Người Cầm Quyền

Chương 103: Mỗi lần đều gặp




Hàn Đông suy nghĩ rồi nói:

- Hình như cậu ấy có quan hệ với tư lệnh Lôi phân khu tỉnh Tây Xuyên.

Cha của Lữ Nam Phương là Lữ Quốc Trung, thân là tư lệnh viên quân khu Thục Đô, là một trong bảy đại quân khu trong nước, nắm tất cả quân vụ của các tỉnh phía tây nam, tư lệnh Lôi đã đến nhà thăm hỏi nhiều lần, vì vậy mà Lữ Nam Phương mới điện thoại tìm gặp nhờ giúp đỡ.

Dù có quan hệ không tệ với Chu Chính nhưng Hàn Đông cũng không nói lộ ra, dù sao thì thân phận của Lữ Nam Phương cũng quá mạnh mẽ, nếu đê cho đối phương nhìn vào và suy đoán đến mình, như vậy sau này sẽ có bất lợi với kết giao giữa hai người. Bây giờ Hàn Đông chỉ muốn thông qua cố gắng mà tự tạo nên mối quan hệ của mình mà thôi.

Chu Chính thở dài nói:

- Hèn gì, khó trách mạnh mẽ như vậy.

Hàn Đông cười nói:

- Chỉ cần cậu cố gắng, sau này sợ rằng cũng sẽ rất mạnh.

Chu Chính nói:

- Hì hì, tất nhiên tôi muốn, sau này dù sao cũng đi theo anh Đông, anh phải giúp tôi mới được.

Hàn Đông nói:

- Chỉ cần có ngày đó, tôi sẽ nhất định không quên đề bạt cậu.

Ngày hôm sau Hàn Đông nhận được tin, tổ điều tra của tỉnh ủy xuống huyện, sau khi thẩm vấn điều tra thì chứng minh những gì Mã Minh Tông khai báo là sự thật. Vì vậy mà chính đàn thành phố Vinh Châu liên tục chấn động, tổ điều tra thuận tiện từ trên người Tào Đạo Tịnh tìm ra vài người và vật khác giao cho cơ quan tư pháp, chờ bọn họ chính là chế tài pháp luật của quốc gia.

Còn Tào Tiểu Mao, vì vết thương gây ra cho Lữ Nam Phương cũng khá nhẹ nên chỉ bị giam giữ sáu tháng, đồng thời bồi thường tiền thuốc men, tổng cộng là năm mươi ngàn đồng.

Lữ Nam Phương điện thoại cho Hàn Đông, hắn nói:

- Anh Đông, tôi đã xuất viện, khi nào anh quay về thành phố, tôi sẽ mời anh dùng cơm.

Hàn Đông nói:

- Cậu không xem tướng tay cho các cô gái nữa sao?

Lữ Nam Phương cười nói:

- Hì hì, chỉ xem chơi thôi, không thể là thật. Anh Đông, có một việc anh nên giúp tôi.

- Có thể thì tôi nhất định sẽ làm.

Hàn Đông có chút nghi hoặc, tiểu tử kia có gì cần mình hỗ trợ chứ?

- Bố tôi đã biết chuyện xảy ra hai ngày qua, anh nên giúp tôi, đừng nói là tôi gây chuyện.

Lữ Nam Phương dùng giọng bức bối nói, khi hắn điện thoại về nhà thì vừa lúc Lữ Quốc Trung có mặt ở nhà, vì vậy mà hỏi hắn đang làm gì, có phải gây chuyện hay không? Vì vậy mà tiếp nhận một tràng phê bình. Trong lòng Lữ Quốc Trung luôn cảm thấy Lữ Nam Phương không phải người an phận, nhất định là đã gây chuyện. Kết quả là Lữ Nam Phương vừa định giải thích thì điện thoại đã cúp máy, điều này làm hắn rất khó chịu, vì vậy muốn nhờ Hàn Đông giải thích dùm.

Hàn Đông vừa nghe đã cười nói:

- Ha ha, ai bảo cậu để lại ấn tượng xấu cho bác Lữ? Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu nói vài lời, chuyện lần này cũng không thể trách cậu được.

Lữ Nam Phương dùng giọng uất ức nói:

- Chuyện lần này cũng không thể trách tôi, đúng rồi, anh Đông, ngày chủ nhật tôi và Ngưu Đầu sẽ quay về, anh có muốn theo chúng tôi không?

Hàn Đông suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chỉ sợ không được, đợi qua thời gian nữa tôi mới có thể đi tìm các cậu.

Hàn Đông cúp điện thoại và bấm số máy trong nhà Lữ Quốc Trung, lúc này Lữ Quốc Trung không có mặt ở nhà, vì vậy mà dì Chu nghe máy, tất nhiên Hàn Đông sẽ nói ra những gì xảy ra vài ngày qua, để cho nàng bớt lo lắng.

Dì Chu dùng giọng hiền từ nói:

- Tiểu Đông, Nam Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này cháu cần phải quan tâm nhiều hơn, có thời gian nên thường xuyên về nhà chơi.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Dì Chu cứ yên tâm, cháu đi cùng Nam Phương, có việc sẽ cùng giúp đỡ lẫn nhau, khi nào có thời gian cháu sẽ đến thăm bác Lữ và dì.

Khoảng thời gian này Hàn Đông thật sự khá bận rộn, tuy bí thư thị trấn cũng chẳng có quá nhiều sự việc, nhưng bây giờ chuyển biến thân phận, hắn lại phải bắt đầu đứng ở vị trí mới để suy xét về sự phát triển của thị trấn Triệu Hoa, đây cũng là thứ mà khó thể nghĩ ra trong phút chốc cho được. Dựa theo ý nghĩ của hắn thì bây giờ công việc có hai bộ phận, một là phát triển kinh tế, điều này có thể nhận được tiếp sức từ Hầu Tây Bình; hai là tăng cường khả năng lãnh đạo của đảng, đó là làm tốt hạng mục công khai công tác hành chính, chuyện này hắn quyết tâm làm tốt, trước đó vì không phải là bí thư nên có cách nhìn khác, bâ giờ thì lại khác biệt.

Hàn Đông suy nghĩ một lát thì gọi Đặng Đạt Hòa đến rồi hỏi:

- Anh đã chuẩn bị các quy tắc của vấn đề công khai công tác hành chính thế nào rồi?

Vì muốn cố gắng áp sát cơ sở, vì vậy Hàn Đông đã cho Đặng Đạt Hòa thêm vài ngày để hoàn thiện.

Đặng Đạt Hòa cẩn thận nói:

- Bí thư Hàn, tôi đang định báo cáo cho anh về vấn đề này, tôi dự tính tổ chức ba cuộc tọa đàm ở thôn Bình Phong, đầu tiên là tọa đàm với thôn dân, hai là tọa đàm với cán bộ thôn, như vậy thì tư liệu sẽ kỹ càng hơn, nhưng điều này cần một phần phí tổn, bây giờ thôn dân không có lợi sẽ không tham gia họp.

Hàn Đông gật đầu nói:

- À, chuyện này anh cần nắm chắc, phí tổn cũng là chuyện bình thường. Căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm, nên chi trả thì chi trả, nhưng hai lần tọa đàm cũng không nên vượt quá hai trăm đồng, tọa đàm cán bộ thôn thì miễn.

Đặng Đạt Hòa cầm một quyển vở trong tay để ghi lại lời nói của Hàn Đông, hắn lịa hỏi:

- Bí thư Hàn, khi mở tọa đàm thì anh cũng phải tham gia, như vậy mới có sức thuyết phục, dù sao thì anh cũng có uy vọng ở thôn Bình Phong.

- Được, anh cứ sắp xếp mọi thứ, sau đó chỉ cần nói cho tôi biết là được, đến lúc đó cũng mời cả chủ tịch Hầu tham gia.

Hàn Đông cảm thấy sự kiện này nên cho Hầu Tây Bình tham gia, như vậy sẽ là lãnh đạo đảng ủy chính quyền đều có mặt, sẽ làm cho người ta cảm thấy tình huống khác biệt, mức độ coi trọng cũng hơn hẳn.

Buổi chiều Hầu Tây Bình và Lâm Phương Tri cùng đi thăm viếng thôn xóm quay về, Hàn Đông mời Hầu Tây Bình lên phòng làm việc của mình, sau đó trao đổi vấn đề công khai công tác hành chính với đối phương, cuối cùng nói:

- Chủ tịch Hầu, việc này tôi đã báo cáo qua với bí thư Hoàng, anh ấy đã tỏ ra giúp đỡ, nói tôi sớm chuẩn bị, sớm bắt đầu. Hai ngày tới Đặng Đạt Hòa sẽ mở tọa đàm, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng tham gia.

Hầu Tây Bình cực kỳ khiếp sợ, đây chính là chuyện lớn, nếu làm tốt và mở rộng sẽ tạo nên chiến tích vô cùng lớn. Vì vậy hắn nhanh chóng đồng ý, cười nói:

- Bí thư Hàn, tôi là binh lính của anh, anh nói thế nào thì tôi thực hiện thế ấy.

Hàn Đông rất hài lòng vì thái độ của đối phương, lần này huyện ủy sắp xếp rất tốt, nếu đổi lại là một vị chủ tịch thị trấn khác, chỉ sợ sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Nếu hai bên cứ cả ngày chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, như vậy sao có thể phát triển công tác? Vì vậy mà Hàn Đông không khỏi cảm thán nói:

- Chủ tịch Hầu, hy vọng sau này tôi và anh có thể cùng khai sáng một phần sự nghiệp.

Thứ bảy Hàn Đông quay về huyện Phú Nghĩa, hắn trao đổi một chút với Ngưu Chí Không, để đối phương quyết định chuyện xây dựng nhà máy rượu ở An Khê, chủ yếu là giai đoạn đầu xuân, cần phải sớm quyết định. Nói chung hai bên nên sớm có công tác chuẩn bị, đừng nên kéo dài đến đầu xuân năm sau, khi đó sẽ phát sinh vấn đề về đền bù, phiền toái rất nhiều, tiền của cũng phải bỏ ra nhiều hơn.

Ngưu Chí Không nói:

- Nếu anh Đông đã nói như vậy, chúng ta cứ theo lời của anh Đông, ngày mai tôi sẽ cùng Nam Phương về Thục Đô, có lẽ đầu tuần sau thì tập đoàn sẽ chính thức sắp xếp tổ trù bị, đến lúc đó mong anh Đông nên quan tâm nhiều hơn.

Hàn Đông cười nói:

- Anh yên tâm, tôi sẽ cố hết sức, bây giờ huyện ủy đã cột chuyện này lên người tôi, nếu không muốn quản cũng không được. Hơn nữa anh quá nể mặt, tôi cũng không thể bỏ mặc được.

Lữ Nam Phương ở bên cạnh nói:

- Ha ha, anh Đông thật sự rất nể mặt.

Sau khi cơm nước xong thì Hàn Đông mời hai người bọn họ và tập đoàn Kỳ Vọng đến hát karaoke, mãi đến đêm mới quay về ký túc xá cục lương thực. Ngày hôm sau Hàn Đông cũng không thức dậy sớm ăn sáng, mãi đến mười giờ hắn mới thức dậy, sau khi rửa mặt thì đã đến giờ ăn trưa mất rồi. Hắn vốn định tiễn chân Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không nhưng lại bị từ chối, vì vậy hắn cũng không miễn cưỡng.

Hàn Đông xem tin tức một lát, sau đó xuống lầu, chuẩn bị đến quán của dì Vương dùng cơm trưa. Lúc này Yến Lâm đã về trường, khi đi nàng còn điện thoại cho hắn, để hắn hỗ trợ dì Vương. Khi vừa đi đến cửa thì hắn thấy dì Vương đang tranh luận với người chồng trước vì vấn đề gì đó, thấy Hàn Đông đến thì người kia lui về phía sau hai bước, người này vẫn còn nhớ bộ dạng của Hàn Đông, vì vậy trong lòng có chút sợ hãi.

- Hừ, tôi sẽ đến.

Người đàn ông kia vứt xuống một câu rồi xám xịt chạy đi.

- Đừng nằm mơ, tôi cũng không đưa tiền cho anh.

Dì Vương nói với vẻ mặt tái nhợt, nàng khẽ dựa vào bàn ăn.

- Dì Vương, dì không sao chứ?

Hàn Đông ân cần nói, chính hắn cũng không giúp được gì nhưng nếu là vấn đề tiền sẽ không là gì, hắn nói:

- Dì Vương, nếu như dì cần, cháu cũng có chút tiền, bình thường cũng không dùng, dì xem...

- Tiểu Đông, dì không sao, đúng là lòng tham vô đáy, dì cũng không cho hắn tiền.

Dì Vương chợt hỏi:

- Tiểu Đông, hôm nay cậu ăn gì?

- Dì Vương, tùy tiện xào hai món là được.

Hàn Đông nói, hắn quyết định bớt chút thời gian điện thoại cho Yến Lâm, có lẽ nói chuyện với nàng sẽ làm hắn hiểu tình huống và hỗ trợ.

Sau đó dì Vương đã làm xong món ăn, Hàn Đông đi đến dùng cơm.

- Chính là thằng nhóc này.

Bên ngoài có tiếng hô lớn, Hàn Đông quay đầu nhìn thì thấy người đàn ông trước đó, hắn còn mang theo vài tên, trong đó có tên mặt thẹo. Hàn Đông không khỏi cười khổ, vì sao lần nào cũng gặp tên này?