Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 92




Đi ra từ nhà cha mẹ, Lâm Phạm ngồi trong xe lục túi quà, mẹ Tần mua cho cô một bộ trang sức vàng. Lâm Phạm chọn một cái vòng tay đeo lên, những món khác để vào hộp đựng: “Quá quý giá rồi.”

Phía trước đang là đèn đỏ, Tần Phong đạp phanh, cầm tay của cô nhìn kỹ: “Vòng tay này cũng được.” Tay kia của anh lấy ra cái cái hộp từ trong túi quần, lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của Lâm Phạm: "Đeo."

Đèn giao thông đổi màu, anh lái xe đi. Lâm Phạm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Anh mua hả? Xinh quá, mua hồi nào thế?”

“Lục trong hộp đồ trang sức của mẹ anh đấy.” Tần Phong nói.

“Sau này dẫn em đi mua.”

“Không cần không cần." Lâm Phạm vội vàng nói. “Em không muốn đeo nhẫn đâu.”

“Cái này em phải đeo.”

Lâm Phạm nhìn thấy trên tay anh cũng có một chiếc nhẫn, chớp chớp mắt, cảm thấy mình đã phát hiện chuyện gì đó không thể xảy ra. Nhẫn không phải chỉ lúc kết hôn mới dùng sao? Tần Phong cho cô là có ý gì?

Về đến nhà, Tần Phong để  chìa khoá xuống: “Em tới phòng ngủ chính ngay đi.”

Trong lòng Lâm Phạm lại bắt đầu sôi trào: “Không ổn cho lắm thì phải?”

Tần Phong ngồi trên ghế sô pha phòng khách, cầm lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn:  "Cái gì không ổn?"

Lâm Phạm cầm hoa quả bỏ vào tủ lạnh, thu dọn những thứ đã hư ra ngoài: "Đúng là không ổn, chúng ta còn chưa kết hôn..."

“Em còn chưa tới tuổi kết hôn được pháp luật quy định.”  Tần Phong đặt điện thoại di động xuống, nhìn Lâm Phạm: “Em lại đây.”

Lâm Phạm đóng cửa tủ lạnh, đi qua: “Gì thế?"

Tần Phong kéo cô vào trong lòng liền hôn, Lâm Phạm không tránh kịp liền bị anh hôn đến tứ chi đến mềm nhũn, Tần Phong ôm cô quay về phòng đóng cửa phòng ngủ lại.

Không thèm mở cửa đã cởi áo ra, nụ hôn ẩm ướt và nóng hối, Lâm Phạm thở hổn hểnh: "Tần Phong?" Tần Phong cởi bỏ váy của cô: "Nhớ em rồi."

Lâm Phạm bị anh hôn đến nóng hết cả người, cô cũng đã ở cùng Tần Phong rồi, nhớ gì chứ?

Cho đến khi anh đút vào, Lâm Phạm mới phản ứng lại anh nhớ cái gì. Quá kịch liệt, Lâm Phạm quấu lấy vai của anh: "Chậm chút." Tần Phong ôm eo của cô, cúi đầy hôn cô: "Thoải mái không? Hứ?" Lâm Phạm không nói, cắn môi thở hổn hển: "... Rèn cửa... Chưa kéo."

"Không có mở đèn, bên ngoài không thấy được đâu."

Trải qua mười mấy năm, Tần Phong sống một cuộc sống như thầy tu, thanh tâm quả dục. Nhưng khi Lâm Phạm đế, một khi bị kích thích liền không kiềm được nữa.

Anh thả tốc độ từ từ, chậm rãi trêu ghẹo Lâm Phạm, kéo cái tay che miệng của cô ra: "Không cần nhịn, muốn rên thì rên lên đi chứ."

Lâm Phạm nhẹ nhàng rên nhẹ một tiếng: "ừm."

Tần Phong cười nhẹ, hôn lên khóe môi cô, thân dưới chọc đến vùng thâm sâu: "Phạm Phạm."

Lâm Phạm bỗng lên đến đỉnh, rên ưm ưm thành tiếng, lát sau mới thu hồi lại tinh thần. Tần Phong vẫn còn đang tiếp tục. Lâm Phạm lên đến lần thứ hai, anh mới kết thúc, Lâm Phạm co rút ở dưới thân dưới của anh, ưm một tiếng. Tần Phong đứng dậy kéo rèm cửa, lại mở đèn, quấn áo lại nói: "Tắm không?"

Lâm Phạm núp dưới chăn, im hơi lặng tiếng. Tần Phong lại hoảng sợ, vội vàng kéo chăn ra, nhìn thấy Lâm Phạm đã ngủ rồi, hô hấp đều đều. Tần Phong  nằm xuống bên cạnh, ôm chặt Lâm Phạm trong ngực, vuốt xuôi tóc của cô.

Lâm Phạm có vẻ như không thoải mái, nhíu mày,  một tát cái tay đang vuốt ve của anh: “Hư...”

Sau đó trở mình tiếp tục ngủ, cô thật sự mệt lắm rồi. Tần Phong đi tắm rửa, quay về nằm xuống, Lâm Phạm rất nhanh đã chui vào trong lòng ngực của anh.

Chẳng bao lâu sau là Lâm Phạm đã đi học, Tần Phong chở Lâm Phạm đến trường. Lúc trước bởi vì Lâm Phạm yêu cầu trường học có thể ký túc nên bây giờ chuyện đã khó giải quyết. Tần Phong không muốn để Lâm Phạm ngủ ở ký túc, lại không biết mở miệng như thế nào.

"Trường học cách nhà chúng ta cỡ nửa tiếng, ngồi xe buýt rất thuận tiện. Đừng ngủ ở phòng ký túc.”

Lâm Phạm nhìn anh, ông chú quái dị không biết tiết chế.

“Ngủ ở ký túc tiện hơn.”

"Trong nhà bất tiện? Coi tính nết của em kìa.”

Lâm Phạm không tìm thấy lý do tốt hơn: “Ở nhà em sẽ không chuyên tâm học tập."

Tần Phong: "..."

“Anh bảo hôn là hôn, chẳng phân biệt được lúc nào."

Tần Phong: "..."

Lâm Phạm nói: "Đúng không?"

Tần Phong: "Ở nhà anh có thể giúp em học thêm, gặp được vấn đề em không hiểu thì anh cũng có thể giúp em."

Ai biết có thể thêm đến giường luôn hay không, Lâm Phạm lắc đầu: “Em vẫn nên ở ký túc thôi, chủ nhật em về.”

Tần Phong nhíu mày, gõ vô lăng: "Vậy cũng được."

Đầu tiên là nộp hồ sơ cho Lâm Phạm, buổi chiều lại chở đồ dùng sinh hoạt tới cho cô, đây là lần đầu Tần Phong dùng tư cách phụ huynh tiến vào ký túc xá. Hoàn cảnh ở không được tốt cho lắm, một phòng ký túc xá bốn người, giường tầng.

Tần Phong quan sát một vòng, nhíu mày: “Hoàn cảnh ký túc xá ở trường học này rất không ổn.”

“Em nghe dì nói anh cũng học ở trường cấp 3 này.” Lâm Phạm nói: “Anh cũng ở ký túc xá nhỉ?”

“Nam nữ sao giống nhau được?” Tần Phong giúp Lâm Phạm trải giường chiếu: “Con trai ở sao cũng được, nhưng con gái tốt một chút, thật sự không được thì về nhà, trong nhà đâu phải không có chỗ ngủ."

Lâm Phạm nhanh chóng lắc đầu, kiên quyết không quay về.

Tần Phong bắt đầu hoài nghi có phải là anh đã ấy ấy tàn nhẫn rồi hay không, đứa nhỏ này bị hù rồi. Sửa sang lại giường chiếu xong, có một phụ huynh khác cũng đưa con đi học, người lớn nhà kia chào hỏi Tần Phong: “Cũng tới đưa con đi học hả?"

Tần Phong gật đầu.

Người phụ nữ trung niên nhìn Lâm Phạm rồi lại nhìn Tần Phong: “Đứa nhỏ nhà  cậu cũng cấp ba hả?”

“Đúng vậy.”

“Nhảy lớp à?”

Tần Phong nhìn Lâm Phạm, lại nhìn cô gái đang nhíu mày đứng trong phòng: “Không có.”

"Thoạt nhìn thật nhỏ, chẳng qua anh cũng trẻ tuổi."

Cô gái đó vẫn luôn nói thầm: “Mẹ, con muốn về, con không muốn ngủ trong trường đâu.”

Mẹ của cô ta kiên nhẫn giảng đạo lý với cô ta, cô gái đó vừa chịu không được hoàn cảnh không tốt, vừa ngắm nhìn Tần Phong. Cô ta rất ít khi gặp được phụ huynh đẹp trai như vậy. Đây cũng quá là đẹp trai xuất sắc rồi, nhưng mà thoạt nhìn có chút hung dữ.

Tần Phong kéo Lâm Phạm: "Ngày mai mới đi học, ra ngoài ăn cơm thôi."

Lâm Phạm vội vàng cầm ba lô lên, theo Tần Phong đi ra ngoài.

Cửa trường học có không ít tiệm cơm, Tần Phong tìm một quán rồi đi vào, đưa menu cho Lâm Phạm. Ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, Lâm Phạm chỉ đồ ăn rồi ngẩng đầu: “Anh nhìn cái gì?"

“Người ở cùng em rất dễ dàng phát sinh xung đột, lỡ như lại bị thua thiệt ai giúp em đây?"

“Em sẽ không xảy ra xung đột với người khác.”

Tần Phong muốn khuyên cô trở về ở nhà mình, nhìn Lâm Phạm đang đầy ý chí kiên định.

“Chủ nhật phải trở về, một ngày ít nhất phải gọi một cuộc điện thoại cho anh. Ăn cơm đúng giờ, nhà ăn trường học không thể ăn thì đi ra ngoài ăn. Gọi anh tới chở đi cũng được.”

"Đến lúc đó rồi tính đi.”

Tần Phong đưa thẻ nạp tiền của canteen cho cô: “Bên trong có để thêm cho em chút tiền, chọn món ngon mà ăn.”

Lâm Phạm gật đầu: "Ừ."

Đồ ăn đã được bưng lên đủ, Tần Phong múc nước canh cho Lâm Phạm: “Đừng có nói chuyện nhiều với mấy đứa con trai đấy.”

Lâm Phạm vùi đầu ăn cơm: “Ừ”

Cô quá nhỏ, quá nhiều sức hút, tuy rằng hôm nay lúc đi báo danh nhìn thấy một đám nam sinh nhìn không đứng đắn, không có một cái nhìn lọt mắt, nhưng anh vẫn lo lắng.

"Uống canh."

Lâm Phạm uống canh, ngẩng đầu: “Anh ăn cơm đi. À đúng rồi, ít hút thuốc lại.”

Tần Phong gắp cho cô miếng thịt. Yêu đương với một cô bạn gái còn quá nhỏ tuổi đúng là không tốt: “Có xích mích gì với bạn bè cũng được, khỏi cần quan tâm ai thế nào hết. Có gì gọi cho anh, có chỗ dựa, không được ăn thiệt.”

"Âu Dương Ngọc còn chưa có tin tức sao?" Lâm Phạm ngẩng đầu, dời chủ đề.

"Không có." Tần Phong hoài nghi rằng Âu Dương Ngọc đã chết rồi.

“Đã điều tra ra bảy hộ hài cốt kia chưa?”

“Vẫn chưa.”

"Trong đó có một bộ là mẹ em, nhưng mà cho đến nay em vẫn không rõ sao ba lại ở trong đó. Ông ấy chết tại Giang Thành, em chính là người hoả táng cho ông ấy đấy."

"Lưu Tung đã từng nói qua bố cục kia là Âm Sát, đối với người chủ phòng vô cùng bất lợi, toàn bộ đời sau sẽ chết oan chết uổng. Có lẽ ông ấy là vì chấp niệm này nên đã ở lại quê của em? Oán khí quá nặng?"

Lâm Phạm nhíu mày: "Âm Sát?"

"Đúng."

"Nếu như ác độc như vậy, vì sao bà nội em còn muốn làm?"

"Có lẽ Âu Dương Ngọc lừa bà, lấy lý do bố cục đó tốt cho em."

Còn có khả năng khác là con gái của Mạnh Cửu chết rồi, đời sau duy nhất chính là Lâm Phạm. Bà ấy vì bảo vệ Lâm Phạm nên đã hi sinh cả Lâm Thành Vĩ. Theo huyết thống thì Lâm Thành Vĩ không phải là người nhà bọn họ, có lẽ là từ gia phả, nên cũng vào gia phả nhà bọn họ.

Tần Phong nói: “Cuộc sống của em có lẽ là bởi vì bố cục đó ảnh hưởng. Âm Sát sắc bén, ba của em là người không có dính líu máu mủ cũng gặp tai họa đến, huống chi em ở bên trong."

Lâm Phạm nuốt cơm xuống, uống hết nước canh: "Ý đồ của Âu Dương Ngọc là gì?”

Em.

Chữ này, Tần Phong nói ra miệng, múc thêm nước canh cho cô: “Ăn cơm đi, bây giờ còn chưa bắt được Âu Dương Ngọc, em cũng chú ý một chút. Khi ở bên ngoài, không có anh ở bên cạnh thì tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Lâm Phạm ngẩng đầu: “Em về nhà nhé.”

“Được, anh giúp em dọn đồ.”

Lâm Phạm cười, nhạt: “Em nói đùa thôi.”

Cơm nước xong xuôi Tần Phong chở Lâm Phạm tới trường học, anh dựa vào xe đậu ở cửa trường học rút ra một điếu thuốc. Sau đó mới lên xe trở về, cảm thấy trong lòng trống vắng.

Mẹ gọi điện thoại cho anh, Tần Phong bắt máy: “Mẹ.”

“Phạm Phạm đâu rồi?”

“Con chở tới trường rồi, cô ấy ở ký túc.”

Mẹ: “Vậy con lại một mình à? Quá là đáng thương, người già cô độc. Ai nha, trường học nhiều mấy đứa tươi ngon vậy, miếng thịt khô như con sẽ chẳng có bao nhiêu lực hấp dẫn. Tới chừng học xong có khi Phạm Phạm chẳng thèm con nữa rồi, thế thì sẽ càng đáng thương.”

Tần Phong: “...”

“Tối nay con về nhà đi, một mình cũng buồn.”

“Vậy....” Còn có chút nhân tính. 

“Tiện mua thêm trái dưa nữa, ba con muốn ăn nhưng mẹ không muốn xuống lầu."

Đúng thật là mẹ ruột!

………….

Tháng 11 Giang Thành, đã vào đầu mùa đông. Lâm Tú mặc áo lông mang theo bữa sáng bay thẳng vào bệnh viện, đến ngay cửa thang máy. Làn da đột nhiên tiếp xúc được hơi ấm, cảm thấy đau đớn. Lâm Tú vuốt vuốt mặt, lại gần thang máy chờ, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng thang máy cũng dừng.

Lúc đầu bệnh viện đúng là cho làm hai thang máy, nhưng mà có một bộ thang máy dùng để trang trí. Từ khi Lâm Tú tiến vào bệnh viện này,  thang máy thứ hai đã không hoạt động. Cô dậm chân một cái, nhìn thời gian thấy mình sắp bị muộn rồi rồi, Lâm Tú đành phải leo thang bộ. Chỗ làm việc của cô ở lầu mười, thời điểm leo đến lầu ba cô chạy ra thầm nghĩ thử thời vận, xem có thể may mắn đi được một đoạn thang máy hay không, kết quả nữ thần may mắn cũng không có đến. Cô đành phải tiếp tục chạy thang bộ, ôm lòng tin chạy có thể gầy xuống hai lạng mà chạy tới lầu bảy. Trong hành lang không có đèn, chỉ có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, trên mặt đất giống như có máu.

Cô thầm nghi hoặc, tiếp tục đi lên trên, máu càng ngày càng nhiều. Đã bắt đầu đông lại, cô đi đến góc rẽ lầu tám nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất. Áo bị lấy hết, dưới ánh mặt trời, làn da trắng chói mắt, ngực bị khoét một cái lỗ lớn, máu từ trên người người phụ nữ đó chảy ra.

Lâm Phạm ngửa ra sau, cô bắt được lan can ổn định thân thể. Cho dù cô thấy không ít bệnh tật và thi thể, nhưng thảm trạng trước mặt vẫn khiến cho da đầu cô run lên, môi cô run rẩy, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai long trời lở đất.