”

“Mấy người xúm lại một chỗ thì chỉ biết suy tính hành thích vua như thế nào.” Sở Chính Việt uể oải nói, “Ta điều Phùng Đào đến Ti Chưởng Cục, Giản Phương Thụy đến Lục Thượng Ti, để bọn họ đều hưởng chức cao! Chỉ cần nàng còn ở trên tay ta, bọn họ cũng không dám chết.”

“Hành thích vua là ta, không dính dáng đến bọn họ.”

Sở Chính Việt vỗ về gò má của nàng, thấp giọng: “Nàng ngoan ngoãn một chút. Cứ mặc kệ bọn họ.” Hắn đặt cằm trên vai nàng, tựa như đang mê sảng.

Diệp Ngưng Hoan nghiêng qua lòng hắn, cũng thật giống một đôi vợ chồng thân mật, nàng thản nhiên nói: “Ngươi đưa ta về, lập ta làm hậu, lấy cốt nhục trong bụng ta khiến Thái Hoàng Thái hậu tiếp tục chống đỡ cho ngươi.”

Sở Chính Việt cười: “Đúng thế, nàng nói rất hay. Một Nhậm Dĩ đã khiến Thái Hoàng Thái hậu sẵn lòng tuyên chỉ cho ta, hiện giờ thêm một người, còn có khả năng trở thành con trưởng. Làm sao bà ta không chống đỡ?”

“Nhưng gần đây ai nấy đều nói, đứa bé này...”

Sở Chính Việt ôm nàng, nói: “Thái Hoàng Thái hậu sẽ không tin, nàng liên tiếp muốn mạng của ta như vậy, sao bà ta còn tin được?”

Diệp Ngưng Hoan nhắm hai mắt lại, cũng lười nói thêm một câu. Cánh cửa khẽ phát ra tiếng động, Đại thái giám Trương Oánh tự mình bưng một chén thuốc đi vào.

Trương Oánh là người Bắc Hải, trước kia nhà nghèo nên vào cung. Sau này trở thành một người hầu trong Ti Chưởng Cục, gián tiếp liên hệ với mật thám của Bắc Hải ở trong kinh, gần đây cũng cho không ít tin tức. Cung biến hôm đó, hắn đóng góp hết sức mình, Sở Chính Việt cho hắn làm thái giám.

Nô tài không giống với quan viên, không phân biệt Trực Lệ hay là phiên. Trong cung chọn nô tài, người chủ trì sẽ tuyển chọn từ Trực Lệ, nhưng cũng sẽ mời gọi các nơi. Trên thực tế, như vậy quả thật cũng cho các nơi cơ hội bố trí mật thám lên triều đình. Chẳng qua với tình huống này, triều đình cũng sớm biết rõ, rất đề phòng phiên trấn. Chỉ là nhu cầu nô tài số lượng lớn, cũng không có cách nào. Như thế, trong lúc tiến công phòng thủ, ai cũng tăng thêm một bậc.

Mà Trương Oánh, xem như là người thành công nhất. Tuy rằng địa vị vẫn không cao, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể cho chút tin tức hữu dụng, cũng chứng minh người này có nhãn lực biết mức độ nặng nhẹ của thời cuộc. Sở Chính Việt cảm thấy người này có thể dùng được, bèn nâng đỡ lên chức thái giám tổng quản Cư An Phủ.

Trương Oánh đánh cược thành công, một khi thăng chức, thái giám làm vị trí này của hắn sẽ chấm dứt, hắn muốn bảo vệ vị trí này, chỉ có một điều kiện tiên quyết, chính là mau chóng bồi dưỡng quan hệ với Sở Chính Việt. Trở thành duy nhất không thể thay thế!

Hắn nhờ có công lao nên được cất nhắc, nhưng không phải là người cũ trước kia hầu hạ Sở Chính Việt. Nói trắng ra, giá trị dựa vào của Trương Oánh hiện giờ duy nhất chỉ có công lao lúc trước. Nếu Sở Chính Việt không quen dùng, hắn có tích công đầy hứa hẹn cũng không được, cần phải khiến Sở Chính Việt thoải mái mọi chuyện, không bỏ được hắn mới được.

Trương Oánh tận tâm mọi chuyện, nghĩ những chuyện Sở Chính Việt nghĩ, lo những chuyện Sở Chính Việt lo, hơn nữa không để hắn phiền chán. Mấy tháng qua, Sở Chính Việt khá hài lòng về hắn.

Sở Chính Việt nhận lấy, đưa thuốc tới trước mặt nàng: “Cần uống thuốc dưỡng thai rồi.”

Diệp Ngưng Hoan khẽ nhếch mắt, ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong chén thuốc. Nàng nở nụ cười tươi, mỗi khi nàng cười như vậy, đều khiến hắn nheo mày lại. Hắn không kiên nhẫn đưa qua: “Nhanh chút.”

Diệp Ngưng Hoan vén tay áo rộng lên, bàn tay lộ ra nâng chén thuốc lên, ngoan ngoãn uống vào. Nàng nói: “Mỗi khi uống máu của ngươi, ta đều vô cùng khuây khoả. Xem ra độc Đoạn Kim Hoa của ngươi thật sự trị không hết, tần phi mới vào cung thật đáng thương, đi theo ngươi không hi vọng được gì!”

Tháng mười nàng đến kinh thành, bụng đã nhô lên. Bởi vì thân thể quá yếu, ban đầu Sở Chính Việt sắp xếp cho nàng ở Khải Nguyên Điện, cuối tháng mười thì chuyển đến Nhạn Tê Cung.

Người trong cung bởi vậy biết nàng là Hoàng hậu được chọn trong nội bộ, vì thế Cư An Phủ dựa theo bổng lộc Hoàng hậu cấp đồ đạc và cung nhân cho nàng.

Sở Chính Việt không đổi họ cho nàng, vẫn là họ Diệp. Hơn nữa là mang về sau khi tế xong Đông Lâm, lại là phụ nữ có mang. Lần này lời đồn nổi lên bốn phía, nói Đông Lâm Vương phi đã sớm thông đồng với Sở Chính Việt mang thai nghiệt chủng. Liên thủ hại chết Sở Hạo, hiện giờ lại giả chết trở về làm Hoàng hậu vân vân.

Diệp Ngưng Hoan biết được, nghĩ tới chuyện Sở Chính Việt lập nàng làm hậu, cũng mượn bào thai trong bụng nàng khiến nàng không thể chết, uất ức quan hệ bất chính đến thống khổ. Nay lời đồn nổi lên, cả thanh danh Sở Hạo cũng bê bối, chết không nhắm mắt. Diệp Ngưng Hoan không nén được giận, dựa vào lợi ích nhận bổng lộc Hoàng hậu mà ba lần bốn lượt sai những người khác nhau đến ngự dược phòng lấy thuốc, hơn nữa dựa vào người nhiều mà xé chẵn ra lẻ.

Hôm nay chuẩn bị cam thảo cho người ta sắc, ngày mai chuẩn bị quỳnh hoa cho người ta nấu. Mọi người cũng không rõ, chỉ làm theo lệnh. Kết quả biến thành độc dược, lại muốn độc chết hắn, đưa đến Khải Nguyên Điện, khiến độc Đoạn Kim Hoa của Sở Chính Việt lại phát tác, hơn nữa lần này hết sức lợi hại, liên tục mười ngày sốt cao không lùi, mấy lần suýt chết.

Biết được Sở Chính Việt hấp hối, Diệp Ngưng Hoan mở tiệc ăn mừng ở trong cung, sung sướng hoa tay múa chân.

Lặc Man Ni ở Thái Y Viện sốt ruột, chạy tới cắt máu của nàng làm thuốc dẫn cho Sở Chính Việt. Hai người bọn họ đều trúng độc Đoạn Kim Hoa, trong cơ thể Diệp Ngưng Hoan cũng còn lưu lại chút độc tính, mà hai người âm dương khác biệt. Lặc Man Ni dùng cổ thuật lấy độc dẫn độc kìm hãm lẫn nhau. Sở Chính Việt chẳng mấy khi dùng máu Diệp Ngưng Hoan để làm thuốc, nhưng lúc ấy hắn bệnh sắp chết, Lặc Man Ni sốt ruột đến độ không có biện pháp mới chạy đi.

Diệp Ngưng Hoan liều chết không cho, bị bốn năm nô tài giữ lại, bị Lặc Man Ni đắc thủ. Cũng chính là lần đó, Diệp Ngưng Hoan biết được, bởi vì Sở Chính Việt ăn độc bồi máu, sau khi Đoạn Kim Hoa vào cơ thể thì phát sinh dị biến cùng với độc tính ngủ đông trong cơ thể. Độc tính tồn tại quá lâu không thể loại bỏ, tổn hại đến cơ thể hắn, về sau không thể sinh con.

Tuy rằng Diệp Ngưng Hoan chưa thể giết chết hắn lần nữa, nhưng biết được từ đó hắn tuyệt hậu, nàng cũng vui vẻ tiếp tục chúc mừng, khiến già trẻ trong cung đều cảm thấy Diệp thị đến từ Đông Lâm này là một bà điên!

Sau khi tỉnh lại, Sở Chính Việt không nói hai lời đuổi hết người trong cung của nàng đi, lại điều đến hai người mới cho nàng. Đồ quý giá gì chuyển đi hết, hơn nữa còn đoạt lấy tiền tiêu hàng tháng của nàng, chỉ cho nàng nhận bổng lộc thấp nhất của Sung thị, lại lấy Thụy nương và Phùng Đào ra uy hiếp nàng.

Diệp Ngưng Hoan không có tiền lại không có ai, toi công đội cái danh hiệu Hoàng hậu tương lai, chỉ có thể ngoan ngoãn làm kẻ nghèo hèn, không có cách nào gây sóng gió nữa. Sở Chính Việt cũng không ít lần trừng phạt nàng, lúc xử lý Lư Tùng Vương, hắn cố ý xách nàng đến Khải Nguyên Điện nhìn hắn hạ chỉ, cũng khen Đông Lâm có công giúp đỡ, khắp nơi phong thưởng quần thần Đông Lâm, nắm chặt Đông Lâm trong lòng bàn tay hắn.

Về sau thả Quảng Thành Vương Sở Nhậm Già về phiên, sau đó bắt đầu dùng Xương Ích Quận Vương cùng với Nam An Quận Vương, hơn nữa cho phép Hưng Thành Vương trình xin yêu cầu Thế tử... Hắn lúc thì xử lý lúc thì lung lạc, giỏi giang gấp trăm lần Tiên đế, để chứng minh hắn hoàn toàn khác với Sở Lan.

Cho dù cưới thẩm thẩm mình huyên náo khiến mọi người đều biết, cũng không thể lay động hoàng quyền của hắn, khiến Diệp Ngưng Hoan tức giận đến miệng mồm méo xệch.

Gần đây hai người giao chiến ít đi, thứ nhất là do Diệp Ngưng Hoan bụng to, thân mình cồng kềnh hơn nữa tinh thần cũng càng thêm không tốt.

Thứ hai là Sở Chính Việt ban đầu cũng rất bận rộn, đầu xuân có tuyển tú, tú nữ các nơi cũng vào cung. Chẳng qua người được chọn làm phi tần của hắn trên cơ bản đã quyết định xong rồi, không ai không phải là con gái nhà làm quan, giúp hắn củng cố triều đình. Có một số nhà ở trong kinh, qua hết năm thì đã sớm vào cung. Sở Chính Việt bận rộn đối phó với người mới, khơi thông chư đảng triều đình củng cố quyền thế, cũng không đến giày vò nàng nữa.

Hôm nay là đại hôn, Diệp Ngưng Hoan lại bắt đầu động đậy, chết cũng không chịu lên kiệu qua tam môn, nhất định muốn đánh Sở Chính Việt mới thôi. Sở Chính Việt biết mục đích của nàng, nên đồng ý với nàng sau này vẫn cho nàng ở Nhạn Tê Cung. Nàng đạt được mục đích cũng thấy ổn, liền dằn lòng lại, ầm ĩ đến mức thật sự bị trói lại làm lễ cũng vậy, đành miễn cưỡng ưỡn bụng hoàn thành hơn phân nửa nghi lễ.

Chỉ là không ngờ lại ở lại trung cung. Một là cách Kiền Nguyên Cung quá gần, cho dù trong cung mình không có ai, đi qua đi lại vẫn quá người nhiều, không tiện cho nàng tính toán.

Hai là Nhạn Tê Cung là nơi Thái Hoàng Thái hậu từng ở khi còn là Phu nhân, từng xảy ra một vụ cháy lớn, đồ gỗ đàn hương còn lại chỉ đúng một cây trâm cài. Cũng chính là cây trâm Sở Hạo đưa cho nàng. Khi Sở Hạo còn bé, Nhạn Tê Cung cũng từng được tu sửa, chỗ đó gần ngự hoa viên tương đối yên tĩnh. Lúc ấy Sở Hạo ốm yếu nhiều bệnh, Vương thị sợ người ta hại hắn, mới chuyển hắn ra khỏi Phượng Nghi Điện chuyên nuôi dạy hoàng tử công chúa mà nuôi ở Nhạn Tê Cung này. Nàng từng nghe Sở Hạo nói đến mấy việc này, nên cực kỳ cố chấp với nơi đó.

Từ nay về sau, nàng là Hoàng hậu Gia Thuận Đế, ngay cả cốt nhục trong bụng cũng bị nhận định là của Sở Chính Việt. Nàng không có tư cách cúng tế Sở Hạo nữa, không thể thủ tiết cho hắn, không có cách nào thay hắn báo thù, thậm chí ngay cả chết cũng không được. Người nàng phải bảo vệ càng thêm nhiều, bị giam cầm trong tù, ngoại trừ Nhạn Tê Cung, nàng không muốn đi đâu cả!

Hôm nay thấy nàng lại bày ra nụ cười giả tạo ước gì hắn sớm chết, Sở Chính Việt tức mà không biết nói sao, bàn tay phủ lên bụng nàng, rồi đặt trên bộ ngực đầy đặn do nàng mang thai mà trở nên dị thường.

Chỉ cần hắn không ấn lên bụng nàng, phản ứng của nàng đều hoàn toàn như một con heo chết bình vỡ không cần giữ. Trước kia bụng chưa lớn như vậy, nàng còn có lúc còn chút khí lực, sẽ giương nanh múa vuốt cào hắn cắn hắn, lấy trâm cài đâm hắn chẳng hạn. Hiện giờ bụng nặng quá, nàng cũng mặc kệ hắn.

Sở Chính Việt nhẹ giọng nói: “Nàng mưu cùng kế cạn rồi, cũng không xử lý được ta nữa. Chỉ biết nói mấy lời vô nghĩa này!”

Nàng khẽ đáp lại: “Ta không xử lý được ngươi, thì sẽ đi cùng ngươi.”

Hắn chợt kinh hãi, không khỏi nhìn nàng.

Diệp Ngưng Hoan hờ hững nói: “Ngươi ngày nào không giết ta, ta đi cùng ngươi ngày đó. Ngươi cả đời không giết ta, ta theo ngươi cả đời.”

Sở Chính Việt nở nụ cười: “Như vậy thật là tốt! Chỉ mong nàng sinh được con trai, ta giao giang sơn cho nó. Ngay cả tên cũng nghĩ ra rồi, cứ gọi là Nguyên Trinh, Trinh, vừa hiền lành, lại còn là rường cột (1). Nếu là con gái, cũng gọi là Nguyên Trinh, kiên trinh một lòng. Có được không?”

(1) những từ Trinh (桢), hiền lành (木), rường cột (栋梁) đều có bộ mộc “木”

Diệp Ngưng Hoan bắt đầu run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Nó là con của Sở Hạo, cùng vai vế với ngươi!”

Sở Chính Việt lại đặt lòng bàn tay trên bụng nàng lần nữa, sóng mắt mơ màng. Nhìn trong mắt Diệp Ngưng Hoan cực kỳ cổ quái, giống như đứa trẻ trong bụng này, thật là con của hắn, khiến nàng sởn tóc gáy: “Sở Chính Việt, ngươi bớt làm bộ làm tịch đi! Cho dù ngươi giao giang sơn cho nó thì vẫn là kẻ thù giết cha nó!”

Sở Chính Việt nói: “Hiện giờ nàng là Hoàng hậu của ta, nàng còn mang thai con của ta...”

Diệp Ngưng Hoan run rẩy thêm dữ dội, căm tức nhìn hắn: “Nó là con của Sở Hạo, bằng không thì ta không cần ở đây chịu sự uy hiếp của ngươi?”

Sắc mặt Sở Chính Việt trắng bệch, hắn nắm cằm nàng nhìn chằm chằm thần sắc oán độc của nàng, lạnh lùng nói: “Có nàng ở trong cung của ta, ta liền biết cảnh giác thiên hạ thế nào, mỗi ngày đều không lơi lỏng. Là nàng không có bản lĩnh giết được ta, còn trách được ai?”

Diệp Ngưng Hoan hơi hé mắt, ngực phập phồng lên xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ hôn mê.

Sở Chính Việt khẽ thở dài: “Được rồi, ta không nói nữa, nàng cũng mệt mỏi rồi, sớm đi thay y phục nghỉ ngơi đi!”

Sở Chính Việt ra hiệu cho Trương Oánh đi gọi người. Không lâu sau, cung tì nối đuôi nhau mà vào, đỡ Diệp Ngưng Hoan qua thiền điện đi tắm rửa thay y phục.

Diệp Ngưng Hoan lắc lắc hai chân, cho người đỡ xuống giường lớn.

Sở Chính Việt vẫn ngồi nghiêng bên giường, Trương Oánh lúc này mới lặng lẽ lại gần, đè thấp giọng: “Hoàng thượng, Trịnh đại nhân từ Đông Lâm trở lại, hiện giờ đang chờ ở Khải Nguyên Điện.”

Sở Chính Việt nói: “Hôm nay trẫm đại hôn, bảo hắn hồi phủ nghỉ ngơi đi. Có lời gì, ngày mai hãy nói!”

“Dạ, vậy nô tài cũng hầu hạ Hoàng thượng thay y phục nhé?” Nói xong, Trương Oánh đỡ Sở Chính Việt dậy, cung nữ đứng hầu bên cạnh lúc này mới bắt đầu chỉnh giường, rồi đợi hai người đi ngủ.

Bóng đêm dần dần dày đặc, nến trong điện tắt hơn phân nửa. Diệp Ngưng Hoan mặc áo lót mỏng, ngủ bên cạnh Sở Chính Việt, bụng to hở ra, khiến tấm chăn cũng nhô lên thành một cái hình cung. Gần đây bụng nàng to, ngủ cũng không yên, nằm như thế nào cũng không thích hợp, đủ loại tật xấu cũng đều hiện ra.

Sở Chính Việt lệch qua ngoài giường, dựa vào ánh đèn nhìn quyển sổ con. Diệp Ngưng Hoan ở sau lưng giật giật, Sở Chính Việt theo bản năng xoay người lại, cầm lấy tay nàng. Quay đầu nhìn nàng, mạch máu trên trán vô cùng rõ ràng, uốn lượn hiện lên màu xanh. Hắn cúi người xuống khẽ hôn trán nàng một cái.

Xúc cảm hơi lạnh mang đến cơn nóng nhè nhẹ, cảm giác mong nhớ ngày đêm và gần trong gang tấc va chạm mãnh liệt, thân thể cũng sôi sục lạ lùng, hình thành tư thái công kích đoạt lấy. Nàng xấu hay đẹp, sự hấp dẫn đối với hắn luôn không giảm. Hi vọng xa vời đã thắp sâu dưới đáy lòng rất lâu, lúc đánh xáp lá cà thì luôn hừng hực khói lửa như vậy.

Môi hắn trên trán nàng trở nên nóng, cũng run lên. Chuyển tới mí mắt nàng, tiếp theo là mũi, cuối cùng run rẩy tìm được môi của nàng. Dục vọng thân thể và nội tâm khao khát mãnh liệt như thế, như muốn gào thét không thể chống đỡ. Ánh mắt của hắn luôn hờ hững mà bình tĩnh, hôn cũng chỉ là nhè nhẹ mà dịu dàng.

Chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, cũng nhìn không ra hắn dằn vặt thế nào.

Trương Oánh rũ mắt hầu hạ một bên cũng hiểu rất rõ, Trương Oánh là người thân cận, làm sao không biết từng chút xíu của hắn? Bất luận hắn sôi sục thế nào, đều có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.

Trương Oánh thầm dựng mười ngón cái cho hắn, kiềm chế tốt thật!

Sáng sớm ngày kế, Diệp Ngưng Hoan theo Sở Chính Việt tế thái miếu, được bách quan bái lạy. Chuyển vào trong cung, yết kiến Thái hậu hai cung. Năm trước, thân thể Vương thị vốn rất kém, sau khi Diệp Ngưng Hoan tiến cung, thân mình ngược lại thật sự tốt hơn trước một chút.

Lúc lời đồn truyền đi rộng khắp nhất, Vương thị chưa từng nghi ngờ gốc gác đứa bé này. Không phải Vương thị tin lời Sở Chính Việt nói, mà là Vương thị tin biểu hiện của Diệp Ngưng Hoan. Nhìn hai người bọn họ kiểu gì cũng không giống như là sớm có một chân, hơn nữa lời Phùng Đào và Thụy nương nói, Vương thị cũng tin mấy phần. Chỉ có điều Sở Chính Việt lại có thể lập một người phụ nữ mang thai con người khác làm Hoàng hậu, Vương thị cũng không nghĩ ra. Bà sống lâu trong cung, nói chuyện mấy chữ tình Vương thị đều nửa tin nửa ngờ, huống chi là người như Sở Chính Việt.

Chỉ là bây giờ bà thật không còn sức để tức giận nữa, coi như đứa bé này là của Sở Hạo, Sở Chính Việt có tâm thay Sở Hạo giữ lại huyết mạch. Làm người hồ đồ, cuộc sống cũng tốt hơn chút! Huống chi Sở Chính Việt đối đãi với bà cực tốt, bà giữ ngôi Thái Hoàng Thái hậu tôn quý, không để ý tới mọi việc, mỗi ngày bên cạnh cũng không thiếu người hầu hạ, ngược lại cũng vui mừng thoải mái. Cho nên, thân thể tốt hơn trước kia nhiều.

Vương thị gặp Diệp Ngưng Hoan đơn giản vẫn chỉ nói những lời này, vì đứa trẻ mà tịnh dưỡng, đừng ầm ĩ nữa. Diệp Ngưng Hoan vừa gặp Vương thị liền hết sức ngoan ngoãn, Vương thị nói gì cũng đều đáp ứng.

Thân Thái hậu không có gì liên quan đến Diệp Ngưng Hoan, chẳng qua chỉ đưa đẩy cho xong chuyện.

Chủ tử các cung cũng tới bái kiến Diệp Ngưng Hoan, hôm nay ngoại trừ Trầm Nhã Ngôn, trong cung có bốn vị phi tần mới vào, đều là nhà làm quan trong kinh, hoặc là thần tử có công lao, hoặc là gia tộc có triển vọng trong triều. Phi tần đến từ Bắc Hải chỉ có một mình Trầm Nhã Ngôn, Sở Chính Việt và Bắc Hải sớm thành một thể, không cần mượn dùng nữ nhân để cân bằng nữa.

Diệp Ngưng Hoan thân thể cồng kềnh, tham kiến xong Thái hậu hai cung thì trở về Nhạn Tê Cung đóng cửa nghỉ ngơi. Không gặp bất kỳ một phi tần nào, bao gồm cả Trầm Nhã Ngôn.

Trầm Nhã Ngôn từng gặp Diệp Ngưng Hoan vài lần vào tháng mười. Đến lúc Diệp Ngưng Hoan vào hậu cung thì lại chưa từng gặp. Nàng không muốn nhìn thấy Diệp Ngưng Hoan, Diệp Ngưng Hoan cũng không muốn gặp nàng. Tuy rằng hiện giờ Trầm Nhã Ngôn ở Dục Cảnh Cung, kề sát Nhạn Tê Cung, nhưng lại không chạm mặt.

Tình nghĩa ngày xưa, cùng với thân phận biến hóa của Diệp Ngưng Hoan, là không thể nào kéo dài nữa.

Tâm tình Trầm Nhã Ngôn từ sau khi Sở Chính Việt làm Hoàng đế thì không hề dễ chịu, ban đầu là đau lòng cho Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan, lại thấp thỏm bất an với cuộc sống trong kinh. Sau này có thể nói là sét đánh ngang tai, Diệp Ngưng Hoan giả chết, để Sở Chính Việt mang về từ Đông Lâm, lại còn ưỡn bụng mà về.

Không lâu sau, lời đồn nổi lên bốn phía, nói Diệp Ngưng Hoan sớm qua lại với Sở Chính Việt. Lúc ấy Đông Lâm Vương gặp chuyện không may, Diệp Ngưng Hoan vẫn ở cùng với Sở Chính Việt. Mà nhìn từ chuyện Sở Chính Việt nhất định muốn lập nàng làm hậu, tất nhiên là con của Sở Chính Việt.

Hơn nữa Sở Chính Việt cũng chẳng kiêng dè, tuy rằng tuyên bố Đông Lâm Vương phi từ trần, lúc lập Diệp Ngưng Hoan làm hậu thì vẫn nói nàng là người Đông Lâm, hơn nữa là họ Diệp.

Cẩm Triều nam tôn nữ ti, đàn bà đặt tên không theo sắp xếp hệ thống gia phả, một số gia tộc bởi vì con gái quá nhiều, thậm chí không cho đặt tên. Bởi vậy chiếu thư vẫn ghi Đông Lâm Diệp thị, tên không đầy đủ. Nhưng chỉ Đông Lâm Diệp thị đã đủ rồi, vốn khuê danh Diệp Ngưng Hoan cũng không mấy người biết, kể từ đó, chẳng khác nào mặc người trong thiên hạ nói hắn như vậy.

Nam Phong, Tây Ninh nghe Sở Chính Việt lập Đông Lâm Diệp thị làm hậu, lúc này tấu lên, bắt đầu nghi ngờ cái chết của Đông Lâm Vương. Ngụ ý, chính là Sở Hạo bị Sở Chính Việt và Diệp Ngưng Hoan hợp mưu hại chết.

Đông Lâm tuy là chốn cũ của Sở Hạo, nhưng sau khi Lục Sương Lăng và Triệu Phùng Tắc chạy trốn, Đông Lâm thành nơi Bắc Hải quản lý. Chẳng những không ra mặt thay Đông Lâm Vương, ngược lại còn gắn bó với Bắc Hải. Thêm vào đó Lư Tùng Vương bị Sở Chính Việt ban chết, đất đai Lư Tùng trực tiếp về Đông Lâm. Chư thần Đông Lâm chỉ quản tiền đồ nhà mình, đương nhiên gắn bó trới triều đình. Sau khi biết được Nam Phong, Tây Ninh tấu lên nghi vấn, Đông Lâm lập tức thỉnh tấu mắng to hai vương không phù hợp quy tắc, phỉ báng chủ trước của Đông Lâm.

Du Thành trước kia dựa vào Bắc Hải, đã sớm ước gì Sở Chính Việt kế vị xưng vua, tránh cho hắn kẹp ở bên trong khổ sở. Cũng tán thành Đông Lâm, chỉ trích Tây Ninh, Nam Phong hai vương.

Hưng Thành Vương trình báo tấu thư Thế tử cũng được Sở Chính Việt phê, xem Sở Chính Việt là chỗ tốt. Đương nhiên cũng muốn tận trung vào lúc này, hướng tới triều đình cùng nhau chỉ trích Tây Ninh, Nam Phong.

Đông Lâm, Du Thành, Hưng Thành ba vương liên kết lại, tạo thành thế lực cuồn cuộn. Mà Tây Nam một dãy, Quảng Thành Vương Sở Nhậm Già được Sở Chính Việt thả về, cũng cảm kích hắn vô cùng. Phụ thân Mộ Thành Vương Sở Nhậm Nghênh và phụ thân Sở Nhậm Già là anh em ruột thịt, Mộ Thành Vương thấy Sở Nhậm Già về phiên có tâm mượn sức, thấy Sở Nhậm Già hướng về triều đương nhiên cũng không nói lời nào.

Về phần Giản Quận Vương Sở Vị, càng bởi vì anh em ruột thịt Sở Bái bị Sở Chính Việt giết chết mà kinh sợ bất an. Giản Quận thế lực nhỏ, quận vương vốn không nên có phiên quyền, hắn và Lư Tùng vốn không ở trong hàng ngũ mười phiên. Giản Quận Vương sợ bị liên lụy, năm trước liền tự xin đi tước phiên, cả nhà chuyển đến kinh thành, đâu còn dám thị phi Sở Chính Việt?

Chư vương đều bị Sở Chính Việt hoặc là mượn sức, hoặc là bởi vì lợi ích mà chia tách, nghiêng về một phía tất cả đều hướng tới triều đình. Chỉ còn Nam Phong, Tây Ninh hai vương xa cách không ai tán thưởng cũng vô dụng, náo loạn một trận không thấy tôn thất phụ họa theo, chỉ có thể ngừng công kích.

Tôn thất không lên tiếng, trong triều càng không có động tĩnh. Vương Tường tạo phản mà bảo vệ cả nhà, hơn nữa còn được binh quyền. Từ đó ghi nhớ, không liên quan chuyện hậu cung nữa, Sở Chính Việt yêu ai cưới ai, hắn đều mặc kệ.

Huống hồ Vương Tường và Thái Hoàng Thái hậu nhất trí với nhau, đứa trẻ trong bụng Diệp Ngưng Hoan có thể là của Sở Hạo. Bất kể có phải hay không, Diệp thị làm Hoàng hậu đều không có hại gì với hắn, hắn càng không cần thiết bàn tán mấy chuyện này.

Về phần Bắc Hải càng bất kể việc tư của Sở Chính Việt.

Sở Chính Việt dùng thủ đoạn nội ngoại kiêm trị quét sạch tất cả chướng ngại lập hậu, những nữ nhân hậu cung này đối với hắn mà nói chẳng đáng giá gì, Trầm Nhã Ngôn thấy ngay cả anh rể Lư Thụ Lẫm còn không lên tiếng, sao còn dám mở miệng? Đành phải mở mắt trừng trừng nhìn thẩm thẩm của mình thành tỷ muội của mình.

Sau khi Diệp Ngưng Hoan trở về Nhạn Tê Cung, Sở Chính Việt triệu kiến Trịnh Bá Niên vừa từ Đông Lâm chạy về ở Khải Nguyên Điện. Trịnh Bá Niên nói: “Gần đây Đông Lâm thái bình, mọi người đều tự có nhiệm vụ cũng không có hành động gì bất thường, hiện giờ Lư Thụ Lẫm vẫn ở Đông Lâm điều tra nghe ngóng.”

Nghe lời này, Sở Chính Việt suy nghĩ rồi nói: “Đã lâu như vậy, chẳng lẽ hắn chưa về Đông Lâm?”

Trịnh Bá Niên do dự một chút: “Vì sao Hoàng thượng vẫn cảm thấy Đông Lâm Vương chưa chết?”

Thi thể Người Hưng Thành vớt lên cũng không phải Sở Hạo, là người của Sở Chính Việt giả dạng.

Giày và đao của Sở Hạo, đều là trong hành lý Sở Hạo mang theo, Sở Hạo có mấy đôi giày cùng kiểu hoa, Diệp Ngưng Hoan lúc đau thương cũng khó có thể phân biệt. Lúc ấy chỉ có chứng minh Sở Hạo chết, mới có thể tránh những nguyên nhân không ổn định. Thi thể Sở Hạo đến giờ vẫn chưa tìm được, Vân Tê Lam cũng vậy.

Sở Chính Việt ngẫm nghĩ: “Rãnh Quỷ Sứ đã được đám quan Hưng Thành dùng thuyền lớn vớt, rất nhiều thi thể chìm sâu trước kia đều được vớt lên, mà lại không có bọn họ, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Trịnh Bá Niên nói: “Quả thật có hơi khác thường.”

Sở Chính Việt nói: “Hơn nữa, công phu của Thập Cửu thúc là do Linh Giác đại sư dạy. Trẫm năm đó cùng thúc thúc thảo luận công pháp thần bí, biết thúc thúc luyện nội công có một đặc điểm, cụ thể là nếu gặp vết thương lớn thì sẽ quy tức (2), để bảo đảm tâm mạch an toàn. Cho dù rơi vào đáy nước, nếu hắn thật sự quy tức, cũng không tới mức chết. Có lẽ, cơ thể không ngọ nguậy được cũng chưa chắc!”

(2) quy tức: một loại khí công, thở kiểu rùa, hít một hơi dài.

Trịnh Bá Niên nói: “Nhưng nghe Hoàng thượng nói, lúc ấy ngực trái hắn trúng kiếm đâm sâu đến tận chuôi. Vết thương như vậy, dù cho quy tức cũng khó có thể kéo dài được. Hơn nữa cũng không tìm được xác của Vân Tê Lam. Tuy rằng vớt lên không ít thi thể, nhưng vẫn có không ít người chìm sâu dưới nước chưa tìm được. Có lẽ dù cho dùng hết quan thuyền Hưng Thành, cũng khó mò hết đáy sông.”

Hưng Thành lúc ấy vớt bốn phía Thanh Hà, rất nhiều dân chúng nghe nói đều chạy tới. Có rất nhiều người là người nhà của người mất tích, đặc biệt chạy tới nhận xác. Lật hồ sơ trước kia quan phủ lưu trữ thì từ nơi đó ngã xuống có rất nhiều người vẫn chưa tìm thấy.

Sở Chính Việt nói: “Cũng có khả năng này. Bất kể nói thế nào, ngày nào chưa thấy xác của thúc thúc, trẫm còn chưa mất hi vọng ngày đó.”

Trịnh Bá Niên nói: “Hoàng thượng, nếu Đông Lâm Vương thật sự chưa chết, nhưng vẫn che giấu quá lâu không xuất hiện. Hoàng thượng lại loại trừ Ám Cục, không cho đi tìm hai tên Lục, Triệu nữa, vi thần lo lắng...”

“Nếu thật sự còn sống thì không được giết hắn.” Sở Chính Việt trầm giọng.

Trịnh Bá Niên khẽ nhòe lệ trên khóe mắt, đè thấp giọng: “Hoàng thượng!”

Sở Chính Việt nhìn hắn: “Không được nghịch chỉ.”

Trịnh Bá Niên run rẩy cả người, quỳ rạp xuống đất: “Vi thần muôn lần chết không chối từ, tuyệt đối không dám phụ thánh ân.”

Sở Chính Việt cong khóe miệng: “Ngươi đi đi, gần đây cũng mệt mỏi rồi, nghỉ tạm mấy ngày đi.”

Trịnh Bá Niên cố nén lệ, nói: “Tạ Hoàng thượng, vi thần cáo lui.”

Sở Chính Việt không giống Tiên đế, hắn cũng sẽ loại trừ phe đối lập, nhưng điều kiện tiên quyết thật sự phải rõ ràng là đối lập. Hắn dùng người thì không nghi ngờ người, hơn nữa chịu phó thác. Cũng là bởi vậy quần thần Bắc Hải đều thân thiết với hắn. Bất kể có quan hệ thông gia hay là không có quan hệ thông gia, cũng bởi rất nhiều nguyên nhân mà kết thành cộng đồng gắn kết chặt chẽ.

Sở Lan chẳng những dùng người không bằng Sở Chính Việt, tài năng quân sự càng kém hơn hắn. Từ việc Sở Lan đối phó với chư vương đã nhìn ra được, ông ta căn bản là một hạng người không có sách lược quân sự tầm nhìn thiển cận.

Sau khi Lư Tùng Vương Sở Bái xảy ra chuyện, Sở Chính Việt giữ Giản Quận Vương Sở Vị ở trong kinh, không chỉ bởi vì Sở Vị và Sở Bái cùng một mẹ, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, là Sở Chính Việt muốn khống chế Giản Quận.

Giản Quận và Lư Tùng, đều không có tư cách phiên vương, là Tổ Hoàng đế thời kỳ các con đoạt vị mà phát sinh tình huống đặc biệt.

Lúc Sở Lan còn sống thì xử lý vấn đề phiên vương hết sức mù quáng. Ông ta cho rằng Lư Tùng, Giản Quận nhỏ bé cằn cỗi không đủ gây sợ hãi, càng dung túng Lư Tùng Vương đào tạo được tổ chức giang hồ Ảnh Nguyệt Môn như vậy, lợi dụng hắn vì mình mà bức hại tôn thất. Là một chuyện mười phần sai!

Hai nơi Lư Tùng, Giản Quận tuy địa thế nhỏ hẹp hơn nữa cằn cỗi, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng về mặt quân sự.

Lư Tùng kẹp giữa Bắc Hải và Đông Lâm, đều cách Thanh Mã Bắc Hải và Úc Lâm Đông Lâm vô cùng gần. Nếu hai vương có hành động khác thường, Lư Tùng đều có thể biết. Giản Quận cũng vậy, kẹp giữa Tây Ninh và Nam Phong. Ý nghĩa chiến lược giống với Lư Tùng.

Sở Lan lơ là tầm quan trọng vị trí bọn họ, trong thời kỳ Chương Hợp toàn bộ đều đối phó các Thành Vương, sau khi tước hết Vũ Thành Vương, Quảng Thành Vương cùng với Vĩnh Thành Vương, chẳng những khiến cho chư vương càng hết sức đề phòng, càng làm cho Lư Tùng và Giản Quận mất đi chức năng giám thị vốn có, khiến cho ba Tứ Phương Vương ngoài Đông Lâm đều liên tục phát triển an toàn.

Trên vấn đề tôn thất, Sở Lan chẳng phân biệt được chủ yếu và thứ yếu, làm cho rối tinh rối mù. Mười ba năm không đánh nhau, xem như ông ta tốt số!

Sở Chính Việt gánh lấy cục diện rối rắm của ông ta, đương nhiên phải thay ông ta xử lý từng việc. Tuy rằng hiện giờ Tây Ninh, Nam Phong căn bản không phải có thể dọn dẹp ngay lập tức, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể từ từ đi.

Sau khi Lư Tùng Vương xảy ra chuyện, Sở Vị lại bị Sở Chính Việt giữ lại. Lợi dụng khủng hoảng tâm lý, thuận lợi khiến Sở Vị tự xin lấy phiên giữ lại tước, tóm được tháp canh quân sự quan trọng của Giản Quận.

Sở Chính Việt nhận lời thỉnh cầu của Sở Vị, sai Hổ Kỵ Doanh đến Giản Quận tiếp quản binh quyền, cũng thiết đặt phủ Tư Mã ở Giản Quận, nhưng chưa can thiệp tất cả bố trí hành chính của Giản Quận.

Giản Quận đầy đất ăn lộc, toàn bộ vẫn giao cho Giản Quận Vương Sở Vị hưởng thụ, cũng tăng thêm ân lộc. Hơn nữa trùng tu phủ đệ của Giản Quận Vương ở kinh thành, cũng cho hắn một chức quan béo bở, để hắn quản công sự Trực Lệ ở châu Thổ Hưng, lệnh cho Sở Vị có thể chuyển nhà lên triều an dưỡng.

Với người với việc, Sở Chính Việt đều cân nhắc chủ yếu và thứ yếu, hơn nữa tài cán thao lược thậm chí tầm mắt lòng dạ đều hơn xa Sở Lan. Để hắn đảm đương ngôi vị Hoàng đế, mới là may mắn của thiên hạ!

Một đám cận thần Bắc Hải, ban đầu lựa chọn ủng hộ Sở Chính Việt phần lớn là xuất phát từ sự cân nhắc ích lợi đối với gia tộc, mà trong quá trình đi theo Sở Chính Việt nhiều năm, bọn họ từng bước nhận thức và thật sự bái phục hắn.

Là bọn họ may mắn gặp được anh chủ, tấm lòng trung thành sẽ không bị cô phụ. Nếu gặp phải Sở Lan như vậy, cũng không biết kết cục ra sao.

Lòng trung thành của bọn họ, Sở Chính Việt chưa bao giờ cô phụ. Là bọn họ, cô phụ trái tim hắn dưới hùng tâm!