Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 41: Yun




- Dạo này trông anh có vẻ gầy đi nhiều quá!- Một cô nàng chân dài đến bên Ken và ngồi luôn vào lòng hắn.

- Tránh!- Hắn đẩy mạnh cô ta, làm suýt nữa thì cô ngã xuống sàn.

Mọi lần, hắn để cho cô thỏa sức làm nũng mà không hề nói gì, nhưng dạo này hắn lạ lắm. Không cho bất kì phụ nữ nào chạm vào người.

Nhưng cô gái nói đúng, Ken soi mình trước gương, mấy hôm nay hắn ăn uống thiếu chất quá. Ngày nào cũng chỉ trứng!

Ken lái xe về nhà, chắc hôm nay, vẫn là trứng.

Vừa về tới, Ken đã ném cái áo khoác vào em, chùm kín cả đầu luôn. Moon đem treo lên giá.

Ken nằm phịch xuống ghế. Hắn bắt đầu chán món trứng rồi... nhưng hắn nghĩ, món trứng em còn làm không nổi thì sao có thể làm được những món khác.

- Nhà ở thì phải thường xuyên lau dọn vào!- Ken nhíu mày.

- ...- Moon không nói gì. Em cứ nghĩ là, ở trong nhà kín mà đóng cửa suốt, làm gì có bụi mà phải lau dọn. Nhưng Sếp đã lên tiếng, thì em cứ “liệu” mà làm.

Ken ngồi dậy, hắn vào bếp xem xét tình hình. Không như dự đoán, trên bàn được bày biện rất nhiều thức ăn. Nào là: tôm hùm, cá basa, lẩu cua đồng, gà quay, mực xào... Ken nhìn em, những giọt mồ hôi lấm thấm trên khuôn mặt còn non choẹt.

- Ở đâu ra?- Ken thừa biết không phải em làm.

- Dạ! Bên dinh dưỡng yêu cầu Sếp phải ăn những món này ạ! Họ bảo Sếp bị ốm!- Moon cúi mặt, ngày nào cũng trứng thì sao mà cái cơ thể trưởng thành kia chịu nổi chứ, Moon biết vậy.

- Vậy cô không làm gì sao?- Ken vẫn muốn có món trứng của em, dù nó không vừa mắt.

- Dạ! Em chỉ dọn ra thôi ạ!- Moon thẳng thắn. Mà nói thật, từ trước tới giờ, em còn chưa được ăn những món ngon thế này thì sao có thể làm được.

- ...- Ken định bắt em rán trứng, nhưng lại thôi. Nhìn em xem, trông mặt em vẫn còn xanh xao lắm, mới lại, vừa ốm dậy nên để em được bồi bổ.

Hắn ngồi xuống bàn, dùng bữa. Thức ăn dưới tay nghề cao có khác, làm hắn hài lòng về khẩu vị.

Moon đứng đằng sau hắn, bụng em cũng đang đói.

- Ngồi xuống đi!- Nếu không phải vì em thì hắn cũng đã không ăn.

- Thôi ạ!- Sự phân đẳng cấp luôn hiện hữu trong em.

- Ta bảo ăn!- Ken luôn phải lừ mắt với cô gái này.

Em ngồi xuống, không chọn ghế đối diện, cũng không phải ghế kề bên, em chọn chỗ cách hắn ba cái ghế, rồi dùng bữa.

Chỉ em cho rằng mình là người giúp việc trong nhà, chứ hắn đâu có ý đó. Được ăn cùng hắn, dọn nhà, hay giặt áo cho hắn, đâu phải cứ muốn là làm được!

Nhìn em ăn ngon lành, tim hắn bỗng đập loạn nhịp.

.......

Tiệc trà sẽ được tổ chức vào 7h tối thứ 6. Tức là hôm nay.

Ring bí mật gắn lên chiếc váy voan của cô bạn gái một con dấu, đề phòng trường hợp xấu xảy ra. Mọi người ở White đều đã sẵn sàng “tiếp khách”.

Cũng có đôi chút tò mò về người giữ con chip của White, nhưng Ken không thích đi cho lắm. Hắn vẫn muốn ở nhà hơn. Một nơi thì ồn ào và náo nhiệt, còn một nơi thì yên bình... Nhưng dù sao phải đến chứ! Để xem cái cậu nhóc tên là Yun ấy thế nào. Giờ thì hắn đã đổi mục đích.

Moon đi vào phòng trang phục của hắn, giống như người giúp việc đa năng, em lấy đồ mang ra đưa hắn. Choáng ngợp trước tủ quần áo đồ sộ của Sếp, em thắc mắc không hiểu vì sao lại phải cần tới nhiều trang phục đến thế. Đây rồi, bộ Vest dáng dài này có đánh dấu cho buổi tiệc tối nay của Sếp. Em đem ra ngoài. Cả bộ áo nặng hơn em tưởng, lại rất dài nữa, hắn cao hơn em gần một cái đầu cơ mà.

Ken khoác lên người, vừa vặn phom. Đây là hàng được may thủ công từ nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh theo đúng các số đo của hắn.

Rồi hắn đi.

Moon cúi chào. Em hiểu rồi, vì sếp là bộ mặt của cả Devils nên tất cả những gì thuộc về Sếp, từ đôi giầy, đồng hồ, cho tới trang phục và chiếc bút kí cũng toàn là hàng hiệu. Sếp chẳng bao giờ mặc trùng cái gì lần hai.

Nhưng áo sơ mi của sếp thì em vẫn phải lôi đi giặt, ngộ nhỡ sếp dùng đến thì sao. Trong nhà tuy rằng toàn đồ hiện đại, nhưng lại không hề có máy giặt, em phải tự giặt tay rồi đem phơi, may mà không phải giặt mấy cái áo khoác, không thì em gẫy tay!

----

Ken và Arrow đến cùng lúc, họ đến sơm hơn giờ mời. Làm như vậy, White sẽ chẳng thể nào ngờ tới, họ mới chính là những vị thủ lĩnh của Devils, thay vì những người trung tuổi phương Tây đến sau.

Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn. Ken và Arrow bước ra đồng thời. Cả hai đều mặc màu đen, tất cả nhân viên của Devils đều thế.

Arrow chỉnh trang phục trước khi bước vào, trong hắn luôn lịch lãm.

- Tiệc giao hảo hả?- Ken nói chỉ để cho Arrow biết.

- Chẳng phải là muốn xem mặt của chúng ta hay sao!- Arrow tiếp lời, chân vẫn sải bước.

- Để xem chúng có nhìn ra được không- Ken cười nửa miệng.

- Bọn nhóc này còn ngây ngô lắm- Arrow nhìn lướt qua đám phục vụ.

Wine và anh Mes theo sau.

Bữa tiệc được tổ chức với kinh phí từ chính phủ. Khá đầu tư. Khu nhà rất rộng nên có thể đủ chỗ cho 200 người. Ngay từ bàn tiệc tới cách sắp xếp đều cho thấy sự cẩn trọng. Tiệc đứng nên các món ăn đã được mang ra hết, phục vụ còn chuẩn bị toàn những hạng rượu vang cổ giá trị.

- !!!!- Cả bốn người Yun, Poise, Ring và Luci đều nhận ra người quen.

Ken và Arrow bước vào, khiến tất cả đều phải ngước nhìn, hai con người toát lên một vẻ đẹp kiêu sa và độc tài.

Nhưng điều khiến bốn người kia ngạc nhiên, đó lại là cậu bạn Wine cùng lớp.

Wine rẽ hướng, thẳng tiến tới chỗ họ.

- Chào bạn cùng lớp!- Khác với những lần đã gặp, Wine giờ trông giống một thanh niên trưởng thành, phong thái khác hoàn toàn một cậu học sinh đù đờ với cặp kính dầy cộp.

- Thì chào!- Yun dơ tay bắt lấy tay “người bạn” theo phép lịch sự.

Yun thở dài, theo như lần trước, Luci đã nói với cậu: “Mình có cảm giác không hay lắm, linh cảm mà, cả hai người ngồi bên cạnh mình trên lớp, mình không thích họ cho lắm”- Nếu thế thì, Moon?

“Liệu hôm nay cậu có đến không?”- Yun không tin Moon là người xấu. Thời gian tiếp xúc với em, chính là bằng chứng cho niềm tin ấy. Tuy nhiên, liệu có chắc như vậy không? Cậu không muốn nghĩ nữa,...lâu rồi không được nhìn thấy nụ cười của “bạn gái”.

- Nghĩ gì vậy?- Wine cười khẩy khi thấy cậu bạn cứ mãi bắt tay mình.

- Đóng đạt lắm- Yun đáp trả bằng chất giọng khinh thường.

Sau đó thì đã có thêm một số quan khách của Devils tới, hầu như toàn là người nước ngoài. Trông họ cao to và phong độ. Quả thực, chẳng ai ngờ rằng, hai ông trùm lớn của Devils là người Việt Nam.

Mes chọn cho mình một góc khuất phía ban công lặng nhìn Yun, anh mỉm cười, đây là một chàng trai rất tốt. Nếu không vì cậu là người của White, thì anh sẽ để cho cậu được chăm sóc em gái mình, thay anh.

Giống như mẹ là người của White, còn cha anh làm việc cho Devils, anh không muốn lặp lại điều đó... Nhưng anh thương em lắm, không biết giờ đây em ở phương trời nào?

Moon sau khi đã dọn dẹp xong tất cả, em lên giường nằm ngủ. Sếp chắc tối muộn lắm mới về, mà em đâu có cần phải đợi sếp về chứ. Vậy là em chùm kín chăn và ngủ luôn.

Giấc ngủ đến với em ban đầu thật nhẹ nhàng, nhưng rồi lại mê mệt.

Những viên thuốc em hay dùng giờ đã bị Ken vất hết đi, mà cũng không cho em dùng bất kì loại thuốc trợ thần kinh nào khác.

Cái giường màu trắng nằm trống trải giữa căn phòng rộng lớn. Em thấy sợ.

Bóng đen lại hiện về trong giấc ngủ của Moon....

*

* *

Jess đã xuất hiện tại buổi tiệc, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhã nhặn, tôn lên từng đường nét mảnh mai mà quáy phái, đi bên cạnh cô là Ring.

- Con bé đó hả?- Arrow quay sang chỗ Wine.

- Chính xác!- Wine đã phát hiện ra dấu của con chip. Hắn khéo léo gắn kính áp tròng có định vị lên mắt, hai con mắt hơi chuyển màu, nhưng phải nhìn rất kĩ mới nhận ra sự tồn tại của cặp kính đó.

Arrow tới gần chỗ Jess.

- Xin chào tiểu thư!- Hắn hạ mình và đưa tay lên trước. Nụ cười của hắn không giống với suy nghĩ.

- Vâng! Rất hân hạnh được làm quen- Jess hơi run, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Arrow, hắn rất đẹp.

Thực chất, chính là sự nhìn của hai con người, một là Ring, và bên kia là Arrow. Cái nhìn sắc đá.

Arrow rất tinh tường, hắn đã biết cô gái này được gắn một trường bảo vệ.

Wine hướng tầm nhìn về phía Jess, máy quét mini đang làm việc trong mắt hắn. Máy đang xác nhận vị trí con chip.

Arrow đứng chắn ngang tầm nhìn của Wine. Wine lập tức tắt tín hiệu, hắn vẫn chưa hiểu ý Sếp.

Arrow nán lại nói chuyện với Jess, vốn dĩ đã không ưa phụ nữ, tuy nhiên cũng phải cho mấy bọn “nhóc tỳ” biết sợ.

- Anh chàng này là ai vậy?- Arrow chỉ nói chuyện với Jess, không hề tỏ ý muốn nói với Ring, thái độ của hắn rõ ràng là khinh khỉnh.

- Bạn tôi- Jess đáp lại, dù đã cố cứng giọng, nhưng vẫn có chút gì hoang mang.

- Bạn à!- Arrow cười- Thật là thế sao?- Giọng của hắn tỏ ra đầy nghi ngờ.

- Vâng!- Jess cũng chỉ biết đáp lại.

Sau vài câu chuyện xã giao, hắn tiến về chỗ nhân viên của mình.

- Con chip không dễ lấy đâu!- Arrow nháy mắt với Wine.

- Nhưng sao ngài lại không để tôi xác định chính xác vị trí con chip?- Wine mấp máy môi khiến chẳng ai biết hắn đang nói.

- Con bé đó cũng được đấy chứ! Biết nó giữ con chip rồi, thì vội gì!- Nói rồi Arrow nâng ly rượu và uống cạn.

*

* *

- Khỉ thật! Hắn đã biết mình đi theo để bảo vệ con chip- Ring đứng ra ngoài ban công với hai người anh em còn lại.

- Trông hắn có vẻ là đại ca!- Poise tiếp chuyện.

- Hừ! Có khi lại thế! Nhìn xem, cả người thanh niên có mái tóc màu nâu đen kia cũng thế, hắn ngồi im một chỗ từ lúc vào tới giờ, cả hai đều đáng ngờ.

- Có khi lại là thủ lĩnh của bọn Devils- cuộc nói chuyện chỉ gồm hai người, Yun không tham gia ý kiến.

- Nhưng theo phán đoán, mình nghĩ, chắc chỉ là thủ lĩnh của một khu vực nhỏ thôi, nhìn phong cách của mấy lão tây kia xem, khả năng Đại Bàng Trắng là một trong số đó cao hơn nhiều- Ring suy ngẫm, qua tiếp xúc, cậu không cho rằng Arrow có vai trò quan trọng.

- Yun này, cậu đang nghĩ gì thế?- Poise chợt nhận ra, Yun chưa góp ý kiến nào.

- Không! Đang ngắm sao- Yun cười nhạt. Cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

- Phải rồi! Cô gái được chuyển vào lớp đầu năm, liệu cô ta là đồng bọn của tên Wine đó?- Ring nhìn vào bạn mình- Cậu đang ngắm sao hay là trăng?

- Có chúa biết!- Yun quay đi chỗ khác, có vẻ đã bị bạn nói đúng tim đen- Thôi bỏ đi- Cậu đi tới chỗ của Luci, ngồi im lặng.

“Nhóc con làm sao mà biết được ta là ai chứ!”- Ken nhoẻn miệng cười. Hắn lắc mạnh ly rượu từ nãy tới giờ, nhưng không hề uống.

Hắn đứng dậy và ra cửa chính. Hắn muốn về. “Chắc” ở nhà đang có người đợi hắn.

Ken về sớm, hắn thích không khí tĩnh lặng bên em. Hắn lái xe rất nhanh về nhà, như để tiếc kiệm thời gian.

Lại thêm lần nữa, cánh cửa bị hắn đạp mạnh rung lên, phát ra tiếng động.

Nhưng không có người hắn muốn nhìn thấy.

Hắn đảo mắt một lượt quanh căn nhà.

“Moon ngủ rồi!”- Điều này khiến hắn bất ngờ, có chút hụt hẫng. Từ trước tới giờ, chưa một cô gái nào dám có thái độ như vậy với hắn, mà theo lẽ thường, thì đương nhiên phải đợi “người nhà” về chứ!

Hắn ném cái áo khoác xuống ghế, rồi vào phòng ngủ, toan định đạp mạnh cửa, để ra hiệu cho em biết hắn đang tức giận, nhưng vừa chạm tới cánh cửa, hắn lại thôi, vì hắn biết, giấc ngủ của em đâu dễ dàng có được. Hắn không mở cửa nữa.

Nhưng lại muốn thấy em ngủ, hắn đi vào.

Mở cửa rất nhẹ nhàng, mà hắn nghĩ như mình đang làm gì có lỗi vậy, hắn bước vào.

Em đang ngủ dù đèn bật sáng trưng. Ken chỉnh lại độ sáng của căn phòng.

Hắn nhìn em, rồi thầm nghĩ:

“ Đồ ngốc! Trùm chăn kín như thế thì ngạt thở chết!”

Hắn tới ngồi bên cạnh em, chắc em ngủ say nên vậy.

Hắn nhấc tấm chăn của em ra khỏi đầu, hắn rất cẩn trọng, vì lo em tỉnh giấc. Rồi hắn chỉnh lại chăn cho em, trông em ngủ, quả thực hắn rất vui, và khẽ mỉm cười. Tay hắn vô tình chạm nhẹ vào má em.

- BÁO!- Moon bất chợt tỉnh giấc và hét to. Em thở mệt.

Ken nhìn em chằm chằm.

Em làm hắn tức rồi.

Em đã gọi tên của Arrow.

Trước mặt hắn, chưa một người con gái nào to gan tới cỡ đó!