Ngược Ái

Chương 42: Tránh được một kiếp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của nàng, cảm giác được từng cơn run khẽ của nàng, lãnh tâm của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút do dự, bàn tay dừng lại đặt trước ngực nàng, đúng lúc đó, tiếng của tiểu nha hoàn từ ngoài cửa truyền đến. 

“Vương gia, không xong rồi, Châu nhi cô nương lại ngất xỉu, thỉnh……” Tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy đến, bị cảnh trước mắt dọa đến ngây ra, tiêu rồi, quấy rầy lúc Vương gia đang làm đại sự, vội vàng quỳ xuống xin tha: “Nô tỳ đáng chết, thỉnh Vương gia tha nô tỳ……”

Châu nhi ngất xỉu, Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người xuống giường, lo lắng chạy đến Cư Tình Uyển. 

Hàn Ngữ Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thật không biết có nên cảm tạ Châu nhi ngất xỉu thật là đúng lúc, vô ý cứu nàng một lần, nhìn tiểu nha hoàn còn quỳ ở nơi đó, nói: “Cô mau đứng lên đi, Vương gia đã đi rồi.” 

Tiểu nha hoàn lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Vương gia thật sự đã đi rồi, đứng dậy, thở dài, nhìn Hàn Ngữ Phong, hỏi: “Cô đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?” 

“Ừm, đã đỡ nhiều rồi, Cám ơn cô, có phải cô đã chăm sóc tôi mấy ngày nay không?” Hàn Ngữ Phong cảm kích cười cười với nàng. 

“Không cần cảm tạ tôi, tôi cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà thi hành thôi, là do Vương gia phân phó, tôi tên Xuân Vũ, cô có việc gì có thể nói với tôi.” Tiểu nha hoàn chủ động nói tên của mình, nhưng mà hơi lạnh, dường như không muốn quá thân thiết với nàng. 

“Ừ, Xuân Vũ, cô có thể gọi tôi là Ngữ Phong, nhưng mà, cô không gọi vậy cũng không sao, tôi biết, mọi người trong Vương phủ đều kiêng dè tôi.” Sắc mặt Hàn Ngữ Phong tối sầm lại, ở nơi này, không ai muốn làm bằng hữu với nàng, đều né tránh không muốn gặp. 

“Thật xin lỗi.” Xuân Vũ có chút áy náy, không phải nàng không muốn, mà là nàng không dám. 

“Tôi không trách cô, nhưng mà vẫn cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, chăm sóc Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong ảm đạm cười. 

“Thật ra Vương gia đối xử với cô tốt lắm, cô xem, nơi này chính là phòng dành cho khách tốt nhất trong Vương phủ, còn để cho tôi và Xuân Hồng chăm sóc cô, còn nữa, cô không biết là, cô hôn mê không chịu nuốt thuốc xuống, đều là Vương gia dùng miệng đút cô……” Xuân Vũ nhìn bộ dạng cười gượng của nàng, thầm nghĩ muốn an ủi nàng một chút. 

Cái gì? Hàn Ngữ Phong giật nẩy mình, thì ra mấy ngày nay, đều nhờ hắn dùng miệng đút thuốc cho mình, tại sao hắn phải làm như vậy, dùng trăm phương nghìn kế cứu sống nàng, chẳng lẽ muốn tra tấn nàng nữa hay sao? 

Khuôn mặt nhỏ nhắn để lộ ra một nụ cười thê thảm, nhất định là như thế rồi, nàng khó có thể nào trông chờ lương tâm hắn thức tỉnh, trong lòng bất an sao? 

“Cô làm sao thế? Có phải tôi nói bậy hay không?” Xuân Vũ nhìn thấy sắc mặt nàng có chút khó coi, lo lắng hỏi. 

“Không phải, Xuân Vũ, đúng rồi, Châu nhi cô nương bị sao vậy?” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ đến Châu nhi, nàng có chút lo lắng. 

“Cũng không có việc gì cả đâu, thân thể Châu nhi không khỏe, một tháng ngất xỉu hai lần, kỳ thật mọi người trong Vương phủ đều đã quen cả rồi, nhưng mà Vương gia lại rất căng thẳng lo lắng cho cô ấy, cho nên, chúng ta cũng không dám sơ suất.” Xuân Vũ thực bình thản nói, xem ra ai cũng đã quen với việc Châu nhi ngất xỉu. 

Hàn Ngữ Phong nhìn nhìn căn phòng đầy hoa lệ này, nàng có tư cách ở nơi này sao? Hay là chủ động rời đi, ở sài phòng, ngược lại tâm có thể kiên định hơn. 

“Xuân Vũ, cô có thể giúp tôi một việc được không?” Hàn Ngữ Phong chống thân mình suy yếu đứng dậy. 

“Cô nói đi.” Xuân Vũ tiến đến đỡ nàng.

“Cám ơn, tôi muốn trở lại nơi ở trước kia, cô giúp tôi đi gọi Cảnh nhi một tiếng, được chứ?” 

“Chuyện này……” Xuân Vũ có chút do dự, rồi nói: “Tôi khuyên cô, không nên cử động nhiều, tính tình Vương gia cô cũng biết rồi đấy, ngài bảo cô về thì cô về, tội gì chọc giận ngài, tự khiến bản thân chịu khổ, cô nói phải không?”

“Được rồi, cám ơn cô đã nhắc nhở.” Hàn Ngữ Phong ngẫm lại, nhìn nhìn Xuân Vũ, thoạt nhìn nàng tuổi còn nhỏ, nhưng mà cách xử sự lại thật là lão luyện, nàng quyết định nghe theo lời Xuân Vũ. 

“Thôi, tôi ra ngoài trước đây, có việc gì thì cô cứ gọi tôi một tiếng.” Xuân Vũ dìu nàng đến bên giường, lòng thầm thở dài, tuy nàng nghèo, có thể trước đây là một thiên kim tiểu thư, nhưng làm sao biết đến sự đau khổ của hạ nhân, mỗi ngày lòng đều lo sợ mà hầu hạ chủ nhân, sợ chủ nhân mất hứng, khổ cái thân mình, nhẹ thì đánh thì chửi, nặng thì chết mà không được an táng. 

-P