Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 32




Bên trong phòng chỉ mở một nửa cửa sổ phía trước, cửa sổ bên phải được khép hờ, yên tĩnh đến mức một đinh điểm động tĩnh cũng không nghe thấy, giữa khe hở của song cửa, một con thằn lằn thoạt qua như bóng người dọc theo song lăng bò xuống, rơi xuống đất đến tiếng chân cũng không nghe thấy được.

"Chủ tử, đã tìm hiểu rõ ràng." Cù Dật móc từ vạt áo khẩu ra một cái bình sứ to bằng ngón trỏ, khom người đưa cho Tống Thời Cẩn.

"Đây là thứ thuộc hạ cạy một cái rương tìm được, trên cùng phủ vài miếng vải vóc, phía dưới tất cả đều là vật này. Thuộc hạ tính sơ qua một chút, nếu mỗi rương đều như thế, tổng số ước chừng là sáu vạn bình."

Bình sứ trắng bị Tống Thời Cẩn niết ở đầu ngón tay, chậm rãi chuyển động, thân bình rất mỏng, có thể nhìn xuyên thấu được ánh sáng ngoài cửa sổ, mơ hồ thấy rõ thứ đồ vật ở bên trong bình, lộ ra một chút đỏ thắm.

Đã lấy vải vóc để che dấu, đồ vật kia ắt hẳn không thể để người khác nhận thấy.

"Trước cầm đi nghiệm qua, làm rõ đây là thứ gì."

Bến tàu Thịnh Kinh rắc rối phức tạp, sau lưng cùng các đại thế gia có muôn hình vạn trạng quan hệ, cũng không biết đã chuyển đi nhiều ít như nào. Biện Lương bên kia kết cục mọi chuyện đã định, của cải tài nguyện bị mất càng ngày càng nhiều, Nhị hoàng tử theo đó cũng đứng ngồi không yên.

"Phải đem người để vào tầm mắt." Hắn đứng ở bên cửa sổ, thần sắc hơi ngưng.

"Rõ." Cù Dật ứng thanh, chân một lần nữa leo lên xà nhà, lúc sau không còn bóng dáng.

Mặt trời nghiêng dần về phía tây, Tống Thời Cẩn đứng ngược sáng, ánh sáng màu da cam ở cửa sổ doanh gian chiếu ra một bóng ảnh nghiêng nghiêng, Mạc Anh thấy không rõ thần sắc hắn, lại ẩn ẩn cảm giác không tốt lắm.

Cù Dật đi rồi quay lại, giơ cái chai sắp xếp từ ngữ một chút.

" Kết quả." Tống Thời Cẩn mở miệng, đã liệu đến kết quả không tốt.

Gỡ một chén rượu sạch sẽ xuống để trên bàn, rót đầy, đem bột phấn màu đỏ sậm trong bình màu đổ vào trong rượu, Cù Dật lúc này mới khom người nói: "Còn có mấy thành phần không thể luận ra, còn lại một nửa là ngũ thạch tán*."

(*) Ngũ thạch tán: cách gọi khác của xuân dược. ( thực ra thông tin này mình chưa chắc lắm. Ai biết chỉ mình nhé)

Tống Thời Cẩn duỗi tay dính một chút bột phấn, vân vê ở đầu ngón tay, đưa tới dưới mũi nhẹ ngửi, một cỗ mùi hương nồng đậm đâm thẳng tới ót.

Chén rượu bị hắn nắm trong tay, hỗn tạp pha lẫn chút mùi rượu, mùi hương có thể nói là khá dễ ngửi, mặt ly bị hoàng hôn chiếu thành kim sắc, lại người xem phát lạnh.

Thứ ngũ thạch tán này ăn vào không chỉ dễ dàng nghiện, hơi vô ý còn sẽ nguy hại đến tính mệnh, nếu dùng một thời gian dài, người trưởng thành cũng sẽ mất đi lý trí, điên cuồng si ngốc.

Mà cái thứ trong tay này, thành phần còn chưa được minh xác, nhưng tuyệt đối không phải cái gì thứ tốt.

"Tiếp tục tra, cần phải biết được rõ ràng minh bạch!"

"Vậy tiếp theo cần làm gì?"

"Trước chưa cần hành động vội, phái người theo sau, miễn cho rút dây động rừng." Tống Thời Cẩn dừng một chút, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu đã tra được kết quả...... Một kiện cũng không cho lưu lại."

Đêm rốt cuộc cũng kéo ra màn che, hai bên bờ sông đèn lồng được thả đầy trên mặt nước, theo nước gợn lay động, phá lệ xinh đẹp. Trên đường giăng đèn kết hoa, bên đường đều là chi quán tiểu thương, cả trai lẫn gái dắt tay mà đi, náo nhiệt không tả nổi.

Không có Lâm Tương chướng mắt ở trước mặt, Lâm Chức Yểu tâm tình rất tốt, lôi kéo Cố Hoài Du đông tây ngang dọc chỗ nào cũng đi một chút. Sau một hồi ăn đủ loại mỹ thực ăn vặt xong, tất nhiên là không thiếu được việc đi phóng một trản hoa đăng.

Bên đường đi tới, đám người rộn ràng nhốn nháo, sạp xiếc ảo thuật bên đường thỉnh thoảng bộc phát từng trận reo hò, đài đố đèn* ở phía trước đã vây thượng không ít người.

(*)Đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường

Đột nhiên bước chân Lâm Chức Yểu ngừng lại, duỗi tay xem xét bên hông mình, sắc mặt bắt đầu trở nên có chút cổ quái.

"Làm sao vậy?" Cố Hoài Du nghiêng đầu hỏi.

Lâm Chức Yểu mím môi nói: "Túi tiền ta giống như bị trộm mất rồi."

Cố Hoài Du còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã thấy Lâm Chức Yểu bỗng nhiên xoay người, nhấc chân quay trở lại.

"Ngươi định đi đâu a?"

"Ta đi một chút sẽ về, ngươi ở đây chờ ta, nếu cùng đi lát nữa sẽ không còn vị trí tốt để xem thả hoa đăng!" Lưu lại một câu, Lâm Chức Yểu liền nhảy vào đám người biến mất.

Trên đường người đi tới đi lui rất nhiều, Cố Hoài Du có chút không yên lòng, hướng về phía hộ vệ đi theo đằng sau vẫy vẫy tay, thấy người đã đi lên, mới thối lui đến một đầu ngõ ít người chút để chờ.

Đằng trước là nơi phóng hoa đăng, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy lớp lớp hoa đăng bồng bềnh trên mặt sông, đột nhiên, phía sau nàng một trận la khóc bén nhọn cùng tiếng la cao vút của hài đồng truyền đến, lại bị thanh âm ồn ã bên đường che lại.

"Các ngươi có nghe được thanh âm gì không?"

Hồng Ngọc cùng Lục Chi đồng thời gật đầu: "Như là tiếng tiểu hài tử đang khóc."

"Chẳng lẽ hôm nay nhiều người, bị lạc mất cha mẹ?"

Cố Hoài Du hướng về chỗ ngõ nhỏ phía sau thăm dò nhìn liếc qua một cái, "Qua nhìn xem."

Ngõ nhỏ thực hẹp, chỉ có thể để ba người vừa vặn sóng vai mà đi, hai cái nha hoàn một tả một hữu che chở Cố Hoài Du đi bên trong, đi đến khi tiếng khóc càng ngày càng gần, thanh âm đột nhiên im bặt.

Cố Hoài Du ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, nghe tiếng có chút giống như bị người khác che miệng, nàng đem ngón trỏ dựng ở giữa môi, đánh ý hướng về Hồng Ngọc cùng Lục Chi.

Ba người phóng nhẹ bước chân, hướng chỗ ngoặt đi qua.

Nơi này hẳn là nơi ở của hai nhà sau hẻm, bên cửa điểm mấy cái đèn lồng màu đỏ, nương theo ánh sáng, Cố Hoài Du có thể thấy đằng trước có mấy cái hắc y nhân đưa lưng về phía mình, trong tay cầm một bao tải, đem một nam hài tử tầm bốn năm tuổi cố nhét vào bên trong.

Nam hài tử đang gian nan chống cự tựa hồ cũng thấy được Cố Hoài Du, ánh mắt dừng ở chỗ ngoặt chỗ bắt đầu giãy giụa. Hắc y nhân che mồm hắn bị cắn vào tay, lập tức rút về tay.

"Cứu mạng a!"

Mới vừa hô một tiếng, tên hắc y nhân bị cắn kia lập tức hướng trong miệng hắn nhét một khối khăn vải.

Mạc danh, Cố Hoài Du nghĩ tới kiếp trước của mình, thời điểm bản thân bị như thế tuyệt vọng đến nhường nào, nàng hy vọng cỡ nào có thể có một người từ trên trời giáng xuống, cứu nàng thoát khỏi từ bên trong những nguy nan này.

"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lục Chi thấp giọng dò hỏi.

Cố Hoài Du từ trên đầu gỡ xuống cây trâm đặc chế kia, lặng lẽ mở ra khóa khấu.

"Hồng Ngọc, ngươi đi báo quan"

"Ta cùng Lục Chi ở tại chỗ này, đi nhanh về nhanh."

Tiểu hài tử kia đã bị nhét vào bao tải, sau đó một hắc y nhân khác đem bao tải khiêng tới trên vai, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cố Hoài Du cùng Lục Chi lập tức cúi đầu xuống thật thấp.

Đợi một lát, chờ đến khi mấy người kia đã đi được một khoảng, Cố Hoài Du không kịp nghĩ nhiều, gỡ châu liên bằng lưu li trên đầu xuống, một tay đem đoạn châu liên tinh tế giựt đứt, nhấc chân lên đi theo.

Trong đám người dày đặc, tầm mắt Lâm Chức Yểu tỏa ra tìm kiếm một dáng người nam tử thấp bé, lén lén lút lút, hắn một thân y phục xám xịt, lẩn trốn bên trong bóng đêm rất dễ khiến người khác không để ý.

Mới vừa rồi, chính là tại đây sau khi hắn đi qua bên cạnh mình, túi tiền mới không thấy.

Nhưng vì người trên đường rất nhiều, nên Lâm Chức Yểu không dám động thủ, sợ làm bị thương người vô tội.

Đi theo hắn một đường tới bên sạp đinh hương hoành thánh mới vừa rồi ăn, lại bị người qua đường va chạm, một hồi quay đi quay lại người đang tìm dường như đã bốc hơi.

Lâm Chức Yểu ảo não dậm chân, dư quang lại thoáng nhìn thấy bên quán hoành thánh một vị nam tử mặc y phục dài màu thiên thanh, một tay cầm túi tiền của mình, một bên không ngừng xoay đầu đánh giá bốn phía.

Ngọn đèn dầu có chút u ám, khuôn mặt hắn ẩn ẩn dưới ánh đèn, khiến người xem không rõ, nhưng nhìn được một thân y phục này dùng vải vóc cũng không kém, cùng với vóc dáng toàn thân tứ chi cao lớn.

Lâm Chức Yểu trong lòng âm thầm phi một tiếng, không tàn không tật mà muốn làm những việc gày gá cẩu trộm, thật sự không biết xấu hổ!

Nàng nhìn chung quanh bốn phía một vòng, phần lớn mọi người sau khi ăn no bụng rồi đều hướng tới hội đèn lồng náo nhiệt đi dạo rồi, người còn lưu lại nơi này thật ra không nhiều lắm, nàng lặng lẽ thu hồi tầm mắt, không một tiếng động mà thối lui đến một bên, vòng qua quầy hàng cách vách, từ đằng sau người nọ tới gần.

Trần Uyên thực ra cũng không muốn hôm nay ra cửa xem náo nhiệt, nhưng Vương thị lại cố tình không muốn buông tha hắn, suốt ngày ở bên tai hắn nhắc mãi cưới việc cưới Lâm gia đại tiểu thư có bao nhiêu chỗ tốt, buộc hắn phải đi xem.

Trần Uyên có chút bất đắc dĩ cùng tức giận đan xen, nhưng e ngại bà là mẫu thân của mình, đơn giản lấy cớ hội đèn lồng, bản thân một mình ra ngoài.

Ở trên phố đi dạo chán đến chết, quanh mình là đám người ồn ào, phố xá phồn hoa, trong không khí tràn ngập mùi khói từ nến đang cháy, khiến hắn mạc danh nghĩ tới những năm cùng sư phó du ngoạn đó.

Tâm tình sở thích của hắn, đều là dành cho y chi đạo, thế nhưng người thân nhất của hắn lại không hiểu.

Tùy ý chọn một quán hoành thánh tính ăn chút gì đó, nào ngờ mới vừa ngồi xuống liền nhìn thấy bên trên mặt trường ghế ở cạnh có đặt một cái túi tiền.

Thuê thùa không tính là tinh xảo, nhưng cầm trên tay thì nặng trĩu, nghĩ hẳn là của một vị thực khách vô ý rơi xuống. Hướng tới bốn phía nhìn một vòng, lại không phát hiện người nào có bộ dáng như đang tìm kiếm đồ vật.

Trần Uyên đứng dậy, chuẩn bị cầm túi tiền đi dò hỏi chủ quán một phen, bỗng nhiên phía sau một cỗ cự lực đánh úp lại, tiếp đó người đấy nhấc chân đá chính giữa hai đùi hắn.

Trước người chính là cái bàn cao ngang người, Trần Uyên không kịp phòng bị đột nhiên chịu một đá như vậy, lảo đảo hai bước hướng về phía cái bàn, trong nháy mắt một tay chống phải mặt bàn, lực đạo quá mạnh, vững vàng mà ngã xuống mặt đất.

"Ngươi là ai a!" Cố nén đau, Trần Uyên cơ hồ là cắn răng mà lên tiếng.

Lâm Chức Yểu thu chân, ánh mắt hơi lóe, xem ra vẫn là cái người biết võ! Vỗ vỗ làn váy không có dơ của mình, nàng lạnh lùng nói: "Là cô nãi nãi của ngươi*!"

(*) Không biết chỗ này nên để là cô nãi nãi hay là bà cô thì hợp hơn đây??

Trần Uyên liếc mắt nhìn nành một cái, đèn dầu trước quán nhấp nháy, trong mắt nàng có lưu quang chuyển động, tóc dài được buộc đuôi ngựa, có lẽ là mới vừa rồi động tác quá lớn, trên trán buông xuống vài sợi tóc đen.

"Ngươi có phải não có tật hay không?"

Vì roi đã đưa cho Cố Hoài Du, nên Lâm Chức Yểu theo thói quen sờ sờ ở bên hông một hồi cũng không tìm thấy gì, giương giọng nói: "Ngươi đầu óc mới có tật."

"Ta quen biết ngươi sao, hay là ngươi cùng ta có thù oán?"

Lâm Chức Yểu đi phía trước đạp nửa bước, duỗi tay tùy ý đem sợi tóc buông xuống vén ra sau tai, tính tình rất nhẫn nại mà nói: "Không quen biết a!"

"Vậy vì sao ngươi đá ta!" Mặc cho Trần Uyên tính tình có tốt như nào, cũng sẽ bị nàng đá cho một kích bùng nổ lửa giận.

"Ngươi trộm bạc của ta, ta không đánh chết ngươi thì chính là nhờ mạng ngươi lớn!"

Khi đến gần, Lâm Chức Yểu mới thấy rõ ràng cái khuôn mặt của tên "Ăn trộm" này, hắn có đối mắt cùng thân phận cực kỳ không xứng, mặt mày sáng sủa, lại ẩn chứa ba phần tức giận, môi mỏng mím chặt, tựa hồ là bị chọc tức không nhẹ.

Trần Uyên thở hổn hển cố nhịn mấy phần khẩu khí, "Ta khi nào trộm bạc của ngươi."

Thấy hắn không thừa nhận, Lâm Chức Yểu chỉ chỉ túi tiền trong tay Trần Uyên: "Bắt cả người lẫn tang vật, ngươi còn giảo biện."

Trần Uyên nhíu mày nhìn thoáng qua túi tiền trong tay, chỗ góc túi thêu một chữ sứt sẹo, mặc dù đã vặn đi vặn lại nhiều lần cũng không thể xem được rõ ràng là cái gì, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Chức Yểu, giơ tay liền đem túi tiền ném đi.

"Về sau đồ vật mình xem trọng, không giữ được cũng đừng đổ người khác trộm của ngươi!"

Trong lòng bực bội bản thân vô duyên vô cớ ăn một cước, đã vậy còn bị người ta oan uổng trộm đạo, nhưng thấy đối phương là nữ tử, còn bản thân lại đường đường bảy thước nam nhi, sao có thể cùng nàng so đo, chỉ có thể đổ thừa bản thân xui xẻo!

Túi tiền mang theo gió mạnh bay đến, Lâm Chức Yểu duỗi tay bắt, đem túi nhéo nhéo trong lòng bàn tay. Đám người đi rồi, chủ quán ở bên cạnh xem diễn nửa ngày lúc này mới lên tiếng: "Cô nương, ngươi hiểu lầm rồi."