Ngược Về Thời Minh

Chương 264-2: Âm thầm nghi ngờ (p2)




- Hải Cẩu Tử... Người anh em kết nghĩa Tuyết Miêu đứng ở trên đỉnh núi, cũng đang nhìn về song tự đảo, nghiến răng nghiến lợi. Toa đao nay giống như Rùa khổng lồ, hình thái rất sống động.

Tuyết Miêu tướng mạo bình thường, thân hình nhỏ gầy, tuy nhiên hành động cử chỉ nhanh nhẹn linh hoạt, da của hắn như người mắc bệnh, chỉ có vài chỗ lốm đốm đỏ tươi, còn lại thì trắng như tuyết.

Hắn nghiêng đầu qua một phía hỏi: - Ngươi xác định? Người của triều đình thật sự hội kiến với Cẩu Tử?

- Vâng! Trần Đống hôm nay một mực canh giữ ở bến tàu, tiểu nhân đã cảm thấy kỳ quái, ghé vào sau vách đá cẩn thận quan sát thì thấy Hỏa A Tứ kẻ đang thiếu nợ bài của ta, là người phụ trách chống thuyền đưa quan viên họ Hà kia tới, ta nghe gã nói, Cẩu gia trước khi đi còn tặng mỹ nữ Tây Dương y mua bằng số tiền rất lớn cho hắn.

Gương mặt Tuyết Miêu dữ tợn: - Con mẹ nó, ngay từ đầu không nói cho ta cũng không sao, nhưng lễ cũng đưa được ba ngày rồi, còn không phái người cho ta biết một tiếng, Hải Cẩu Tử làm gì vậy? Tính chơi ta sao?

- Ngươi lập tức trở về, đừng lộ ra chân tướng, chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của hắn!

- Bảo người của chúng ta ít rời bến gây chuyện, Hồ lão thất và Tào thiên sủng không phải có tư giao rất tốt sao? Lão Tào Cương vừa mới đầu phục Vương mỹ nhân, tin tức hai bên nhất định biết một ít, phái Hồ lão thất quá đó thăm dò. Mẹ nó, lão tử cũng không thể ngốc nghếch ở lại chỗ này, cuối cùng phải bán con kiếm bạc giúp người khác.

- Vâng.

Dưới bóng cây, Dương Lăng và Thành Khởi Vận ngồi đối diện.

Hai ngón tay nhặt quân cờ đẩy về phía trước, nàng cười khanh khách nói: - Tướng quân! Đại nhân. Ngài lại thua rồi!

- Ờ, Khởi Vận kỳ nghệ xuất chúng, ha hả. Nhận thua, nhận thua. Dương Lăng lắc đầu nhận thua.

- Là đại nhân không có tinh thần. Do ở Giang Nam trì hoãn quá lâu nên thường nhớ tới Quảng Đông và Tứ Xuyên, hay là vướng bận Ấu Nương và Liên nhi?

- Ừ? Đều có chút, ha ha. Mắt thấy vào tháng năm rồi, ôi! Có thể nào không vướng bận trong lòng đây? Dương Lăng chau mày nói.

Thành Khởi Vận thu dọn quân cờ, nói: - Không cần thiết. Kỳ thật... ta hiểu, ngài lo lắng không phải Quảng Đông, Tứ Xuyên, Ấu Nương và Liên nhi. Dù ngài có tưởng niệm nhưng cũng không tới mức lo lắng.

Đại nhân đang lo lắng tới hai mươi tổ binh ngài tự tay huấn luyện, nếu bọn họ thất bại, đại nhân sẽ lâm vào thế bị động, thậm chí mọi cố gắng trước kia đều trôi theo nước chảy, đại nhân vì thế mà vướng bận, đúng không?

Dương Lăng yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nhắm mắt lại mệt mỏi nói: - Chỉ có nàng biết lòng ta... Khởi Vận, nếu lần này thất bại. Ngay cả ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Trong lòng như đang có tảng đá lớn.

Nếu không thể thay đổi xu hướng suy tàn của quân đội, ta... Ta đã tiêu hao hết hết quân lương, đối mặt với cục diện rối rắm vùng duyên hải, chỉ sợ....

- Khởi Vận cuộc đời này hiểu được đại nhân, đi theo đại nhân, rốt cuộc không lo âu suy nghĩ, đại nhân nếu thật lấy cái chết trả nợ nước, Khởi Vận nguyện làm bạn cùng đại nhân.

Dương Lăng nhìn Thành Khởi Vận, động dung nói:

- Khởi Vận....

- Tuy nhiên... Có thể không chết vẫn tốt hơn. Đại nhân không cần lo lắng, chỉ cần chiến sự thực sự bất lợi, trong quân sẽ có người buộc tội, trong triều sẽ có người chỉ ra và xác nhận, thì sẽ có người chịu thay đại nhân một đao kia.

Nàng nhìn chăm chú vào Dương Lăng nói: - Ngài nói ta đê tiện cũng được, nói ta vô sỉ cũng thế, tóm lại, giờ ta nói cho ngài biết, ta đã bố trí thỏa đáng. Cho dù giờ ngài giết ta, bọn họ cũng sẽ dựa theo mệnh lệnh của ta đi chuẩn bị.

Thanh âm của của nàng động lòng người, nhưng ý tứ mang theo sát phạt vô tình và máu tanh: - Ta vốn là nên xuống Địa ngục, vai ác cứ giao cho ta. Đại nhân vì nước vì dân, đăm chiêu lo lắng không thể bỏ dở nửa chừng!

Nàng nhặt quân cờ lên, nhẹ nhàng gõ xuống bàn nói: - Lúc nên thí tốt thì phải thí! Bao gồm ta!

Dương Lăng nghe cái chết vì thâm tình không hối hận và thái độ ác nghiệt máu tanh trên quan trường thì ngây người, hắn vừa cảm động, lại vừa cảm thấy hành vi này quá trái ngược với lương tri của mình. Nhìn nàng, Dương Lăng tâm tư rung động, nhưng lại nói không nên lời.

Đúng lúc này, có người la lớn: - Báo, báo Tổng đốc đại nhân, đông nam đại thắng, Lỗ quân, Xuyên quân, Lang Binh liên tiếp phá bốn cỗ giặc Oa, hiện tại đang hướng ra biển càn quét! Giang Tô, Sơn Đông truyền đến tin tức, chiến đội ngàn người thắng nhiều bại ít, giặc Oa liên tục tan tác. Quân ta sĩ khí tăng nhiều....

Dương Lăng lập tức đứng lên, kích động không dám tin mà nói: - Thành công! Chỉ cần mấy trận thắng này, vệ sở quan binh nhất định khôi phục dũng khí, không khí trầm lặng trong quân đội sẽ thay da đổi thịt, xu thế công thủ lập tức thay đổi...

Thành Khởi Vận u oán nhìn hắn, duyên dáng chỉnh lại trang phục thi lễ: - Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân. Cứ như vậy, Khởi Vận cũng không cần nghĩ biện pháp hại người rồi, đỡ phải để đại nhân nhìn ta như rắn rết.

Dương Lăng tâm tình đang tốt, không có để ý mấy lời oán hờn của nàng mà hưng phấn nói: - Mau thống kê tình hình cụ thể.

Nói xong đã xoay người vội vàng chạy đi.

Dương Lăng cẩn thận nghiên cứu chiến báo các nơi, dưới sự dẫn dắt của hai mươi tổ ngàn người, quân Minh quả nhiên liên tiếp đánh thắng trận. Bức bách giặc Oa không thể không tụ Binh tự bảo vệ mình, nhưng giặc Oa đều có đầu mục, chỉ do tình thế bức bách nên tạm thời tụ hợp, căn bản không thể hình thành chỉ huy thống nhất. Sĩ khí quân Minh dần dần khôi phục. Từ chỉ thủ thành công thủ lẫn nhau.

Quân Minh có ưu thế binh lực, chiếm cứ địa lợi, nhân hòa, theo lượng biến mà chất biến. Chiến trường biến thành ưu thế nghiêng về quân Minh.

Dương Lăng hưng phấn nghe xong báo cáo, truyền đạt một số chỉ thị mới cho đám người Bạch Trọng Tán rồi kích động tới phòng Thành Khởi Vận:

- Khởi Vận, ta nói qua cho nàng tình hình, nàng viết tấu chương, phỏng chừng Hoàng thượng ở kinh thành mấy ngày nay cũng sắp buồn chán rồi.

Thành Khởi Vận khoát tay, một người đàn ông mặc áo bào xanh hướng Dương Lăng cung kính thi cái lễ, lặng yên lui ra ngoài.

Thành Khởi Vận đứng lên nói: - Ty chức cũng đang nghĩ. Phương bắc cửu đại trọng trấn, quân Liêu Đông, Diên Tuy, Tuyên phủ, Đại Đồng đóng nhiều nhất, mà Thôi thượng tứ trấn đều có thuộc hạ của đại nhân. Hiện giờ đông nam lục tỉnh vệ sở đều lấy thân vệ của đại nhân làm chính quân, tướng tá gia quan phong đều do đại nhân nâng đỡ, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, tất phải đứng cùng phía đại nhân. Này phong tấu truyền về kinh mang niềm vui cho hoàng thượng, đến lúc đó uy phong bát diện. Vua và dân còn ai dám ra oai?

Dương Lăng trầm tư chốc lát nói: - Hiện giờ giặc Oa liên tục chịu nhục. Lợi dụng nam bộ nhiều đảo nhiều núi như Phúc Kiến di động, ta tập kết đại quân từng xuôi nam truy kích, yêu cầu diệt địch ở góc đông nam. Nhớ cúi mình, mấy cái ngữ điệu đại thắng thì càng không cần nhắc tới.

Thành Khởi Vận cố nhịn cười vái chào nói: - Đại nhân muốn kiếm tiền thầm lặng sao? Hì hì, ty chức tuân mệnh!

Dương Lăng nhướng mắt, tức giận hừ một tiếng: - Nàng tìm cho ta người chịu tội thay sổ sách còn chưa tính, thân là phụ tá, khuyên răn thủ trưởng rõ ràng là bổn phận, vậy mà chỉ biết nói lời phản nghịch, đáng giận!

Thành Khởi Vận đễnh mỉm cười nói: - Đại nhân, phía Hải Cẩu Tử có ý đàm phán, khẩu vị của hắn quả nhiên như ta sở liệu, thầm chiêu an, dấu diếm dã tâm. Bất quá hắn có lòng tham, khó tránh bị người khác thừa cơ, ta thấy dùng không được bao lâu, một mèo môt cho sẽ xong đời!

- Y với Tổng đốc đại nhân thật ra hiếu kính vô cùng, chẳng những đưa tới một đống kim châu ngọc bảo, còn có một vị mỹ nhân dị quốc tuyệt sắc, ta đã đưa tới phòng đại nhân rồi....

Dương Lăng giật mình nói: - Cái gì? Nàng làm cái quỷ gì? Ta sao lại... Sao lại....

- Gì mà sao lại? Trong quan trường gặp dịp thì chơi, tiêu khiển giải buồn, Bạch đại nhân tuôi gân năm mươi tuổi, dáng vẻ chính nhân quân tử bộ dáng, chiến sự khẩn trương như vậy, còn không phải cứ cách một đêm lại đi "Ỷ Hồng lâu?"

- Đại nhân độc thân rời kinh, vẫn giữ mình trong sạch, nếu không... Nếu không thường xuyên đến chỗ ty chức, chắc sớm đã bị người ta nghi ngờ là có bệnh kín rồi.