Ngược Anh Trong Giấc Mơ

Chương 6: Minh tinh tuyến 18 thích đùa giỡn phụ nữ (5)




Mặc dù Triệu Tân Nguyệt và Tống Dung Tự một người thì làm bộ làm tịch, một người thì hồi tưởng tình sử phong phú của mình, định dùng chiến thuật trì hoãn để tránh công việc cho lợn ăn, nhưng tổ đạo diễn sao có thể buông tha cho họ?

“Cây cho lợn ăn mọc bên cạnh khe suối nhỏ, chính là con suối ở lối vào làng.” Sau khi trở lại nhà ngói, nhân viên cố ý đưa cho họ một cái lưỡi liềmvà một cái sọt, rồi chỉ hướng, “Nếu không đi, lợn sẽ đói quá mà kêu inh ỏi, đến lúc đó chịu thiệt vẫn là lỗ tai của các bạn ”.

Thực sự nhiệt tình uy hiếp mà.

Nếu không phải vì để phù hợp với tạo hình nhân vật của mình, Triệu Tân Nguyệt thực sự muốn đánh bay đầu tổ đạo diễn.

Cô đang định bắt đầu diễn, nhưng lại thấy Tống Dung Tự quay đầu lại nhìn cô, trầm ngâm nói: “Đừng đi.”

Triệu Tân Nguyệt nghẹn lại một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: “… Hả?”

Tống Dung Dư liếc nhìn tổ quay phim đang hưng phấn, khóe môi miễn cưỡng mấp máy: “Loại nước này có thể có đỉa.” Ngừng một chút, hắn nói thêm, “Tôi đi, chị ở nhà.”

Ở nhà.

Khi hai từ cuối cùng rơi xuống, Triệu Tân Nguyệt hơi nhướng mày.

Cách dùng từ này thật là … giống như một cái móc câu nhỏ móc vào một góc trong trái tim cô, không cách nào thoát ra được, lại giống từng tầng từng lớp sương mỏng va vào ngực cô, bị gió thổi một phát liền tan biến trong không khí.

Ái muội vừa vặn đúng lúc là vũ khí lợi hại nhất có thể đánh gục trái tim phụ nữ, đáng tiếc hiện tại Triệu Tân Nguyệt biết rõ là anh ta cố ý, hiểu rõ mục đích của đối phương trước mặt cô, ái muội này dù có hấp dẫn đến đâu, cũng từ mười phần động lòng giảm xuống còn hai phần không quan trọng.

Đợi đến khi Triệu Tân Nguyệt nhớ ra rằng cô phải lộ ra biểu hiện ngạc nhiên và động lòng, thì Tống Dung Tự đã rời đi, chỉ để lại cho Triệu Tân Nguyệt một bóng lưng đeo một chiếc gùi nhỏ và một cái liềm.

… Dường như trong vẻ bi tráng có mang chút sa điêu*

*Sa điêu(沙雕): là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ban đầu nó là từ đồng âm của 傻屌( đồ ngốc nghếch). Bây giờ chủ yếu đề cập đến những người thú vị hài hước, tấu hài. Không khuyến khích sử dụng nó thường xuyên trong thực tế.

Triệu Tân Nguyệt chỉ có thể quay đầu nhìn nhân viên, trợn to hai mắt nói: “Mấy người trước tiên nên nghĩ trước hợp đồng bồi thường tai nạn lao động đi.”

Nhân viên công tác có chút chột dạ, sờ sờ đầu: “Không sao, chúng tôi đã điều tra trước rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu…”

“Tốt nhất là không có.” Cô vẫn duy trì thiết lập nhân vật vô cớ gây rối, “Mấy người xem làn da của anh ấy đẹp như vậy? Nếu bị côn trùng đốt một cái, thì sẽ là “bạch ngọc vi hà”*, tôi xem mấy người có thể bồi thường như thế nào.”

bạch ngọc vi hà* :nghĩa là trên bạch ngọc có một số đốm nhỏ. Ẩn dụ cho người hoặc vật vì có 1 chút xíu khuyết điểm nên không hoàn mỹ.

Khi nhân viên công tác nghe đến ” bạch ngọc vi hà”, đều ho khan sặc sụa một tiếng. Những thợ quay phim cũng đều bật cười.

Triệu Tân Nguyệt lại trừng mắt với nhân viên công tác, sau đó quay trở lại nhà bếp và bắt đầu băm hành, gừng và tỏi.

Cô biết nấu ăn, cho dù đang diễn nhân vật ngốc nghếch thì cô cũng không có cách nào giả vờ chính mình là người nấu ăn vụng về được.

Chỉ là một ít đồ gia vị thôi, cô rất nhanh đã cắt xong. Gừng băm vàng nhạt, hành xanh nõn và tỏi băm trắng tinh được đặt trong những chiếc bát nhỏ bằng đất nung, trông rất bắt mắt.

Triệu Tân Nguyệt càng nhìn càng thích, trong lòng rung động, dựa vào thiết lập nhân vật hiện tại của mình,  dứt khoát tìm tất cả dưa chua, khoai tây, khoai lang, thậm chí cả dưa muối còn lại mang ra cắt cho đỡ ghiền, tổ đạo diễn nhìn thấy cũng chết lặng.

“ Nhiều như vậy các bạn ăn hết được không?” Người quay phim không nhịn được cười “Cẩn thận lát Vi tỷ trở về thu thập bạn”.

“Mọi người đều làm việc, chắc hẳn là rất mệt, có thể ăn hết a.” Triệu Tân Nguyệt thái dưa muối, huyên thuyên nói mấy câu thiểu năng trí tuệ, “ Hơn nữa tôi rất muốn thái rau, đều là rau dưa, người một nhà chúng nó đương nhiên phải chỉnh tề ngăn nắp rồi! “

Tống Dung Tự hơn một giờ sau mới quay lại, đặt một giỏ đầy bèo tây xuống, khuôn mặt đẹp trai lộ ra tỏ vẻ đau khổ buồn bã.

Triệu Tân Nguyệt thấy thú vị, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu, liền nghe thấy nhân viên trêu chọc: ” Đã nói là không nguy hiểm mà. Tống Dung Tự không phải đã được gửi trả toàn bộ về cho bạn rồi sao?”

“Vậy thì anh ấy cũng mệt rồi, mấy anh đừng kiếm việc cho anh ấy nữa, để anh ấy nghỉ ngơi đi.” Triệu Tân Nguyệt không hề gánh nặng tâm lý cưỡng từ đoạt lý, nhân viên công tác không khỏi che mặt thở dài.

May mắn thay, nấu thức ăn cho lợn cũng không tính là quá mệt, Tống Dung Tự và Triệu Tân Nguyệt một người thì cắt sột soạt, người kia thì cầm thìa khuấy lách cách. Sau khi chín, đồng tâm hiệp lực khiêng ra chuồng, rồi đổ hết vào máng lợn.

Sau khi làm xong một loạt chuyện này, Triệu Tân Nguyệt đã mất hết sức lực nhập tâm nhân vật, Tống Dung Tự cũng mất sức để trêu chọc cô, hai người mặt mày xám xịt ngồi trên bậc cửa, giống như hai đứa trẻ bị bỏ rơi.

“Tống Dung Tự.” Triệu Tân Nguyệt nói.

Tống Dực mi mắt cũng không thèm nhấc lên: “Hả?”

“Tôi đói rồi.” Triệu Tân Nguyệt nói với Tống Dung Tự.

“… Ừm.” Tống Dung Tự trả lời lấy lệ.

Khi Triệu Tân Nguyệt nhìn thấy hắn hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu, cảm thấy hắn giống như một con khổng tước bị nhổ lông, có chút buồn cười.

Lúc đầu chỉ cười cười trong lòng, sau đó không nhịn được cười thành tiếng, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể cắn môi nhịn cười.

Tống Dung Dư liếc cô một cái: “Tôi buồn cười lắm sao?”

“Không, cũng không.”

“ Muốn cười thì cười đi.” Tống Dung Tự hơi ngẩng đầu, tựa đầu vào khung cửa. Hắn nhẹ nhàng thở ra, ” Ở sơn thôn vì một người phụ nữ mà đi cắt bèo cho lợn ăn quả thật là điều lãng mạn nhất mà tôi từng làm trong đời.”

Sau mười một giờ, tổ ba người đi mua đồ ăn Thịnh Sắc Vi, Hạ Mậu Nhiên và Trương Kỳ Phong thắng lợi trở về.

Ngay khi trở lại nhà bếp, Thịnh Sắc Vi  thốt lên.

“Triệu Tân Nguyệt! Sao em lại băm hết cả một bát gừng vậy! Chúng ta không thể ăn hết!”

Sau một lúc im lặng.

“A! Sao tỏi cũng băm nguyên một bát luôn, trời ạ!”

Triệu Tân Nguyệt vò đầu bứt tóc, giả vờ như mình không nghe thấy. Dù sao, tính cách hiện tại của cô có thể không biết xấu hổ.

Một màn oán trách kinh thiên động địa qua đi, cơm trưa là Thịnh Sắc Vi và Trương Kỳ Phong cùng nhau làm.

Khoai tây, gừng băm xào thịt lợn, thịt luộc với tỏi băm, rau xào, còn có món canh cá nấu măng nóng hổi. Các món ăn tuy không quá phong phú, nhưng nhờ kỹ năng nấu ăn ngon của Thịnh Sắc Vi, hương vị hoàn toàn trên tiêu chuẩn của đầu bếp gia đình. Đến nỗi mà, thần tượng nổi tiếng như Hạ Mậu Nhiên, hoàn toàn quên mất việc phải ăn ít cơm để giữ gìn vóc dáng, ăn xong hai bát cơm khoai tây xào thịt, lại đổ một bát canh cá vào, đến khi không ăn được nữa mới thở dài mãn nguyện.

Ăn uống no say xong là sân nhà của Hạ Mậu Nhiên, anh lấy cây đàn đặc biệt mang theo từ trong vali ra và thể hiện một màn trình diễn xuất sắc. Dưới sự gợi ý của tổ đạo diễn, anh ấy đã dốc sức nhảy một điệu nhảy trong album mới, người xem Thịnh Sắc Vi và Trương Kỳ Phong đang cổ vũ cuồng nhiệt.

Triệu Tân Nguyệt sau khi ăn xong có chút buồn ngủ, ngay cả ca hát và vũ đạo tuyệt vời cũng không thể khiến cô tỉnh táo.

Cũng may hình tượng nhân vật của cô vốn không bao gồm nho nhã lễ độ.

Triệu Tân Nguyệt quay lại nhìn Tống Dung Tự, nhưng lại bắt gặp ánh mặt chăm chú của hắn. Đôi mắt hắn hiện lên những cảm xúc không nói rõ thành lời, nhìn thật lâu sẽ khiến người ta ảo tưởng rằng mình sắp chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

Triệu Tân Nguyệt: “…”

Lại bắt đầu rồi ư?

Tống Dung Tự một tay chống cằm, lộ ra chút lười biếng, phía sau là một đóa hoa dại không biết tên ở sơn thôn đang đung đưa trong gió, tỏa hương thơm nhẹ, cảnh tượng này phảng phất chút tinh tế hài hòa, Triệu Tân Nguyệt xem đến trong lòng thầm thở dài.

Đôi khi cô cảm thấy Tống Dung Tự giống như một người nói tướng thanh*, mà cô là người phụ họa cho hắn.

*Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt),tấu hài.

“ Buổi biểu diễn đẹp không?” Triệu Tân Nguyệt bắt đầu khen ngợi.

Tống Dung Dật “ừm” một tiếng, khóe miệng cong lên, thản nhiên nhìn cô.

” Đẹp.”

Rõ ràng hẳn là khen cho tiết mục, nhưng nghe có vẻ giống như khen cô vậy.

Sau bữa ăn, tổ ba người đi mua đồ lấy ra những quả quýt mà họ đã mang về từ chợ rau xa xôi dưới chân núi.

Triệu Tân Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua quả quýt, có chút chán ghét đặt trên bàn. Quả quýt màu vàng lăn lăn vài cái, rồi lăn tới trước mặt Tống Dung Tự, hắn dùng ngón tay đẩy một cái, lại lăn đến trước mặt Thịnh Sắc Vi.

Thịnh Sắc Vi có chút lo lắng nhìn Triệu Tân Nguyệt: “Tại sao em không ăn trái cây? Thân thể không thoải mái sao?”

Triệu Tân Nguyệt dùng ngón tay chọc chọc vài cái lên bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

“A? Em đang nói cái gì vậy?” Thịnh Sắc Vi càng khó hiểu.

Hạ Mậu Nhiên, người ngồi cạnh Triệu Tân Nguyệt, ha ha cười một tiếng.

“Vi tỷ, đừng ép cô ấy nữa, cô ấy nói rất ghét vị quýt.”

“ Em không thích chua sao?” Trương Dịch Phong nghĩ cũng thấy có chút buồn cười, cầm một quả cam bóc ra rồi cho vào miệng. ”Vừa rồi Hạ Nhiên và Dung Tự đã nếm thử một quả, bọn họ đều nói nó rất ngọt… “

Đang nhai, cổ của Trương Kỳ Phong như bị ai đó bóp chặt, biểu cảm của anh ta chuyển từ vui vẻ sang nhẫn nhịn, và cuối cùng là đau đớn, phong phú hơn so với nạn nhân trước khi chết trong vụ án của Conan.

“Hai…” Anh miễn cưỡng nuốt xuống quả quýt, chỉ tay về phía Hạ Mậu Nhiên, sau đó chỉ vào Tống Dung Tự “Hai người…”

“Hahahahahahahahahaha!” Hạ Mậu Nhiên suýt nữa cười bay khỏi ghế, anh ta đập bàn vài cái, rồi lại quen thuộc dùng khuỷu tay chọc chọc Tống Dung Tự.”  Trương lão sư sao lại ngây thơ như thế, như vậy mà cũng tin thật chứ. “

Thịnh Sắc Vi mỉm cười đỡ trán: ” Anh cũng không nghĩ xem, nếu thật là ngọt, hai đứa nhỏ này đã sớm ăn hết rồi, ở đâu tốt như vậy còn chừa lại cho anh.”

Trương Kỳ Phong không nói chuyện, anh ta đang bận bịu đổ nước vào miệng với vẻ mặt cay đắng, như thể anh ta vừa thoát khỏi sa mạc Sahara.

Trò đùa cuối cùng cũng kết thúc với việc Hạ Mậu Nhiên bị ép phải cắn một miếng quýt chua, phải cắn răng chịu đựng.

Ăn trái cây xong có chút ít thời gian nghỉ trưa, sau khi nghỉ trưa, tổ đạo diễn thông báo lịch trình buổi chiều, lại là công việc đồng áng vào buổi chiều.

Năm người nhặt được cành cây tại nơi quay phim, muốn biểu diễn một trận đòn roi võ thuật trực tuyến.

Triệu Tân Nguyệt đương nhiên cũng rất nỗ lực ra vẻ làm màu và khó ở, tỏ vẻ chính mình không muốn xuống ruộng, nhưng tổ đạo diễn dĩ nhiên cao tay hơn, cô không xuống ruộng, những người còn lại chỉ có thể đợi ở bên cạnh cô, vừa đợi vừa khuyên, khuyên đến khi nghe không nổi nữa, đành buộc phải thỏa hiệp.

Lần này cô không ngừng bày ra dáng vẻ kệch cỡm, trông có vẻ như đầu óc cũng không được tốt cho lắm.

Không biết có phải ê-kíp chương trình cố tình làm khó họ hay không, mà chọn một khu đất toàn là cỏ dại.

Bắp trên ruộng lớn rất tốt, cỏ dại cũng mọc um tùm, cao gần bằng thắt lưng người, việc hái bắp không chỉ cực kỳ khó khăn mà còn có nguy cơ bị cắt vào da.

Triệu Tân Nguyệt hái được vài trái bắp, cánh tay bị cắt một vết nhỏ, thực ra cũng không đau lắm, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại ném trái bắp lên bờ ruộng.

“Có chuyện gì vậy chị Tân Nguyệt?” Hạ Mậu Nhiên thắc mắc nhìn.

Triệu Tân Nguyệt nhìn cậu ta, sụt sịt nói: “Chị bị thương rồi …”

“Hả?” Thịnh Sắc Vi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, “Bị thương ở đâu? Cho chị xem!”

Triệu Tân Nguyệt trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt khóc lóc đáng thương, giơ cánh tay lên, cho mọi người xem vết thương trên người.

Cũng may bọn họ hỏi thăm kịp thời, nếu không vết thương sẽ sớm lành.

Thịnh Sắc Vi nghẹn ngào: “…”

Hạ Mậu Nhiên và Trương Kỳ Phong vốn dĩ mệt đến mức thở gấp, thấy thế không nhịn được liếc nhau, lộ ra vẻ bất lực. Tống Dung Tự bẻ một trái bắp ném vào sọt, mặc dù không nhìn thấy biểu hiện của hắn, nhưng Triệu Tân Nguyệt biết, hắn nhất định lại là cái nụ cười như có như không kia.

“Vậy thì em …” Thịnh Sắc Vi nhất thời không biết nên nói gì, lại liếc nhìn bàn tay cũng bị thương của mình, hạ tay xuống, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Vậy em có muốn nghỉ ngơi một chút không? “

Triệu Tân Nguyệt lập tức gật đầu mãnh liệt.

Nghỉ ngơi một chút này chính là hơn hai tiếng đồng hồ, thấy trời tối dần, việc vẫn chưa làm xong, cô không thể không ra đồng phụ giúp. Nhưng mà dù cho cô cuối cùng cũng nhập cuộc, cả năm người vẫn phải vật lộn cho đến khi trời tối hẳn, bắp chỉ mới thu hoạch được 2/3.

Hiển nhiên, vì sự lười biếng của Triệu Tân Nguyệt, họ phải tiếp tục vào ngày hôm sau.

Triệu Tân Nguyệt, người đã gây trở ngại cho mọi người lập tức cúi đầu xuống, tỏ vẻ có chút chột dạ quan sát biểu tình của mọi người.

Thịnh Sắc Vi không có tâm trạng chuẩn bị bữa tối, đã cùng tổ đạo diễn mua nửa rổ bắp non mới hái về luộc với nước suối trên núi, năm người mỗi người ba trái bắp, vừa gặm bắp vừa nói chuyện phiếm chơi trò chơi.

Núi nhiều cây cối, không khí trong lành,  hít thở tràn ngập mùi thơm của cỏ cây khiến con người tâm tình sảng khoái.

Làn gió núi nhẹ nhàng phảng phất qua tâm tư mọi người, cảm giác hơi mát mẻ, nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Thịnh Sắc Vi  vứt trái bắp gặm sạch sẽ trên tay, thoải mái hít một hơi thật sâu.

Vừa thấy dáng vẻ của cô ấy, Triệu Tân Nguyệt liền biết, một nồi soup gà nóng hổi cho tâm hồn* đã được đun sôi.

(* Soup gà cho tâm hồn: Chicken soup for the soul – sách này chắc mọi người đọc rồi nhỉ hehe.)

“Thật tuyệt a.” Quả nhiên, khuôn mặt tinh xảo của Thịnh Sắc Vi nở một nụ cười hoài niệm, nhẹ nhàng nói, “Bên ngoài là thế giới ham muốn hưởng thụ vật chất, nhưng bên trong núi lại vĩnh viễn trong lành và tinh khiết như vậy. Đứng trên mảnh đất này, hít thở không khí nơi đây, cảm thấy mọi mệt mỏi khi quay phim đều tan biến, trong chốc lát như trở về cái thời mới đi làm vất vả vậy, lúc đó không có tiền nhưng chúng ta đều thấy hạnh phúc. Bây giờ có tiền, cuộc sống cũng tốt hơn, cái cảm giác vui vẻ ấy sẽ không thể quay trở lại nữa. Phải không Trương lão sư? “

Trương Kỳ Phong dường như cảm nhận được điều gì đó và gật đầu.

“Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi thực sự muốn quay lại thời gian đó và tìm lại con người ban đầu.”

Hạ Mậu Nhiên dường như bị bầu không khí này làm lây nhiễm, suy nghĩ một hồi rồi thở dài, “Nếu có thể, em thực sự muốn ở đây mãi mãi để tránh những xáo trộn trong thực tế. Không cần phải chạy tới chạy lui mỗi ngày, cũng không cần biểu diễn mệt đến đứt hơi, bị cuộc sống đánh gục tưởng như không thể thở được. “

Tống Dung Tự đang cúi đầu vớt trái bắp trong nồi ra, sau khi lấy ra, hắn dung vỏ bắp bọc lại rồi mới đưa cho Triệu Tân Nguyệt.

Thịnh Sắc Vi  thuận thế nhìn về phía Triệu Tân Nguyệt, chờ cô trả lời.

Triệu Tân Nguyệt nhận lấy trái bắp, đang định nói lời cảm ơn thì thấy mọi người đang nhìn mình, vì thế nghiêm túc nghĩ nghĩ.

“Bởi vì em đã lâu không có công việc, cho nên cũng không thể đồng cảm với mọi người, xin lỗi.” Cô không quan tâm đến bầu không khí bị chính mình kéo xuống, rất khẽ nói, “Nói sao đây nhỉ, công việc nhiều quá làm không hết, đếm tiền đếm tới mềm cả tay, loại đau khổ này em cũng muốn cảm nhận một chút.”

Thịnh Sắc Vi: “…”