Người Ấy Vu Quy

Chương 30: Du ký






Giải Ưu chỉ ở một đêm, khuyên thế nào cũng không chịu ở thêm, mới sáng sớm, chờ quần áo của mình khô, chàng liền múc nước giặt sạch quần áo phu lang của chưởng quầy, sau đó định tự mình trở về.

Vân Tinh Nam chưa nói gì, nàng biết chàng sợ phiền toái người khác, mà nàng thật sự không tiện để chàng ở lại lâu hơn. Cảm giác này rất khó chịu, nàng đã quen sống một mình, đã lâu rồi nàng không bị ràng buộc và bất lực với hiện thực như vậy.

Có điều nàng không thể để Giải Ưu trở về một mình, nàng xin chưởng quầy nghỉ nửa ngày, chưởng quầy chấp thuận, tự mình ngồi trong tiệm nửa ngày.

Chưởng quầy không có ý kiến gì, nhưng tiểu phu quân của chưởng quầy lại không được vui, y nhìn Vân Tinh Nam, lại nhìn chưởng quầy, vẻ mặt oán trách.

Vân Tinh Nam cũng có chút ngượng ngùng, nàng đã quấy rầy chuyện tốt của người ta đến hai lần, cũng may người ta không tính so đo với nàng, bằng không đã sớm nghĩ cách đuổi việc nàng rồi.

Nếu không được nghỉ, lại nói sẽ đưa chàng về nhà, chẳng phải sẽ khiến người ta có được hy vọng rồi lại thất vọng? Cho nên trước đó nàng không nói cho Giải Ưu biết. Lúc Giải Ưu sắp đi, nàng mới đuổi theo, “Giải Ưu, để em đưa chàng về.”

Giải Ưu không ngờ nàng sẽ đưa mình về, nghe vậy, hiển nhiên là hoảng sợ, vội vàng xua tay, còn đẩy nhẹ nàng, tỏ ý chàng có thể tự trở về, không cần phiền toái.


“Em không thích, em chỉ muốn đưa chàng về.” Vân Tinh Nam nghiêm túc chơi xấu.

Vốn tưởng chàng sẽ phản bác một lát, trong não cũng bắt đầu nhảy ra cốt truyện bá vương ngạnh thượng cung, mạnh mẽ bế phu quân nhà mình các kiểu, nàng thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ, phải bế chàng thế nào mới thể hiện phong độ của một đại nữ tử.

Không ngờ chàng lại hơi khom lưng, sau đó khẽ gật đầu, đôi mắt to tròn trong veo cong lên, nhìn nàng cười. Đáng tiếc nụ cười này quá ngắn, lập tức bị cảm xúc khác che mất.

Vân Tinh Nam ra vẻ trấn định: “Vậy… vậy đi thôi.”

Nói xong nàng liền đi tới trước, Giải Ưu cụp mi rũ mắt đi theo sau. Vừa rồi…… chàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, chàng sợ mình càng ngày không có cách thừa nhận sự chán ghét của nàng, chàng tuyệt vọng mà nghĩ.

Vân Tinh Nam ở phía trước lén lút sờ lên khóe miệng đang nhếch lên của mình, Giải Ưu của nàng đúng là một nam tử dịu dàng, cư xử ôn hòa có lễ, lại rất biết chăm sóc người khác.

Nhưng nàng khác với người khác, khi nhìn người khác, trong mắt chàng là khoan dung và xa cách, mà khi nhìn nàng, trong mắt đều là ấm áp và vui sướng.

Nói là đưa chàng về nhà, Vân Tinh Nam lại dẫn chàng tới khu chợ phía đông trước, vừa vặn đang họp chợ, cho nên đồ đạc tương đối nhiều, nàng hỏi Giải Ưu thích mua cái gì, chàng thật ra chọn không ít đồ, nhưng Vân Tinh Nam chỉ nhìn, toàn bộ quá trình không nói một lời.

Đầu tiên chàng mua một túi kim chỉ, tay nghề may vá của Giải Ưu rất tốt, thường xuyên khâu khâu vá vá cho người khác, còn có thể kiếm chút tiền trợ cấp. Chỉ dựa vào mấy mẫu ruộng khẳng định không đủ, nhỡ đâu gặp chuyện không may, chàng cần phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.

Vân Tinh Nam từng thấy chiếc kim Giải Ưu hay dùng đã cong, chàng liền vuốt thẳng dùng tiếp, nàng lúc ấy lo chiếc kim kia gãy bất thình lình, lúc này sợ là đã đứt thật rồi, bằng không Giải Ưu sẽ không mua.

Sau đó lại mua một cây kéo, nguyên nhân mua cũng không khác, đều vì cái cũ đã hư. Vân Tinh Nam cảm thấy cây kéo đen trong nhà có lẽ do cha chàng truyền lại.

Thật ra hồi tết Đoan Ngọ, Vân Tinh Nam có mua thêm rất nhiều đồ vật khi nàng về nhà, nhưng nàng vẫn chưa chu đáo, phải để Giải Ưu bổ sung một ít.

Giải Ưu còn giỏi mặc cả, lí luận rất lợi hại, không cần mở miệng cũng làm người bán hiểu rõ ý của mình, đã vậy không khiến người ta cảm thấy phiền chán.

Vân Tinh Nam cảm thấy nếu hiện tại chàng chịu mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ lợi hại hơn. Tuy nàng cũng biết mặc cả, nhưng vẫn kém xa Giải Ưu. Không sao cả, ai cũng có sở trường riêng mà, nàng tự an ủi mình.

Mua xong mấy thứ này, Vân Tinh Nam vốn muốn hỏi chàng có thích gì không, nàng sẽ mua, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mở miệng hỏi thẳng thật sự không có tình thú.


Vì thế, nàng lặng lẽ tìm lại ký ức của nguyên chủ, muốn tìm ra thứ chàng yêu thích, nhưng lại không có kết quả, nguyên chủ căn bản sẽ không quan tâm sở thích của Giải Ưu, mà Giải Ưu cũng không biểu tỏ ra cực kì yêu thích bất kì thứ gì.

Vân Tinh Nam không muốn hỏi thẳng chàng, nàng muốn nỗ lực hơn.

Nàng nhớ có một lần nhàm chán viết chữ trên sàn nhà, hình như Giải Ưu đã nhìn cây bút lông chim giản dị tự chế trong tay nàng rất nhiều lần thì phải?

Giải Ưu biết chữ, khi chàng viết vào lòng bàn tay nàng, nàng có thể cảm giác được, nét chữ của chàng nhất định không tồi đâu.

“Giải Ưu, chàng ở đây đợi em một lát nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi.” Nàng chỉ vào chiếc ghế dài trong tiệm mì gần đó và nói.

Trước khi đi, nàng đã gọi cho chàng một chén mì nước và một đĩa đậu phộng nhỏ, chàng ngày thường ăn ít, lại không có thói quen lãng phí, sợ chàng ăn no đến trướng bụng, nàng không dám gọi nhiều quá.

Giải Ưu gật đầu, ý bảo nàng để đống đồ trên tay ở đây, Vân Tinh Nam nhìn mấy túi đồ ít đến đáng thương trên tay mình, lại nhìn nam nhân gầy gò yếu đuối trước mặt, cực kì không tình nguyện.

Tuy chỉ là mấy món đồ tầm thường, nhưng dù có lừa gạt hay cường thủ hào đoạt, nàng sợ một khi đưa cho chàng, chàng liền không trả lại nữa. Tuy sức nàng không lớn, nhưng nàng cảm thấy mình nên chia sẻ với chàng, để nàng đi tay không là không đúng.

Nam nhân gầy gò nhẹ nhàng lắc đầu, dùng môi ngữ nói: Không sao đâu Thê Chủ, nô không mệt.

Kết quả Vân Tinh Nam vẫn bị một câu “Thê Chủ” làm cho thần trí mơ hồ, trong lúc hoảng hốt đã đưa hết đồ cho chàng. Đợi đến khi đi xa, nàng mới phản ứng lại, hung hăng vỗ mạnh vào đầu, không mệt mới là lạ! Trên mặt chàng đều là hãn, đều do nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tin lời chàng.

Nhưng nếu giờ quay lại thì thế nào? Cho nên nàng chỉ có thể nhanh chân hơn, đi vào một hiệu sách. Mua chút giấy và bút, lại mua một quyển Thanh Vân Tử du ký.

Thanh Vân Tử là một văn hào của tiền triều, nữ tử có một cuộc đời đầy thăng trầm, lang bạc kỳ hồ, quyển du ký này là tác phẩm bà ấy viết khi về già, cách hành văn mạnh mẽ lại không thiếu tinh tế, nội dung vừa linh động vừa sâu sắc.

Vân Tinh Nam cảm thấy Thanh Vân Tử rất tài ba, gian nan khốn khổ vẫn lạc quan hướng về phía trước, là tấm gương cho các văn nhân (*). Hơn nữa, nàng cảm thấy Thanh Vân Tử có vài chỗ khá giống Giải Ưu, có lẽ chàng sẽ thích quyển sách này.

(chỉ người có học)

Sách vở ở huyện thành xem như hàng xa xỉ, quyển sách này lại viết bằng tay, Vân Tinh Nam không đủ tiền mua, nhưng trải qua một cuộc đàm phán đơn giản, chưởng quầy cũng đồng ý đưa nàng một quyển, điều kiện là Vân Tinh Nam phải sao chép sách cho tiệm theo số lượng quy định.


Tiểu nhị đóng gói giấy bút theo yêu cầu của Vân Tinh Nam, Vân Tinh Nam tìm chưởng quầy mượn bút, viết vài chữ lên bao bì, sau đó, Vân Tinh Nam từ biệt, vội vàng trở về.

Từ xa Giải Ưu đã thấy nàng đi tới, vội đứng lên đón, có thể sợ nàng đi lâu, ăn hết sẽ xấu hổ nên mới ăn rất chậm, đến bây giờ vẫn còn nửa chén mì.

Vân Tinh Nam bảo chàng ngồi xuống tiếp tục ăn, bản thân cũng ngồi xuống. Giải Ưu ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì, sau đó giương mắt nhìn nàng, tựa muốn nói lại thôi.

Tuy không nói chuyện, nhưng nàng hiểu ý, nam nhân đáng thương này, chỉ có chàng chờ người khác, chưa bao giờ dám để người khác chờ mình, trong lòng chàng nhất định đang bất an.

Là nàng sơ sót.

“Bà chủ, cho thêm một chén mì đi.”

Lúc nàng mở miệng, chàng mở to hai mắt, càng không biết phải làm sao, Vân Tinh Nam cười, “Giải Ưu đừng hoảng hốt, đi dạo lâu như vậy, em cũng hơi đói bụng.”

Chàng ngẩng đầu lên, chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, nhìn ánh mắt của nàng, có chút áy náy lại có chút đau lòng.

“Sao lại nhìn em như vậy? Không phải muốn cõng em đấy chứ?” Vân Tinh Nam bị nhìn đến có chút chột dạ, mạnh mẽ trấn định lại, nói đùa một câu.

Giải Ưu đột nhiên đỏ mặt, Vân Tinh Nam còn chưa kịp mừng thầm, đã thấy Giải Ưu cắn môi nhìn đám người đang qua lại, sau đó nhìn về phía nàng, dùng môi ngữ nói: Được.