Người Cầm Quyền

Chương 1005: Ai đến cứu giúp




Hầu Khôn và Trịnh Đồng quả thật cũng rất tích cực, nhưng Hàn Đông đương nhiên sẽ không xúc động như họ nghĩ. Hàn Đông đương nhiên sẽ không vì làm việc mà lại gây thêm chuyện, cũng không vì có thể nhắm vào ai đó mà kiếm cớ.

Điểm ra của Hàn Đông, là tìm ra một điểm đột phá trong công việc.

Trước mắt Hàn Đông đã quyết định bước đầu, sẽ bắt đầu từ công tác nông thôn. Một mặt sẽ đề cập đến phương diện công tác nông thôn còn tồn tại nhiều vấn đề, mặt khác phát triển nông thôn còn chậm, Hàn Đông dự định sau này sẽ chú ý về vấn đề này nhiều hơn một chút.

Sáng thứ hai, Hàn Đông cũng không ra ngoài, chủ yếu ở trong phòng làm việc đọc tài liệu.

Tuy trước đây hắn cũng là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng khi đó công việc của hắn chủ yếu là phụ trách công tác ở thành phố Ninh Hải, phía Tỉnh ủy hắn cũng không phụ trách việc gì cụ thể hết. Bây giờ thì khác rồi, hắn là Phó bí thư Tỉnh ủy phân quản tổ Đảng, những việc cần quan tâm cũng nhiều hơn. Bây giờ Hàn Đông cần sắp xếp lại những công việc của cương vị công tác này, trong đầu óc hình thành một tình hình khái quát, như vậy sau này làm việc cũng dễ dàng hơn.

Vương Lập Bình lại tiếp tục sắp xếp lại những tài liệu có liên quan đến việc xây dựng kinh tế nông thôn.

Tất cả đều có vẻ như rất an tĩnh, cũng không có ai đến quầy rầy Hàn Đông nhiều.

Tuy Hàn Đông hiểu được, bây giờ yên tĩnh chỉ là bên ngoài thôi. Các quan chức lớn cấp tỉnh, sự đấu tranh bên trong, chắc chắn sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.

Hơn nữa với sự hiểu biết của Hàn Đông, hiện nay tỉnh Giang Việt thật ra đang ở trong thời kỳ Chiến quốc. Các thế lực khắp nơi rối rắm, lại không có thế lực nào có thể hoàn toàn chiếm được thế thượng phong, như vậy sự tiếp xúc giữa mọi người với nhau lại càng phải cẩn thận hơn.

Hàn Đông là người phát ngôn quan trọng nhất của Hàn hệ ở tỉnh Giang Việt, ngoài ra cũng không còn Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nào đứng về phía Hàn hệ nữa.

Nhưng Hàn Đông cũng không phải đơn độc chiến đấu, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Âu Dương Hiên Dật có quan hệ không tồi với Hàn Đông. Ngoài ra bây giờ Bí thư Thành ủy thành phố Ninh hải Nhuế Thừa Giang cũng có ý dựa vào Hàn Đông.

Nói cách khác, nếu Hàn Đông có suy nghĩ gì, cũng có thể thuyết phục được Âu Dương Hiên Dật và Nhuế Thừa Giang. Nắm được ba phiếu trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đây quả thật cũng là một lực lượng không thể xem nhẹ được.

Hàn Đông làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng được một thời gian rồi, đối với các mối quan hệ của lãnh đạo Tỉnh ủy với nhau, hắn cũng hiểu được những điều cơ bản. Vốn dĩ khi Tào Hồng Vị ở tỉnh Giang Việt, cũng có đoàn kết được một số người, nhưng lại không được bền vững. Bây giờ Tào Hồng Vị đi rồi, vậy những người mà y để lại, cơ bản cũng không thể trở thành một lực lượng được.

Còn bây giờ Bí thư Tỉnh ủy Hà Vĩnh Thành, bây giờ lại có thể nắm giữ được một thế lực mạnh nhất. Dù sao trước đó y cũng là Chủ tịch tỉnh, bây giờ tiến thêm một bước, cũng có tác dụng củng cố đối với lực lượng trước kia của y.

Còn những Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác, mọi người cũng đều có lợi ích riêng của mình, ai muốn tập hợp hết tất cả bọn họ lại, cũng là điều không thể được.

Hàn Đông cũng không có hy vọng xa vời có thể nắm giữ được nhiều thế lực, hắn chỉ cần hắn nói có người nghe lời là được rồi.

Trong thế cục hỗn loạn như thế này, Hàn Đông chỉ cần có thể nắm giữ được ba vé, thì phân lượng trong lời nói của hắn cũng không còn nhỏ nữa. Huống hồ bản thân Hàn Đông lại là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhân vật thứ ba trong Tỉnh ủy, trong tay cầm quyền cai quản, ai cũng không dám khinh thường.

Mười hai giờ, Hàn Đông ra khỏi văn phòng.

Những tài liệu mà buổi sáng Hàn Đông xem, chủ yếu là tình hình nhân sự ở các thành phố phía dưới. Tuy bây giờ nhìn từ các tài liệu, đều không thực tế lắm. Nhưng từ sự điều động một số người lên chức, Hàn Đông cũng có thể đại khái nắm bắt được một chút tình hình.

Buổi trưa, Hàn Đông gọi điện thoại cho Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương Triệu Nhạc, chủ yếu là bàn bạc về việc chọn người cho vị trí Phó chủ tịch tỉnh.

Theo suy nghĩ của Hàn Đôg, nhất định phải đẩy Trịnh Giai Sơn vào vị trí đó. Điều này không chỉ bởi vì Trịnh Giai Sơn đứng cùng chiến tuyến với Hàn Đông, mà chủ yếu do Hàn Đông cảm thấy Trịnh Giai Sơn này năng lực làm việc không tồi, trước đây cũng có một chút thành tích. Lần này có thể tiến thêm một bước, cũng là một việc đương nhiên.

Triệu Nhạc cũng xếp thứ bao trong Ban tổ chức Trung ương, xếp gần với Thứ trưởng thường trực, hơn nữa phía sau lại dựa vào Hàn hệ, lực ảnh hưởng cũng rất lớn. Hơn nữa sáu tháng cuối năm nay, Triệu Nhạc rất có thể sẽ tiến thêm một bước nữa, trở thành Thứ trưởng thường trực, vậy quyền lực của y sẽ lớn hơn nữa.

Nhưng đối với Hàn Đông, Triệu Nhạc vẫn luôn rất khách sáo. Sự khách sáo này, không phải chỉ vì Hàn Đông là cháu của ông cụ Hàn, hơn nữa còn vì tất cả những gì Hàn Đông làm khiến y thấy được, tiền đồ của Hàn Đông, sẽ vô cùng rộng lớn, nên y cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Đối với suy nghĩ của Hàn Đông, Triệu Nhạc cũng khá ủng hộ, hơn nữa y cũng tự tin sẽ nắm được vị trí Thứ trưởng này.

Với lực ảnh hưởng của y, làm một Thứ trưởng bình thường, khó khăn cũng không phải rất lớn.

Hàn Đông có thể nghe ra được sự tự tin của Triệu Nhạc từ trong lời nói của y, trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng.

Bây giờ yêu cầu của hắn cũng không cao, đưa một người của Hàn hệ lên vị trí cán bộ bậc nhất của tỉnh, cũng không phải là một việc gì lớn. Dù sao một Phó chủ tịch tỉnh bình thường, trong số nhiều cán bộ cấp Thứ trưởng, cấp Bộ trưởng trong cả nước như vậy, cũng không có gì đáng chú ý.

Bởi vì sự thay đổi sắp tới trong toàn tỉnh, có nhiều người bắt đầu hoạt động lại. Bởi vì lần này vị trí Phó chủ tịch tỉnh chắc chắn sẽ có thay đổi, điều này đối với một số người mà nói, chính là một cơ hội để tiến tới.

Thời gian này mọi người đều đang trong giai đoạn đợi chờ.

Hiển nhiên, bên ngoài đều không có ai có biểu hiện gì, nhưng sau lưng dường như đã chuẩn bị đầy đủ, gọi trên bảo dưới, ai cũng bận rộn vô cùng.

Tương đối mà nói, Trịnh Giai Sơn lại có vẻ bình tĩnh hơn hết. Bây giờ y toàn tâm toàn ý đi theo Hàn Đông, hơn nữa cũng rất tự tin vào Hàn Đông, cho nên tuy biết những đối thủ cạnh tranh khác đang không ngừng chạy về Yến Kinh, y lại tập trung hết tinh thần vào công việc, làm tốt những công việc Hàn Đông giao phó.

Đối với thái độ của Trịnh Giai Sơn, Hàn Đông rất hài lòng.

Trong lúc suy nghĩ, xe đã đi tới cổng Tỉnh ủy.

Bỗng nhiên xe bị chấn động mạnh, thắng gấp. Hàn Đông ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng như một nông dân, hai tay đưa cao, giơ một tấm bảng bằng giấy, trên có viết mấy chữ màu đỏ tươi: “Ai đến cứu giúp?”

Lưu Thiết Quân đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi xe vừa mới chạy tới đây, người kia liền từ bên cạnh xông ra, nếu không phải kỹ thuật lái xe của Lưu Thiết Quân rất tốt, e rằng đã xảy ra chuyện rồi.

Vương Lập Bình cũng đẩy cửa xe đi xuống.

Thấy người đứng trước mặt cứ trừng mắt chặn xe lại, cho dù là chuyện gì, Hàn Đông cũng không thể bỏ đi được.

Còn Vương Lập Bình làm thư ký của Hàn Đông, đương nhiên phải bước xuống trước hỏi thăm tình hình, để Hàn Đông có một khoảng thời gian để ổn định, như thế mới có thể quyết định được bước tiếp theo nên làm thế nào.

- Đồng chí này, chào anh, tôi là Vương Lập Bình, nhân viên công tác của văn phòng Tỉnh ủy, xin hỏi anh có việc gì thế?

Vương Lập Bình ôn hòa hỏi.

Nhưng người kia chỉ liếc nhìn y một cái, không trả lời, chỉ là hai tay vẫn giơ cao tấm biển giấy, ánh mắt lại nhìn xuyên qua tấm kính xe mà nhìn vào bên trong, hiển nhiên y cũng biết Vương Lập Bình không phải là lãnh đạo.

Hàn Đông thấy thế, liền đẩy cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt người đó, nói:

- Chào đồng chí, tôi là Phó bí thư Tỉnh ủy Hàn Đông, anh có việc gì có thể phản ánh với tôi.

- Phó bí thư Hàn, xin anh hãy cứu dân chúng huyện Hà Sơn!

Vẻ mặt người đó chợt dâng lên một niềm hy vọng, nhìn Hàn Đông vẻ mặt đại nghĩa, bỗng nhiên kêu lên rồi quỳ xuống.

Hàn Đông vội vàng đỡ y dậy, nói:

- Đồng chí không cần phải làm như vậy. Đồng chí yên tâm, có vấn đề gì cứ phản ánh, tôi có thể giải quyết được, nhất định sẽ giải quyết đến cùng. Nếu là việc không thuộc phạm vi tôi giải quyết, tôi cũng sẽ báo cáo lại cho lãnh đạo có lien quan, đồng thời đốc thúc các cơ quan có liên quan giải quyết.

Mặc dù nơi này cũng khá vắng vẻ, nhưng lúc này người đi lại cũng không ít, người này quỳ như vậy, sẽ sớm thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Mà cảnh sát vũ trang đứng trước cổng sớm đã chạy tới, mồ hôi ướt đẫm, liên tục nói xin lỗi với Hàn Đông.

Hàn Đông lại không có gì trách những cảnh sát vũ trang này. Tuy chức trách của họ là bảo vệ sự an toàn cho các quan lớn của Tỉnh ủy, nhưng bọn họ cũng không thể lúc nào cũng canh chừng bên ngoài, xem thử xem liệu có người nào bỗng nhiên nhảy ra cản xe của lãnh đạo hay không được.

- Đồng chí này, có vấn đề gì, mời đến văn phòng của tôi nói chuyện.

Hàn Đông ngữ khí ôn hòa nói.

Người nọ hai tay giơ cao tấm biển, nheo mắt nhìn phía sau Hàn Đông.

Những người đi đường thấy vậy, đều cảm thấy tò mò. Đồng thời có người đoán rằng lần này chắc chắn có người gặp phải oan ức rồi. Hàn Đông vừa mới nhận chức, đã có người chặn xe của hắn, Hàn Đông chắc chắn sẽ điều tra tới cùng, cũng không biết người xui xẻo sẽ là ai.

Đến văn phòng rồi, Hàn Đông mời người kia ngồi xuống, Vương Lập Bình liền rót trà cho y.

- Có chuyện gì, bây giờ anh có thể thoải mái nói rồi.

Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc nói, đồng thời lại dặn dò Vương Lập Bình:

- Lập Bình, cậu ghi chép lại đi.

- Vâng, Phó bí thư!

Vương Lập Bình nói xong, lấy một cuốn sổ ra ngồi xuống bên cạnh.

- Phó bí thư Hàn, tôi là Lang An Minh, vốn dĩ là Phó chủ tịch xã Đại Địa Long huyện Hà Sơn. Tôi mang theo thư tố cáo của mấy trăm ngàn người dân huyện Hà Sơn đến đây, mong Phó bí thư Hàn xem qua.

Lang An Minh nói rồi lấy từ trong người ra một túi nhựa, bên trong có hai cuốn sổ, còn có một bức thư tố cáo khoảng chừng mười trang giấy.

Hàn Đông sắc mặt nặng nề nhận lấy, trước tiên là xem bức thư tố cáo. Trong bức thư nói chín năm nay, chính quyền huyện Hà Sơn vì muốn lấy thành tích, nên kêu gọi người dân góp vốn làm hạng mục mới, kết quả tốn tiền hao của, những lợi ích được rêu rao ban đầu đều không có được, ngược lại còn khiến người dân mất cả chì lẫn chài. Người dân không biết kêu oan ở đâu, đành tìm đến lãnh đạo cấp trên.

Phía sau thư tố cáo, là hai cuốn sổ đầy chứ ký và dấu vân tay. Cái tên này, là đại diện cho một xã, hoặc một thôn, dấu vân tay này, có thể thấy những người liên lụy bên trong nhiều đến thế nào.

Còn hai cuốn sổ kia, là những tài liệu về những hạng mục mà mấy năm nay nông dân huyện Hà Sơn phải góp vốn để làm.

Hàn Đông cảm thấy rất kinh ngạc.

Đây đâu phải là những dự án vì người dân, hoàn toàn là lấy tiền của người dân để mua thành tích, là gây tai họa cho người dân.

- Phó bí thư Hàn, trong huyện chúng tôi đã tìm được người đứng ra rồi. Ngày hôm qua chúng tôi đến Ủy ban nhân dân thành phố nói lý lẽ, nhưng lại bị người của cục Công an đuổi đi, còn bắt giam mười mấy người. Nghe nói còn lấy cớ bọn họ phá hoại trật tự công cộng mà tạm giam. Đây có còn là nước Trung Quốc không? Tại sao chúng tôi ngay cả quyền phản ánh vấn đề cũng không được nữa? Trước đây chúng tôi cũng đã từng đến tỉnh, thậm chí còn đi Yến Kinh, nhưng lại bị cục Công an theo dõi. Lần này tôi không dễ dàng gì mới thoát khỏi sự theo dõi…