Ngược Ái

Chương 45: Không bằng loài cầm thú (tam)




Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lấy cái mền bên cạnh quấn quanh thân hình trần trụi của nàng. 

“Hàn Ngữ Phong, bổn Vương cảnh cáo ngươi lần nữa, không được vọng tưởng quyến rũ Tuấn Dật, ngươi mãi mãi trốn không thoát đâu.” Thần sắc xuất hiện trên khuôn mặt cương nghị của hắn vẫn lạnh lùng băng đá như cũ, nhưng thật sự đang rất tức giận. 

“Ta không phải là nên cảm tạ Vương gia sao, đã nhắc nhở ta thêm lần nữa, phải quyến rũ Tứ Vương gia, mới có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của ngươi.” Hàn Ngữ Phong lặng lẽ mở mắt, oán hận trừng mắt nhìn hắn, đừng tưởng hắn dừng tay lại, nàng sẽ biết ơn hắn. 

“Ngươi quá ngây thơ rồi đấy.” Hắn hừ lạnh một tiếng, miệng thì thốt ra những lời tàn nhẫn: “Đó là chưa kể đến, Tuấn Dật sẽ không vì một nữ nhân nhỏ bé mà đối đầu với ta, cho dù nó có thích ngươi đi chăng nữa, ngươi cũng trốn không thoát đâu, bởi vì, ta không quan tâm ngươi sẽ bị hủy hoại dưới tay ai.” 

Lòng Hàn Ngữ Phong không tránh khỏi một trận run rẩy, hắn là tên ác ma, muốn được thấy nàng sống không được mà chết cũng không xong. 

“Cho nên, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời cho bổn Vương, chiều ý bổn Vương.” Bờ môi mỏng của Tư Mã Tuấn Lỗi hơi nhếch lên, nhìn thấy bộ dạng chán nản không thể phản bác lại, khiến cho hắn cảm thấy thực khoái trá. 

“Ha ha, cho dù ngươi có hủy hoại thân thể của ta, nhưng cũng không thể nào hủy được lòng ta đâu, ta nói cho ngươi biết, ta thích Tứ Vương gia.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên cười lạnh, thốt ra những lời thiếu suy nghĩ. 

Nháy mắt, căn phòng đột nhiên nặng nề trầm tĩnh đến kỳ lạ, không khí ngưng tụ khiến cho kẻ khác cảm thấy rùng mình. 

Ngọn lửa trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi lại bùng lên, ánh mắt âm hiểm nhìn Hàn Ngữ Phong, ngọn lửa trong đáy mắt hắn bùng lên dữ dội, giống như muốn thiêu đốt nàng. 

Hàn Ngữ Phong rúc rúc vào trong mền, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn. 

“Hàn Ngữ Phong, đây là do ngươi tự chuốc lấy đấy nhé.” Tư Mã Tuấn Lỗi giật phắt tấm mền quấn quanh người nàng: “Hôm nay, nếu không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết hậu quả của việc chọc giận bổn Vương là như thế nào.” Dứt lời, thân thể đã áp chế nàng. 

“Buông.” Hàn Ngữ Phong giãy dụa, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng mà hắn lại giống như một ngọn núi cứ đứng đó mà không hề nhúc nhích. 

Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại, tầm mắt dời lên trên làn da trắng nõn mịn màng của nàng, hạ thể càng dán chặt vào người nàng hơn. 

“Ngươi tránh ra.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong biến sắc, thân thể cảm nhận được sự kiên quyết mãnh liệt của hắn, càng bối rối đẩy hắn ra. 

“Tránh ra? Vọng tưởng.” Tư Mã Tuấn Lỗi mím môi cười lạnh, thân thể tỏa ra nhiệt khí đã muốn bức nàng lắm rồi. 

Hàn Ngữ Phong biết có cầu xin cũng vô dụng, chỉ đơn giản là cắn môi, sự sợ hãi trong ánh mắt ngày càng tăng. 

Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên kéo bàn chân ngọc ngà của nàng, động thân một cái, báo động sẽ xâm chiếm nàng. 

“A.” Một cỗ nhiệt khí nóng bỏng truyền khắp cơ thể, khiến cho nàng nhịn không được mà thét lên, nước mắt cũng không cầm được nữa mà trào ra. 

Nước mắt nóng bỏng, mảnh tâm băng lãnh, nàng rơi vào tuyệt vọng, sao nàng lại có thể có cốt khí, quật cường, nhưng mà, chung quy vẫn phải đối diện với sự thật tàn nhẫn. 

Tư Mã Tuấn Lỗi ở nằm ở trên người nàng, nhìn nàng rơi lệ, từng giọt từng giọt như chảy xuôi vào trong tâm của hắn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến cho hắn cảm thấy thương tiếc.