Người Bên Gối Lạnh Lùng

Chương 15




Khi tầng tầng lớp lớp hoa huy*t chuyện động lấy, co rút chặt, anh không cách nào tiếp tục dừng lại, nhẹ nhàng theo bản năng của mình, ở trong khe huyệt của cô kéo ra đút vào.

Nước mắt của cô chảy xuống, theo anh co rúm, bắt đầu rơi lệ.

“Thật là đau…..”

Cô sợ nhất đau đớn!

Không phải kết thúc rồi sao? Làm sao lại thành ra như vậy?

Mỗi lần anh động một cái, khiến cô cảm giác đau đớn, đau đến mức không muốn sống.

Bọn họ chênh lệch rất nhiều nữa…..

Bọn họ không thích hợp, tuyệt không thích hợp!

Cô muốn phản kháng, nhưng anh đem thân thể cô giữ chặt, cô có thể chịu đựng anh rút ra rút vào.

Từng cái tiến vào, từng cái rút ra rút vào cũng làm cô thật là đau, thật là đau…..

Mặt của cô không hề đỏ thẩm nữa, trở nên tái nhợt.

Ngón tay dài của cô bởi vì tức giận mà bám thật sâu vào cánh tay của anh.

Anh không quan tâm!

Thân thể của cô mang cho anh khoái cảm, khiến anh càng thêm kích động.

“Ô ô…… thật là đau….. vẫn đau quá…..” cô khóc sướt mướt.

Anh dừng lại động tác, rút ra phân thân, phát hiện phía trên tất cả đều là máu của cô.

Đường Ngữ Thi lập tức chạy tới góc, dùng chăn đem mình bọc lại, thân thể co rúm lại, với đôi mắt thù địch nhìn anh, chỉ sợ anh lại xâm chiếm mình lần nữa.

“Em……”

“Không nên tới…..” Cô ríu rít khóc sụt sùi.

Chuyện làm sao sẽ biến thành như vậy?

Anh phải để cho cô cảm thấy vui vẻ mới đúng!

Anh nghĩ thử thuyết phục cô, dù sao anh cũng chưa được thỏa mãn.

Đường Ngữ Thi trừng mắt nhìn nam tính to lớn mạnh mẽ kia, giống như đang nhìn kẻ địch, không thể nào tha thứ.

Phan nghĩ có đầy dục vọng cũng bị ánh mắt của cô đẩy lùi, anh cảm thấy thất bại tốt cục, nhìn cô một chút, cô xoay đầu hướng tới bên cạnh, căn bản cũng không bỏ anh.

Xem ra, tự dưng làm như vậy lại có một ngày bất lợi …..

Đáng tiếc anh đã to lớn mãnh mẹ như vậy, lại xuất trận không thắng như vậy!

Chuyện như vậy bỏ dở nửa chừng, đối với thân thể người đàn ông thì là tổn thương lớn.

Nhưng cô không muốn, anh miễn cương bắt cô cũng không có ý nghĩa!

Phan Nghị ủ rũ cúi đầu vào phòng tắm.

Đường Ngữ Thi ngồi ở trên giường động một cái cũng không dám, chỉ sợ lại dính cái loại đó, khó thừa nhận đau đớn.

Loại đau này….. thật là đau! Cô căn bản cũng không có biện pháp tiếp nhận!

Cô từ nhỏ đến lớn sợ nhất là đau đớn, coi như đối với người khác chỉ là một loại đau đớn, trên người cô thì nó hiệu quả gấp đôi, chuyện như vậy….. Căn bản cũng không có trong tiểu thuyết

viết đẹp như vậy…..

Có lẽ, vừa mới bắt đầu có rồi! mặt cô ửng hồng nghĩ.

Anh làm đủ màn dạo đầu, để cho cô thỏa mãn than nhẹ.

Mà cô từ đầu tới đuôi chỉ thích màn dạo đầu mà thôi, cô không cần cái khổng lồ đó vào trong thân thể của mình!

Mới vừa tiến vào, cô liền cảm thấy đau không chịu được!

Loại chuyện như vậy…. phá tan tất cả mộng ảo về hôn nhân của cô.

Anh coi thường cô, cô còn có thể tiếp nhận.

Anh muốn đụng cô, cô trở nên không thể nào tiếp thu được!

Phan Nghị lại đột nhiên trở lại, một phần công văn quên cầm, anh trở lại tranh thủ xem một chút.

Tiếng hát của cô khiến anh không rời đi được, không ngờ hên xui lại nhìn thấy một màn chạy trần truồng của cô, hoàn toàn kích động thú tính của anh.

Không ngờ, cuối cùng vẫn là thất bại!

Anh nghĩ muốn cô!

Cô lại không cảm kích chút nào, chống cự anh bên ngoài.

Anh cũng không muốn miễn cưỡng cô.

Những điều như vậy trên giường, thì phải bồi dưỡng tình cảm là tốt nhất!

Anh bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của cô, vô tư để hình ảnh của cô hiện xunh quanh trong đầu anh, đi làm về sớm, muốn bồi dưỡng tình cảm với cô.

Anh làm những việc này khiến Đường Ngữ Thi cảm thấy có gì không đúng.

Anh uống lộn thuộc sao?

Trước kia đi sớm về trễ, cô muốn gặp anh đều không gặp được.

Hiện tại hay xuất hiện trước mặt cô, khiến cô tránh cũng không được!

Anh không chỉ một lần muốn rủ cô cùng tắm, hoặc muốn đối với cô có động tác thân mật, cô cũng lắc đầu cự tuyệt, thậm chí đối với anh rừng mình, coi thường anh.

Mà tính của cô trở thành như vậy cũng thể trách cô!

Lần đó tình cờ mà khiến cô đau đớn 3 ngày không dám xuống giường.

Mặc dù tấm màng mỏng kia của cô đã bị anh chiếm lĩnh, anh cũng luôn miệng bày tỏ là lần sau sẽ không đau như vậy nữa, nhưng ai dám đảm bảo anh sẽ làm đau cô nữa?

Ngay cả chính cô còn không xác định được, cô không thể cho anh thử thêm được nữa.

Phan Nghị một lần rồi một lần nếm đủ đau khổ do Đường Ngữ Thi từ chối.

Anh không khỏi nghĩ muốn ngửa mặt lên trời la hét.

Bây giờ đảo lộn rồi sao? Bởi vì lần trước anh đối xấu với cô,vậy thế bây giờ phải gặp quả báo sao?

Cô đối với anh hờ hững, khiến anh chán nản, nhưng không thể tiến triển thêm nữa.

Anh yêu cô!

Nói thật buồn cười nhưng anh không thể không thừa nhận.

Anh thật lòng yêu cô!

Trừ cô ra, anh cũng từng tức giận khi những người phụ nữ khác diễn trò, vậy mà anh cuối cùng vẫn không muốn nếm thử.

Anh chỉ muốn cô, lòng của cô.

Hưởng qua cơ thể cô mang cho anh rung động, anh không thể còn cách nào tiếp nhận những người phụ nữ khác nữa!

Ban đem mặc dù 2 người cùng giường, trước là anh không để ý tới cô,hiện tại biến thành cô không để ý tới anh.

Cô giải thích sự lạnh lùng của anh tỉ mỉ hơn chính anh!

Một đêm đưa lưng về phía anh ngủ, mỗi người một cái chăn mỏng, không cho phép anh vượt thêm một bước, nếu không cô tuyệt đối trở mặt vô tình, cầm lấy gối muốn đi chỗ khác ngủ.

Phan Nghị nhìn cô, nội tâm trầm xuống.

Có thể cùng ngủ với cô, suy nghĩ trong đầu anh toàn hình ảnh không mảnh vải che thân của cô với cái lần ngoài ý muốn kia, mỗi đêm dục vọng hiện lên, cần xông nước lạnh mới khỏi.

Anh nên rời phòng không ngủ cùng cô nhưng ban đêm cô ngủ say không phòng bị, truyền đến tiếng thở, anh sẽ sờ sờ mặt của cô, xoa xoa ngực cô, lén lén ăn vìa hớp đậu hũ, mà cô không có ý thức dưới tình huống đó.

Cứ lén lén lút lút như vậy không giống anh ngày thường, nhưng anh muốn cô đến phát điên, có thể đạt được một chút ngon ngọt cũng được.

“Em rốt cuộc muốn chiến tranh lạnh với anh đến khi nào?”

Sự chịu đựng của anh đã đạt tới cực đại, không cách nào chịu được nữa.

Lưng đưa về phía anh, Đường Ngữ Thi mặc dù vẫn chưa ngủ nhưng không có cách nào trả lời anh.

Cô không phải cố ý muốn cùng anh chiến tranh lạnh, nhưng thật sự anh cứ muốn làm hành động thân mật với ánh mắt sắc đó với cô, khiến cả người cô không thể nào tiếp thu được.

Phan Nghị đang thay đổi rồi, anh trở nên dịu dàng, thời gian ở nhà cũng nhiều, những thứ này cô đều biết.

Nếu là cô trước kia, cô sẽ mừng rỡ như điên.

Hiện nay, cô nghĩ rằng anh làm những việc này chỉ mà muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà làm thủ đoạn vậy.

Ở đáy lòng Đường Ngữ Thi nghĩ tới ngày đến đại học, cô mỗi ngày bấm ngón tay, chỉ còn hai tuần lễ nữa, cô tự nói với mình, cô sẽ len lén dời đến kí túc xá ở.

“Thi Thi, em quay ra đây đối mặt với anh”. Phan Nghị yêu cầu nói.

Đường Ngữ Thi hoàn toàn không hợp tác.

“Nếu như em là bởi vì trước anh đối xử quá lạnh nhạt với mà như vậy thì anh đang thay đổi rồi, em nên cho anh một cơ hội”.

Đường Ngữ Thi không có trả lời.

“Thi Thi, em nói một lời đi, không cần không nói chuyện được không?”

Âm thanh buồn buồn của Đường Ngữ Thi truyền đến. “Em không biết muốn nói với anh cái gì”.

Phan Nghị nghe vậy như trời giáng điện bổ, sắc mặt thay đổi.

“Thi Thi…. Anh thực sự muốn đền bù cho em…. Em nhất định phải cự tuyệt như vậy sao?”

Đường Ngữ Thi khẽ xoay người, nhìn anh vẻ mặt như đưa đám, trong lòng không khỏi mềm đi.

“Em đã xoay người lại rồi”.

“Thi Thi”. Tay Phan Nghị muốn chạm vào thân thể của cô, mắt cô không chớp chú ý lấy, toàn thân căng thẳng, sắc mặt biến sắc.

Anh đưa tay giữa không trung rồi lại rụt về. “Anh….. ngày mai anh dẫn em đi xem phim”.

“Anh không phải mỗi ngày đều rất bận sao? Không cần”.

“Chỉ vì em, anh nguyện ý dành chút thời gian”. Anh thâm tình khẩn thiết nhìn về cô.

Toàn thân cô không được tự nhiên, “Ách…. Bộ dạng anh bây giờ em không quen”.

“Thi Thi… anh về sau cũng sẽ dịu dàng với em, em nhất định phải quen”.

“Hả……!”. Cô giật mình, miệng nhỏ bé mở ra nhìn anh. “Em tương đối quen với anh lạnh lùng trước kia…..”

“Trước kia anh quả thật đã bỏ rơi em, anh đáng chết”. Đường Ngữ Thi không thích bộ dạng anh nguyền rủa mình, lắc đầu. “Không nên nói như vậy”.

“Anh về sau sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn. Em thích xem phim gì?”

“Em….” Cô chần chừ thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu. “Em không thích xem phim”.