Người Bình Thường

Chương 2




Tưởng Bác Sâm dắt tay Thư Quân đến siêu thị. Sau khi hỏi ý kiến của hắn, cậu chọn hai phần sushi, lúc đến quầy thu ngân thấy bên cạnh có bày trứng luộc nước trà nóng hôi hổi lại hơi thèm, nên Tưởng Bác Sâm mua một quả. Thư Quân nhìn quả trứng luộc này mà chảy nước miếng: “Chỉ mua một thôi hả? Anh không ăn sao?”

Tưởng Bác Sâm lại đặt cái gì đó lên quầy thu ngân, khóe miệng khẽ cong. Hắn cười như một tên lưu manh, quả thật hình thành độ tương phản rõ rệt với bộ quần áo cảnh sát trên người: “Đương nhiên là anh có ăn, chờ em ăn no rồi tính tiếp.”

Cậu trai thu ngân nhận lấy vật kia rồi quét mã, nghe vậy không nhịn được mỉm cười. Nhưng Thư Quân lại không chú ý tới, thị lực bây giờ của cậu căn bản không nhìn rõ đồ gì được đặt trên quầy. Cậu chỉ thờ ơ “À” một tiếng rồi nhận lấy quả trứng luộc nước trà kia, vội vã bóc vỏ ra.

Siêu thị cách nhà không xa. Sau khi về đến nhà Tưởng Bác Sâm đặt hai hộp sushi vào trong lò vi sóng rồi kéo người ngồi xuống sô pha, bản thân thì tìm một bình Vân Nam bạch dược xử lý vết thương trên mặt cho Thư Quân.

Bởi vì vị trí vết thương ở xương gò má, Tưởng Bác Sâm sợ bình xịt phun vào mắt nên duỗi một tay che mắt Thư Quân lại. Thuốc phun sương lành lạnh vừa hạ xuống Thư Quân liền cười khẽ: “Hơi lạnh, không muốn đâu.”

Tưởng Bác Sâm không nói gì. Hắn yên lặng nhìn đôi môi nhạt lúc đóng lúc mở của chàng thanh niên. Dáng môi của Thư Quân rất đẹp, trước đây hồi đi học có bạn nữ đùa giỡn nói môi như cậu gọi là môi hình trái tim, trời sinh để hôn môi với người yêu.

Mà với Thư Quân, vì mắt bị che lại nên cảm giác của cậu trở nên vô cùng nhạy cảm. Trước đây Tưởng Bác Sâm từng làm tay súng bắn tỉa, thế nên ánh mắt hắn rơi trên người tựa như có thể đốt ra một lỗ lớn. Đặc biệt là lúc hắn nhích lại gần, hơi thở nam tính ấy gần như biến thành từng đám lửa nhỏ, khiến da dẻ sắp bốc cháy.

Đợi đến khi rốt cuộc đôi môi của người ấy cũng hạ xuống, Thư Quân giơ tay ôm lấy cổ Tưởng Bác Sâm theo bản năng, dâng mình thêm một bước tiến vào miệng người đàn ông ấy.

“Ngoan quá.” Kết thúc nụ hôn, Tưởng Bác Sâm cắn môi dưới của cậu, lẩm bẩm.

Thư Quân nở nụ cười, nhẹ nhàng gõ một cái lên trán Tưởng Bác Sâm: “Cứ hôn là không để yên, em sắp chết đói rồi.”

“Để anh đi lấy sushi, cũng để lâu rồi… Uống nửa cốc sữa nhé?”

“Dạ.”

Thư Quân thật sự đói bụng, cái trứng luộc nước trà hồi nãy không chỉ không có hiệu quả chắc bụng, trái lại càng khiến cảm giác đói bụng sâu sắc hơn. Tưởng Bác Sâm vừa đem sushi lại đây cậu đã vội vàng nhón lấy một cái nuốt vào. Tưởng Bác Sâm ngồi bên cạnh, cũng thong thả bắt đầu ăn. Hắn cũng chưa ăn cơm, có điều khả năng chống lại cơn đói thì hơn Thư Quân nhiều lắm, giờ phút này còn có sức thảnh thơi chăm sóc cậu, thấy người yêu mình ăn xong lại đưa sữa bò đến.

Tay Thư Quân đang cầm chiếc sushi thứ hai, không nỡ thả xuống, bèn cúi đầu xuống gần tay Tưởng Bác Sâm mà uống mấy ngụm. Hiển nhiên là Tưởng Bác Sâm vô cùng hưởng thụ quá trình cho người mình yêu ăn này, đáy mắt hắn chan chứa ý cười, dịu dàng nhìn Thư Quân.

Thư Quân ăn như hùm như sói, sau khi giải quyết mấy cái sushi xong rốt cuộc cũng thấy dạ dày trống rỗng dễ chịu một chút. Lúc này cậu mới rảnh mà để ý đến Tưởng Bác Sâm: “Không phải anh nói hai ngày nữa mới về à? Anh về lấy đồ hay vụ án xong rồi?”

“Xong rồi, người bắt được đã thẩm vấn xong, chuyện tiếp theo không do anh quản nữa.” Tưởng Bác Sâm vừa nói vừa sán lại liếm sạch vệt sữa còn sót bên khóe miệng Thư Quân, rồi lại không an phận xòe tay vào dưới vạt áo của cậu thăm dò thân thể, nhẹ nhàng ve vuốt làn da người ấy.

Tay của người đàn ông này quanh năm cầm súng, lòng bàn tay có vệt chai thô ráp. Bị hắn xoa xoa như vậy, eo Thư Quân lập tức mềm nhũn: “Anh…”

“Hồi ở ngõ hẻm em nợ anh một lần.” Tưởng Bác Sâm hôn khẽ lên gò má Thư Quân: “Em không biết anh nhịn khó chịu thế nào đâu… Ngoan chút nào, bù cho anh đi.”

“Có phải từ sáng đến tối anh chỉ nghĩ cái này không hả?” Thư Quân như hờn như dỗi mà lườm hắn một cái, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu chống cự nào, trái lại còn dùng ngón tay chọc chọc vào bờ ngực cách cảnh phục của hắn, còn cố ý khẽ khàng thổi hơi vào tai người ta: “Bù cho anh cũng được… Anh không được cởi quần áo, cứ để thế mà “làm” em.”

Tưởng Bác Sâm ngẩn ra, hắn không nhịn được mà duỗi lưỡi ra liếm liếm răng. Đôi mắt hắn lóe lên tia sáng – đó là ham muốn sở hữu nhất định phải chiếm được của thú hoang, chỉ khi khi đối mặt với con mồi ngon lành nhất mới để lộ.

Trong phòng khách chỉ có ánh sáng của một chiếc đèn tường, trong ánh đèn ảo mờ có hai thân thể đàn ông đẹp đẽ đang quấn quýt lấy nhau. Cậu thanh niên nằm dưới gần như trần truồng toàn thân, áo sơ mi trắng vướng lại nơi khuỷu tay trở thành thứ trói buộc mọi động tác. Mà người đàn ông nằm trên tóc ngắn gọn gàng, cả người có thể coi như quần áo chỉnh tề, cảnh phục trên người phẳng phiu không một nếp nhăn, quần dài màu đen dưới thân cũng chỉ mở khóa quần, thậm chí hắn còn thành thạo rút từ trong túi quần ra một thứ đặt trước mặt người dưới thân mình: “Vị này em có thích không?”

Thư Quân mở đôi mắt mờ sương nhìn đồ vật gần trong gang tấc – Mọe, vị dâu tây.

Hai tay đã bị trói lại không thể nào động đậy, Thư Quân bèn cong gối lên, hai chân chầm chậm dâm đãng cọ xát bên eo Tưởng Bác Sâm, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng khiêu khích: “Chưa ăn vào làm sao em biết là mình có thích hay không?”

Đây rõ ràng là câu dẫn, Tưởng Bác Sâm không thể không phản ứng chút nào với nó. Lúc Thư Quân ngậm lấy thứ kia còn nghĩ, cái gọi là họa từ miệng mà ra cũng chỉ đến thế thôi.

Thư Quân rất ít khi dùng miệng cho Tưởng Bác Sâm. Trong chuyện chăn gối, phần lớn cậu chỉ nằm ngửa hưởng thụ, thứ nhất là vì Tưởng Bác Sâm thích nhìn dáng vẻ cậu bị mình hôn môi đến ý loạn tình mê, thứ hai là không có nhiều tinh lực như vậy – Thư Quân thường nảy sinh ảo giác “Xong việc cũng bị ép chết khô” trong chuyện chăn gối. Ngoại trừ toàn tâm toàn ý mê muội trong khoái cảm Tưởng Bác Sâm ban cho, cậu căn bản không dư tinh lực để làm những chuyện khác.

Thư Quân quỳ gối trên sàn nhà, dưới gối lót quần áo của chính mình. Cậu thử một hồi, vật trước mặt thô to quá mức, chỉ có thể ngậm vào được một nửa. Nên cậu vừa dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm láp, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn nửa còn lại.

Thư Quân như một đứa bé mới tiếp xúc với món đồ chơi mới, cậu ngậm như vậy một chốc rồi lại nhổ dương v*t trong miệng ra. Sau đó lại kiên trì duỗi lưỡi ra liếm từ phần gốc lên đỉnh, mỗi khi liếm đến đầu mút lại dùng sức hôn cái miệng đã mấp máy phun chất lỏng; mãi đến khi cả cây đều dính đầy nước bọt, lúc này mới há miệng ra ngậm tiếp, dùng hàm răng khe khẽ day cắn một hồi.

“Shhh….” Tưởng Bác Sâm hít một hơi lạnh, hắn giơ tay đè đầu Thư Quân lại, ngón tay xuyên qua mái tóc đen mềm của người ấy: “Bảo bối… Em muốn mưu sát chồng đấy à…”‘

Thư Quân ngước lên nhìn Tưởng Bác Sâm, đuôi mắt ửng đỏ. Sau đó cậu vẫn duy trì cái tư thế nhìn lên này mà lần nữa hôn lên cây hàng của Tưởng Bác Sâm, mỗi một tấc da dẻ, thậm chí là gân xanh lồi lên cũng không buông tha. Rốt cuộc người nọ cũng không nhẫn nại được, bắt đầu thở hổn hển khẽ nhấp vào thụt ra, cảm giác được khoang miệng ấm nóng bao bọc lấy thật sự quá mức kích thích, ngón tay hắn không ngừng ve vuốt sờ nắn vành tai và sau gáy Thư Quân.

Đây là điểm mẫn cảm của cậu, thậm chí chỉ với hành động xoa nắn như vậy của người yêu, thân thể Thư Quân cũng bắt đầu khẽ run, phản ứng lại chính là động tác liếm hôn cậu em của Tưởng Bác Sâm càng thêm mấy phần kịch liệt. Lúc Thư Quân cảm thấy Tưởng Bác Sâm đang gắng sức rút ra khỏi miệng mình lại càng cố ý mút mạnh lên quy đầu săn chắc no đầy của hắn. Tưởng Bác Sâm không nhịn được, bắn vào trong miệng cậu. Thứ bắn ra rất nhiều, đang từ từ chảy ra từ khóe miệng chưa kịp khép lại của Thư Quân.

Thư Quân sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Bác Sâm. Cậu làm động tác nuốt lấy, sau đó hơi mờ mịt nhấp nhấp môi: “Khó uống quá…”

Cây hàng vừa mới phát tiết của Tưởng Bác Sâm lại có xu thế ngẩng đầu, hắn ôm lấy cổ Thư Quân rồi hôn xuống, không hề cho cậu chút cơ hội để lấy hơi. Thậm chí Thư Quân sắp không thể hô hấp được, chỉ đành vô lực giơ tay đẩy ra. Tưởng Bác Sâm buông cậu ra, vừa hôn hôn lên chóp mũi ướt mồ hôi của cậu vừa đưa tay tìm xuống phía dưới, cười nhẹ một tiếng: “Tiểu Quân, phía dưới của em còn chưa được nếm mùi vị đấy…”

Thư Quân hàm hồ “Ừ” một tiếng rồi đưa tay khe khẽ run rẩy cởi nút áo sơ mi Tưởng Bác Sâm ra: “Vậy anh cho em ăn đi…”

Làm trên sô pha xong một lần, Tưởng Bác Sâm ôm Thư Quân vào buồng tắm để dọn dẹp. Cậu thanh niên ngâm mình trong bồn tắm, đờ ra nhìn trần nhà. Người đàn ông phía sau dịu dàng xoa bóp eo cho cậu rồi cúi đầu hôn bờ vai óng mượt mịn màng kia. Thư Quân quay đầu lại nhìn hắn, vừa lúc va vào đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Bác Sâm. Hai người tự nhiên trao cho nhau một nụ hôn không hề dính đến dục tình.

“Tuần này được nghỉ hai ngày, mai anh sẽ đến cửa hàng với em.”

“Nếu như còn vứt sách lung tung nữa em sẽ trừng phạt anh đấy.” Thư Quân lười biếng nói, trong giọng nói dịu dàng còn đượm chút khàn khàn sau khi tình dục đi qua.

Tưởng Bác Sâm thấp giọng nở nụ cười, hơi thở lưu manh chỉ xuất hiện khi đối mặt với Thư Quân lại lộ ra: “Được, em muốn thế nào cũng được.” Vừa nói vừa cố ý dùng thân dưới hẩy hẩy lên.

Thư Quân sợ hết hồn, cho rằng người này còn chưa đủ. May mà hiện giờ Tưởng Bác Sâm không có ý muốn tiếp tục xử phạt, cậu trở tay nhẹ nhàng đánh lên đầu Tưởng Bác Sâm một cái: “Ngoan em gái anh.”

“Anh có em gái đâu, mà cho dù có cũng chẳng ngoan bằng em đâu.” Tưởng Bác Sâm bắt được ngón tay cậu rồi hôn một hồi, ngữ khí trêu đùa.

Thư Quân bị động tác của hắn làm run rẩy, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài: Kỳ thật đã sớm biết cái tên Tưởng Bác Sâm này là đại lưu manh trăm phần trăm, người ngoài chỉ thấy vẻ bề ngoài lạnh nhạt cun ngầu của hắn, nhưng lại không biết lòng dạ người này đã đen thùi lùi.

Có điều… Miễn cưỡng cũng là một tên lưu manh tốt bụng.