Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 8




Tổ chuyên án giăng kín sương mù, đây vụ án mạng thứ ba có liên quan đến Diethyl ether, Tần Phong ngậm thuốc lá, tựa người trên ghế lật xem ảnh chụp trong tay.

“Ngày 12 tháng 03, phát hiện thi thể một người đàn ông ở bãi rác đường Trường Ninh, trong miệng, mũi người chết còn lưu lại Diethyl ether.”

“Ngày 06 tháng 10, phát hiện thi thể một bé trai ở nhà ga phía đông, miệng và mũi cũng có Diethyl ether, khoang miệng có vết thương.”

“Ngày 04 tháng 04, phát hiện thi thể một phụ nữ, sau khi xét nghiệm tử thi, xác định thời gian tử phong là vào tối ngày 03 tháng 04. Người chết bị Diethyl ether làm hôn mê, sau đó bị ném xuống nước, chết đuối. Hung thủ của ba vụ án đều có sử dụng bao tay lúc gây án, có năng lực phản trinh sát. Đầu mối quan trọng chính là Diethyl ether, Diethyl ether thuộc loại chế phẩm bị quản chế, người có thể tiếp xúc với nó cũng không nhiều lắm, phải làm thế nào để tra ra nguồn gốc đây?”

“Phạm vi quá lớn, từ sau vụ án thứ hai vẫn đang tiến hành thẩm tra loại trừ, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Huống chi, điều chế Diethyl ether cũng không phải việc khó.” Tiểu Vương nói: “Trên mạng cái gì cũng có dạy, thủ đoạn gây án ngày 12 tháng 03 có dấu vết mô phỏng rất rõ ràng, cũng không thể loại trừ khả năng này.”

“Acid sulfuric đậm đặc không phải muốn mua là mua được, nên điều tra theo hướng này.”

“Vậy đành phải kết hợp điều tra rồi.”

Trưa ngày hôm qua, nhân viên vệ sinh ở sông Tây Lưu phát hiện một cái áo khoác nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vớt thứ đó lên, công nhân vệ sinh kia bị dọa ngã ngồi ra đất, đó là một thi thể.

Người chết là Vương Mai, năm mươi bảy tuổi. Tối ngày 03 tháng 04, sau khi ăn cơm ở nhà con gái, khoảng chín giờ bà ta về nhà, đi ngang qua sông Tây Lưu thì bị hại.

“Sáng ngày mai, Tiểu Vương cùng Từ Văn đi điều tra nguồn gốc của số Diethyl ether kia, tan họp, tan ca thôi!”

Tần Phong ra khỏi văn phòng tổ chuyên án, Lưu Quyên nói: “Cô gái kia đợi anh ở văn phòng, tôi phải đi rồi. Ngày nào cũng tăng ca, sớm muộn gì cũng mệt chết.”

Tần Phong cầm cặp văn kiện: “Được, cô đi đi.”

“Anh cũng đừng có cố quá, sức khỏe quan trọng hơn.”

Tần Phong tiến vào văn phòng, Lâm Phạm đang dựa trên ghế ngủ gà ngủ gật, đầu gục lên gục xuống.

Tần Phong rót hai ly nước, bước tới, kéo ghế ra, cái ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng động.

Lâm Phạm lập tức mở mắt, nhìn thấy người ngồi đối diện, cô vội vàng ngồi thẳng dậy.

“Biết tôi gọi cô đến để làm gì không?”

“Bà dì đánh tôi vào ngày 03 tháng 04 chết rồi.”

Tần Phong đặt cái ly xuống: “Tối ngày 03 tháng 04, cô ở đâu?”

“Tôi ở nhà, tôi đã thấy linh hồn của bà ta rồi, bà ta đang ở chỗ tôi.”

Tần Phong không nói gì, nhìn cô, ngón tay gõ nhịp lên tập hồ sơ: “Hung thủ là ai?”

“Không biết!” Lâm Phạm lắc đầu, nhíu mày: “Bà ta không biết gì cả, ngay cả việc bản thân đã chết bà ta cũng không biết, chạy đến chỗ tôi khóc cả đêm. Sáng hôm nay đọc tin tức, tôi suy đoán đó là bà ta.”

“Không phải cô giết?”

“Lâm Phạm lắc đầu: “Hôm đó tôi về nhà liền đi ngủ, nào có tinh lực.”

“Bà ta làm nhục cô, hơn nữa còn đánh cô, theo như video thì là bà ta cố tình gây sự, cô không oán hận bà ta à?”

“Người làm nhục tôi, đánh tôi, khi dễ tôi có rất nhiều, tôi hận hết được à?” Lâm Phạm cười cười, lắc đầu: “Tôi không có giết người, cũng sẽ không giết người, quả thực không phải tôi.”

Ánh mắt Tần Phong sa sầm: “Rất nhiều người khi dễ cô?”

Lâm Phạm không biết tại sao mình bị cô lập, cô không làm gì sai cả, thế nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều bị xem như quái vật. Có một lần nghiêm trọng nhất, đó là vào năm lớp 8, sách của cô bị ném vào hố phân. Cô đánh bọn họ, bà nội phải lên thị trấn đón cô về.

Trên đường núi quanh co tẻ nhạt, chỉ có cô cùng bà nội, bà nói dùng bạo chế bạo, con sẽ trở thành người mà mình ghét nhất.

Bà nội phải bồi thường rất nhiều tiền, cô mới có thể đi học lại.

Đời người vốn gặp nhiều bất công, không có quá nhiều công bằng, cô không thể làm người khác thay đổi được.

“Nếu như các người vẫn không tìm thấy hung thủ, chẳng phải bà ta sẽ ở mãi chỗ tôi?”

Tần Phong nhìn cô một cái: “Đêm đó trừ cô ra, trên xe có người nào khả nghi không?”

“Tôi không biết, tôi không để ý.”

“Cô ở chỗ nào?”

Lâm Phạm nói ra địa chỉ nhà, Tần Phong ghi lại địa chỉ cùng số điện thoại.

“Đêm đó bà ta cùng cô phát sinh xung đột, bị hoài nghi là hợp lý.”

“Tôi biết.”

Tần Phong đưa biên bản qua: “Ký tên.”

Lâm Phạm nhìn chữ của anh ta, chữ viết rất đẹp, mạnh mẽ có lực, ở phía dưới anh ta đã ký sẵn.

“Tôi có thể về nhà được chưa?”

“Còn có một việc.” Tần Phong lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi vật chứng, đưa cho Lâm Phạm: “Bột phấn màu đen đã bị cháy quá nghiêm trọng, không tra được cụ thể, tuy nhiên, có người nhận ra lá bùa kia, đúng như cô nói, nó là bùa trấn quỷ, chữ bên trên được viết bằng máu người.”

Lâm Phạm ngẩng đầu: “Máu người?”

“Cô đã từng nhìn thấy loại bùa này ở đâu? Lúc nào?”

“Quê của tôi, tuy nhiên người vẽ bùa chính là bà nội tôi, đã qua đời. Bà nội tôi nói những thứ kia… đều là mê tín, tôi cũng không quá để tâm.”

Tần Phong suy tư chốc lát, thu dọn đồ đạc rồi đứng lên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Tiết kiệm được tiền xe, Lâm Phạm thầm nghĩ, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lâm Phạm đứng đợi ở cổng khoảng 5 phút, xe Jeep chạy đến, cô vòng qua tay lái phụ, lên xe.

“Nhà của cô nằm ở đâu?”

“Đường Trung Minh.”

Anh ta mặc áo jacket màu đen, để hở nút, phía trong là áo len màu xám nhạt, đường cong cơ thể rắn rỏi.

Lâm Phạm thu hồi ánh mắt.

“Hiện tại cô sống bằng cái gì?” Tần Phong đột nhiên lên tiếng, giọng trầm khàn.

“Trước kia có bán một miếng ngọc, tiết kiệm một chút có thể chi tiêu đến khi học xong cấp 3.”

“Vậy phí học đại học thì sao?”

“Đi vay.”

Cô mới mười tám mà đã trở thành cô nhi.

Một tiếng sau, xe đến đường Trung Minh, xe không vào được khu cư xá, anh ta dừng lại quan sát kỹ kiến trúc khu cư xá: “Sao cô lại tìm nhà ở đây?”

“Giá thuê rẻ.”

“Hai năm trước, khu cư xá này từng xảy ra hỏa hoạn, sau đó, người ở đây lần lượt rời đi hoặc qua đời, nửa năm trước, cư xá bị phá bỏ và di dời đi nơi khác. Nhà đầu tư dẫn người đến, một ngày có hai người phát điên, một người chết, nổi danh là tòa nhà ma ở xung đây.” Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm bằng ánh mắt đầy hàm ý: “Chỗ nhà đầu tư không dám đụng mà cô cũng tìm được.”

Lâm Phạm vừa nhấc chân lên liền thả xuống, da gà nổi hết cả người.

“Không phải chứ?”

“Cô là lần đầu đến Giang Thành? Trước kia chưa từng tới?”

“Ừm.”

Tần Phong bước lên xe: “Đi nha.”

Lâm Phạm không có điều kiện giết người, chỗ này cách sông Tây Lưu khá xa. Hơn nữa, cô cũng không có động cơ giết người.

Bước vào hành lang, Lâm Phạm cùng bà dì mặt trắng đụng một cái “dạt dào tình cảm”, khiến cô thiếu chút tắt thở.

“Dì làm gì vậy?”

“Tên kia là ai? Thật đáng sợ.”

Lâm Phạm quay đầu lại: “Dì nói Tần Phong à? Là một cảnh sát.”

“Lệ khí rất nặng.” Nói xong, bà ta sợ run cả người, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Lâm Phạm: “…”

Ai có lệ khí nặng bằng bà hả?

Lâm Phạm lên lầu, bà ta bay vút qua: “Cô đi làm gì vậy?”

“Cảnh sát nói tôi hại chết dì, muốn tôi đến lấy khẩu cung.”

“Không phải cô.”

Đến lầu năm, Lâm Phạm giật mình, vội quay đầu lại: “Hung thủ là ai?”

Bà ta cũng bị dọa sợ: “Không biết, nhưng không phải cô.”

Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào bà ta vài giây, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào, thả người ngồi xuống ghế sofa, nhìn lên trần nhà.

“Sao cô không để ý gì hết vậy, cô xem quần áo, cặp sách của cô ném loạn cả lên. Có phải cô còn ghi hận tôi không? Ai da, hỏi cô sao không nói?

Lâm Phạm cụp mi: “Dì tranh thủ thời gian nghĩ xem là ai giết dì, tìm không thấy hung thủ, tôi cũng sống không yên.”

Tần Phong nói đây là tòa nhà ma, vậy Âu Dương Ngọc rốt cuộc là thứ gì?

Sáng hôm sau, Lâm Phạm như thường lệ đeo cặp lao ra cửa, sau đó cô đụng phải Hứa Châu, Hứa Châu lắc xem đồng hồ điện tử: “Đi mau, sắp muộn rồi.”

Lâm Phạm cũng không có thời gian để mà ngượng ngùng, lên xe, phóng như điên đến trường, ngay trước khi chuông vào học vang lên, bọn họ đã kịp đến sân tập hợp.

Lâm Phạm buồn ngủ không chịu được, cố gắng chống mí mắt lên chạy bộ, cũng may không bao lâu nữa là kết thúc rồi.

Đêm qua, suy nghĩ quá lâu, cho nên bây giờ Lâm Phạm cực kỳ buồn ngủ, mới sáng mà tinh thần đã mơ mơ màng màng, đờ đẫn xem đề ôn tập, tan học, đến căn tin, rồi ăn cơm.

Ăn không cảm giác được một chút mùi vị nào, lúc đứng dậy, cô đụng phải một người, chén canh đổ lên người đối phương, Lâm Phạm vội xin lỗi: “Thật xin lỗi.”

Giọng nữ chói tai vang vọng khắp căn tin, Lâm Phạm bị dọa choáng váng: “Cô bị sao vậy?”

Sau lưng, một nam sinh xông đến như một cơn gió, đẩy Lâm Phạm ra, khiến cô ngã vào bàn cơm, phải vịn một cái ghế mới có thể đứng vững được.

“Em bị sao vậy?” Nam sinh ôm nữ sinh vào lòng, sau đó quay sang mắng Lâm Phạm: “Cô có mắt không hả?”

“Thật sự xin lỗi.”

“Chớ có nói nhảm, cô ấy mà bị gì, thì cô chờ đó cho tôi.”

Nói xong, ôm lấy cô gái đang khóc sướt mướt rời đi, Lâm Phạm đúng thực là xúi quẩy, ngay lúc đó, cùi chỏ lại bất cẩn đụng vào cơm thừa, bị bẩn một mảnh. Cô bưng khay thức ăn đi đến khu vực thu hồi, dường như nghe thấy tiếng xì xào bàn tán phía sau.

“Đồ nhà quê kia tiêu rồi.”

Lâm Phạm quay đầu nhìn lại, hình như có bạn cùng bàn của mình trong đó.

Cùi chỏ vừa đau vừa rát, dưới vòi nước, cô rửa sạch vết bẩn trên tay áo, không tìm được giấy, đành chịu ướt đi vào lớp.

Thật ra cô có thể đánh lại, nhưng đánh lại thì thay đổi được gì?

Có thể không được đi học nữa, Lâm Phạm muốn yên ổn sống qua mấy tháng này.

Tiếng bước chân tiến đến gần, Lâm Phạm ngẩng đầu, thấy một cái bao giấy được đưa tới.

“Cảm ơn.”

“Đừng để ý bọn họ, trở về lớp đi.”

Dưới ánh mặt trời, ánh mắt cậu ta rất dịu dàng, mang theo tình cảm ấm áp.

Đột nhiên, mắt Lâm Phạm đỏ lên: “Ừm.”

Dường như Hứa Châu muốn vỗ vai Lâm Phạm, thế nhưng lại không đưa tay ra, mà buông xuống bên cạnh, chạm vào ống quần: “Kỳ thi Đại Học là một lằn ranh, nó sẽ sàng lọc đám người kia. Và cuộc đời của cậu sẽ có một khởi đầu mới.”

Lâm Phạm gật đầu.

Xa xa có người nhìn về phía này, Hứa Châu nhẹ giọng nói: “Tôi đi trước.”

Nữ sinh bị Lâm Phạm làm đổ canh lên người học cùng lớp với cô, còn nam sinh kia thì học lớp bên cạnh, bọn họ là một cặp.

Buổi chiều, nữ sinh kia không lên lớp, Lâm Phạm nhìn chỗ ngồi bỏ trống, trong lòng cảm thấy bất an.

Sáng ngày hôm sau, thầy giáo gọi cô đến văn phòng, quan sát Lâm Phạm trong chốc lát: “Hôm qua em xảy ra xung đột với bạn học Đổng Mạc đúng không?”

“Không có xung đột, chỉ là không cẩn thận va phải, bạn ấy không sao chứ ạ?”

“Bị phỏng, người đang ở bệnh viện, mẹ em ấy vừa đến.”

Lâm Phạm rất bất ngờ: “Có nghiêm trọng lắm không?”

“Mẹ em ấy yêu cầu bồi thường tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần.”

Lâm Phạm bấm vào lòng bàn tay: “Bao nhiêu tiền?”

“Đây là giấy tờ.”

Lâm Phạm cầm lên, đọc sơ một lượt, độ khoảng một ngàn rưỡi tệ.

Không phải nhiều, thế nhưng đã vượt quá khả năng của cô.

“Hiện tại.” Lâm Phạm nắm chặt tay, nhìn về phía chủ nhiệm lớp: “Trong tay em không có nhiều tiền như vậy.”

“Vậy thì để bố của em đến trường một chuyến đi.”

“Ông ấy đã qua đời.” Lâm Phạm nói: “Thầy à, thầy có thể thương lượng với phụ huynh của bạn ấy được không, em sẽ bồi thường tiền, nhưng có thể chờ một thời gian ngắn nữa được không? Hiện tại trong tay em chỉ còn mấy trăm tệ tiền sinh hoạt.”

“Mẹ của em đâu?”

Lâm Phạm có chút ngượng ngùng: “Cũng đã qua đời.”

“Nhà của em không còn ai sao?”

“… Không còn.”

Thầy giáo cũng khó xử, phụ huynh của Đổng Mạc không dễ chọc, nhưng Lâm Phạm cũng thật đáng thương.

“Không gom được hơn một ngàn sao?”

Lâm Phạm cảm giác được cái gì gọi là tuyệt vọng, cô thật sự không có tiền.

Thời gian trôi qua trong im lặng, thầy giáo nói: “Em quay về đi.”