Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 62




"Vốn là không cần chúng ta đi." Tiểu Vương nhìn Lâm Phạm: "Lãnh đạo nói cho anh đi ra ngoài tránh gió lớn, bớt ở nhà để tâm vào chuyện vụn vặt, tránh cho quay đầu lại làm ra chuyện cực đoan."

Tần Phong đang nhẹ nhàng, thoải mái lườm liếc Tiểu Vương, ánh mắt lạnh như băng. Lâm Phạm đeo tai nghe lên, chọc dưới cánh tay Tần Phong, thấp giọng nói: "Chừng nào đến gọi em, em ngủ một lát."

Tần Phong ừ một tiếng, cầm áo khoác khoác lên người Lâm Phạm, Tiểu Vương liếc nhìn Tần Phong từ trong kính chiếu hậu, cười đùa tí tửng: "Lâm vẫn còn học học cấp ba nhỉ?"

Tần Phong liếc anh ta: “Cậu nói nhiều thế.”

Tiểu Vương gãi đầu, cười rộ lên.

Lâm Phạm rất nhanh sau đó đã ngủ mất rồi, đầu đặt ở giữa cửa sổ xe và tựa lưng của ghế. Khi xe đi ngang qua đường phải giảm tốc độ vang lên tiếng “loảng xoảng” thì cô đụng vào đầu, cô ôm đầu hừ một tiếng, không mắt mở thay đổi tư thế tiếp tục ngủ. Tần Phong vươn tay kéo đầu của cô đặt lên đùi mình, Lâm Phạm mở mắt ra nhìn thấy Tần Phong, xê dịch đầu tiếp tục ngủ.

Một giờ chiều đến huyện Từ Sơn, tìm chỗ ăn vội cơm trưa rồi đến cục công an huyện. Tuy rằng địa điểm xảy ra vụ án gần thành phố X, người phát hiện hài cốt báo án cũng ở thành phố X, nhưng mà địa điểm xảy ra vụ án thật sự thuộc về Giang Thành. Vì vậy người chịu trách nhiệm của cục công an huyện Từ Sơn đến sau nhận vụ án, xương người đã được đào lên, quần áo trên người đã thành mảnh vụn, chồng chất ở một bên. Căn cứ trình độ hư thối của tấm vải, ít nhất là năm năm.

Cụ thể là tử vong như thế nào vẫn cần pháp y kiểm tra thi thể rồi mới có thể kết luận, Tần Phong nhìn một lần, nói với pháp y Lưu: "Xương sọ có tổn thương."

Lưu pháp y đã đeo bao tay lên, mặc quần áo bảo vệ, kiểm tra hài cốt: "Đúng là xương sọ có tổn thương, là vết thương cũ."

"Xương sườn có đứt gãy."

Pháp y của huyện nói: "Chó đào gãy hai cái xương sườn rồi."

“Tôi biết mà, gốc gãy mới” Pháp y Lưu chỉ dấu vết đứt gãy mới: "Thế nhưng vẫn còn hai cái xương sườn đứt gãy khác nữa."

Anh ta vuốt vị trí xương sườn, nhíu lông mày: "Vết tích rất ngay ngắn, hai cái xương bị chó đào gãy đã tìm được chưa?" Ông ta quay đầu lại nhìn pháp y của huyện, khoa tay múa chân: "Thiếu một xương sườn bị cắt ra."

“Tìm được một khúc, một khúc khác nghe nói là bị chó ngậm đi rồi."

Tần Phong vòng quanh hài cốt nhìn một vòng, pháp y huyện nói: "Người chết là nam, tuổi chừng hai mươi đến hai mươi lăm. Thời gian tử vong, có khả năng là năm, sáu năm. Thân cao khoảng một mét bảy hai, nguyên nhân cái chết có thể là đầu bị một đòn mạnh. Cánh tay bị buộc sau lưng, xương sườn có đứt gãy. Về cơ bản có thể phán định là anh ta bị giết."

“Ừ, không sai biệt lắm." Pháp y Lưu kiểm tra xương sọ, anh ta làm việc rất nghiêm túc.

Tần Phong cầm lấy một đống vải bên cạnh: "Có lẽ thời gian tử vong vẫn có thể xác định chuẩn hơn một chút."

“Làm như nào?”

“Ghép lại xem xem.”

Những mảnh vải đã mất đi màu sắc vốn có, rách nát không còn hình dáng. Người bên vật chứng ghép các mảnh quần áo lại, Tần Phong nói: "Thời gian tử vong hẳn là mùa hè, ngắn tay."

Thời gian bộ hài cốt này bị chôn quá lâu, đã nhìn không ra manh mối nào có giá trị hơn, Tần Phong trầm tư một lát, nói: "Có thể dẫn tôi đi hiện trường nhìn hay không?"

"Cách nơi này có chút xa, lái xe phải hơn hơn ba giờ, hơn nữa đường núi không phải dễ đi."

Tần Phong cởi bao tay, quay người đi ra ngoài: "Bây giờ đi qua luôn, nếu đi nhanh thì trước khi trời tối có thể về kịp."

Một ngày dài của mùa hè.

Tần Phong mang theo Lâm Phạm đi ra ngoài, Lâm Phạm vuốt vuốt cái mũi: "Thi thể đó có sáu ngón tay."

Tần Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Sáu ngón tay ư?”

Lâm Phạm gật đầu: “Người sáu ngón tay không tính là đặc biệt nhiều, cũng coi như một manh mối."

Tần Phong bảo bọn Tiểu Vương chờ, xoay người quay lại nhìn thi thể. Tại sao anh không có chú ý tới thi thể có sáu ngón tay chứ. Lúc trở về, pháp y Lưu đang cùng một người khác nghiên cứu xương sườn, nhìn thấy Tần Phong, pháp y Lưu dùng cánh tay đẩy kính: "Sao quay lại thế?"

Tần Phong cúi đầu nhìn xương tay thi thể: “Sáu ngón đúng không?"

Sáu ngón tay được phân ra hai loại, một loại giống ngón tay bình thường, có móng tay, xương các đốt ngón tay và thịt gân bắp, loại này khá rõ ràng. Một loại khác không có xương cốt, không rõ ràng cho lắm, ví dụ như sau khi hài cốt hư thì không ra sáu ngón tay nữa. Ngón cái ở tay phải của thi thể nghiêng, bên cạnh nó có thêm một cái gốc xương, vô cùng không rõ ràng, cũng không biết Lâm Phạm sao thấy được.

"Người này có sáu ngón tay." Tần Phong nói.

Pháp y Lưu tạm bỏ qua xương sườn, cầm lấy xương tay kiểm tra, sau một lúc lâu mới gật đầu: "Đúng là sáu ngón tay."

"Có thể nhìn ra dấu vết đã làm phẫu thuật không?"

“Chưa từng làm phẫu thuật, ngón tay thứ sáu có lẽ cũng không lớn nên xương các ngón tay khác vẫn bình thường.”

Một pháp y khác nói: “Tôi thấy rất nhiều người khác ở thôn một khi có bàn tay sáu ngón nếu không ảnh hưởng đến ngón tay bình thường khác thì cũng sẽ không cắt bỏ. Dù sao cũng không dư giả gì, tiền phẫu thuật cũng không rẻ.”

Tần Phong: "Vậy không phải phạm vi đã nhỏ hơn rồi hả? Người này xuất thân nông thôn, điều kiện trong nhà không tốt lắm."

Pháp y Lưu trừng mắt: "Đúng vậy."

Tần Phong: “Tôi biết rồi, sau khi tôi xem hiện trường xong sẽ liên lạc.”

Pháp y Lưu nói: “Nhớ đào đất gần đây cho tôi.”

"Bộ hài cốt này được xử lý quá sạch sẽ rồi, tôi muốn biết điều kiện chôn cất là dạng gì.”

“Đã hiểu.”

Tần Phong và pháp y Lưu liên thủ cùng nhau làm không ít bản án, cũng có ăn ý cơ bản.

Tần Phong đi ra ngoài, Tiểu Vương và Lâm Phạm đang ngồi trong xe chờ anh, Lâm Phạm ngồi thẳng vin cửa sổ xe nhìn Tần Phong, nâng gương mặt cười mày cong cong. Tần Phong mở cửa xe sải bước lên xe, đóng cửa xe: "Đi thôi."

Thuận tay xoa nhẹ dưới tóc Lâm Phạm: "Đúng là sáu ngón tay."

Ngồi ở ghế phụ là đội trưởng cục công an huyện: "Chúng tôi trị an nơi đây tốt nên có rất ít sự kiện xấu xa xuất hiện, xảy ra án địa phương trên thực tế đã ra khỏi huyện Từ Sơn rồi. Nếu như không phải thành phố X đẩy bản án tới thì chúng tôi cũng không quan tâm.”

Tần Phong vặn mở một chai nước đưa cho Lâm Phạm, môi Lâm Phạm hơi hơi khô.

“Nghĩ gì đó?”

“Nghĩ xem người kia chết như thế nào." Lâm Phạm uống một hớp nước, cất chai nước đi: "Quần áo rất giống loại áo phổ thông, đáng tiếc mục nát quá nghiêm trọng nên không thấy rõ hình in phía trên."

Lúc nãy khi Tần Phong đang nhìn xương, Lâm Phạm cũng không có nhàn rỗi.

"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chân tướng sẽ luôn rõ như ban ngày."

Lâm Phạm gật đầu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Ra khỏi thành phố thì chính là đường núi. Dãy núi liên miên không dứt, đường núi quanh co, con đường vô cùng khó đi. Lâm Phạm nắm thật chặt tay ghế mới không bị đập vào kính.

"Nơi đây không có đường cao tốc sao?"

“Đang tu sửa đường cao tốc Giang X, đoán chừng phải sau một năm mới xong được.”

Lại là quẹo một cái ngoặt, Tiểu Vương nắm tay lái: "May là kỹ thuật lái xe của tôi tốt, là một người lái xe tràn trề kinh nghiệm. Nếu không thì chạy con đường núi này kiểu gì cũng sẽ gặp chuyện không may, không thể...”Nói còn chưa dứt lời, một cước phanh lại, mấy người thiếu chút nữa bị quăng ra ngoài. Một chiếc xe gắn máy gào thét chạy qua, bánh xe của bọn họ bởi vì cái hướng phanh gấp kia mà đã vào trong cống thoát nước.

“Người đó không muốn sống nữa ha. Chạy xe kiểu gì thế? Ngại sống lâu à!”

Tần Phong đẩy cửa xe xuống dưới: "Xuống, tôi lái "

Tiểu Vương yên lặng xuống xe, cúi đầu đi ra sau xe tìm công cụ, đào đất lấp cống thoát nước để lấy bánh xe trước ra. Giằng co 20 phút, xe mới ra được.

"Bây giờ không phải là đang cấm xe máy sao? Sao còn có người chạy ở đây thế? Lại còn không đeo mũ bảo hiểm, không tuân thủ luật lệ giao thông. Cậu ta muốn chết thì cũng đừng kéo theo người khác chứ."

Bên kia núi là vách núi rất sâu, Lôi Duy Vũ của cục công an huyện cũng bị giật mình: "Tốc độ ban nãy của cậu ta quá là nhanh, chưa kịp xuống dưới tóm, tôi gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, để cho bọn họ tới bắt người. Thiếu nợ phạt trước rồi, thật sự là không muốn sống." Anh ta vẫn còn sợ hãi, nãy suýt chút nữa một xe mất mạng rồi.

Đổi  là Tần Phong lái xe, Lâm Phạm lúc này hết sức chăm chú nhìn đường phía trước, đã bị hù thật rồi.

Bốn giờ rưỡi chiều mới đến thôn trang phụ cận, Tần Phong xuống xe, đứng ở ven đường và nhìn lên. Địa hình bên này hiểm trở, phía trên là đường núi vòng và rừng cây.

Quay đầu, trước mặt là một dòng sông.

"Hiện trường phát hiện án là một mảnh đất trong rừng cây, hoàn cảnh ở đó tốt, rất nhiều người của thành phố X biết lái xe vào cuối tuần sẽ tới nơi này câu cá, nghỉ ngơi giải trí."

Trước mặt là một rừng cây, chủ yếu là cây hòe.

“Làm sao để xuống đó?”

“"Nơi này có một con đường nhỏ."

Lôi Duy Vũ đi trước dẫn đường, Tần Phong đi xuống rồi mới quay đầu lại, vươn tay: "Chậm một chút, đến đây."

Tiểu Vương khẽ giật mình, chỉ mình: "Tôi?"

Tần Phong chán ghét: "Cút."

Hất cái cằm ý bảo phía sau anh ta: "Lâm Phạm."

Tiểu Vương: "..."

Đường hẹp quanh co, hai bên đường là bụi gai, Tần Phong nắm tay Lâm Phạm dắt cô đi xuống  trước mặt. Lâm Phạm lớn lên trong núi, đối với dạng đường này là chuyện nhỏ. Mặt cô nóng lên, tỏa nhiệt, cúi đầu cùng Tần Phong đi xuống núi.

Tới gần bờ sông, có một mảnh rừng cây địa thế bằng phẳng rất lớn, cây cối cao lớn, ở chỗ sâu trong rừng có một cái hố đất lớn, còn treo dây cảnh giới. Tần Phong buông tay Lâm Phạm, đi nhanh qua đó.

Cái hố không sâu, chưa đủ một thước, bằng không thì cũng sẽ không bị chó móc ra.

Phụ cận vứt rải rác không ít túi nhựa, chai đồ uống, rác rến bừa bãi lộn xộn. Lâm Phạm nhíu mày, nhặt lên túi nhựa bị gió thổi bay khắp nơi lên và vo thành viên tròn cất vào trong túi lớn.

“Nơi phát hiện xương chính là ở đây.”

Tiểu Vương mở rương hòm ra, lại đeo bao tay lên khám xét hiện trường, lấy bùn đất.

"Gần đây có bao nhiêu thôn?"

“Tổng năm, sáu cái.”

Lâm Phạm đứng ở bờ hố quan sát cái hố, trong hố có cổ mùi vị thối rữa, hòa lẫn mùi hôi của xác chết. Năm năm quá lâu, mùi hôi đã rất nhạt, mùi không nồng lắm.

Lâm Phạm xoa xoa lỗ mũi, xin cái bao tay và cũng nhảy vào trong hố, cô lật một khối đất. Một xu tiền bằng kim loại, rỉ loang lổ liền xuất hiện ở trong mắt, Lâm Phạm nhặt lên: "Đây là của người bị hại sao?"

Tần Phong nhận lấy tiền bằng kim loại, tiền bằng kim loại là một tiền đồng, chữ phía trên mơ hồ không rõ, phía sau mặt lờ mờ thấy lẻ chín. Bỏ nó vào túi vật chứng, Tiểu Vương chụp hình hiện trường.

Không còn những phát hiện khác, Tần Phong đi ra khỏi rừng cây, đi đến bờ sông: "Bên này có thuyền không?"

"Có, nhưng là nơi này không có thuyền lớn đỗ lại, thuyền lớn ở bến tàu."

"Bến tàu cách nơi này có xa lắm không? Xây dựng hồi nào?"

“Bến tàu được xây dựng mười năm rồi, cách đây chừng một cây rưỡi.”

“Thôn gần nhất tên gì?”

“Thôn Đại Hòe Thụ, có mười mấy gia đình."

"Bao xa?"

"Không xa, chúng ta đi xe đi thẳng lên chừng mấy phút đã đến."

Nắng chiều ngã về tây, ánh sáng tươi đẹp chiếu trên mặt sông, ánh sáng chiếu ra đẹp đẽ, chói mắt. Lúc xế chiều, mặt hồ gió êm sóng lặng, nước biếc trong suốt, mênh mông vô tận. Mùi hoa theo gió bay tới, thơm mà không nồng, khó trách có người tới nơi này chơi, buông lỏng. Là một nơi xinh đẹp, làm tâm trạng người ta vui thích, nhưng là nếu không có án mạng.

"Có phải lượng nước tăng đáng kể trong hai năm qua không?"

"Không, mực nước không cao lắm. Bên dưới có một hồ chứa nước sẽ kiểm soát mực nước."

"Ngành du lịch ở đây phát triển bao nhiêu năm rồi? Nghĩa là có nhiều người đến đây chơi như thế này không? Cách đây 5 năm và bây giờ có giống nhau không?"

“Tôi đã hỏi dân địa phương phụ cận rồi, năm năm trước người tới nơi này câu cá cũng rất nhiều. Có mảnh phong cảnh tốt, địa thế bằng phẳng, là một nơi rất tốt.”

Tần Phong xoay người: “Đi thôn phụ cận hỏi một chút."

"Trời cũng sắp tối, buổi tối có về không?"

"Ở một đêm cũng được, thuận tiện hỏi thăm tình hình."

Anh hoài nghi là người của những thôn gần đây làm. Chôn ở đây, phương tiện di chuyển hẳn là không phải xe, với lại đường ở đây cũng không dễ đi, đi từ quốc lộ xa thế để lôi thi thể lại đây chôn? Sao không tìm con đường gần để làm? Nếu ở không xa thì sẽ không ai vác thi thể đến chỗ quen thuộc mà chôn vì nguy hiểm quá lớn, nhưng cũng sẽ không quá gần. Nếu như là dân của thôn gần đây, địa thế dựa lưng vào rừng sâu núi thẳm thì chôn đâu không được? Sao phải chôn ở dưới mắt người khác?

“Vậy cũng được.”

Tiền bằng kim loại ít nhất có thể xác định là năm lẻ chín, thời gian chết là sau năm lẻ chín, trong sáu năm. Mới vừa ngồi lên xe, pháp y Lưu gọi lại, Tần Phong xuống xe nghe điện thoại.

Tiểu Vương quay đầu nhìn Lâm Phạm, cười tí tửng:, "Sao cô cũng không sợ thế? Con gái thấy mấy nơi thế này cũng không thét chói tai sao?"

Lôi Duy Vũ ở hàng trước quay đầu, nhìn về phía Lâm Phạm: “Đây cũng là lãnh đạo tỉnh? Đội cảnh sát hình sự?"

Tiểu Vương cười lên: "Không phải, đây là chuyên gia." Chuyên khắc đội trưởng của bọn họ: "Đi theo xem vụ án."

“Xin chào, tôi tên Lôi Duy Vũ."

Lâm Phạm cười bắt tay với anh ta, gật đầu.

"Lâm Phạm."

Tiểu Vương tìm không ra chuyện gì để nói chuyện phiếm với Lâm Phạm: “Hồi nãy sao cô phát hiện được tiền xu kia thế?”

"Ngửi được." Lâm Phạm lời ít ý nhiều, rất có tố chất từ Tần Phong.

Tiểu Vương nói: "Tôi đã từng nghe đội trưởng Tần nói rồi.”

Tầm mắt Lâm Phạm từ quan sát một bên mặt của anh ta chuyển xuống chân anh ta, Tiểu Vương bị nhìn sợ hãi trong lòng: "Tôi bị sao à? Lạ ở đâu hả?"

“Hồi nãy anh đạp phải vị trí có mùi hôi của tử thi rất nặng."

Tiểu Vương: “...”

“Dịch của thi thể thấm ướt đất bùn, dồn qua từng ngày, đó là khối đất có âm khí nặng nhất."

Tiểu Vương: "..."

Tần Phong lên xe, liếc nhìn Tiểu Vương và Lâm Phạm ở hàng sau: "Đang nói gì vậy?"

“Nguồn gốc của thi thể đã được xác định chưa?” Tiểu Vương thu lại tiếng cười, nghiêm túc nói: “Không tìm được nguồn gốc của thi thể thì tất cả đều là vô ích.”

“Từ rất lâu rồi mà, sẽ không nhanh được đâu." Tần Phong lái xe đi ra ngoài: "Lập tức chia ra hành động, nơi này tổng cộng có ba thôn, tôi và Lâm Phạm một tổ, hai người các anh một người một thôn. Hỏi thăm năm năm trước có một người nam cao một mét bảy mươi hai, chừng hai mươi hai tuổi mất tích không. Còn nữa, có sáu ngón tay.”

"Được."

Tần Phong thả hai người bọn họ ở thôn bên cạnh, quay đầu trở về và ngừng xe ở ven đường, dẫn Lâm Phạm vào thôn. Sắc trời dần tối, trong thôn đã nổi lên khói bếp.

Lâm Phạm đi theo sau lưng Tần Phong: "Tối nay mình không trở về huyện sao?"

"Không trở về, nơi phát hiện án là ở chỗ này, hung thủ cũng ở gần đấy."

“Nguyên nhân cái chết của người đó là cái gì? Vết thương trí mạng hả?"

Tần Phong giơ tay lên tỏ ý cô đừng nên nói gì nữa, một người đàn bà trung niên ôm đứa nhỏ đi tới, Tần Phong tiến lên nói với người đó: "Thôn này có chỗ ngủ lại không?"

"Có, mấy người là?" Người đàn bà thấy quần áo Tần Phong đang mặc, lập tức cười lên, nói tiếng đặc giọng địa phương: "Chúng tôi cung cấp chỗ ở, một căn một đêm năm mươi. Cậu muốn nhìn phòng không?"

Du khách tới đây nhiều, nên hộ gia đình thôn trang quanh đây nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền. Bây giờ du lịch đang mùa chính, người trong thôn bọn họ đã dựa vào cái này để kiếm tiền sinh sống mỗi tháng cả năm.

"Được."

Người đàn bà ôm đứa trẻ dẫn đường, mặt đầy tươi cười, trò chuyện sôi nổi. Nhưng khẩu âm quá nặng nên Lâm Phạm nghe không hiểu mấy câu, kéo kéo tay áo Tần Phong: “Không cần hỏi thăm bọn họ?"

“Không cần.”

Lâm Phạm đảo mắt, ngay sau đó mím môi cười: "Vậy anh cũng là bớt chuyện, không cần hỏi thăm khắp thôn. Dì này thật sự nói nhiều, không chừng chuyện trong thôn cũng nói hết."

Tần Phong đi bên cạnh Lâm Phạm, bước chân nhàn nhã, đột nhiên vươn tay ra khoác lên bả vai Lâm Phạm. Lâm Phạm ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu nhìn anh, ánh mắt Tần Phong tựa như đong đầy ý cười, nhìn cô chằm chằm.

Tim Lâm Phạm rơi một nhịp: “Nhìn... nhìn gì thế?”

Tần Phong dừng bước lại, cúi đầu dí sát mặt Lâm Phạm, dì đi phía trước đột nhiên quay đầu: “Hai người...”

Ngón cái Tần Phong lướt qua mặt Lâm Phạm:Tần Phong quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Phạm: “Em hoa mắt sao?”

Lâm Phạm chớp mắt nhìn Tần Phong, anh buông tài liệu xuống đưa tay xoa tóc cô: “Mệt thì ngủ một lúc, hôm nay không ngủ trưa.”

Lâm Phạm nhanh chóng ngẫm nghĩ, hiểu ra hai tên đó không phải người. Lôi Duy Vũ cũng cười nói: “Đúng vậy, nhất định là mệt mỏi đến hoa mắt, chỗ nào có người chứ? Mưa lớn như vậy có ai không tránh mưa?”

Lâm Phạm gật đầu, xoa mắt: “Đúng là tôi mệt rồi, không biết bao giờ mới ngừng mưa.”

Từ đầu đến cuối hai người đó không đến gần, nếu như là người, thời gian lâu vậy thì chắc bọn họ đã đến. Lâm Phạm cắn da khô trên môi, trên núi khô ráo, Lâm Phạm uống một hớp nước, nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi.

Tần Phong và Lôi Duy Vũ đang thảo luận vụ án, tâm trạng của Lâm Phạm rất hỗn loạn, sao hai người đó xuất hiện? Bọn họ là ai? Cô lại mở mắt ra, con đường phía trước không có gì cả, không thấy hai người đó nữa. Mưa nhỏ dần, rơi rả rích nửa giờ mới ngừng hẳn. Lôi Duy Vũ mở cửa xuống xe, không khí mát mẻ hòa lẫn mùi bùn đất ở bên ngoài đập vào mặt, anh ta đi tới ven đường cái nhìn về phía xa. Mặt trời dần ló đầu, anh ta hô: “Có cầu vồng kìa.”

Tần Phong đáp một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Phạm: “Vừa mới nhìn thấy cái gì?”

“Hai người đàn ông, một già một trẻ cúi đầu đi trong mưa. Đi rất chậm, em cảm thấy kỳ lạ nên thuận miệng hỏi một câu.” Lâm Phạm hơi lúng túng, xoa lỗ tai: “Em cũng không nghĩ ra bọn họ không phải người.”

Quả nhiên sau cơn mưa như trút nước bầu trời hiện một vòng cầu vồng, Tần Phong đẩy cửa xe đi xuống, sau khi mở cửa xe: “Sau này ở bên ngoài nói chuyện chú ý chút, bớt một người biết chuyện này sẽ bớt một phần nguy hiểm.”

Lâm Phạm gật đầu.

Sau cơn mưa bầu trời xanh biếc, đứng ở ven đường có thể thấy cầu vồng treo giữa không trung, Tần Phong nắm tay Lâm Phạm, một tay kia cho vào túi, đứng thẳng tắp.

“Ngắm cầu vồng không?”

Lâm Phạm gật đầu: “Em lớn lên ở trong núi.”

Tần Phong quay đầu nhìn cô, Lâm Phạm nhìn ra xa, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Anh cầm tay Lâm Phạm, hơi buồn cười: “Căng thẳng à?”

“Cái gì?” Lâm Phạm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần Phong, bất ngờ chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh, trái tim lại bắt đầu đánh trống vang tùng tùng tùng. “Em đâu có.”

Tần Phong cong khóe môi, ngũ quan của anh vốn lạnh lùng, vì nụ cười này mà trở nên rất mê người. Lâm Phạm đột nhiên nghĩ đến giấc mơ tối qua, Tần Phong bị một người phụ nữ diêm dúa dẫn đi, cô ở trong giấc mơ tức giận muốn khóc.

Cô hít sâu, trở tay móc ngón út của Tần Phong.

Tần Phong khẽ híp mắt: “Hửm?”

Lâm Phạm cúi đầu nhìn mặt đất ẩm ướt, bấm ngón tay út của anh.

Không cho nói nữa, cô vẫn cần thể diện. Tần Phong cười khẽ, Lôi Duy Vũ đứng đằng trước quay đầu thấy bọn họ nắm tay thì ngơ ngác, sau đó ép mình quay đầu tiếp tục nhìn cầu vồng đã mờ không thấy rõ.

Tần Phong vuốt tóc Lâm Phạm, rút tay ra.

“Buổi chiều trở về không?” Lôi Duy Vũ hỏi.

“Chưa tra rõ vụ án, điều tra lại bốn người này, chúng ta chia nhau hành động.”

“Được.”

Lôi Duy Vũ cũng không muốn tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, rõ ràng Lâm Phạm và Tần Phong là một đôi, anh ta cứ đứng chen ở đây rất khó xử, vô cùng lúng túng.

Lâm Phạm và Tần Phong đến thôn Mã Đầu, sau khi Lôi Duy Vũ rời đi, cuối cùng Lâm Phạm cũng dời từ hàng sau đến ghế phụ lái. Xe đi lại trên đường cái giữa núi, cô nói: “Em có thể xem tài liệu không?”

Tần Phong cầm tài liệu lên đưa cho Lâm Phạm, nói: “Điều kiện phù hợp có bốn người, nhưng đều không có sáu ngón tay. Có hai người trí lực kém, hai người khác thì một người tên là Lưu Hổ, năm xưa bố mẹ ly dị, mẹ tái hôn, bố chẳng ngó ngàng gì tới, nghe nói đã bỏ nhà đi năm sáu năm rồi, hàng xóm nói không thấy trở về. Một còn lại tên là Đổng Hâm, bố mẹ cũng ly dị, mẹ tái hôn, bố qua đời vào hai mươi năm trước, anh ta được bác cả nuôi lớn, sáu năm trước đi làm, đến giờ không có tin tức.”

Lâm Phạm lật tài liệu, nhìn tài liệu của hai người có trí lực kém, nói: “Thật ra thì trí lực kém rõ ràng có tính di truyền, không thể tự lo liệu cuộc sống nên bị cấm kết hôn. Anh xem cả nhà Đổng Tiểu Bàn này, sinh ra bốn đứa bé đều có vấn đề về trí lực.” Lâm Phạm lấy tài liệu của một người mất tích trong đó: “Người đáng thương là những đứa bé này.”

“Luật pháp có quy định, nhưng mà công việc cũng không dễ làm.” Ở vùng lân cận có rất nhiều trẻ em trí lực kém, địa phương nghèo, một khi nghèo thì người ta khá coi trọng chuyện nối dõi tông đường. Cưới kẻ đần độn, sinh ra một đống trẻ con đần độn, kéo dài không ngừng. “Nông thôn còn có rất nhiều lễ cưới không đăng ký kết hôn, vốn không có cách ngăn chặn.”

Năm giờ rưỡi chiều đến thôn Mã Đầu, bọn họ đến nhà Trương Tam trước, Trương Tam mất tích năm năm trước.

“Nó nói muốn ra ngoài làm việc, chúng tôi để nó đi, sau đó thì cũng không trở về nữa.”

“Mọi người có tìm không?”

“Tìm rồi, nhưng kiểu gì cũng không tìm được, tốn rất nhiều tiền ——” Ông cụ đang lau nước mắt, thấy cháu trai nhỏ ở xa ngã xuống, hô to một tiếng vội vàng chạy tới.

Trương Tam là lão Tam của nhà họ, trên còn có hai người anh đều là trí khôn không cao. Anh cả tiêu tiền cưới một cô gái ánh mắt có vấn đề, sinh hai đứa bé, chủ yếu vẫn dựa vào ông cụ nuôi nấng. Anh hai biết điều, từ đồng ruộng trở về giờ đang ngồi ở trụ cửa hút thuốc.

Tần Phong đi tới hỏi anh ta, anh ta lập tức cười mà vùi mặt vào trong cánh tay, nhất định không chịu nói một câu với Tần Phong.

“Lão Nhị không thích nói chuyện.” Ông cụ bế cháu trai đi đến, Lâm Phạm thấy đứa cháu này cũng không thông minh lắm, đầu óc ngờ nghệch. “Ông vừa mới nói đến đâu?”

“Trương Tam cao bao nhiêu?”

“Xấp xỉ lão Nhị thôi.” Tần Phong liếc nhìn lão Nhị khom người gần như muốn kẹp đầu vào nách vội vã đến phòng bếp, không tới một mét bảy. “Lúc đi mặc quần áo cái gì? Vào mùa nào không thấy nữa?”

“Mùa đông, mặc quần áo màu đen.”

“Anh ta đi đâu làm việc? Ông yên tâm sao?”

“Haiz, không yên tâm thì có cách gì chứ? Trong nhà nhiều trẻ con, nó ở nhà chỉ ăn cơm, không làm gì hết. Không nuôi nổi, mắng nó đôi câu thì nó chạy, sau đó không tìm được nữa—— “

“Được, chúng tôi biết rồi, một khi chúng tôi có tin tức của Trương Tam sẽ thông báo cho ông.”

“Trương Tam có sáu ngón tay không?”

“Không có.”

“Vậy cảm ơn ông.”

Đi ra thôn Mã Đầu, Lâm Phạm hỏi: “Chắc bộ hài cốt đó cao hơn Trương Tam đúng không? Cũng không phải sáu ngón tay, không phải anh ta nhỉ?”

“Ừ.”

Hoàng hôn buông xuống, giữa núi bị bóng tối bao phủ. Tiếp tục chạy tới thôn tiếp theo gặp đám người Lôi Duy Vũ, xe chạy nửa giờ đột nhiên dừng lại, Lâm Phạm vội vàng nắm lấy tay vịn quay đầu nhìn Tần Phong: “Sao thế?”

Tần Phong khởi động lần nữa, không chuyển động.

Anh tháo giây an toàn mở cửa xuống xe, Lâm Phạm vội vàng xuống từ bên kia, gió đêm giữa núi hơi lạnh, Lâm Phạm rụt cổ một cái: “Xảy ra chuyện gì thế? Xe hỏng rồi sao?”

“Anh xem xem.”

Tần Phong mở nắp xe trước kiểm tra đường giây, Lâm Phạm ở bên cạnh chiếu sáng giúp anh. Không có chỗ hỏng, Tần Phong kiểm tra lần nữa, lên xe mà vẫn không chạy. Anh lại đi xuống, cầm hộp dụng cụ tháo linh kiện, Lâm Phạm đợi ở một bên. “Vấn đề ở đâu thế?”

Tần Phong đưa tay lấy đèn pin: “Vào trong xe đợi đi, bên ngoài lạnh.”

“Em không lạnh.” Giữa núi tiếng dế tranh nhau kêu, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, phá vỡ bầu trời đêm. Sắc bén chói tai, vô cùng ghê rợn, Lâm Phạm lạnh sống lưng, nói: “Hay là gọi điện thoại để cho người ta tới sửa nhé?”

Tần Phong tuyệt vọng buông hộp dụng cụ xuống, thật sự không tra ra hỏng ở chỗ nào.

Gọi được điện thoại, nói tình huống với bên kia, Lôi Duy Vũ bảo: “Hai người để xe ở đâu đó, đi về phía trước nửa tiếng có một thôn, nhà thứ ba ở phía nam kênh rạch là nhà một bà con xa của tôi. Anh đến đó ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai chúng tôi đến đón hai người, chỗ tôi có người xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ không đến được.”

“Người đó không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là không biết xe tông. Đường núi khó đi, buổi tối dễ xảy ra chuyện.”

“Được rồi.”

Tần Phong cúp điện thoại, đặt hộp dụng cụ về, cầm áo khoác đưa cho Lâm Phạm: “Mặc vào, phía trước có thôn, đến đó ở lại một đêm trước đã.”

“Không ai tới kéo xe sao?”

“Đường núi không dễ đi, xe đến từ thị trấn xảy ra tai nạn.” Tần Phong giải thích.

Lâm Phạm ôm chiếc áo khoác lớn, môi cô lạnh đến trắng bệch, do dự mấy giây mới mặc vào. Tần Phong không đi nhanh, dường như đang đợi cô. Lâm Phạm đi nhanh hai bước, đuổi theo Tần Phong: “Các anh thường xuyên chạy khắp thôn như vậy sao?”

“Hoàn cảnh gì cũng có thể trở thành hiện trường giết người, phá án là như vậy.”

Lâm Phạm gật đầu, nhìn Tần Phong cao lớn bên cạnh: “Có bao giờ anh gặp vụ án khó giải quyết, không phá được án chưa?”

“Có, vụ án moi tim.” Giọng điệu của Tần Phong rất hờ hững, Lâm Phạm căng thẳng, cảm thấy mình nói đến chuyện không nên nói. Cô rất khó chịu cúi đầu đi về trước, đột nhiên cánh tay bị siết chặt, Lâm Phạm ngẩng đầu thấy Tần Phong nắm cánh tay cô, đi về phía trước: “Tôi không tin trên thế giới này có vụ án hoàn hảo, chẳng qua là chúng ta không phát hiện ra chỗ sơ hở.”

Lâm Phạm “ừ” một tiếng, bàn tay của anh lớn và ấm áp, nhưng mà có vết chai chọc vào tay.

Bọn họ đều yên lặng, đề tài này quá nặng nề.

“Tần Vũ là em họ của anh à?” Lâm Phạm đến công ty của bố Tần Phong mới biết Tần Phong là con một, vậy em gái họ Tần trong miệng anh chắc là em gái họ.

“Ừ.”

“Cô ấy sinh tháng mấy?”

“Tháng ba, sao thế?”

“Ngày nào?”

“Cái này thì không để ý, anh về hỏi xem. Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

“Không có, em chỉ hỏi thôi.”

Giết người không có quy luật mới là đáng sợ nhất, không có mục tiêu đặc biệt, không có tuổi tác nghề nghiệp hạn chế, bọn họ không biết lần sau hung thủ gây án vào lúc nào, chỉ có thể chờ đợi.

Quả nhiên nửa tiếng sau thấy có ánh đèn, đó là một con đường mòn, Tần Phong cầm đèn soi. Thôn được một con kênh chia làm hai, nhà nằm ở hai bên, ánh đèn rải rác không tập trung.

Lâm Phạm lấy điện thoại ra xác định vị trí, nơi này là thôn Tây Lương.

“Từ từ thôi, đường khó đi.” Trời mưa nên con đường trước mặt đột nhiên trở nên rất hẹp, có lẽ là lún. Tần Phong thuận tay cắp Lâm Phạm tới chỗ đất bằng phẳng an toàn, mới để cô xuống, Lâm Phạm không biết nên để mặt mũi vào đâu.

“Em nhìn đường, anh không cần phải để ý đến em.”

Tần Phong nhìn cô, chân quá ngắn, cô có thể nhảy qua cái kênh vừa rồi sao?

“Ừ.”

Nhà thứ ba, vừa tới cửa thì có chó chạy ra, đó là một con Pekingese không lớn, nhưng mà tiếng kêu vang dội. Một người phụ nữ đi ra, thấy Tần Phong hỏi: “Cậu là bạn của Tiểu Vũ đúng không? Mau vào đi.”

Hai chân của Lâm Phạm dính bùn, cạo trên cục gạch ở cửa.

“Làm phiền mọi người.” Tần Phong dẫn Lâm Phạm đi vào, trong sân trồng một cây anh đào.

“Đã nấu cơm xong rồi.”

Ăn một bữa cơm nóng, cơm nước xong Lâm Phạm cầm đèn điện đi ra ngoài tìm phòng vệ sinh, Tần Phong bị chủ nhà lôi kéo nói chuyện nhà. Lâm Phạm đi ra ngoài một lúc rồi, Tần Phong trò chuyện mà không tập trung. Muốn đi xem lại sợ Lâm Phạm suy nghĩ nhiều, một người đàn ông đi theo cô gái nhỏ đến phòng vệ sinh quá thô bỉ.

Lâm Phạm mới đi ra nhà vệ sinh thì thấy hai người đã gặp ban ngày, cô bị dọa suýt nữa ngã về nhà vệ sinh, trượt chân một cái vội vàng đỡ cái cây bên cạnh. Trên cây có gai, đâm Lâm Phạm đến hít một hơi.

Người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu không nói gì, người già nua nhìn Lâm Phạm: “Cô là cảnh sát à?”

Lâm Phạm cầm đèn pin, sau khi đứng vững thì buông tay ra, mím môi: “Các—— người có việc gì? Tìm tôi làm gì?”

Ông già trước mặt quỳ “bịch” xuống, dập đầu về phía Lâm Phạm, mặt đầy nước mắt: “Đồng chí cảnh sát, xin cô giúp đỡ chúng tôi! Giúp đứa con trai đáng thương của tôi, nó chết thảm quá.” "Sao bất cẩn thế? Dính đất rồi này.”

Lâm Phạm nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của anh, kịp phản ứng chỉ muốn cười. Anh đứng thẳng cắm tay về túi quần: “Trên mặt em có bùn."

Lâm Phạm không kiềm được, phì cười ra tiếng.